Mục lục
Hỏa Ca
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



" Đánh nhau với kẻ mạnh, mới thú vị, phải không?" Anh chưa hề thu lại nụ cười.

" Với thể trạng đó, ta đến trễ một chút nhà ngươi đã mất mạng."

" Giết được con nào hay tí đó, dù sao chúng cũng là người đã tước đi tất cả mọi thứ của tôi."

Thanh Long trầm mặc, đôi mắt màu đỏ hướng xuống thân xác Leon :" Nhà ngươi chưa đủ mạnh."

" Biết chứ, vậy nên tôi nhất định phải thắng trận này để còn quay lại luyện tập." Leon vực dậy, cố đứng vững để tiến lên phía trước."

" Nhà ngươi ham muốn sức mạnh đến thế sao?" Thanh Long hỏi lại.

" Có được sức mạnh để trở nên mạnh hơn, để đủ khả năng bảo vệ được những điều quan trọng của mình, cho dù hai tay có phải dính đầy máu tươi." Đôi mắt màu xanh bắt đầu lộ dần ra tia sát khí, vẻ lạnh lùng hiện lên trên khuôn mặt có máu tươi ẩn hiện.


Thanh Long nhìn vào đôi mắt đó. Hắn không ngờ suốt mấy thế kỉ qua, chứng kiến hàng vạn con mắt chém giết nhau, thù hận diễn ra liên miên nhưng chưa bao giờ lại có thể thấy được sự hiện diện của điều kinh khủng đó trên đôi mắt của một đứa trẻ. Như vốn dĩ cả thân xác nó đã được tắm trong máu tươi, giống như tâm trí đã hòa lẫn vào với tuyệt vọng để rèn đúc ra ý chí bước tới.

Luồng sáng từ Thanh Long từ từ ẩn hiện một luồng sáng màu trắng, sáng xuyên thẳng đến người Leon. Bao quanh anh, một luồng hào quang rực sáng đến độ thân thể như được đón một sức mạnh mới. Nó đan xen vào với dòng máu phượng hoàng của Leon.

Bọn quái vật bên ngoài cố gắng vượt qua đống sương mù, để tìm kiếm con đường thì bỗng chốc bị quét sạch. Một con rồng máu trắng đi qua xuyên hẳn cơ thể tan xác không còn một cái đầu nào tồn tại. Hơn nữa thân trên biến mất như chưa hề tồn tại. Trên bãi cát màu vàng đó, hàng chục vũng máu bắt đầu chảy khiết, ngấm dần xuống qua lớp biển. Làn sương mù dần bay đi, Leon ngồi phịch trên đất, ngắm nhìn bàn tay mình vừa tạo ra một sinh vật gì đó, rồi anh nhìn sang Thanh long.

Ông lên tiếng:" Nếu ngươi kiểm soát tốt hòa vào lẫn năng lực riêng của bản thân, nó sẽ trở thành công cụ bất khả chiến bại giúp ngươi đánh tan mọi kẻ thù. Để triệu hồi được nó, cần mất rất nhiều thời gian. Chưa kể ngươi còn chưa thành thục được sức mạnh."

Leon ngơ ngác, hết nhìn vào bản thân lại đến Thanh Long, ngữ điệu mang đầy ẩn ý tò mò:" Tại sao?"

" Không vì sao cả, sức mạnh của ta chỉ ban cho những người nào thích hợp. Nếu nó thất bại, vốn dĩ cơ thể ngươi sẽ bài tiết, thậm chí không dung hợp được nó sẽ phá hủy thân xác ngươi."

Một mảng màu tím che đầy mặt Leon:" Ông định giết tôi sao?"

" Đừng có nghi ngờ khả năng phán đoán của ta, ngươi nghĩ ta là ai chứ?" Thanh long tiêu hủy đống xác còn sót lại trên hiện trường, rồi chuẩn bị lập lên kết giới để bao bọc hòn đảo, che đi năng lượng của Leon. Không thể đảm bảo rằng bọn này sẽ không đến lần nữa. Chí ít hãy an toàn cho đến khi nó có thể tự tay giết chết bọn này.

" Rảnh thì đến chỗ ta, ta sẽ giúp ngươi kiểm soát nó." Vừa dứt lời, Thanh Long liền bay đi.

Đời sống về sau đó, Mộc thần đã có thể giúp nó hoàn toàn kiểm soát được sức mạnh của bản thân thành thạo mất ít nhất bốn năm cho cả thân thủ lẫn phản xạ. Hai năm sau đó, học cách dung hợp nguồn năng lượng của ông. Thành quả rất đáng ngạc nhiên vượt xa cả mong đợi của Thanh Long.

" Ta không nghĩ giờ nó lại có thể bị hại đến nông nỗi này, thằng nhóc không hiểu chuyện." Thanh Long nói chuyện với Ryvan.

" Sức mạnh nào cũng có giới hạn." Sự lạnh lùng ẩn hiện trong ngữ khí của Leon.

" Chỉ khi nào ngươi không khám phá được hết. Ngay cả ngươi lẫn cô ta cũng chưa triển khai hết toàn bộ."

Ryvan khẽ cau mày:" Ông hiểu rõ tôi?"

" Trong dòng máu của nhà ngươi, ngoài phượng hoàng ra còn có dấu hiệu của một loài sinh vật khác. Sói, phải không?"


" Nó đã bị thanh trừ."

" Đấy là do ngươi nghĩ. Ngươi không hề biết rằng bản thân mình đang nắm giữ cái gì sao?" Thanh Long nhấn mạnh câu sau cuối, chứng tỏ cảm nhận của ông không hề sai. Khi đối diện với đôi mắt của anh, ông ta đã thấy bên trong con người này có một luồng sinh khí hoàn toàn khác biệt, đối lập nhau đến mức có thể hủy diệt được nhau. Vốn dĩ đã có thể phá hủy cơ thể nhưng hắn lại có thể cân bằng bên trong đến mức khó tin. Tuy nhiên đối với biểu cảm này, có vẻ như hắn chưa nhận ra được điều đó.

Đôi mắt anh chứa đầy sự nghi hoặc đối với phán xét của Thanh Long. Rõ ràng khi con quỷ đó ra khỏi người anh, mọi sinh khí bóng đêm anh đều không thấy một sự hiện diện ngoài hình xăm chứng minh cho một lời nguyền đã giam hãm và điều khiển cơ thể này.

" Nếu ngươi có thể điều khiển được nguồn sức mạnh đó, giống như thằng nhóc Leon để cho nó hòa nhập lại làm một, thì khả năng của ngươi thậm chí sẽ vượt lên trên tất cả đối thủ. Sinh khí bóng tối tà ác, sức hủy diệt cực lớn, sẽ không có gì có thể ngăn cản" Ngữ khí nặng nề dần, bầu không khí xung quanh bỗng chốc như có một tầng khí quyển đè nén xuống. Nếu như tên này thật sự có thể làm được điều đó, thì có khi ngay cả ông cũng sẽ phải dè chừng. Hắn vô cùng nguy hiểm.

Ryvan nửa tin nửa không tin. Không ngờ rằng di chứng vẫn còn để lại trong người anh. Sự vô tình sao?

Ngọn lửa phía Huyết Dạ Hoa dần nhỏ đi, ngay sau đó cơ thể Rena dần ngã xuống. Ryvan chạy đến bên cô, để cho cả người dựa vào mình. Khi anh cảm nhận đến phần sinh khí còn sót lại trong người cô, cả người chấn động một phen. Đôi lông mày kia nhíu lại thật chặt, giọng lạnh đi sắp đóng băng luôn cả cơ thể:" Em điên rồi sao, Rena Vanlock?"

" Em không sao, cái này vốn chẳng là gì so với điều Leon chịu đựng." Cả người toát mồ hôi, ngữ khí có phần thở dốc.

Cô lại dám sử dụng đi ba phần tư sức mạnh của mình. Nếu như truyền đi toàn bộ sinh lực, có thể nguy hiểm đến tính mạng.

Rena đẩy Ryvan ra cố gắng quay trở lại tư thế ban đầu, tiếp tục truyền lửa vào Huyết Dạ Hoa. Lớp băng bao quanh đã dần lan đến tận phiến lá nhưng vẫn chưa đủ, chưa đủ để có thể làm cho nó tan chảy hoàn toàn.

" Ta đã nói rồi." Thanh Long đến gần:" Ngay cả ta không ngăn cản các ngươi thì cũng sẽ khó lòng lấy được nó."

" Sẽ lấy được thôi." Ngữ khí chắc chắn:" Vì là cho Leon, nên chắc chắn sẽ phải được."

Ryvan thở dài một tiếng, chỉ khẽ khàng đặt lên tấm vai có phần thở dốc đã mấy lần mỏi mệt đó. Điều duy nhất anh có thể làm chính là ở bên để động viên cô, bảo vệ cô vì nếu là anh, bản thân sẽ đưa ra lựa chọn này. Lựa chọn để bản thân không phải hối tiếc.

Có Ryvan ở ngay bên cạnh, Rena yên tâm hơn về điều phía trước. Thật tốt quá vì đã có người mình có thể dựa vào những lúc mình gặp khó khăn này. Gương mặt vì mỏi mệt thoáng thấp một nụ cười trên môi. Nụ cười vững tin vào khả năng của mình, sẽ không có gì có thể làm cô bỏ cuộc ngay lúc này. Một chặng đường bỏ ra công sức đến phút cuối cùng, cái gì đền đáp sẽ được hưởng xứng đáng

Cảnh tượng trước mắt hiện ra, ông bất chợt thấy bóng hình của Leon trong đó. Ông đã hiểu tại sao lại giống nhau đến thế. Đôi mắt. Tuy rằng đôi mắt của ba người này khác hoàn toàn nhau nhưng lại chung một điểm giống hệt. Cái quyết tâm giành lấy mục đích, giống như một sợi dây liên kết thắt chặt mối quan hệ này lại.

Từ phía đằng xa, một linh cảm truyền đến đầu Thanh Long. Ông khẽ ngó nhìn xung quanh hang, cảm thụ lại lần nữa. Kì lạ, rõ ràng thấy có nguồn sinh khí khác biệt trú ngụ quanh đây. Không lẽ do bản thân lầm.


Ngọn lửa rực cháy giống như tiếng chuông báo tử dàng cho Rena. Nó càng rực cháy bao nhiêu, thì mạng sống của cô ngày càng rút dần. Phía trước một mảng tường lờ mờ sắp che phủ đi đôi mắt. Tia lửa cũng dần chập chờn, nhưng tấm lưng ngay thẳng đó vẫn đứng vững cố làm cho nó phát ra hơi thở yếu ớt. Cơ thể cô đã đến cùng cực, giống như hồi Trăng Xanh vậy nhưng chí ít, cô vẫn đang làm điều gì đó có ích.

Giây cuối cùng, khi cơ thể rã rời dần ngã xuống, hơi lửa cũng tắt là gần như tâm trí Rena chìm vào trong bóng tối. Còn sót lại một mảng kí ức mơ hồ về Huyết Dạ Hoa trước mắt. Ryvan đỡ lấy cơ thể cô, để cô dựa vào mình, ngắm nhìn Huyết Dạ Hoa, vẫn chưa có một lấy một phần động tĩnh nào, chẳng nhẽ thất bại rồi sao.

" Được chưa?" Rena nắm lấy cổ áo Ryvan, gặng hỏi anh.

Anh để cô dựa vào lòng, khẽ nắm lấy bàn tay vì mỏi mệt, khuôn mặt đã thiếu đi hoàn toàn sức sống đó.

" Chuyện này là sao?" Ryvan gằn giọng, anh chất vấn Thanh Long.

Đôi mắt màu đỏ của ông hướng về phía Huyết Dạ Hoa, rõ ràng lớp băng đã tan chảy hết, nhưng tại sao nó vẫn không tồn tại một luồng sinh khí nào. Thoát ra khỏi băng, không những không nở lại rũ rượi đi sao:" Ở trong băng hàng thập kỉ, đã làm ngừng khả năng vận chuyển chất."

" Vậy là vẫn thất bại sao?" Rena cười trừ.

" Kẻ nào?" Thanh Long nói vọng lại. Nguồn sinh khí này ông thấy lúc đầu nghĩ chỉ do mình tính toán nhầm nhưng trực giác mấy chục năm nay của ông chưa hề thuyên giảm chút nào.

Ryvan và Rena đều một mạch hướng về phía Thanh Long ám chỉ. Từ phía mỏm đá kia, bóng hình màu đen lộ diện, một tầng ám khí dày đặc mang theo hơi thở của bóng đêm cuồn cuộn nhấn chìm. Mái tóc màu đỏ dài, đôi mắt màu vàng sáng rực như tia sáng chết chót rơi xuống địa ngục. Khi hắn bất ngờ xuất hiện, cả cơ thể Rena đều cứng người lại.

Nguồn sinh khí như bóp nát lồng ngực của cô thành nhiều mảnh vụn, đau đến không tả nổi. Người đàn ông này đứng ở trên một tầng cao khác, không hề giống với bất cứ quái nào ở Miquynus, kể cả tướng.






Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK