Tuyệt phẩm tiên hiệp - Đạo Quân " Thượng tướng, ngài tuyệt thật đấy."
" Nghe nói ngài một mình đánh bại được âm mưu của bọn người đó chỉ với khẩu súng laze và dao. Từ tận đáy lòng, tôi khâm phục ngài."
Nghi vấn ngay lập tức xuất hiện. Sao không một ai hỏi về Vacrina. Mọi câu nói đều ám chỉ đến nhiệm vụ quân đội giao. Quay sang nhìn Hàn Vĩnh Phong, anh cũng ngạc nhiên không kém. Bí mật chưa hẳn được lan truyền hết.
Đứng nghiêm túc đối diện với câu hỏi của mọi người: " Mau quay về làm việc đi. Chuyện đã xong rồi, tôi không muốn nhắc lại quá nhiều."
Rena cấp tốc bước ra khỏi khu tầng này. Hàn Vĩnh Phong đi theo cô vào trong tận thang máy. Mọi người phía bên ngoài nghe câu nói của cô xong, có phần tụt hứng hơn hẳn. Nhiệm vụ được hoàn thành ít nhất trên mặt biểu cảm phải có một cái gì vui vẻ chứ. Đằng này ngài ấy tỉnh bơ như thường.
Trong lúc đấy, khi thang máy lại được di chuyển xuống tầng quen thuộc, Hạ Nhan hỏi lại : " Cậu có chắc tin này quân đội đều biết không?"
Hàn Vĩnh Phong gật đầu: " Sau khi trở về trụ sở, tin tức đều được mọi người biết hết, chính tai chúng tôi nghe rõ họ nói về vấn đề này rất nhiều."
Nghĩ lại một cuộc hội thoại ngắn ngủi vừa diễn ra dưới kia, khúc mắc này lại đan xen vào khúc mắc kia như một mớ chỉ thêu bị quấn chặt vào nhau: " Vậy thì tại sao bây giờ lại biến mất như chưa hề tồn tại ?"
Hàn Vĩnh Phong định trả lời cô thì thang máy đã xuống đến tận nơi. Lý Minh Triệt bằng cách nào đấy, đã thình lình đứng chắn ngay ở cửa. Rena chưa kịp hỏi tại sao anh đã lên tiếng trước : " Ngài đại tướng muốn tìm ngài."
Hết chuyện này rồi đến chuyện khác. Cô tự hỏi có ngày nào cái tên đại tướng này không được nhắc tới. Mệnh lệnh cấp trên đâu thể bất tuân, đành lặng lẽ đi theo Lý Minh Triệt. Trước khi đi, cô quay sang nói với Hàn Vĩnh Phong hãy yên tâm lên trước, việc dưới này cô sẽ giải quyết xong.
Rena bước vào trong không thèm gõ cửa, bỏ mặc luôn cả Lý Minh Triệt ở ngoài. Giờ mới để ý , lần nào đi với cô Lý Minh Triệt đều sẽ nói chuyện không về công việc thì cũng là mấy câu hỏi thường ngày. Hôm nay thì yên ắng như không khí trong cuộc họp khi hải đối diện với một vấn đề nan giải. Lòng cô sinh nghi có khi anh ta biết được thân phận của cô rồi.
Vào trong căn phòng, vị đại tướng lạnh lùng hơn cả tảng băng ngồi trên ghế. Người hơi ngả về phía sau, trên tay cầm chiếc bút cùng tập giấy tài liệu dang lướt qua từng chi tiết trên đó. Bất cứ hoàn cảnh nào ánh mắt của anh đều bộc lộ sự lạnh giá, ngay cả khi chú tâm làm việc, tưởng chừng như đống giấy tờ đó đang được lật tung lên kĩ càng mọi ngóc ngách chỉ trong khoảnh khắc. Không gì có thể qua được con mắt sắc xảo đó.
Phong thái hết sức cao quý, hết sức cương nghị như một vị thần tỏa ra khí thế hiên ngang đến độ người người đều phải dừng chân để ngắm nhìn vài giây.
Tiếng mở cửa chưa hề ngắt quãng anh. Rena đứng cách xa anh một khoảng, còn anh thì không thèm để tâm đến cô. Cho đến khi trang cuối cùng của tập tài liệu được giở đến, anh mới gập nó lại để nhìn cô.
Trong khoảng thời gian đó, cô không hề đánh động đến anh, bắt anh phải đối diện để nói chuyện vào thẳng trọng điểm. Ngay cả tiếng động mạnh của chiếc cửa, đáp lại đó chỉ là dáng vẻ bình thản làm việc, nói gì đến việc anh ta sẽ di dời mắt vào cô.
Ryvan đặt tập tài liệu xuống, đứng dậy tiến lại gần cô. Cô không nhúc nhích đón chờ xem anh muốn nói gì để đến nỗi một người chuyên đi ra lệnh cho người khác, ngồi yên trên một vị trí lại phải di chuyển.
Ryvan đến gần cô. Bóng hình của anh bất chợt được thu lại trong tròng mắt của cô. Tròng mắt của một sự không cam tâm. Trước con người anh, khi bản thân đáng đứng đối diện đó chợt tự nhiên trong lòng cô dấy lên một cảm giác khác lạ.
Năng lượng lửa của cô đang nóng lên như sắp thiêu cháy cả cơ thể. Trong huyết quản có một cái gì đó đang thâm nhập chạy loạn khắp mọi ngóc ngách.
Đứng trước Ryvan có một cái gì đó rất khác lạ từ giờ phút này. Luồng khí tức bao quanh anh dày đặc, chứa chấp năng lượng khổng lồ đang được phóng thích dần dần. Con người làm sao lại sở hữu được cái này, trừ phi ... " Anh không phải người thường đúng không ?"
Cái cảm giác Leon nói với cô khi gặp được người có sức mạnh sẽ ngay lập tức phát giác ra được vì cá nhân sẽ cảm nhận được rõ rệt. Không ngờ nó lại vượt ngoài sức tưởng tượng. Ảnh hưởng trực tiếp đến cơ thể.
Ryvan khuôn mặt không chút cảm xúc đó nhìn trạng thái hiện tại của cô: " Vậy coi như cô đã biết, tôi sẽ nói luôn vào chủ đề chính."
Rena đang rất muốn nghe xem anh sẽ nói thế nào. Một cảm giác đã khiến cô trong đầu xuất hiện bao nhiêu câu hỏi chỉ để được chờ giải đáp.
Ryvan nói: "Sự kiện ngày hôm qua, đã được thông báo cho toàn bộ trụ sở. Dự kiến lúc đầu chỉ khoảng hai mươi người trong đội cô biết."
" Ý anh không phải là họ nói?" Rena hỏi.
" Có người tiết lộ."
Nếu đã tiết lộ thì ắt hẳn phải náo loạn lên rồi chứ. Vậy khi cô xuất hiện thì lạ diễn ra như sự kiện thông thường hằng ngày :" Anh có động tay động chân rồi ?"
Lí nào một hiện tượng kì lạ thế này lại chẳng ai bình luận.
" Kí ức họ tôi đã nhờ người xóa ."
Con người làm việc chắc chắn như anh thì luôn luôn cẩn thận. Quân đội mấy trăm người , làm sao họ có thể giữ cái bí mật đấy mãi mãi. Đến một ngày, chỉ cần lỡ miệng toàn thế giới sẽ biết về sự tồn tại của Vacrina.
Ryvan tiến đến trước bàn làm việc cầm tập tài liệu đưa đến cho cô xem. Ban đầu cô cứ tưởng rằng đó là đống giấy tờ giấy cộp với tài liệu báo cáo nhưng khi tận mắt chứng kiến thì mới thấy sững sờ. Mỗi trang tương ứng với thông tin cá nhân, ảnh của người trong quân đội. Đa số cô nhìn từ đầu đến cuối đều có người trong đội cô, có cả Hàn Vĩnh Phong.
Lật đi lật lại liên tục đều thấy ghi chép rất rõ ràng như một bản điều tra hoàn hảo về một cá nhân: " Anh cần những tin tức về đội của những người này để làm gì ?"
Ryvan đứng dựa người vào chiếc bàn đằng sau bình thản trả lời câu hỏi của cô: " Đây là những người hiện tại đang biết bí mật của cô. Tôi định để họ tham gia vào các cuộc chiến sắp tới."
Lời nói của Ryvan càng làm đầu óc Rena rối tung. Cô nhíu mày dõi theo chi tiết xem trên trang giấy này có phát hiện được ý gì: " Anh muốn để bọn họ tham gia vào cuộc chiến của chúng ta?"
Anh cất giọng trầm thấp, hàm chứa một thực tế đang lộ rõ trước mắt, về một cuộc chiến không thể tránh khỏi sẽ diễn ra: " Số lượng bọn chúng đến đây càng đông. Sức quân đội khá mạnh, có thể giao chiến được."
Đập đống tài liệu xuống bàn, mạnh bạo, ngữ điệu Rena như được lên cao hơn, báo hiệu một sự phản ứng theo chiều hướng xấu đối với ý kiến của Ryvan, ánh mắt với sự ngạc nhiên hỗn loạn chuẩn bị cho giai đoạn sắp bùng nổ tiếp theo: " Con người đến gần lũ sinh vật bóng đêm chỉ có mất mạng. Anh lấy vũ khí ở đâu ra cho họ sử dụng. Của Vacrina chắc ?"
" Tôi tự có tính toán." Lời nói kiên định thông qua ánh mắt của anh càng khẳng định chắc chắn quyết định của mình.
Cái ý tưởng điên rồ nhất cô từng nghe. Con người tham gia vào cuộc chiến của thế lực siêu nhiên. Anh ta đang nghĩ cái gì vậy chứ:" Từ lịch sử đến nay, Vacrina có luật của nó, con người không được phép biết về thế giới này. "
Đôi mắt trở nên sắc hơn nhìn cô. Lời cô nói dường như anh đã tỏ thái độ không quan tâm. Cái luật lệ nào từ trước đến nay có thể gò bó được tên này: " Chỉ để nghe theo một cái luật lệ cổ hủ rồi từ bỏ phương án tốt e rằng hạ thấp giá trị bản thân tôi."
Con mắt bên phải lại một lần nữa đỏ rực hiện trên khuôn mặt anh. Sắc đỏ hiện hữu đó khẽ thoáng qua một tia sáng sắc bén như dao làm hiện lên cái mục tiêu để thực hiện. Không một ai có thể cầm được vào " con dao " đó, tưởng chừng chỉ cần rút ra toàn thân sẽ phải hứng chịu sự đau đớn vì quyết định của mình.
Con mắt xanh bên trái thì đậm nét hơn, cái sắc độ như của màn đêm đó đang tô điểm cho sự quyết đoán. Anh không bao giờ nghe người khác cũng như ép buộc phải làm cái gì đó mình không muốn.
Rena nhướng mày nhìn anh, nói rõ ra điều anh phải tránh khỏi: " Là người của Vacrina , anh phải hiểu rõ được tầm quan trọng của cái bí mật này. Một số chuyện không phải cứ muốn là làm được "
" Tôi chưa hề nói mình là người thuộc Vacrina."
Lời nói của anh làm cô chấn động. Anh càng ngày càng nói xa khỏi tầm suy nghĩ của cô. Chi tiết cô kết nối từ đầu đến bây giờ bị phá vỡ chi vì một câu nói này. Nếu anh không phải là người của Vacrina thì tại sao lại có nguồn năng lượng như thế.
Cô có phần cảnh giác hơn: " Anh rốt cuộc là ai ?"
Đôi mắt của Rena đang hướng đến anh có ánh lên sự nguy hiểm, như muốn tấn công ngay lập tức. Anh nhìn vào đôi mắt của cô, từ lúc nào nó đã chuyển sang màu thạch anh vàng không còn màu nâu trong sáng lúc trước. Có thể ngay cả cô cũng không biết điều này, vì người nhìn được đôi mắt đó chỉ có anh. Đôi mắt sáng như phỉ thúy lại ánh lên vài tia giận dữ, không cam lòng bằng cách nào đấy lại càng làm hiện lên biểu cảm của cô rõ nét và chân thực hơn.
Anh nói có phần nặng nề nhấn mạnh về con người mình: " Cô đã nghe về vị thần sa ngã chưa?"
Danh Sách Chương: