Mục lục
Độc Gia Chuyên Sủng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngày hôm sau, đúng là cũng không đi được. Bởi vì mẹ Nam Cung dẫn bọn họ ra ngoại ô dạo chơi! Buổi sáng bảy giờ, mẹ Nam Cung liền kéo Nam Cung Kỳ cùng Nam Cung Cửu từ trên giường dậy, cho bọn họ một ít tiền để ra ngoài mua bữa sáng, sau đó nhất định phải mua một chút đồ ăn vặt mình thích về. Mẹ Nam Cung khi nói lời này liền nhấn thật mạnh hai chữ nhất định! Hiển nhiên là đang nhắc nhở hai đứa ngốc trước mặt mình, không cho phép phát sinh sự tình như ngày hôm qua nữa. Nào có đứa trẻ nào không thích đồ ăn vặt đâu chứ……

Nam Cung Cửu cùng Nam Cung Kỳ mơ mơ màng màng nghe, sau đó cầm tiền mơ mơ màng màng ra khỏi cửa. Đứng ở ngoài cửa lớn, một trận gió lạnh thổi qua, Nam Cung Kỳ lạnh run cả người, trong đầu cuối cùng cũng thanh tỉnh một chút. Nhìn chân trời phía xa xa, lăng lăng đứng trong chốc lát Nam Cung Kỳ mới đem tiền cho vào trong túi quần, sau đó nghiêng đầu nhìn Nam Cung Cửu bên cạnh “Tiểu Cửu, em muốn ăn cái gì?”

Nam Cung Cửu ngẩng đầu, đôi mắt đen như mực lẳng lặng nhìn thoáng qua Nam Cung Kỳ, tiếp theo đôi môi nhàn nhạt ói ra hai chữ “Tùy tiện!” Không ai biết, kỳ thật Nam Cung Cửu có tật xấu khi rời giường, nếu như không được ngủ đủ, cảm xúc của hắn trong cả ngày sẽ là một trận lạnh lẽo cứng rắn!

Nghe thanh âm nhàn nhạt lạnh lùng của Nam Cung Cửu, đôi mắt mỉm cười của Nam Cung Kỳ nháy mắt một mảnh lạnh lùng! “Vậy tùy tiện đi dạo!” Nói xong liền chậm rì rì đi về phía trước, bộ dáng cùng tư thái đều rất là nhàn nhã. Kỳ thật nội tậm lại một mảnh giận dỗi. Mới sáng sớm liền bày một cái mặt lạnh ra là cho ai xem…… Tâm tình tốt đều mất hết rồi!

Nam Cung Cửu cũng không biết hành động vừa rồi của mình làm cho Nam Cung Kỳ tức giận. Hắn vẫn như trước không nhanh không chậm lẳng lặng đi theo phía sau Nam Cung Kỳ. Khẽ cúi đầu cảm thụ cảm giác mát lạnh trong không khí, làm cho tật xấu khi rời giường của mình bình thường lại!

“Bánh bao nhé?” Đi được vài phút thì tới một quán bán bánh bao, Nam Cung Kỳ dừng chân ngay cả đầu cũng không quay lại, chỉ nhàn nhạt hỏi!

“Anh thích cái gì?” Nam Cung Cửu lấy lại tinh thần nghiêng đầu nhìn Nam Cung Kỳ ở phía trước. Thanh âm so với vừa rồi thì tốt hơn chút, đã không còn lạnh lẽo cứng rắn kia nữa! Từ góc độ của hắn có thể thấy được rõ ràng mặt Nam Cung Kỳ hơi hơi nhăn lại. Trong lòng Nam Cung Cửu một trận nghi hoặc. Hình như Kỳ lại tức giận……

“Vằn thắn!” Nghe Nam Cung Cửu hỏi, Nam Cung Kỳ đang nhìn quán vằn thắn bên cạnh, mở miệng nói bừa một câu. Trong đầu có chút dỗi, mình vì cái gì phải để ý Tiểu Cửu đối với mình thế nào như vậy?…… Tính tình lạnh nhạt của anh như thế nào gặp Tiểu Cửu liền hoàn toàn mất đi hiệu lực?

“Tôi cũng thích!” Nam Cung Cửu hoàn toàn troặn mắt nói dối. Hắn còn chưa từng ăn thử vằn thắn…… Dù sao Kỳ thích thì khẳng định hắn cũng sẽ thích!

Nam Cung Kỳ nghe vậy, trầm mặc xoay người đi vào quán vằn thắn bên cạnh “Ông chủ, cho hai bát vằn thắn!”

“Có ngay, mời ngồi đợi một lát!” Ông chủ sang sảng cười với Nam Cung Kỳ, đang bận rộn còn vươn một tay chỉ tới chỗ còn trống nói một câu.

Nam Cung Kỳ cười gật gật đầu, sau đó ngồi xuống ghế, Nam Cung Cửu lẳng lặng theo sau ngồi bên cạnh, không đến ba phút vằn thắn liền được bưng ra. Ông chủ vội vã nói một câu mời dùng liền tiếp tục đi làm việc! Nam Cung Kỳ cầm thìa múc một miếng vằn thắn thổi thổi, cảm giác không còn nóng lắm liền há miệng chậm rãi ăn. Ăn ăn, Nam Cung Kỳ liền cảm giác có người đang nhìn mình, vừa ngẩng đầu liền thấy đôi con ngươi đen láy của Nam Cung Cửu đang lẳng lặng nhìn anh. Bộ dáng có chút si ngốc…… Rất là chăm chú. Không biết vì sao Nam Cung Kỳ đột nhiên có cảm giác ngượng ngùng! Khẽ hạ đôi mắt, tầm mắt nhìn vào bát vằn thắn thản nhiên hỏi một câu “Không hợp khẩu vị?”

“Không!” Nam Cung Cửu chậm rãi thu hồi tầm mắt. Cúi đầu làm bộ như không có việc gì ăn vằn thắn! Bộ dáng bình tĩnh kia làm cho Nam Cung Kỳ có điểm nghiến răng nghiến lợi. Bởi vì căm tức cho nên động tác ăn vằn thắn tránh không được có chút kích động!

Nam Cung Cửu thong thả ăn vằn thắn, nghe bên tai truyền đến tiếng thìa va chạm vào bát, đôi mắt đen như mực nhu hòa hơn, hiện lên chút ý cười. Kỳ, thật đáng yêu……

Ăn xong vằn thắn hai người liền đi siêu thị. Nam Cung Kỳ tự chọn một chút món mình thích, cũng không làm bộ hỏi Nam Cung Cửu thích ăn cái gì nữa! Bởi vì cho dù không hỏi cũng có thể đoán được đáp án khẳng định là. Tùy tiện……

Nam Cung Cửu lẳng lặng theo phía sau Nam Cung Kỳ, anh cầm cái gì, hắn lập tức cũng sẽ đi theo lấy cái đó. Vừa mới bắt đầu Nam Cung Kỳ cũng không có phát hiện, nhưng là chờ thêm hai phút, Nam Cung Kỳ mới hậu tri hậu giác, anh dừng động tác nghiêng đầu nhìn Nam Cung Cửu “Tiểu Cửu, em thích cái gì thì tự lấy đi!” Đừng lấy giống anh làm gì…… Kỳ thật là trong lòng Nam Cung Kỳ còn có một chút khó hiểu, anh chính là không thích cái dạng này của Tiểu Cửu! Cảm giác là lạ……

“Anh thích chính là tôi thích!” Nam Cung Cửu ngẩng đầu, đôi mắt đen như mực hiện lên ý cười nhè nhẹ. Tuy rằng thực nhạt nhưng Nam Cung Kỳ vẫn thấy được. Trong đầu đột nhiên nghĩ kỳ thật Tiểu Cửu cười thực đẹp trai……

Thời điểm kia Nam Cung Kỳ còn nhỏ, không hiểu tình yêu. Cũng không biết cái này gọi là ái muội…… Lúc ấy anh chính là có cảm giác Tiểu Cửu có đôi khi nói chuyện là lạ…… Làm cho anh nghe vào trong lòng rất cao hứng, nhưng là cao hứng này lại cùng bình thường có điểm không giống nhau, chính là lúc ấy tuổi còn nhỏ, Nam Cung Kỳ cũng vốn không có miệt mài theo đuổi, chỉ cảm thấy anh không thích Tiểu Cửu nói những lời này…… Sẽ làm tâm tình bình tĩnh của anh bị nhiễu loạn!

Cho nên rất nhiều thời điểm Nam Cung Kỳ đều lựa chọn không nhìn Nam Cung Cửu, liền tỷ như hiện tại là câu này! Anh nghe xong chỉ trầm mặc quay đầu chọn lựa các thứ. Đi thẳng đến quầy thu ngân, Nam Cung Cửu vẫn luôn yên lặng đi theo. Thanh toán tiền xong ra khỏi siêu thị, Nam Cung Kỳ chậm rĩ rĩ đi về nhà, Nam Cung Cửu lẳng lặng theo sau.

Buổi sáng bảy giờ, ngã tư đường không nhiều người đi lắm, khá im lặng, đi ngang qua còn có thể nghe thấy tiếng chim hót. Ra khỏi công viên là một con đường nhỏ, Nam Cung Cửu không nhanh không chậm đi theo phía sau Nam Cung Kỳ, ánh mắt quét một vòng bốn phía, suy nghĩ có chút bay xa, phía trước chính là ngõ nhỏ hắn gặp Kỳ lần đầu tiên! Chuyện này nếu không phải là tự mình trải qua thì thật đúng là hắn không thể tin được, thế gian này cư nhiên còn có chuyện thần kỳ như thế, hết thảy chỉ sợ cũng chỉ có thể dùng vận mệnh giải thích……

“Kỳ……” Nghĩ nghĩ, Nam Cung Cửu đột nhiên muốn hỏi Nam Cung Kỳ một câu!

“Cái gì?” Nam Cung Kỳ lại dừng cước bộ nghiêng đầu nhìn Nam Cung Cửu!

“Anh có tin tưởng vận mệnh không?”

Nhìn bộ dáng nghiêm túc của Nam Cung Cửu, Nam Cung Kỳ hơi hơi lạnh một chút sau đó cười cười “Việc này rất khó nói! Tiểu Cửu vì cái gì lại hỏi như vậy?”

“Bởi vì tôi tin tưởng chúng ta sẽ ở cùng nhau!” Là vận mệnh đem tôi dẫn đường đến thời không này, cho nên chúng ta nhất định sẽ ở cùng nhau!

Nam Cung Kỳ nghe lời nói nghiêm túc này, cảm giác trong nháy mắt đầu óc của mình trống rỗng! Ngắn ngủi một lúc quá đi, Nam Cung Kỳ có chút bối rối vươn tay đẩy kính mắt gọng bạc của mình “Nói bừa cái gì đó? Về nhà đi!” Nói xong liền quay đầu tiếp tục chậm rì rì đi về phía trước. Ai cũng sẽ không biết tâm lý Nam Cung Kỳ sóng lớn cuồn cuộn…… Cho dù không hiểu việc tình cảm, đã mười hai tuổi rồi cũng sẽ hơi hơi hiểu một chút. Lời nói hay này, còn biểu tình nghiêm túc, cùng ngữ khí kiên định…… Hẳn là mình đã lo lắng nhiều rồi, Tiểu Cửu mới năm tuổi…… Nam Cung Kỳ ở trong lòng nhớ kỹ an ủi mình!

Nam Cung Cửu lẳng lặng nhìn bóng dáng Nam Cung Kỳ, đáy mắt đen như mực hiện lên u quang nhàn nhạt!

Trở về nhà, mẹ Nam Cung đã sớm chờ ở trên sô pha, nhìn hai đứa nhỏ một trước một sau đi vào, trong tay cầm túi đồ ăn vặt, mẹ Nam Cung cười toe toét, vươn tay phân biệt sờ đầu Nam Cung Kỳ cùng Nam Cung Cửu “Thế này mới ngoan, trẻ con như thế nào có khả năng không thích đồ ăn vặt chứ, để mẹ nhìn xem trong đó có gì nào!” Nói xong, mẹ Nam Cung liền lấy hai túi to trong tay Nam Cung Kỳ với Nam Cung Cửu. Cẩn thận nhìn, hơn mười giây qua đi, mẹ Nam Cung ngẩng đầu có chút kinh ngạc nhìn hai người “Hóa ra hai đứa con có sở thích giống nhau!”

Động tác uống nước của Nam Cung Kỳ tạm dừng một chút, hung hăng trừng mắt liếc nhìn tên bên cạnh một cái! Giống nhau cái gì chứ, rõ ràng là Tiểu Cửu đi theo anh……

“Khó trách mỗi ngày thích dính vào nhau như vậy!” Mẹ Nam Cung đặt đồ ăn vặt sang một bên rồi có chút đăm chiêu nói một câu.

Lúc này Nam Cung Kỳ không có nhịn xuống, nước trà vừa uống liền phun ra ngoài. Trong phòng khách vang lên tiếng ho khan kịch liệt! Nam Cung Cửu lẳng lặng ngồi ở một bên, khóe miệng giơ lên một nụ cười đạm!

“Kỳ nhi đừng vội, không có người tranh nước uống của con!” Mẹ Nam Cung nhanh chóng lấy khăn tay ra đưa cho Nam Cung Kỳ. Vươn tay nhẹ nhàng vỗ phía sau lưng anh!

Nam Cung Kỳ một bên lau miệng một bên ho khan. Trong lòng là một trận chán nản! Cái gì kêu thích mỗi ngày dính lấy nhau? Rõ ràng là đứa nhỏ kia giống như keo dán suốt ngày đi theo anh, như thế nào cũng không bỏ được…… Còn luôn nói một số câu mạc danh kỳ diệu làm nhiễu loạn tâm anh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK