Năm giờ chiều, mọi người lục tục rời đi. Một là trong nhà còn có trẻ nhỏ cần chăm sóc hoặc có chuyện phải làm, hai là nhiều người như vậy căn bản không có chỗ ở. Tối hôm đó chỉ có mẹ Nam Cung và ba Nam Cung lưu lại, ở trong nhà Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang. Mười tiếng ròng rã, cánh cửa nhà Nam Cung Kỳ vẫn không có mở ra. Mẹ Nam Cung cùng ba Nam Cung gọi điện thoại cho Nam Cung Kỳ đến nỗi nóng cả máy, nhưng vẫn không có ai nghe. Quý Tiêu Dương nhìn hai vị cha mẹ đang lo lắng trước mặt, yên lặng vì bọn họ làm một bàn thức ăn ngon. Vào lúc này, ngôn ngữ đã không còn tác dụng gì nữa……
Chờ đến bảy giờ tối, cửa nhà Nam Cung Kỳ rốt cục cũng mở ra, Nam Cung Kỳ một thân đồ thể thao, trên gương mặt gầy gò tái nhợt mang theo nụ cười ôn hòa yếu ớt, u buồn mà hoang vu. Ngữ khi lúc nói chuyện cũng rất nhẹ nhàng, vẫn ôn nhuận như trước. Chỉ là lắng nghe kỹ vẫn có thể mơ hồ cảm thấy một tia thống khổ. “Ba mẹ, để cho ba mẹ phải lo lắng rồi. Con rất khỏe, đã không sao rồi, con vừa mới làm một bàn cơm đó, mau đến nếm thử tài nghệ của con trai ba mẹ đi!”
Mẹ Nam Cung cùng ba Nam Cung nhìn khuôn mặt tươi cười của Nam Cung Kỳ, gương mặt lo lắng cuối cùng cũng lộ ra nụ cười vui sướng “Được, được, đi nếm thử tay nghề của con nào!” Nói xong, mẹ Nam Cung thân mật dắt tay Nam Cung Kỳ, một nhà ba người đi vào nhà Nam Cung Kỳ. Thời điểm đi về, Nam Cung Kỳ nghiêng đầu, nở một nụ cười cảm ơn Quý Tiêu Dương. Quý Tiêu Dương cười khẽ gật gật đầu, biểu thị mình đã tiếp thu. Ăn cơm tối xong, mẹ Nam Cung cùng ba Nam Cung thấy Nam Cung Kỳ thật sự không có chuyện gì nữa liền vội vàng trở về nhà. Bởi vì đến đây quá vội, chuyện trong nhà cần xử lý cả một tuần đã chất thành đống.
Sau khi mẹ Nam Cung cùng ba Nam Cung rời đi, Nam Cung Kỳ một mình ngồi trên bàn ăn, yên lặng nhìn hai món ăn bên cạnh, làm sao cũng không động được. Cảm giác càng nhìn đôi mắt càng ướt át. Đây, là hai món mà Tiểu Cửu thích ăn nhất……
Mười giờ tối, phòng khách không có bật đèn, mở ti vi nhưng không có âm thanh, ánh sáng nhàn nhạt của màn hình chiếu ra một khoảng nhỏ trong phòng khách, toàn bộ phòng khách rơi vào bên trong một loại khí tức tối tăm ủ dột. Trong không khí tràn ngập những khinh ưu nhỏ vụn giống như một làn sương mù mỏng, điểm điểm sao như cát bụi, bay vào trong đầu Nam Cung Kỳ, như một chiếc chìa khóa đem một ít ký ức đã lắng đọng tân trang lại toàn bộ, lặp lại ở trong đầu, một lần lại một lần…… Tâm tư dần dần dại ra, cảm giác đôi mắt thật giống như một cơn mưa nhỏ đang rơi, lặng yên không tiếng động dính ướt toàn bộ trái tim, dần dần trở nên lạnh lẽo, đau đớn……
Nam Cung Kỳ cả người rút vào một góc sô pha, trên người ôn chặt lấy tấm chăn mỏng Nam Cung Cửu từng đắp, ngửi mùi hương nhàn nhạt còn lưu lại, Nam Cung Kỳ có chút hoảng hốt, luôn cảm giác Tiểu Cửu vẫn đang ở bên cạnh mình, giống như ngày trước vậy, lẳng lặng bảo vệ anh, không rời không bỏ……
Có một số việc, Tiểu Cửu nói không sai. Anh biết, chỉ là anh không dám bước đi trên con đường kia…… Nói anh nhát gan cũng tốt, nói anh nhu nhược cũng được, anh chung quy cũng không có đủ dũng khí để nắm lấy tay Tiểu Cửu. Trước đây không có, hiện tại không có, còn sau đó, Nam Cung Kỳ không biết, anh không biết động tác nắm tay đơn giản này, anh cần phải có bao nhiêu thời gian mới có thể duỗi ra được, dũng khí này anh cần phải có bao nhiêu thời gian mới có thể tích góp đủ. Ngay cả chính anh cũng không chắc chắn chuyện này, anh không muốn thương tổn Tiểu Cửu…… Anh biết chờ đợi rất thống khổ, anh rõ ràng biết…… Anh không muốn Tiểu Cửu phải trải qua, mọi dày vò khi phải chờ đợi thống khổ……
Chỉ là, chờ sau khi Tiểu Cửu rời đi, Nam Cung Kỳ mới khám phá ra một điều. Hóa ra mọi cách dày vò bên trong tương tư đều làm cho người ta đau đến thắt lòng như vậy…… Từ tưởng niệm mang tới hối hận, đau, khổ…… Anh hối hận chính mình đã nói ra câu nói giống như gai độc kia. Chỉ là, chỉ là…… Dù bây giờ đã sáng tỏ, nếu như thời gian có quay trở lại, Nam Cung Kỳ lại chân chân thiết thiết biết, chính mình vẫn sẽ lặp lại hết thảy mọi điều như cũ. Anh biết mình là người như thế nào, nhìn như ôn hòa, nhưng lại hờ hững hơn bất kỳ người nào, đều sợ hãi bị tổn thương, vỏ bọc bảo vệ so với kim cương còn cứng hơn ba phần.
Nam Cung Kỳ nhớ tới Quý Thần Quang từng nói một câu. Kỳ, anh là người mà em cảm thấy ôn nhu nhất, tốt tính nhất…… Mỗi lần nghĩ tới câu nói này, Nam Cung Kỳ đều muốn cười, cười châm chọc, hẳn là nói anh là một người ngụy trang giỏi nhất mới đúng. Đã lừa gạt tất cả mọi người, kém chút nữa chính anh cũng lầm tưởng, ôn hòa nho nhã chính là bản tính của mình. Nhưng là, sự tình của Tiểu Cửu đã nói cho anh biết. Chính mình vẫn luôn chưa từng thay đổi, chỉ có điều, vỏ bọc bảo vệ này so với trước đây càng dày thêm ba phần mà thôi…… Anh so với bất luận người nào đều tàn nhẫn hơn……
“Tiểu Cửu, tại sao em lại thích anh chứ?……” Ngẩng đầu nhìn hư không, Nam Cung Kỳ lăng lăng nỉ non một câu. Anh suy nghĩ nát óc cũng không thông. Vì sao Tiểu Cửu lại cố tình coi trọng mình? Bất quá, sau khi trải qua chuyện ngày đó, Tiểu Cửu cũng sẽ hận anh đi……
Nghĩ đến con ngươi đen láy đã từng lẳng lặng chăm chú nhìn anh, từ đây trở nên lãnh đạm lạnh lẽo. Nghĩ đến thân ảnh yên lặng đi theo phía sau anh, luôn ở bên anh, Nam Cung Kỳ liền cảm giác lòng mình có một loại thống khổ không nói nên lời. Cảm giác đắng chát kia, dường như vị giác của anh có thể rõ ràng nếm được, đắng đến tinh thần đều run rẩy……
Tiểu Cửu, Tiểu Cửu, anh nhớ em…… Tiểu Cửu, Tiểu Cửu, xin lỗi…… Lúc nào, anh mới có thể dũng cảm đối mặt với tình cảm của chính mình đây? Lúc nào, anh mới có thể cười nắm lấy bàn tay Tiểu Cửu đang duỗi về phía mình?
Nam Cung Kỳ không biết, tuy rằng anh rất muốn rất muốn…… Nhưng là, theo thói quen nhiều năm dùng vỏ bọc, cũng không phải nói muốn là có thể làm ngay được. Anh cần thời gian, còn bao lâu, anh cũng không có cách nào nói rõ được……
Vào lúc ấy, Tiểu Cửu còn có thể ở đây không?
Ôm lấy ngực, thân thể vô lực xụi lơ trên ghế sô pha, Nam Cung Kỳ đột nhiên nghĩ tới một câu, có thể hình dung tình cảnh của anh bây giờ vô cùng chuẩn xác. Tự làm tự chịu…… “Ha ha” Trong phòng khách an tĩnh đột nhiên vang lên tiếng cười nhẹ nhàng của Nam Cung Kỳ, bên trong tiếng cười kia phảng phất như là đau thương của toàn bộ thế giới.
……
Nước Pháp, trong một căn nhà nhỏ ở một góc của thành phố nào đó.
Nam Cung Cửu nghiêm túc ở trên bàn gõ gõ, bên cạnh đặt một chén trà, nhiệt khí lượn lờ bốc lên. “Kỳ, tôi đói rồi!” Động tác trên tay Nam Cung Cửu liên tục, không ngẩng đầu mở miệng nói một câu. Qua ước chừng ba phút sau, Nam Cung Cửu mới từ trong trạng thái làm việc bận rộn lấy lại tinh thần. Vừa rồi trên mặt còn mười phần mười có tinh thần, lập tức tràn đầy vẻ mệt mỏi, tiện tay bưng chén trà bên cạnh lên, Nam Cung Cửu đem cả người dựa hết lên sô pha. Trong con ngươi đen như mực thâm thúy mà u ám lộ ra trong bóng tối là sự đau xót khiến người ta hít thở không thông……
Hắn quên mất, mình hiện giờ đang ở một quốc gia xa xôi, đã sớm rời khỏi cái người làm cho hắn nhớ thương kia. Nam Cung Kỳ a Nam Cung Kỳ…… Em nói xem, tôi nên bắt lấy em thế nào đây? Buông tay, không làm nổi. Tiếp tục bảo vệ, nhưng là…… Hiện tại trong đầu chỉ cần nhớ đến câu nói kia của Nam Cung Kỳ: Bởi vì, cái này căn bản là một trò đùa! Nam Cung Cửu liền cảm giác trong lòng mình vô cùng khổ sở, vô cùng chua xót, vô cùng thống khổ. Hắn đã từng chịu qua rất nhiều vết thương do súng đạn gây ra, từ trong những lần chịu ám khí mà bị trọng thương vô số, nhiều lần bồi hồi ở bên bờ tử vong. Nhiều đau đớn như vậy, dưới cái nhìn của hắn thì không sao sánh bằng câu nói này của Nam Cung Kỳ……
Một trò đùa?…… Nam Cung Cửu giờ mới biết, hóa ra tình cảm mà hắn khổ sở cố chấp coi trọng, ở trong mắt Nam Cung Kỳ lại chỉ vẻn vẹn là một trò đùa! Trò đùa?…… Đây là từ tàn nhẫn nhất mà hắn từng nghe qua trong suốt hai kiếp sống. Nó có thể không tiếng động cắt thẳng vào da thịt hắn…… Làm cho hắn đau đến nỗi không muốn sống nữa!
Nhưng là, cứ cho là như vậy đi, hắn vẫn nhớ đến Nam Cung Kỳ, nhớ tất cả mọi thứ về anh. Cơm anh làm, lời anh nói, nụ cười của anh, vẻ mặt của anh…… Mỗi lần hắn dừng công việc lại, trong đầu liền tự động hiện ra khuôn mặt của Nam Cung Kỳ, lại như một loại độc, một loại câu chú nguyên rủa hắn, tại thời thời khắc khắc đều quấn quanh tinh thần hắn……
Hắn rất muốn gặp Nam Cung Kỳ, hắn muốn biết hiện tại em ấy có ổn hay không? Hắn nhớ em ấy đến muốn phát điên, cảm giác mỗi tế bào mỗi giọt máu trong cơ thể đều không an phận mà nhúc nhích, muốn gặp em ấy, muốn gặp em ấy, muốn gặp em ấy…… Thật sự rất nhớ em!……
Hắn muốn về nước C, hắn muốn về thành phố Y, hắn muốn trở về ngôi nhà mà bọn họ đã cùng nhau ở suốt một năm kia, đó mới là ngôi nhà mà Nam Cung Cửu hắn nhận định! Bởi vì, trong đó có Nam Cung Kỳ! Có người mà hắn tâm tâm niệm niệm bao nhiêu năm. Nhưng là, hắn không dám…… Nam Cung Cửu hắn là lãnh khốc, là vô tình, nhưng không có nghĩ là hắn sẽ không sợ hãi, hắn sẽ không bị thương. Nam Cung Cửu hắn sống lâu như thế, cũng sẽ có chuyện sợ hãi, điều duy nhất mà hắn sợ chính là nhìn thấy ánh mắt kiên quyết từ chối của Nam Cung Kỳ, cùng với lời nói sắc bén tàn nhẫn……
Hắn không biết nên làm cái gì…… Hắn cảm thấy mình sắp phát điên rồi. Tưởng niệm đã sắp bức điên hắn rồi, hắn muốn gặp Nam Cung Kỳ, mà đồng thời lại sợ nhìn thấy Nam Cung Kỳ…… Làm sao bây giờ? Ở trong căn phòng nhỏ hẹp này, Nam Cung Cửu giãy giụa cả một ngày một đêm…… Mãi đến tận bổi tối ngày thứ ba, một thư điện thử gửi đến máy tính của hắn.
……
Hắn đã trở lại. Sau mười bốn ngày ngắn ngủi rời khỏi căn nhà này, hắn lần thứ hai trở lại. Đẩy cửa phòng ra, thế nhưng lại nhìn thấy gian phòng dính một lớp bụi. Đứng ở trong phòng, ngửi thấy mùi vị ấm áp của Nam Cung Kỳ mơ hồ lưu lại trong không khí. Nam Cung Cửu có một loại cảm giác dường như đang mơ vậy……
Hắn tham lam từng ngụm từng ngụm hít lấy mùi vị thuộc về Nam Cung Kỳ. Phảng phất giống như đã đem Nam Cung Kỳ ôm vào trong ngực vậy, Nam Cung Cửu cảm giác mình trúng độc rồi, trúng một loại kịch độc tên là tình yêu với Nam Cung Kỳ! Không thấy được người, ngửi không thấy mùi vị, hắn sẽ phát điên……
Nam Cung Cửu chỉ sững sờ trong nhà Nam Cung Kỳ ngắn ngủi 3 phút, hơi hóa giải một chút nỗi khổ tương tư của mình, rồi liền vội vã rời đi. Chấp hành nhiệm vụ đã được giao……
Chờ Nam Cung Cửu hoàn thành nhiệm vụ, thời gian đã qua bốn ngày, khi hắn lần thứ hai chuẩn bị vào nhà, lại ở bên ngoài thấy được Nam Cung Kỳ hắn tâm tâm niệm niệm được mọi người dìu vào nhà. Nam Cung Cửu đứng ở phía sau gốc cây lẳng lặng nhìn. Kỳ gầy đi nhiều quá, Kỳ ngã bệnh,……
Chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Sao Kỳ lại sinh bệnh? Là bệnh gì vậy? Vì sao lại trở nên gầy như thế? Sao lại tiều tụy như thế…… Quá nhiều vấn đề luẩn quẩn trong đầu Nam Cung Cửu. Nam Cung Cửu thật sự rất muốn đẩy đoàn người ra, đem Nam Cung Kỳ ôm thật chặt vào trong ***g ngực! Nhưng là, hắn không dám……
Sau khi yên lặng nhìn mấy phút đồng hồ, Nam Cung Cửu liền cô đơn xoay người rời đi. Hay là trở buổi tối trở lại đi. Chờ Kỳ ngủ rồi, chờ mọi người đều đi hết, một mình hắn có thể yên lặng độc hưởng gương mặt khi ngủ của Kỳ……
Nghĩ tới đây, Nam Cung Cửu cảm giác tâm tình luôn đè nén của mình trở nên phá lệ thoải mái cùng vui sướng. Buổi tối là hắn có thể tỉ mỉ nhìn kỹ Kỳ.
……