Nam Cung Cửu quay đầu lại liếc mắt nhìn Nam Cung Kỳ, trong đầu ngẫm nghĩ. Chắc Kỳ cũng sắp tỉnh rồi, hắn phải chuẩn bị một ít cháo hoa, cả cơm tối cũng không ăn, sau khi tỉnh lại chắc Kỳ sẽ rất đói. Trong đầu nghĩ như vậy, Nam Cung Cửu động tác mềm nhẹ ra cửa, vệ sinh cá nhân đơn giản xong, liền vào bếp vo gạo chuẩn bị nấu cháo. Chờ Nam Cung Cửu nấu cháo sắp xong, thanh âm Nam Cung Kỳ ở rất xa vang lên, bởi vì cách hai cánh cửa, âm thanh mơ hồ mà nhỏ bé, Nam Cung Cửu nhanh chóng đi ra khỏi phòng bếp đi đến phòng ngủ. “Kỳ, em tỉnh rồi à?” Ngồi vào đầu giường đem Nam Cung Kỳ ôm vào trong ***g ngực, Nam Cung Cửu cúi đầu hôn lên mặt anh một cái.
“Đừng.” Nam Cung Kỳ hơi nghiêng đầu, nhìn vào mắt Nam Cung Cửu, có chút hơi bất tiện “Mới sáng sớm, mặt còn chưa có rửa.”
Nam Cung Cửu cười cười, trong lòng tràn đầy cảm giác hạnh phúc.”Muốn đứng lên sao? Tôi mới vừa nấu một chút cháo hoa. Chắc là được rồi đó.”
“Chẳng trách ngửi trên người anh có hương vị nhàn nhạt, hóa ra là mùi cháo. Vừa vặn em cũng đói bụng rồi, anh đến phòng bếp đi, em tự mình tới là được, đừng làm cho cháo bị khê.” Nam Cung Kỳ đẩy Nam Cung Cửu một cái, sau đó, ngồi thẳng thân thể của chính mình, vén chăn lên chuẩn bị xuống giường.
Nam Cung Cửu liếc mắt nhìn sắc mặt cùng động tác của Nam Cung Kỳ, cảm giác không có vấn đề gì liền gật đầu “Được, tôi vào bếp trước.” Nói xong, liền đứng lên ra khỏi phòng ngủ đi đến phòng bếp.
Nhìn theo Nam Cung Cửu rời đi, Nam Cung Kỳ đỡ eo vẫn như trước có chút đau nhức, nhẹ nhàng xoay xoay nhúc nhích hồi, cảm giác đỡ đau nhức hơn, lúc này mới nhẹ đi vào buồng tắm. Vệ sinh cá nhân xong xuôi, từ trong tủ treo quần áo tùy ý chọn một bộ quần áo thể thao mặc vào. Vừa đi ra phòng khách vừa nghĩ, mình có phải nên đi vận động một chút không? Nếu không Tiểu Cửu này cứ tinh lực dồi dào thế này, còn có mệnh sống đến sáu mươi tuổi sao?
“Kỳ.” Nam Cung Cửu đem cháo cùng trứng chiên đặt lên bàn, hướng về phía Nam Cung Kỳ đi tới, nụ cười có chút trúc trắc “Có muốn tôi ra ngoài mua cho em chút mì vằn thắn hay không?” Hắn không biết làm cơm, cũng chỉ có thể làm chút cháo hoa đơn giản cùng trứng chần.
“Không cần, cứ như vậy là được rồi.” Nam Cung Kỳ ngồi xuống ghế sô pha, nhìn cháo trên bàn, thực sự là danh xứng với thực cháo hoa. Cũng chỉ là đem gạo nếp nấu nhừ, bên trong thêm một chút thịt thái hạt lựu, thịt này bị thái lung ta lung tung, nhìn một chút, Nam Cung Kỳ liền không nhịn được cười ra tiếng.
“Cười cái gì?” Ngồi vào bên người Nam Cung Kỳ, Nam Cung Cửu nghi ngờ hỏi một câu. Nhìn Nam Cung Kỳ cười, khóe miệng hắn cũng không tự chủ hiện ra một vệt cười nhạt.
“Vậy anh cười cái gì?” Mới sẽ không nói cho Tiểu Cửu, mình là đang cười hắn thái thịt hạt lựu. Nam Cung Kỳ ở trong đầu nghĩ, ý cưới nơi đáy mắt sâu hơn mấy phần, cầm cái muôi đi múc cháo.
“Kỳ nở nụ cười tôi liền nở nụ cười.” Nam Cung Cửu si ngốc nhìn ý cười nơi khóe miệng Nam Cung Kỳ, dáng dấp có chút ngu ngốc, âm thanh mang điểm mê ly chất phác.
Nam Cung Kỳ đặt bát cháo thơm ngào ngạt trước mặt Nam Cung Cửu, thuận tiện đưa tay ra gõ lên đầu hắn một cái, mỉm cười khẽ nói một chữ “Ngốc.” Sau đó cầm lấy chén của mình tiếp tục múc cháo, thời điểm thả cái muôi xuống, phát hiện Nam Cung Cửu còn đang nhìn mình chằm chằm. “Nhìn em làm cái gì, nhanh ăn đi, nguội sẽ không tốt cho dạ dày.”
“Tú sắc khả xan” Trong đôi con ngươi đen như mực của Nam Cung Cửu chợt lóe lên tia tiếu ý. Đưa ngón trỏ ra nặn nặn hai má Nam Cung Kỳ, lời nói vô cùng nghịch ngợm, bộ dáng như trẻ con.
“Đủ rồi.” Nam Cung Kỳ ngăn tay Nam Cung Cửu lại, cầm thìa quấy cháo trong bát thổi nguội, từ từ ăn.
“Kỳ, ăn trứng chiên này trước đi.” Nam Cung Cửu đem đĩa trứng chiên đặt trước mặt Nam Cung Kỳ. Đây là trứng gà ta mẹ Nam Cung lấy cho bọn họ, Kỳ nói ăn cái này thành phần dinh dưỡng rất cao. Cho nên, hắn mới thử chiên một quả, cảm giác còn rất khá, chính là không biết mùi vị ra sao.
Nam Cung Kỳ nhìn Nam Cung Cửu liếc mắt một cái, từ trong đôi con ngươi đen của hắn, anh nhìn thấy đáy mắt Tiểu Cửu hơi căng thẳng cùng mong đợi, khóe miệng cười không tự chủ liền sâu hơn mấy phần. “Được.” Nói xong, đem bát trong tay mình đặt sang một bên, bưng đĩa trứng chiên bên cạnh lên, gắp lên cắn một miếng, nhẹ nhàng nhai. Tiểu Cửu dốt nát, quên cho muối.
“Thế nào?” Nhìn trứng chiên đều sắp ăn xong rồi, biểu tình trên mặt Kỳ vẫn như trước không có thay đổi gì, Nam Cung Cửu không nhịn được hỏi một câu.
“Không tồi không tồi, mùi vị rất được.” Đem trứng chần ăn xong, Nam Cung Kỳ mới mở miệng nói chuyện, đối với Nam Cung Cửu giơ ngón tay cái.
Nghe lời khen này, đôi con ngươi của Nam Cung Cửu lấp lánh ánh sáng.”Còn đói không? Tôi đi chiên một quả nữa cho em.”
“Được.” Nam Cung Kỳ gật gật đầu. Mình quả thật rất đói bụng……
Nghe Nam Cung Kỳ trả lời, Nam Cung Cửu lập tức đứng lên, đi vào bếp. Nam Cung Kỳ nhìn bóng lưng của hắn, đáy mắt chợt lóe từng tia từng tia trêu tức “Tiểu Cửu, nhớ phải cho muối a. Chính là chờ cho dầu nóng lên, cho muối sau đó chiên trứng.”
Cơ thể Nam Cung Cửu hơi sững sờ. Bước chân dừng lại nửa giây, mới tiếp tục hướng về nhà bếp đi đến. Tại nơi Nam Cung Kỳ không thấy được, khóe miệng Nam Cung Cửu xuất hiện một nụ cười thật lớn. Trong lòng yên lặng niệm, chờ dầu nóng trước tiên thả muối rồi chiên trứng. Nam Cung Kỳ ngồi ở trên ghế sô pga, tiếp tục ăn cháo hoa. Tiểu Cửu ngược lại làm cháo hoa rất là tốt, bên trong thanh đạm còn kèm theo từng tia từng tia ngọt ngào của thịt cùng với hành mùi thơm ngát, lửa nấu vừa phải, không ngấy không nhạt. Anh còn rất thích ăn. Hắc.
“Kỳ, vẫn còn quá nóng đợi lát nữa ăn.” Vừa vặn lúc Nam Cung Kỳ ăn xong cháo hoa, Nam Cung Cửu liền bưng một đĩa trứng chiên đi ra đặt trước mặt anh.
“Chỉ một quả?” Nam Cung Kỳ liếc mắt nhìn, tầm mắt rơi vào trên mặt Nam Cung Cửu. “Không đủ tôi lại đi rán.” Nam Cung Cửu cho là Nam Cung Kỳ ăn không đủ, nhanh nhẹn nói một câu, đứng lên chuẩn bị lại đi vào bếp. Lại bị Nam Cung Kỳ cấp kéo lại “Dốt nát, em là được rồi, nhưng là anh khẳng định không đủ.” Cái người khẩu vị lớn này, mới ăn một bát cháo hoa, làm sao có khả năng đủ.
“Khà khà, tôi lập tức lại đi rán hai quả.” Nam Cung Cửu cười nhanh chóng tiến vào bếp. Nghe Kỳ nói hắn thật sự thấy có điểm đói bụng.
Ăn bữa sáng xong, Nam Cung Cửu có chút vụng về đem bát đũa rửa sạch sẽ bỏ vào trong tủ bát, rửa sạch tay, tùy tiện rửa một chút hoa quả bưng đến phòng khách, ôm Nam Cung Kỳ, hai người ổ ở trên ghế sô pha, xem ti vi ăn hoa quả. “Kỳ, còn có thể leo núi không?” Hiện tại mới bảy giờ. Nếu như đi cũng không tính là muộn.
Nam Cung Kỳ ăn một quả hồng đề, ngáp một cái, lắc lắc đầu “Ngày hôm nay hay là thôi đi, cả người đều không có tinh thần gì, ngày mai lại đi được không?” Nghe được trong lời nói của Tiểu Cửu có chút kỳ vọng, Nam Cung Kỳ cũng không tiện làm cho hắn thất vọng.
“Được, ngày mai khí trời cũng tốt.” Nam Cung Cửu gật đầu cười. Liếc mắt nhìn trên mặt Nam Cung Kỳ có chút mệt mỏi “Có muốn hay không lại đi ngủ một giấc?”
“Không có chuyện gì, em liền ở trong ngực của anh ngủ một chút, chờ tám giờ còn phải đi làm.” Âm thanh Nam Cung Kỳ có chút hơi mơ hồ, sau khi ăn uống no đủ, buồn ngủ đột kích, làm cho anh không chống đỡ được.
“Ừm, ngủ đi, đợi lát nữa tôi gọi em.” Đưa tay ra từ bên cạnh cầm lấy một cái chăn len đắp lên người Nam Cung Kỳ. Nam Cung Cửu cứ như vậy lẳng lặng nhìn Nam Cung Kỳ ngủ trong ngực, mặt mày tất cả đều là vẻ vui mừng.
Thời gian trôi qua thật láu, liếc mắt nhìn Nam Cung Kỳ vẫn ở chỗ cũ ngủ say, Nam Cung Cửu thật sưh không muốn quấy rối, bất quá đã đến tám giờ rồi. “Kỳ, tỉnh lại đi, nên đi làm.”
“Tám giờ rồi?” Nam Cung Kỳ mơ mơ màng màng giãy giụa mở mắt. Sao anh cảm giác mới ngủ không tới năm phút đồng hồ?
“Ừm, hiện tại là bảy giờ năm mươi tám phút.” Nam Cung Cửu gật gật đầu, đưa đồng hồ trên cổ tay đến trước mặt Nam Cung Kỳ.
Nam Cung Kỳ liếc mắt nhìn, xác thực nên đi làm. Nhanh chóng từ trong ***g ngực Nam Cung Cửu đứng lên, vào phòng đổi lại âu phục cầm lấy kính mắt, mang theo văn kiện chuẩn bị ra ngoài. Lại nhìn thấy Nam Cung Cửu đi theo phía sau “Tiểu Cửu, anh cũng đi?”
“Ừm, tôi cũng không có việc gì.” Nam Cung Cửu cười gật đầu, mở cửa, trước tiên ra khỏi nhà. Nam Cung Kỳ sửng sốt nửa giây, cười đến cao hứng đuổi kịp bước chân Nam Cung Cửu.
Vừa vặn lúc ra khỏi nhà liền gặp Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang, bốn người cười cười nói nói ngồi lên xe, hướng về công ty chạy đi. Vừa vào công ty, Nam Cung Kỳ cùng Quý Tiêu Dương liền cầm tư liệu bước chân vội vã đi tới phòng họp. Mãi đến tận mười hai giờ trưa, Nam Cung Kỳ với Quý Tiêu Dương mới từ phòng họp đi ra. Quý Thần Quang la hét muốn đi ăn mì vằn thắn, chính là mì vằn thắn mới vừa rồi Tiểu Cửu từ bên ngoài mang về cho cậu. Cậu vẫn muốn ăn tiếp, Quý Tiêu Dương luôn luôn cưng chiều Quý Thần Quang, liền cũng đáp ứng. Bốn người đi đến quán mì vằn thắn.
Nam Cung Cửu không nghĩ tới, tại quán mì vằn thắn, bọn họ gặp phải tập kích, mà người ám sát chính là sát thủ của ‘X’……
Tất cả những thứ này đều đã nói rõ. Lão đại của ‘X’ đã trở lại, gã đã biết thân phận chân thật của mình…… Chỉ là, hắn rõ ràng đã ly khai ‘X’, lão đại tại sao còn làm ra chuyện như vậy? Mục đích của gã là vì cái gì? Còn có, Quỷ Thứ trước đây từng nói, lão đại cố ý đến thành phố Y tìm kiếm hắn. Này đó, đến tột cùng là vì cái gì? Hắn nhớ bản thân kiếp trước cũng không có phạm sai lầm gì, lão đại làm sao đuổi sát hắn không thả, chính mình kiếp trước cùng kiếp này đều chỉ là một sát thủ, ngoại trừ những nhiệm vụ kia có tiền, những cái khác đều không có…… Lão đại đến tột cùng đang có ý đồ gì? Bất kể như thế nào, hắn nhất định phải về lại nước Pháp một chuyến. Đem sự tình điều tra rõ ràng. Không thể để cho Kỳ rơi vào nguy hiểm khó hiểu này được.
PS: post thêm chương nữa kỷ niệm ngày đầu tiên đi làm (thử việc=))) với lần đầu tiên biết cái gì gọi là 1 độ C=))
23:23, 19.10.15