Nghĩ đến khả năng này, trong lòng Nam Cung Cửu một trận lạnh lẽo. Y nhất định là nhìn ra cái gì đó, tên điên này không thể dễ dàng đáp ứng điều kiện của hắn như thế. Kỳ có thể bị nguy hiểm hay không?…… Hẳn là sẽ không, quan hệ của hắn với Kỳ ngoại trừ Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang biết thì tất cả mọi người đều không biết. Hơn nữa, hai người bọn họ rất ít giao lưu với người ngoài, coi như là lão đại đi thăm dò, cũng khẳng định không tra được. Hiện tại, chủ yếu nhất là, mình không thể rối loạn tâm thần, không thể tiếp tục để lộ ra chân tướng gì nữa. Có lẽ, còn có thể hướng cho lão đại một chút, mình là có người thích, bất quá, không phải em ấy mà là cô ấy……
(): nguyên văn là hắn và nàng. trong tiếng Trung cô ấy và anh ấy là hai từ khác nhau nhưng có chung một cách đọc. ý Cửu là để cho nam nhân nghĩ người Cửu thích là nữ mà k phải là nam.
Nam Cung Cửu mặc cho nam nhân nắm tay, bước chân chậm rãi theo sau người y, tâm tư trăm chuyển ngàn hồi. Không quản mình nguy hiểm thế nào, gian khổ ra sao, đều không thể để cho lão đại biết đến sự tồn tại của Kỳ, không thể để cho y tra ra quan hệ của Kỳ với hắn. Nếu không……
“Á Cửu, ngươi cả ngày đều ở trầm mặc nghĩ cái gì vậy?” Đột nhiên bên tai vang lên một âm thanh mang theo ý cười, thức tỉnh Nam Cung Cửu. Hắn lấy lại tinh thần không dấu vết che đậy đi tất cả tâm tình, đôi mắt đen như mực lẳng lặng liếc mắt nhìn nam nhân, sau đó, ngồi vào cái ghế bên cạnh.
Thấy Nam Cung Cửu không hề trả lời, nam nhân cũng không giận trái lại cười càng thêm vui vẻ, y tựa hồ đã quen, Nam Cung Cửu đối với y hờ hững. Tự mình ngồi vào chỗ đối diện Nam Cung Cửu, giơ giơ tay lên “Á Cửu, nếm thử những thứ này đi, đều là những món ngươi thích ăn. Xem còn hợp khẩu vị không?”
Tầm mắt Nam Cung Cửu ở trên bàn ăn lười biếng nhìn lướt qua, sau đó, cầm lấy đũa gắp một miếng cá kho gần trong gang tấc, nếm thử một miếng. Mùi vị rất tốt, nhưng, đúng là vẫn còn thiếu một loại cảm giác hắn thích nhất ở bên trong — ôn nhu thuộc về riêng Kỳ! “Cũng được.” Vốn là Nam Cung Cửu không nghĩ trả lời, thế nhưng, hắn nhìn thấy ánh mắt của nam nhân, vẫn luôn ngậm lấy cười phảng phất giống như pho tượng nhìn hắn. Không nóng không lạnh cứ như vậy lẳng lặng nhìn, thật giống như nếu hắn không trả lời, y liền sẽ không thu hồi tầm mắt. Trong lòng Nam Cung Cửu đột nhiên sinh ra một loại cảm xúc rất không tự nhiên, lúc này mới nhàn nhạt mở miệng.
Nghe thấy Nam Cung Cửu trả lời, nam nhân lúc này mới mạn bất kinh tâm thu hồi tầm mắt, cầm lấy đũa tùy tiện gắp một món ăn đặt ở trong miệng nếm nếm. “Thức ăn này mùi vị tốt lắm, nào, Á Cửu nếm thử.” Nói rồi nam nhân dĩ nhiên thật sự đứng lên, lấy đũa gắp thức ăn tự mình bỏ vào trong bát Nam Cung Cửu, đôi mắt ngậm lấy ý cười nhàn nhạt, nhìn qua phá lệ ôn hòa. Y nhìn Nam Cung Cửu nhàn nhạt liếc mắt nhìn y, ý cười nơi đáy mắt càng sâu, liền bỏ thêm một câu “Thật sự, nếm thử!” Giọng nói chuyện cư nhiên mang theo từng tia từng tia dỗ dành đứa nhỏ……
Khóe mắt Nam Cung Cửu co quắp nghiêm trọng. Trong lòng lại thầm nghĩ, nam nhân này đang làm cái trò gì vậy? Hồ nghi liếc mắt nhìn nam nhân, Nam Cung Cửu lúc này mới chậm rãi khinh cúi đầu, dùng đũa gắp món ăn trong bát lên. Nếm thử một miếng, không biết là món gì, mùi vị cực kỳ ngon, vào miệng cảm giác vô cùng đặc biệt, bên trong sự mềm mại mang theo một chút xíu cảm giác lạnh lẽo.
“Á Cửu, sau này trực tiếp gọi ta là Tạ Hoài.” Nhìn Nam Cung Cửu ăn hết món mình gắp, Tạ Hoài lúc này mới thu hồi tầm mắt bắt đầu động tác ưu nhã ăn cơm. Thế nhưng, tại lúc ăn cơm, cơ thể y hơi cứng đờ một chút. Vừa nãy thời điểm tự gắp đồ ăn cho Á Cửu, trong đầu của y dần hiện lên một hình ảnh rất xa lạ, tựa hồ trước đây thật lâu có một nam nhân cũng từng đối với y làm qua chuyện giống vậy. Nam nhân kia là ai?…… Lúc này mới vừa nghĩ, Tạ Hoài liền cảm giác đầu của mình đau đớn. Khiến cho y không thể không đình chỉ hồi ức, nam nhân này rốt cuộc là ai? Hai ngày nay trong mộng của y tất cả đều là thân ảnh mơ hồ của nam nhân này……
Nam Cung Cửu nhìn Tạ Hoài đột nhiên trở nên có chút kỳ lạ, trong lòng có chút cảm giác kỳ quái. Y tựa hồ đang suy nghĩ cái gì đó……
“Ngươi từ từ ăn, ta có việc rời đi trước một chút.” Đột nhiên, Tạ Hoài đứng lên, đối với Nam Cung Cửu mặt không thay đổi nói một câu, sau đó quay người ly khai phòng khách, ra khỏi phòng. Mãi đến tận lúc cửa phòng bị đóng lại, Nam Cung Cửu mới lấy lại tinh thần. Tạ Hoài thật giống như gặp phải chuyện buồn gì đó……
Nam Cung Cửu ăn cơm tối xong, Tạ Hoài cũng không xuất hiện, không chỉ có như vậy, đã đến giờ mười một giờ đêm Tạ Hoài cũng chưa từng xuất hiện, Nam Cung Cửu tự mình đứng lên tiến vào phòng ngủ bên cạnh, đem cửa phòng khóa chặt. Buổi tối, hẳn là y sẽ không đến đánh lén đi?…… Nam Cung Cửu không xác định nghĩ, tuy rằng, biết ngủ ở nơi này rất nguy hiểm, thế nhưng, không ngăn nổi thân thể uể oải, Nam Cung Cửu đầu vừa dính vào gối liền trầm trầm ngủ.
Hai giờ sáng, cửa phòng ngủ của Nam Cung Cửu nhẹ nhàng mở ra, Tạ Hoài vẻ mặt mệt mỏi đứng trước giường Nam Cung Cửu, đón ánh trăng nhàn nhạt, Tạ Hoài lẳng lặng nhìn Nam Cung Cửu đang ngủ say. Cảm xúc nơi đáy mắt chớp tắt không đồng đều, liếc mắt nhìn, Tạ Hoài đột nhiên cúi người xuống, đem khoảng cách để sát vào một ít, chăm chú nhìn gương mặt Nam Cung Cửu, mày kiếm hơi nhíu, bàn tay vươn đến một nửa liền dừng lại. Người ngươi thích rốt cuộc là ai?…… Dường như nỉ non dường như hỏi. Âm thanh nhẹ nhàng nhợt nhạt như mộng ảo.
Vừa có được tư liệu, Nam Cung Cửu ngoại trừ cùng anh họ của hắn, hắn và những người khác đều không quen thuộc lắm. Thậm chí là quan hệ với anh họ của hắn, cũng chỉ là bởi vì đi học hai người mới ở cùng một chỗ, giống như chỉ cùng đi học và tan học, lại ít nói như thế nào. Có thể nói, quan hệ của Nam Cung Cửu cùng mọi người đều cách một tầng lạnh lùng nhàn nhạt, không có cùng ai quen thuộc nhất. Đúng rồi, có hai người Quý Thần Quang cùng Quý Tiêu Dương, Nam Cung Cửu cùng hai người này cũng rất thân thuộc. Nhưng là, theo tin tức y tra được, Quý Thần Quang cùng Quý Tiêu Dương là một đôi tình nhân, hơn nữa còn là phi thường chặt chẽ không thể tách rời……
Vậy rốt cuộc ai mới là người Nam Cung Cửu yêu đây? Tạ Hoài có chút buồn bực. Nếu như, không phải là bởi vì trong lòng có người, Á Cửu không thể kiên quyết muốn rời khỏi y như vậy. Y có phải là còn bỏ sót cái gì đó then chốt không có tra được không?……
Tạ Hoài nhìn Nam Cung Cửu, lẳng lặng suy nghĩ. Sững sờ khoảng chừng nửa giờ, Tạ Hoài mới đứng lên rón rén rời khỏi phòng. Tại Tạ Hoài rời đi không tới 3 phút, Nam Cung Cửu mở mắt ra, ánh mắt nhìn về phía cửa phòng đã bị đóng lại. Nguy hiểm thật……
Vừa nãy hắn mơ tới Kỳ, thời điểm chuẩn bị gọi tên em ấy, đột nhiên cảm giác được hình như mình bị cái gì đó theo dõi, có một loại cảm giác rất âm lãnh, theo đó ý thức mơ hồ của hắn trong nháy mắt tỉnh táo. Bên tai vang lên tiếng nói gần như nỉ non của Tạ Hoài, nhất thời, nội tâm Nam Cung Cửu một trận căng thẳng. Kém một chút liền lộ ra…… Sau này mình phải bỏ thói quen nói mơ, nếu không, không cẩn thận để Tạ Hoài nghe được, Kỳ nhất định sẽ gặp nguy hiểm! Nam Cung Cửu khẽ nhắm mắt lại âm thầm nghĩ.
Bị Tạ Hoài nháo như thế, sau nửa đêm Nam Cung Cửu cơ hồ không làm sao ngủ được, vẫn luôn ở trong trạng thái thanh tỉnh, thời điểm chân trời lộ ra vầng sáng, Nam Cung Cửu mới mơ mơ màng màng ngủ. Trong lòng suy nghĩ, ngày hôm nay còn phải đánh nhau với Tạ Hoài, dù thế nào cũng phải để tinh thần của mình ở trạng thái tốt nhất! Chờ lúc Nam Cung Cửu tỉnh lại, đã là chín giờ rưỡi, mới vừa vén chăn lên đứng lên, trong nháy mắt giương mắt lên, Nam Cung Cửu liền thấy Tạ Hoài đang ngồi trên ghế sô pha cách đó không xa, bưng chén rượu đáy mắt mang theo ý cười thưởng thức, lẳng lặng nhìn hắn……
Nhận được ý cười không thể giải thích này của Tạ Hoài, thân thể Nam Cung Cửu hung hăng run lên một cái. Tên điên này, đến tột cùng đang có chủ ý gì!
“Á Cửu, tỉnh rồi? Ta vừa kêu người chuẩn bị bữa sáng!” Tạ Hoài uống một hớp rượu đỏ trong tay, cười đến vui sướng.
Nhìn ý cười hưng phấn đến có chút quá phận của Tạ Hoài, trong lòng Nam Cung Cửu nổi lên một đoàn ngờ vực. Hắn bất động thanh sắc liếc mắt nhìn Tạ Hoài, sau đó, mặt không thay đổi mặc quần áo tử tế, tiến vào phòng tắm bên cạnh. Tạ Hoài bưng rượu đỏ đứng lên, bước chân ưu nhã đi theo phía sau Nam Cung Cửu, người dựa vào mặt tường ánh mắt nhìn rượu đỏ trong tay “Á Cửu, ta sẽ đi Tây Ban Nha công tác một tuần. Ước định giữa chúng ta trước tiên dời lại một tuần nữa đi.”
Nam Cung Cửu đang đánh răng, không có cách nào trả lời. Trong lòng lại thầm nghĩ, chẳng lẽ có vụ làm ăn lớn, cho nên Tạ Hoài mới sáng sớm đã hưng phấn như thế?
“Á Cửu, nếu như ngươi muốn đi, cũng có thể.” Thấy Nam Cung Cửu không hề trả lời, Tạ Hoài lắc lắc ly rượu đỏ trong tay, nhàn nhạt nói một câu. Đáy mắt chợt lóe ý đùa giỡn nhè nhẹ.
“Không.” Phun bọt trong miệng ra, Nam Cung Cửu lạnh lùng trả lời một câu.
“Ha ha, ta biết mà.” Đem rượu đỏ trong tay uống một hớp cạn. Tạ Hoài liếc mắt nhìn bóng lưng Nam Cung Cửu “Một tuần lễ sau gặp.” Nói xong, Tạ Hoài không chậm trễ chút nào quay người rời khỏi phòng.
Động tác đánh răng của Nam Cung Cửu có chút dừng lại. Giở trò quỷ gì vậy? Làm sao cảm giác có chỗ nào đó là lạ?……
Người nọ là không phải quá hưng phấn? Cư nhiên còn vừa đi vừa hát? Nghe bên tai truyền đến những câu hát như ẩn như hiện, trong lòng Nam Cung Cửu nổi lên một trận cảm giác kỳ quáihết sức không được tự nhiên. Tạ Hoài này có phải là bị quỷ nhập vào người không?