- Anh Minh giỏi quá, con cá to thế kia mà cũng bắt được!
Cậu Minh, như mọi lần, chẳng nói gì. Nhưng chẳng phải cậu câm đâu, có lần trời mưa Dung lội ruộng trơn ngã oạch một cái, chưa kịp kêu thì cậu từ đâu xuất hiện bảo Dung nằm yên đó. Dung sợ hãi nằm nguyên, thầm trách cậu chả chịu nâng Dung dậy. Hóa ra ngay gần Dung có con rắn lục độc, cậu bắt xong đưa ra trước mặt cho Dung coi. Dung sợ tái mặt nhưng trong lòng ấm áp lắm. Dung càng thích cậu thêm mấy phần. Cậu kiệm lời, hiếm hoi lắm Dung mới được nghe tiếng cậu. Cậu im lặng suốt thôi, thế nhưng chả hiểu sao bọn con gái gặp cậu là y như Dung, cứ í a í ới hỏi chuyện cậu, rồi cũng bị ăn quả bơ như Dung cả, họ thẹn chẳng dám hỏi cậu nữa, chả mặt dày được như Dung. Hôm nay, cũng như mọi bận, Dung lại tiếp lời:
- Sao hôm nay hội làng anh không ra khiêng kiệu?
Không những không ra khiêng mà còn không thèm xuất hiện luôn ấy, làm mất bao công Dung điểm trang tô trát, váy vóc điệu đà, nhưng Dung ngại chả dám nói hết, chỉ thầm trách cậu thôi. Dung cũng chẳng định chờ cậu trả lời đâu, Dung trách cậu vậy thôi chứ chắc gì cậu đã hiểu, đã giải thích cho Dung. Dung trầm buồn, tại Dung cứ theo đuổi cậu đấy chứ, cậu nào có thèm để ý gì đến Dung. Hôm nay Dung đẹp thế cậu cũng chả thèm nhìn lấy một cái cơ mà.
- Tôi bận.
Cậu giải thích cho Dung nghe rồi đấy nhé, là cậu bận. Ừ, đúng là cậu bận thật. Cậu còn bận kiếm cơm, nuôi cái thân mẹ già ốm đau suốt ngày của cậu, nuôi thân cậu, và cả nuôi vợ nuôi con cậu trong tương lai nữa, cậu làm gì có thời gian rảnh mà chơi như Dung hay các thanh niên làng Ái. Nhà cậu nghèo lắm, chả có gì ngoài cái thuyền lá nhỏ xíu vừa làm nhà, vừa là nơi cậu cất vó câu tôm, lại thêm bà mẹ già suốt ngày đau ốm nữa.
Nghe đâu thiên hạ bảo cậu là con hoang. Mẹ cậu vốn là gái làng Đạo ngay bên cạnh làng Ái. Mười bảy năm trước mẹ cậu đi làm mướn cho nhà phú hộ bị lão ta lừa rồi sinh ra cậu. Thân gái không chồng mà chửa chịu bao điều tiếng cay nghiệt của người đời, mẹ cậu chịu không nổi bỏ nhà ra con sông này ở, rồi đẻ ra cậu trong chính cái thuyền này. Cậu còn chưa ra đời đã phải chịu bao nỗi khổ. Đến lúc ra đời, lại càng khổ. Chắc chắn cuộc sống của cậu chẳng hề dễ dàng như Dung. Dung thương cậu, cảm thông với cậu. Dung về.
Đường về sao mà dài, Dung lững thững bước. Bỗng từ xa thấy có bóng người đi tới, là công tử lạ mặt lúc nãy mời Dung đi chơi hội đây mà. Thấy Dung, cậu Bính đon đả:
- Cô Dung không đi chơi hội nữa à?
Sao công tử này biết tên mình thế nhỉ, mà kệ đi, có gì là quan trọng. Dung hờ hững:
- Tôi bận.
Dung lặp lại y lời cậu Minh ban nãy. Nhưng chẳng như Dung, tên công tử này tiếp tục bám theo Dung.
- Cô Dung bận gì thế, cho tôi làm cùng với!
Ô hay người ta bận gì thì kệ người ta chứ, ở đâu ra con người trơ trẽn thế này nhỉ. Dung bực mình lắm rồi ấy. Nãy vừa bị cậu Minh từ chối xong, Dung cho là thế, giờ lại bị tên này làm phiền, Dung nổi máu điên, quát hắn luôn:
- Tôi làm gì kệ tôi, mắc mớ gì đến anh!
Cậu Bính sững người, ôi có khi đây là lần đầu tiên trong đời cậu bị con gái quát ấy nhỉ, lại còn là loại gái quê cậu vốn khinh chả thèm nhìn. Phải là con gái nhà quan cậu mới thèm ngó nhé, thế mà còn chưa có cô nào vào mắt, dù chả biết có bao nhiêu cô thầm mê cậu, cứ lén nhìn trộm cậu trong giờ học mãi thôi, còn viết cả thư xức nước thơm gắn cành hồng, cành huệ, cành mẫu đơn,… gửi cậu đủ cả, nhưng cậu còn kiêu lắm, chưa có ưng. Ấy thế mà đứa con gái quê một cục này dám quát cậu cơ đấy, chả coi cậu ra cái gì sất. Cậu là cậu giận lắm nghe. Cơ mà sao cái giọng quát ấy cũng đáng yêu quá thể đáng, đôi lông mày lá liễu kia chau lại, đôi môi đỏ chúm chím kia dẩu lên nhìn muốn cắn luôn à. Nghĩ là làm luôn, sao phải xoắn, cậu Bính chả sợ trời chả sợ đất chả lẽ lại sợ cái con bé nhà quê này á. Cậu nhào đến định nhằm cái mỏ xinh xẻo kia mà hôn cho sướng. Nhưng đời đâu như là mơ, cô Dung cũng nhanh lắm chứ, cô lách người một cái làm cậu ngã dúi ra đằng trước, nhằm thẳng con sông lấp lánh trước mặt mà… hôn.
Oành một cái, cậu nhào xuống sông. Dung hốt hoảng, thôi quả này hắn chết đuối mất thôi, nhìn cái chân cái tay quơ quơ loạn xạ lên thế kia là chẳng biết bơi rồi. Dung cũng chẳng biết bơi, nhưng không lẽ mặc kệ cho hắn chết. Dung toan chạy đi tìm người, bỗng từ đâu cậu Minh nhảy xuống, chỉ một tích tắc là kéo được cậu Bính lên bờ.
Cậu Bính ho sặc sụa, uống no một bụng nước, lồm cồm bò dậy. Cậu bảo cậu sẽ kiện Dung tội đẩy cậu xuống sông. Dung muốn cậu tha thì phải theo cậu, không thì cả nhà Dung cũng chẳng yên được chứ chẳng nói gì đến Dung. Nói xong rồi cậu chạy thẳng.
Dung mặt trắng bệch, đứng run rẩy nhìn đến tội. Lần đầu tiên Dung gặp một người theo đuổi mình trơ trẽn đến thế, lại còn có vẻ có quyền có thế. Dung biết phải làm sao đây, lỡ như hắn vu tội cho Dung, rồi Dung sẽ phải vào nhà lao à, Dung ở trong đó rồi thì đâu còn thời gian làm cậu Minh thích mình nữa, cậu Minh sẽ lấy người khác mất thôi. Nghĩ đến thế Dung bật khóc tức tưởi.
- Cô Dung đừng sợ, còn có tôi!