Cậu Minh liền theo thằng Tí vào nhà, bước qua cửa sau, bởi lẽ thằng Tí không muốn kinh động đến ông bà lý trưởng.
Ngôi nhà rộng rãi với những gian nhà gỗ quý sơn son thiếp vàng ngày nào vẫn vậy, chỉ khác là khu vườn rực rỡ sắc màu lúc trước giờ được trồng rất nhiều hoa phù dung, màu hoa đỏ hồng dịu dàng trong ánh nắng cuối thu làm cậu Minh dịu lại. Bỗng, cậu thoáng thấy một cô gái trông rất giống Dung đang uyển chuyển bước qua sân, theo sau là con Bưởi, bước vào trong gian nhà nhỏ lúc trước cậu Bính giữ Dung, cậu hơi sững người, nhưng cậu nhanh chóng nhận ra không phải. Cô gái đó chỉ là giống Dung mà thôi.
Cậu Bính đang tỉa hoa, thấy cậu Minh bước vào, cậu liền ngồi xuống bộ bàn trà bằng đá trong vườn, hất hàm hỏi cậu Minh:
- Mày kiếm tao có việc gì?
- Dung đã bỏ đi, tao không biết đi đâu. Mày biết gì không?
Nghe tin Dung mang thai từ mẹ Dung, cậu Bính đã thở phào, bởi lẽ cậu lo Dung không thể có con do tác dụng phụ của hoa xuyến chi mà cậu lỡ dại cho Dung uống lúc trước. Lúc Dung mãi không có con, cậu cũng lo lắng cho Dung lắm chứ. Lỡ đâu là tại cậu, thì cậu thực sự không biết làm sao để tạ lỗi với Dung. Ấy thế mà, Dung đang bụng mang dạ chửa như thế lại bỏ chồng đi là cớ làm sao? Cậu Bính cũng xanh mặt lo lắng. Nhưng nhìn thằng Minh mà cậu ghét cay ghét đắng đang lo sốt vó thế kia cậu bỗng thấy hả hê, đằng nào Dung đi đâu cậu cũng chả rõ, cứ cho thằng ôn kia khốn khổ thêm có chết ai đâu. Cậu Bính nhếch môi.
- Dung ở chỗ tao, nhưng còn lâu tao mới thả cho mày.
- Mày…
Cậu Minh lao vào túm cổ áo cậu Bính nhấc lên, đôi mắt đỏ vằn giận dữ. Cậu đã biết là tên Bính có liên quan đến việc này mà, đã mấy năm rồi mà hắn vẫn còn cố chấp, không thể buông bỏ Dung. Nhìn những đóa phù dung khoe sắc kiêu hãnh thế kia là cậu đã quá hiểu hắn rồi.
Cậu Minh đang muốn lẳng hắn xuống thì từ xa, cô gái nhỏ nhắn coi rất giống Dung kia đã tròn mắt lao đến kéo cậu Bính ra khỏi tay cậu Minh. Thấy cậu Bính không thể chống lại cậu Minh, cô ta còn khóc lóc van xin:
- Tôi xin anh… anh hãy buông chồng tôi ra!
Cậu Minh thấy người phụ nữ kia van xin thì cũng dịu lại, cậu đẩy cậu Bính xuống ghế. Cậu Bính cười khẩy rồi chỉnh lại xống áo, cậu sợ quái gì thằng này, đây chẳng phải là đất nhà cậu sao, chẳng qua cậu muốn chọc tức nó chơi thôi. Còn con vợ cậu, cậu cần gì nó phải van xin thằng ôn này. Cậu Bính bực mình quát cô gái là vợ cậu:
- Cô vào nhà đi, ở đây không có việc của đàn bà!
Cô gái run run sợ chồng rồi đứng yên ở đó. Hình như cô gái muốn ở gần cậu Bính để “bảo vệ” cậu thì phải.
Cậu Minh thấy cảnh đó, có vẻ cậu cũng hiểu chút chuyện. Nhưng, giờ Dung đang ở đâu?
- Dung đang mang thai, mày giấu Dung ở đâu?
- Mày nghĩ tao khai ra cho mày chắc?
Cậu Minh bực lắm, cậu biết đời nào hắn chịu khai ra. Ai dè, người phụ nữ là vợ cậu Bính kia lại nói:
- Có lẽ anh Bính nhà tôi không biết gì về cô Dung của anh đâu, bởi anh Bính mới trên kinh về sáng nay sau mấy ngày trên đó anh ạ.
Cậu Bính thấy bị lộ tẩy, tức điên người lại quát lên:
- Cô… cô dám không nghe lời tôi, biến vào trong nhà cho tôi!
Cô vợ có vẻ sợ hãi quá mà vội chạy vào nhà. Cậu Bính lừ mắt với cậu Minh rồi lại tiếp tục tỉa tót những đóa phù dung tươi thắm của riêng cậu.
Cậu Minh nghe cô gái kia nói thì chán nản bỏ về. Thà là hắn giấu Dung, dù thế nào thì cậu còn đỡ lo lắng, giờ hắn cũng không biết thì cậu biết tìm Dung ở đâu đây?
Cậu Minh về rồi, cậu Bính liền gọi thằng Tí lại.
- Mày sai người đi tìm cô Dung cho tao, dứt khoát phải tìm cho ra được cô Dung, nghe rõ chưa?
Thằng Tí nghe vậy cũng đành ậm ừ vâng dạ. Nó bực cậu cả Bính nhà nó lắm chứ. Suốt ngày cô Dung, cô Dung. Đợt ấy cô Dung đi rồi, cậu Bính lại rơi vào rượu chè liên miên, bài bạc tối ngày, kết quả là bị thầy học đuổi cổ thực sự, không cho học hành gì nữa. Nhưng cậu Bính cũng cần quái gì học, nhà phú nông ruộng vườn bát ngát như cậu cũng chỉ cần biết cái chữ là đủ, không ứng thí làm quan thì cậu Bính vẫn cứ là ngời ngời lắm. Bà cả Mỹ giao phó dần việc nhà việc cửa cho cậu tiếp quản, cậu cũng tỏ vẻ cung kính mà tuân lệnh ra chừng, nhưng lòng cậu không lúc nào thôi nhớ đến cô Dung. Nhìn cậu buồn rầu mà nó thương cậu cả nó thắt cả ruột. Nó đành tìm gần tìm xa cho bằng được một cô ả giống cô Dung đến ngỡ ngàng, lại cũng con nhà quan tri huyện, nó mừng hết biết mà để cậu đến gặp. Gặp rồi cậu Bính cũng ưng, thằng Tí hớn hớn hở hở mà về báo tin ông bà lý trưởng. Còn nhà cô gái lẫn chính bản thân cô gái kia thấy công tử hào hoa giàu nức tiếng một vùng đến hỏi thì tít cả mắt lên mà nhận lời cậu, thế là sau một đám cưới linh đình to nhất cái làng Ái từ trước đến giờ, cậu Bính cũng đã có vợ như bao người.
Chỉ có điều, hình như cậu vẫn không vui, hình bóng Dung trong cô vợ kia sao mà kệch cỡm, càng ngày càng kệch cỡm. Dung long lanh như thế, vừa mạnh mẽ vừa dịu dàng như thế, chả giống con vợ đần độn yếu ớt kia chút nào cả. Cứ thế, vợ chồng cậu Bính cơm không lành canh chẳng ngọt kéo dài cũng đã hơn một năm nay. Cậu Bính say sưa trồng hoa phù dung như để vợi bớt nỗi nhớ cô Dung thì phải, thằng Tí thở dài mỗi khi nhìn cậu chăm chút cho hoa mà bỏ quên đóa hoa thực sự vẫn ngày đêm hướng về cậu là cô vợ bé nhỏ của cậu.
Cô Thùy, người vợ bé nhỏ của cậu Bính có vẻ giống Dung kia thực sự chẳng giống Dung chút nào thật, vì cô ta có vẻ ngoài yếu ớt nhưng cõi lòng cô ta lại tràn đầy uất giận. Chồng cô không thương cô, mỗi khi gần gũi hay rượu say là điều đó hiện ra rõ mồn một. Dung, Dung, suốt ngày chỉ có Dung thôi, Dung là con nào mà ám ảnh chồng cô mãi thế? Cô hận. Đến hôm nay, khi thấy một thanh niên to cao bước vào tìm Dung là cô đã hiểu đến chín phần rồi. Con Dung đang mất tích. Vậy thì, cô phải tìm cho ra nó rồi cho nó một trận nên thân mới được. Cô là con gái quan tri huyện kia mà, người nhà cô đâu có thiếu. Chẳng phải trông nó rất giống cô hay sao, đến con Bưởi còn nhầm, nhất định cô sẽ tìm cho ra bằng được nó mới thôi.