Nắng ở Tinh Hoa viên cực kỳ đẹp. Năm đầu tiên vào cung, khi Đào Hoa nhìn thấy được cảnh này mới biết hoa đào trong tên mình có hình dáng thế nào.
Đào Hoa vẫn luôn không hiểu, ở một nơi thô kệch như Đại Diễn, luôn lấy tên dã thú hung tợn đặt cho con người, vậy mà nàng lại có một cái tên không hợp với nơi đó như thế. Nữ nhân Đại Diễn theo họ mẹ, ngay cả họ Giang của nàng cũng rất khác lạ.
Thảo nguyên bát ngát hoang vu, rãnh nước xuyên qua khe núi, chẳng qua chỉ là một chỗ nước cạn, sao lại nói là sông Trường Giang và Hoàng Hà?
Bởi vì tên họ này, từ nhỏ đã không ít lần Đào Hoa bị người xung quanh xa lánh.
Cánh hoa đào lướt qua kẽ tay nàng rơi vào trong đất, Đào Hoa bất giác cảm thán trong lòng. Nó còn biết bản thân mình rơi từ cành cao xuống, vùi mình vào bùn đất. Còn nàng làm sao biết mình đến từ đâu, rồi sẽ phải đi về đâu?
"Tiểu Đào."
Một bóng người nhẹ nhàng đi qua trước mặt nàng, trong không khí thoang thoảng mùi đàn hương, nam tử trước mặt mặc y phục màu đen, đôi mắt sáng như sao đầy vẻ tiều tụy. Cực kỳ giống những người phong lưu lãng tử của Ngạo quốc, ngày đêm ở cạnh giếng ngâm thơ tình, nhưng chờ không được giai nhân liền vượt tường mà đến.
"Lê vương gia."
Đào Hoa cẩn thận lui về phía sau nửa bước, né tránh thân thể hắn ta, nhấc tay hành lễ.
"Đã là lúc nào rồi mà còn hành lễ? Giữa ngươi và ta cần gì có nhiều lễ nghi như vậy."
Tần Lê Uyên không đợi được nữa, hắn ta lập tức ôm chầm thân thể mềm mại của nàng vào lòng, giọng vô cùng bất mãn, nói dồn dập: "Tiểu Đào, lập tức đi theo bổn vương. Mọi chuyện đã sắp xếp thỏa đáng cả rồi, sau khi rời khỏi hoàng cung chúng ta sẽ được bên nhau từ sớm đến tối, là một đôi thần tiên quyến lữ."
Đào Hoa cười khúc khích, khiến cho nhụy hoa khẽ run.
Dưới cái nhìn say mê của Tần Lê Uyên, nàng lắc đầu nói: "Lê vương gia nói vậy là sao. Hoa Nhi đã là người của bệ hạ, chưa từng hẹn ước gì với vương gia, sao có thể làm một đôi thần tiên quyến lữ với người được?"
Nhìn khuôn mặt khiếp sợ dần hóa thành bi phẫn của người trước mặt, Đào Hoa cảm thấy không đành lòng liền rủ mắt nhìn xuống đất.
Trừ Tần Nghiêu Huyền ra, hắn ta là người duy nhất nàng quen biết ở Ngạo quốc, đã từng chiếu cố nàng rất nhiều. Ở kiếp trước, mãi cho đến khi Đào Hoa chết đi, hắn ta vẫn luôn nghĩ đến nàng. Nhưng hắn không dám đối mặt để tranh đoạt với Tần Nghiêu Huyền, chỉ dám len lén mò đến khi nàng thương tích khắp người, mắt rưng rưng an ủi, nói thẳng ra là đau lòng vì nàng.
Tần Nghiêu Huyền vô cùng bản lĩnh, ngay cả một quan huyện nho nhỏ có bao nhiêu của cải hắn cũng biết rõ, vậy thì sao có thể không biết hành tung của hắn ta cho được. Mỗi khi Tần Lê Uyên đến, là một lần nàng nhận được sự an ủi giống như uống rượu độc, đợi hắn ta vừa đi, đường cho vào miệng vẫn còn chưa tan thì roi vọt của Tần Nghiêu Huyền đã giáng xuống.
Người đang đứng trước mặt nàng thật sự không biết sao? Có lẽ lý do cũng giống như lúc Tần Nghiêu Huyền đoạt vị đã tàn sát tất cả những ai cản đường hắn, chỉ trừ một mình Tần Lê Uyên. Không phải bởi vì Tần Lê Uyên là con trai trưởng của tiên đế, mà là bởi vì hắn ta không dễ dây vào.
Tần Lê Uyên đối với nàng như thế, chẳng qua chỉ muốn đoạt nàng từ trong tay Tần Nghiêu Huyền, chứng minh hắn ta tài giỏi hơn so với em trai hoàng đế của mình mà thôi.
Đáng thương cho nàng kiếp trước bị quăng đi ném lại giữa hai nam chân, cuối cùng trở nên cực kỳ bi thảm.
"Tiểu Đào, sao nàng lại nói với ta như vậy?" Đột nhiên Tần Lê Uyên bắt lấy cổ tay Đào Hoa, ánh mắt buồn bã: "Chẳng lẽ nàng không hiểu tâm ý của ta sao? Vì sao lúc đó ta lại liều chết cứu nàng ra khỏi nước?"
"Lúc đó quả thật Lê vương gia có ơn đối với Hoa Nhi, Hoa Nhi vô cùng cảm kích, nếu có kiếp sau nhất định sẽ hết lòng báo đáp."
Không cách nào thoát khỏi bàn tay hắn ta, Đào Hoa biết hắn ta vẫn chưa từ bỏ ý định, liền kéo áo khoác mỏng ra khỏi đầu vai.
Trên đầu vai trắng nõn có đầy vết hôn, lần lượt chồng lên nhau biểu hiện cho tình dục mãnh liệt, không cần suy nghĩ nhiều cũng biết đêm qua nàng đã trải qua một trận hoan ái kịch liệt thế nào.
"Hoa Nhi đã là người của bệ hạ, cho nên xin Lê vương gia..."
"Tại sao hắn có thể đối xử với nàng như thế chứ!"
Đào Hoa vốn tưởng rằng Tần Lê Uyên sẽ biết khó mà lui, ai ngờ hắn đột nhiên trở nên mù quáng, bắt lấy đầu vai của nàng tức giận mắng: "Hắn là một tên cầm thú! Hôn quân! Dâm quân! Tiểu Đào, nàng hãy theo ta, ta đảm bảo sẽ không thô bạo với nàng như vậy!"
"Xin vương gia tự trọng!"
Che đầu vai lại, có cảm giác như bị làm nhục, Đào Hoa cố nén nước mắt nhỏ giọng: "Đa tạ vương gia đã cứu giúp lúc trước, sau này, vương gia cứ xem Hoa Nhi là người có ơn không báo đi. Hoa Nhi sẽ không đi theo người, Hoa Nhi không muốn đi."
"Tiểu Đào sợ ta làm việc không cẩn thận sẽ bị hắn phát hiện sao?" Tần Lê Uyên bi phẫn cười nhạo: "Nàng không tin tưởng ân nhân cứu mạng của mình vậy sao? Ta là hoàng thân vương duy nhất của Ngạo quốc này đấy!"
"Bản lĩnh của bệ hạ, hiển nhiên không cần Hoa Nhi nhiều lời."
Đào Hoa khổ sở cúi thấp đầu, lực đạo ở cổ tay đã yếu bớt. Nàng biết bản thân đã đạp trúng cái chân đau của Tần Lê Uyên (ý nói việc Đào Hoa vừa khen ngợi bản lĩnh Tần Nghiêu Huyền), nhất định đã thắp lên lửa giận.
"Ta hiểu rồi, chẳng qua ngươi cũng chỉ là hạng nữ nhân rẻ tiền."
Hất cổ tay bị bóp chặt đến ửng đỏ của Đào Hoa ra, Tần Lê Uyên cười lạnh nói: "Uổng công ta hao tổn tâm trí giúp ngươi rời khỏi cung, còn ngươi thì sao, chỉ nhận được một đêm ân huệ liền muốn bay lên cành cao trở thành phượng hoàng à? Tiểu Đào, ta thật sự không ngờ rằng ngươi là một người như vậy, có phải hoàng đệ của ta đánh ngươi đến ngốc luôn rồi không? Hay là hắn khiến cho ngươi vui sướng? Ngay cả ân nhân cứu mạng cũng cự tuyệt, ta thật sự nhìn lầm ngươi rồi."
Mỗi chữ như một nhát đao, Đào Hoa há miệng muốn nói không phải như vậy nhưng Tần Lê Uyên lại nhìn nàng với vẻ giễu cợt.
Giống như mười năm đó vậy, trước khi Tần Nghiêu Huyền rời đi, hắn luôn nhìn nàng nằm trên đất đau đớn bằng ánh mắt khinh miệt.
"Tiểu Đào, hôm nay ngươi không đi theo ta, nhất định ngươi sẽ hối hận suốt đời."
Tần Lê Uyên phất tay áo rời đi, không quên đe dọa: "Hoàng đệ sẽ đối xử với ngươi như thế nào, ngươi tự biết rõ ràng. Lúc ta đưa tay che chở ngươi từ chối, vậy thì khi bị vứt bỏ nhớ hãy đến tìm ta, ta sẽ giữ lại danh phận tiểu thiếp đợi ngươi."
"Ha, nếu hiện tại ta đồng ý đi với người thì sao?"
Đào Hoa mím môi khẽ cười, tức giận đến nỗi cả người phát run nhưng cũng lạnh giọng đáp lại: "Lê vương gia đồng ý đuổi vợ để ta lên làm chính thất sao?"
"Tiểu Đào, nàng đồng ý đi cùng ta sao?"
Tần Lê Uyên kinh ngạc mừng rỡ quay đầu, khuôn mặt có chút khó xử: "Cho ta chút thời gian, nàng ta là con gái trọng thần của tiên đế, nếu như đột nhiên từ nàng ta thì... Cho ta ba tháng, không, nửa năm..."
Nụ cười của Đào Hoa càng thêm rực rỡ, trông vô cùng chói mắt.
"Đừng đùa nữa, Lê Uyên, vị trí hoàng thân vương của ngài là do chính nàng ta giúp ngươi giữ lại đó, từ nàng ta thì ngài sẽ thế nào?"
"Ngươi đang cười nhạo bổn vương dựa vào nữ nhân mới có địa vị hôm nay sao?"
Bị nói thẳng ra như thế Tần Lê Uyên hoàn toàn nổi điên, hắn giơ tay lên định quét về phía gò má Đào Hoa, nhưng Đào Hoa lại hướng về phía cửa Tinh hoa viên gọi bệ hạ.
Bàn tay khựng lại giữa không trung, sắc mặt Tần Lê Uyên thâm trầm, hắn ta run rẩy thu tay về.
"Bái kiến bệ hạ. Thần đệ..."
"Lui ra."
Không có chút lễ nghi vua tôi nào, càng không có tình huynh đệ. Khẩu dụ lạnh lùng cắt đứt lời hắn ta, Tần Lê Uyên có nổi nóng cũng chỉ dám nén ở trong lòng mà lui ra.
Đào Hoa nở nụ cười dịu dàng nhất tiến lên hành lễ, nàng mới vừa cúi người liền bị Tần Nghiêu Huyền kéo lên.
Hắn nắm lấy cổ tay bị bóp đến đỏ ửng của nàng. Tay hắn có vết chai sạn do phê duyệt tấu chương phải dùng ngọc tỷ trong một thời gian dài, vết chai cọ vào da thịt khiến nàng tê dại.
"Hắn dám chạm vào nàng?"
Đào Hoa lắc đầu, nhưng chứng cớ rành rành ra đó đã tố cáo tất cả. Nàng chỉ dám cúi đầu không hề lên tiếng.
Tần Nghiêu Huyền khẽ dồn lực, Đào Hoa đau đớn khẽ than.
"Đêm qua nói gì, có còn nhớ không?"
"Hoa Nhi nhớ. Thiếp chỉ đến đây đi dạo cho khuây khỏa lại vô tình gặp được Lê vương gia, nhắc đến ơn cứu mạng năm đó liền muốn nói cho rõ ràng. Hoa Nhi đã là người của bệ hạ, không muốn để cho Lê vương gia hiểu nhầm."
Nghe được ba chữ "ơn cứu mạng", vẻ mặt dữ tợn của Tần Nghiêu Huyền hơi giãn ra.
Kiếp trước hắn chưa bao giờ giận dữ mà không có lý do, hắn sai người đem một chiếc áo choàng đến, khoác lên trên vai Đào Hoa, sau đó trầm tĩnh cùng nàng trở về Kim Ti Uyển.
Vì trận hoan ái tối hôm qua nên Đào Hoa đi lại có hơi khó khăn, nàng đi theo sau lưng hắn thỉnh thoảng loạng choạng suýt ngã.
Tần Nghiêu Huyền đi hai ba bước liền dừng lại chờ nàng, đôi mày nhíu lại tỏ vẻ không hài lòng.
"Xin lỗi, bệ hạ." Gò má Đào Hoa hơi ửng đỏ vì phải đuổi theo bước chân lớn của hắn: "Đêm qua bệ hạ như thế, thân thể Hoa Nhi có chút không thoải mái."
Trông dáng vẻ yểu điệu của nàng, Tần Nghiêu Huyền không có làm khó.
Bước vào Kim Ti Uyển, trái tim thấp thỏm của Đào Hoa mới đập lại bình thường.
Kiếp trước, nàng bị Tần Nghiêu Huyền chụp cho cái mũ lẳng lơ, dùng xích sắt trói buộc, kể từ đó trở thành một nữ nhân phóng đãng quỳ dưới háng hắn.
Nhưng hôm nay, tâm trạng của hắn lại rất tốt, nhàn nhã ngồi trên ghế uống trà trông cực kỳ anh tuấn.
Đào Hoa rất ít nhìn thấy hắn thư thả như vậy, nàng đang định châm thêm trà thì đột nhiên Tần Nghiêu Huyền buông chén ngọc xuống.
"Cởi."
"Hở?"
Đào Hoa ngây người ra, có vẻ vẫn chưa hiểu.
Ở kiếp trước, mỗi một lần nàng bị lăng nhục hắn đều dùng chữ này để mở đầu. Nên lúc này nàng thất thần không biết phải làm sao.
Bầu không khí xung quanh Tần Nghiêu Huyền chợt lạnh, con ngươi đen nhánh phủ một tầng băng sương: "Nàng không hiểu lời ta sao?"
"Hoa Nhi hiểu... Hiểu..."
Đôi tay nhỏ bé run rẩy cởi áo choàng, sau đó là chiếc váy hồng nhạt, kể cả yếm và tiết khố cũng không dám giữ lại.
Thân thể trắng nõn đầy sức sống của nàng run lẩy bẩy, Đào Hoa dùng tay che trước người nhưng lại bị Tần Nghiêu Huyền bắt lấy.
Không có gì che đậy, cặp nhũ hoa lộ giữa không trung, hai đỉnh phía trên sớm đã đứng thẳng vì xấu hổ.
"Bệ hạ..."
Đào Hoa tuyệt vọng kêu lên, hai chân mềm nhũn, thầm than rốt cuộc cũng chạy không thoát.
"Đứng dậy đi."
"Hoa Nhi biết sai rồi. Xin bệ hạ hạ thủ lưu tình..."
Lúc này nàng chỉ mới mười lăm tuổi, nếu như để lại mầm bệnh thì sẽ đau đớn ngày đêm.
"Đứng dậy đi."
Giọng nói Tần Nghiêu Huyền lạnh lẽo, long nhan tức giận, Đào Hoa bị dọa đến cả người mềm nhũn, nước mắt chậm rãi rơi xuống.
Không thể trách nàng được, nàng thật bị hắn dọa sợ chết khiếp.
Sợ hãi nhắm chặt hai mắt, Đào Hoa lại chỉ nghe thấy một tiếng thở dài. Chỗ da thịt bị siết đau khi nãy được hắn dùng đầu ngón tay vuốt ve.
Không phải roi da xé da xé thịt.
Hôm nay hắn... Không có đánh đập nàng?
Đào Hoa kinh ngạc mở mắt ra, ngấn lệ đối mặt với đôi mắt chứa đựng nỗi lòng của hắn.
Tần Nghiêu Huyền chậm rãi nói: "Hoa Nhi, nàng nói cho ta biết, nàng quỳ như thế thì làm sao thoa thuốc được đây?"
***