"Nương nương đây là hành thích vua. Chu di cửu tộc đấy." An Dịch nhìn Đào Hoa kích động như thế, dường như đã sớm có chuẩn bị lấy khăn tay trong ngực ra đưa cho Tần Nghiêu Huyền.
Nhưng nam nhân lại nhíu mày cự tuyệt, thò tay sờ cổ, "Nàng có đau hay không?"
Đào Hoa vốn chỉ còn chút sức lực, thân thể suy yếu, nói cũng không khó khăn. Tần Nghiêu Huyền từ nhỏ đã luyện võ, nàng cắn hắn cũng chẳng khác nào cắn sắt, trong miệng ê ẩm, mặn chát. Nàng nhổ một ngụm máu ra, là máu của nàng.
Truyện được edit và đăng tại web lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy. Mong bạn sẽ vào đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm để nhóm có động lực nhanh chóng hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Đau." Đào Hoa liếm láp phần lợi bị chảy máu, sờ vết thương của Tần Nghiêu Huyền, nhưng tay cũng chẳng còn sức, "Chàng thì sao?"
"Đương nhiên trẫm cũng đau."
Tần Nghiêu Huyền nắm tay nàng, đặt lên gương mặt hắn nói, "Hoa nhi đau ở đâu, trẫm cũng đau ở đó. Vì vậy..."
Đào Hoa sửng sốt.
An Dịch lập tức xử lý miệng vết thương cho Tần Nghiêu Huyền, giải thích: "Sở dĩ cổ độc này có thể kéo dài tính mạng, một là có thể chia tinh khí của Hoàng thượng cho ngươi, hai là chia bớt tức giận của ngươi cho Hoàng thượng. Vậy nên nương nương cảm thụ cái gì, Hoàng thượng cũng biết đấy."
Thần kỳ như vậy sao? Đào Hoa nhìn Tần Nghiêu Huyền, nhỏ giọng hỏi: "Như vậy chẳng phải không có lợi một chút nào với chàng sao?"
Đào Hoa có thể hiểu được vì sao A Mật Đóa cùng tiểu muội làm khế ước cổ độc, bởi vì các nàng là máu mủ tình thâm. Nhưng Tần Nghiêu Huyền và nàng thì có quan hệ gì chứ?
"Đương nhiên không có chỗ gì tốt. Nhất là mấy năm nương nương không có ở đây, hai cổ độc cách nhau quá xa, Hoàng thượng cũng không dùng thuốc, tới đêm không thể say giấc là chuyện bình thường."
Tần Nghiêu Huyền hung hăng lườm An Dịch, hắn lại làm như không thấy, tiếp tục nói: "Bởi cổ độc này, nương nương cũng nên nghĩ lại về mối quen hệ của ngươi và Hoàng thượng. Nếu nương nương thật sự muốn giết Hoàng thượng, sẽ không tới mấy ngày ngươi cũng chết. Hay là suy tính lâu dài thì tốt hơn."
Đào Hoa hoài nghi Quốc sư đang nói đỡ Tần Nghiêu Huyền hay hại Tần Nghiêu Huyền.
"Vậy có phải ta như vậy thì chàng cũng đau không?" Hung hăng tự tát bản thân một cái, Đào Hoa trông thấy lông mày Tần Nghiêu Huyền dựng lên, trong lòng lại cảm thấy đắc ý.
Vậy sau này khi hắn khi dễ nàng, nàng sẽ lấy đau cắt trên người một cái cho hắn đau chết.
"Hoa nhi đừng quậy, đau đấy." Tần Nghiêu Huyền thở dài ôm nàng trong ngực, "Nếu nàng đau bảy phần, trẫm sẽ đau ba phần."
"A? Như thế là ta chịu thiệt rồi." Bụm gương mặt sưng đỏ, Đào Hoa thì thào: "Khó trách bình thường chàng khi dễ ta ác như vậy."
"Ngực ta đau."
Tần Nghiêu Huyền quả nhiên không có cách nào với nàng, thấy đôi mắt nàng lay động, hắn thật sự sợ nàng làm ra chuyện tổn thương bản thân, "Hoa nhi nếu tức giận, vậy cùng trẫm nói thẳng nhé, chờ tự đánh bản thân."
Tại sao nàng phải tự đánh mình! Nàng không ngốc!
"Hoa nhi đánh bệ hạ được không?" Đào Hoa chạm vào vết thương trên cổ hắn, "Cắn chàng một cái giống như vậy."
Tần Nghiêu Huyền lắc đầu, "Đả thương thân thể trẫm, lúc đó khác nào đả thương tính mạng Hoa nhi?"
Đào Hoa cúi đầu, cắn môi, thật lâu mới lí nhí nói.
"Nghiêu Huyền, chàng quá tâm cơ. Từ nhỏ đã đoạt máu trinh của ta, chiếm thân thể và tâm tư của ta, ngoại trừ làm người của chàng ta còn lựa chọn khác sao? Đánh chàng không được, chửi mắng chàng cũng không được, đả thương chàng cũng không, chỉ có thể trưng ra gương mặt tươi cười xin chàng tốt với ta. Chàng quá bá đạo... Khốn kiếp!"
"Trẫm biết rõ." Tần Nghiêu Huyền chạm trán Đào Hoa, "Vậy nên đời này trẫm sẽ không buông tha cho nàng đâu."
Hắn nói thẳng. Cũng biết lời này không phải lời Đào Hoa muốn nghe.
Bị hắn nói rõ ràng như vậy, Đào Hoa không biết là nên cười hay khóc. Trong lòng hận hắn, hận người đã mưu tính nàng cả đời, chút tự do cùng không cho nàng. Nhưng trải qua kiếp trước, lại trải qua mấy tháng này, Đào Hoa yên lặng gật đầu.
Hận sao? Mười năm đã đủ rồi. Nàng quá mệt mỏi, cũng quá vô dụng.
"Chuyện này... Hoa nhi không đi, ở bên chàng, chàng không khi dễ ta nữa, được không?" Đào Hoa cảm giác nàng đang nói một câu khoan dung vô cùng, cũng như sỉ nhục bản thân vô cùng, "Không cho phép chàng gạt ta, cái gì cũng tự mình quyết định. Được không?"
Tần Nghiêu Huyền không ngờ Đào Hoa có thái độ như vậy, nàng bướng bỉnh thế mà cũng chịu thua rồi, đôi mắt màu đen lóe lên kinh ngạc và vui mừng.
"Hoa nhi thật sự nguyện ý sao?"
"Hoa nhi không muốn thì sao, giết bệ hạ à?" Đào Hoa cười, "Đánh cũng không đánh lại, đánh mình cũng không được, chửi mắng, chàng cũng không quan tâm."
"Thần cảm thấy mỗi một câu nói của nương nương đều đã đủ lăng trì người ta rồi." Thấy hai người ôm chặt nhau không nói gì, An Dịch bắt mạch cho Đào Hoa, khẳng định mạch tượng ổn định hơn nhiều rồi, "Nương nương quả nhiên không giống lúc trước."
Cụ thể là ở đâu khác vậy.
Đào Hoa cảm thấy, kiếp trước nàng đi lầm đường, đụng tường ngã quá đau, kiếp này tuy chọn một con đường khác tiền đồ cũng không tươi sáng lắm nhưng dù sao vẫn đỡ hơn một ít.
"Cũng nên cho mình một cơ hội, không phải sao?" An Dịch nói khẽ. Hắn lấy ra hai đơn thuốc giao cho hai người, chúc mừng đơn giản sau đó rời đi.
Tần Nghiêu Huyền vừa muốn mở miệng đã bị cắt ngang: "Hoàng thượng không cần nói tạ ơn, quốc sự giang sơn xã tắc còn cần chàng quản lý, văn võ toàn triều còn chờ chàng tỏ thái độ. Qua cửa của nương nương cũng không phải là yên ổn."
Nhưng lòng Tần Nghiêu Huyền cũng không vướng bận, dường như tất cả gánh nặng đã vỡ vụn, hắn đã tu thành chính quả.
Chờ An Dịch đi rồi, hắn cúi đầu nhìn mỹ nhân trong ngực, không đành lòng hôn nàng một cái, "Cho trẫm ít thời gian nhé."
"Hả? Cái gì cơ?" Đào Hoa đấm ngực hắn, "Hoa nhi không quan tâm những cái kia."
Người thả lỏng không phải riêng Tần Nghiêu Huyền, ngay lúc Đào Hoa không còn lối thoát đã bắt được một cơ hội sống, lúc này đầu nàng rỗng tuếch, chỉ muốn nghỉ ngơi thật tốt.
"Hoa nhi quan tâm cái gì?"
Thấy Đào Hoa không có chờ mong gì với hắn, lòng Tần Nghiêu Huyền lại thắt lại. Hắn biết hành vi của hắn quá phận, làm cho Đào Hoa ngoài hắn ra không có lựa chọn, nhưng hắn hy vọng Đào Hoa thật sự ở cạnh hắn, chứ không phải như con thú bị cầm tù.
Tần Nghiêu Huyền bỗng nhiên muốn cười. Lòng tham không đáy quả nhiên là bệnh của con người, lúc trước rõ ràng hắn chỉ muốn Đào Hoa ở bên cạnh, không trốn không làm khó, nhốt nàng trong Kim Ti Uyển, có thể nhìn thấy nàng an ổn, khỏe mạnh hắn cũng đã hài lòng.
"Chàng nha..." Nắm tay rơi vào cơ ngực hắn, cảm giác căng đầy, xẹt qua đầu ngón tay cũng có thể tạo ra ngọn lửa.
Đào Hoa cào ngực hắn, luồn tay vào ngực áo hắn vạch áo hắn ra, lè lưỡi liếm một cái.
Đầu lưỡi mềm mại liếm lồng ngực cứng rắn, Tần Nghiêu Huyền run rẩy. Thấy bàn tay nhỏ bé của Đào Hoa vẫn không an phận trượt lên trượt xuống trên da thịt hắn, dừng lại nơi hai hạt đậu nhỏ, lại cố ý luồn tay vào quần trong của hắn nằm lấy côn th*t.
Tần Nghiêu Huyền nhìn chằm chằm nàng hỏi lại: "Hoa nhi quan tâm cái gì?"
"Nói đó, là quan tâm chàng."
côn th*t lập tức đứng thẳng, nương theo lồng ngực phập phồng là tiếng thở dốc nóng bỏng, Đào Hoa cũng không cầm nổi nữa. Quy đầu phun ra dịch tanh nồng, Đào Hoa dùng ngón tay đảo quanh khe thịt, dùng móng tay cạo nhẹ một cái.
"Ừ..." Tần Nghiêu Huyền hừ một tiếng.
Khàn khàn nặng nề, quyến rũ Đào Hoa to gan hơn. Nàng trượt tay xuống gốc, véo nhẹ hai túi trứng. Đào Hoa nhìn bộ dạng nhắm mắt của Tần Nghiêu Huyền giống như hưởng thụ, nhẫn nại lại lộ ra một tia thống khổ.
Núm trước ngực hắn bị chạm vào cũng không biểu lộ như vậy, Đào Hoa dùng môi vén quần áo hắn lên, lưỡi xẹt qua núm nhỏ trước ngực làm hắn run rẩy.
"Hoa nhi?"
Lưỡi mềm mại mút, còn cố ý dùng hàm răng cắn quầng vú, liếm hai ba cái thì núm đã ướt sũng.
"Hả?" Đào Hoa ngẩng đầu, cằm dựa ngực hắn, đôi mắt sáng rực, lúm đồng tiên trong sáng giống như cái tay đang nghịch ngợm dưới háng hắn không phải của nàng.
Miệng lưỡi Tần Nghiêu Huyền đắng khô, thò tay nắm eo nàng, hôn mạnh lên môi nàng, hút lấy hô hấp của nàng.
Hôn môi xong quần áo Đào Hoa cũng lộn xộn, đôi nhũ nhỏ bị xoa bóp được Tần Nghiêu Huyền nâng trong tay rất đáng thương. Quần áo hai người được trút bỏ hết, trên giường nổi bật da thịt nàng trải rộng dấu vết của Tần Nghiêu Huyền.
Ngày xưa còn cảm thấy có chút khuây khỏa, chiếm hữu, thỏa mãn, nhưng lúc này ngoại trừ áy náy, Tần Nghiêu Huyền còn có chút tự trách.
Vì sao hắn phải đối xử với nàng ác vậy? Vì sao hành hạ nàng, còn gạt nàng? Chỉ vì bản thân không thể nói ra tâm tư, không chịu đựng được lửa giận của nàng?
Bàn tay sờ hoa huy*t sưng đỏ của Đào Hoa dừng lại, hắn kéo côn ngọc ra một chút, thấy Đào Hoa khó chịu thở hổn hển, cúi đầu hôn khóe môi nàng, "Hoa nhi muốn gì?"
"Muốn." Đào Hoa quấn hai chân lên vòng eo Tần Nghiêu Huyền, đôi mắt sương mù cong lại làm nũng: "Giờ ta khó chịu, cũng không muốn uống thuốc, Quốc sư nói phải giao hoan nhiều lần mới đỡ được."
Một câu làm Tần Nghiêu Huyền đen mặt.
Nàng lại đột nhiên chủ động quyến rũ hắn, muốn tinh khí của hắn!
Hắn lập tức cảm giác mình trong mắt Đào Hoa là một vật kéo dài tính mạng, Tần Nghiêu Huyền vậy mà cảm thấy...
Uỷ khuất.
Đào Hoa nhìn khóe miệng Tần Nghiêu Huyền xụ xuống, trong con mắt âm lệ tàn nhẫn tràn ngập bi thương, nàng bật cười.
Nghe tiếng cười của nàng, hắn hơi dịu đi nhưng tiếng thở dài của hắn lại bị nàng nuốt mất. Nàng chủ động đè đầu hắn xuống, hôn môi hỏi hắn, một tiếng Nghiêu Huyền ngọt ngào ma mị vô cùng: "Chẳng lẽ bệ hạ không muốn sao?"
Hắn đem côn th*t cứng rắn chống ở cửa huyệt căng ra của nàng, dùng sức nghiền âm đế, nghiến răng nghiến lợi nói: "Hoa nhi thấy thế nào?"
"Bộ dạng này là sao?" Đào Hoa rên rỉ vài tiếng, cỗ dịch thủy chảy ra bên ngoài, dính lên côn th*t hắn, "Hay bệ hạ không thích Hoa nhi hả?"
Tần Nghiêu Huyền điên rồi mới không thích nàng.
"Lòng trẫm chỉ có nàng, hận không thể ngay bây giờ làm chết nàng." Bị bộ dạng quyến rũ của Đào Hoa làm điên đảo thần hồn, Tần Nghiêu Huyền bỗng nhiên ngồi dậy, đem côn th*t dính chất lỏng đặt lên cánh môi nàng, "Há mồm, hút ra cho trẫm."
"Nhưng Hoa nhi mệt lắm."
Đào Hoa dứt khoát nằm trên giường, hai tay nâng đầu nhìn côn th*t đỏ tươi trước mắt, vươn lưỡi liếm một cái: "Hoa nhi thè lưỡi liếm thôi. Thô to như vậy, cuống họng sẽ đau lắm."
Tần Nghiêu Huyền lập tức muốn cạy mở hàm răng nàng, chọc vào cổ họng nàng, ra vào mấy trăm cái. Đem tinh dịch bắn kín miệng nàng, nhìn thử xem nàng có còn dám dùng vẻ mặt trong sáng nói ra những lời như vậy không.
Truyện được edit và đăng tại web lustaveland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy. Mong bạn sẽ vào đọc ở trang chính chủ để ủng hộ nhóm để nhóm có động lực nhanh chóng hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Nhưng Hoa nhi muốn ăn."
Nàng nghiêng đầu ủy khuất, Tần Nghiêu Huyền cam chịu nhắm mắt, chỉ cảm thất thật sự thiếu nợ nàng.
"Há mồm nào."
Chỉ thấy gương mặt Tần Nghiêu Huyền hơi ửng đỏ, hai tay chậm rãi nắm lấy côn th*t, xoa nắn lên xuống. Đào Hoa không ngờ, cảm tấy mỹ mãn cười xấu xa, thò tay nghịch túi trứng của hắn, khi Tần Nghiêu Huyền bắn ra nàng há mồm ngậm lấy.
Cơ hồ là chật vật bắn vào miệng nàng, Tần Nghiêu Huyền nhìn Đào Hoa đem toàn bộ tinh dịch nuốt xuống, khóe miệng nàng trào ra giọt dịch trắng.
"Ngon quá." Đào Hoa híp mắt quệt khóe môi, tay chạm vào khóe miệng Tần Nghiêu Huyền, sắc mặt hắn lập tức trầm xuống, nhưng nàng vẫn đánh bạo sáp vào hắn, "Thật sự bệ hạ bắn quá nhiều nha."
Trán Tần Nghiêu Huyền lộ gân xanh, thấy gương mặt Đào Hoa gần trong gang tấc, hai tay hắn nắm eo nàng, thừa dịp nàng kêu đau mà hung hăng đánh vào mông nàng một cái.
"Nghịch ngợm hả? Trẫm thấy Hoa nhi là ngứa da nên thưởng một cây roi rồi."