"Ý quốc sư là gì?"
"Ít nhất hoàng thượng cũng có thể nuốt đắng chát vào bụng, là đau khổ cũng là ngọt ngào, tội gì phải so đo?"
Quốc sư nhắm mắt, mỉm cười, lắc đầu nói: "Đây vốn là chuyện nghịch thiên, quả đắng này người phải cố nuốt đấy."
"Nhưng Hoa nhi cũng nói muốn thử nở ra một đóa hoa đào đẹp nhất, vì trẫm mà kết lại quả đào ngọt nhất. Trẫm không muốn hàng ngày mặt mày nàng ủ rũ, cũng không muốn nàng hận trẫm."
Tần Nghiêu Huyền lại uống một chén trà nữa, gặp lại cố nhân sắc mặt của hắn không chút vui vẻ, ngược lại vô cùng buồn rầu, thấp giọng hỏi: "An Dịch ngươi có cách sao?"
"Cách đương nhiên có. Hoàng thượng anh dũng vô song, chuyện vặt trong hậu cung sao cần hao tâm tốn sức? Phượng vị là ai ngồi là do hoàng thượng nói."
Chút trà cuối cùng được rót ra chén, An Dịch kính Tần Nghiêu Huyền: "Người không cần làm gì ngoài chịu đựng cả."
Giọng hắn lạnh nhạt: "Thần tử trong triều dám dị nghị về hoàng hậu thì cứ theo luật xử lý. Hậu cung dám chống đối hoàng hậu, nếu phòng không được..."
An Dịch ghé tai Tần Nghiêu Huyền nói, "Không bằng hoàng thượng chọn tú nữ, giống như trước kia ân sủng mấy người, hồng nhan họa thủy sẽ tự đấu với nhau. Hoàng hậu nương nương chỉ cần giống như mặt trời, ở yên trong Kim Ti Uyển là được."
"Trẫm không muốn cùng người khác diễn trò." Tần Nghiêu Huyền thở dài nói: "Khi đó, lại phiền quốc sư gần gũi nữ sắc rồi."
"Nếu vì hoàng thượng thì thần không oán không hối. Hoàng thượng có thể tán thưởng tại hạ như thế, nguyện cùng tại hạ mưu đồ thiên hạ, tất cả của tại hạ hoàng thượng đều có thể lấy dùng."
An Dịch đứng dậy hành lễ, cung kính rời đi. Hai chén trà cống phẩm hai người vừa dùng qua được cất kỹ và một bộ mới được thay lên bàn.
Mới hồi cung, chiến sự thắng lợi từ Đại Diễn đã truyền tới. Toàn quân đã bị tiêu diệt, cả nước làm nô, mấy ngày nữa Hoàng Đế và Thái Tử Đại Diễn sẽ đích thân đến kinh thành Ngạo Quốc xin hàng.
Đại thần còn đưa lên chính sách quản lý Đại Diễn sau này.
"Đánh thuế năm thành, hai mươi vạn lao động tu sửa biên phòng..." Luật lệ nghiêm khắc Tần Nghiêu Huyền có thể hiểu nhưng tất cả công chúa và hoàng tử đều ở lại Đại Diễn quản thúc tại gia. Tần Nghiêu Huyền không khỏi nhíu mày.
"Hoàng thượng không cần mềm lòng. Mười ba năm trước, Đại Diễn đắc thế, ba huynh đệ của người, còn có một đoàn xe mỹ nhân xuất sắc! Tất cả đều chết thảm trong đại lao! Món nợ ân oán này dù sao vẫn phải trả!" Lão thần hình bộ lập tức quỳ xuống báo: "Người hãy nhốt Thái Tử Đại Diễn trong thiên lao, xung quanh kinh thành cũng xây lao ngục, đến lúc đó..."
"Nếu mấy vị hoàng tử công chúa đó chút bản lĩnh, qua mấy năm có thể giúp đỡ nhau chạy trốn, trẫm chẳng phải nuôi hổ gây họa sao?" Lấy bút gạch bản tấu, trong mắt Tần Nghiêu Huyền lộ ra lệ khí rõ ràng: "Nếu như muốn trả món nợ năm đó, lập tức đem những hoàng tử công chúa và huyết mạch hoàng thất Đại Diễn chém hết đi!"
Bản tấu lạch cạch rơi xuống đất, trọng thần ai cũng không dám ngẩng đầu, nhỏ giọng hỏi: "Hoàng thượng đã quyết đoán như vậy, cái kia... phượng vị..."
"Ngu xuẩn. " Tần Nghiêu Huyền lạnh lùng nói: "Đến lúc đó hoàng hậu của trẫm chính là hoàng thất duy nhất của Đại Diễn, đã là hoàng hậu đứng đầu hậu cung, Đại Diễn phải mang ơn trẫm làm sao có thể lại tạo ra sóng gió?"
"Hoàng thượng anh minh!"
Tất cả đồng loạt dập đầu cáo lui, chờ cửa khép lại, Tần Nghiêu Huyền mới thò tay xoa mi tâm, cảm thấy khó chịu cực kỳ.
"Hoàng thượng đừng quá lo lắng." Ảnh vệ tâm phúc Lâm Triều đi đến phía sau hắn trấn an: "Chính hoàng thượng đã nói, Đại Diễn phải mang ơn người, đặc biệt là Hoàng hậu nương nương, người có được toàn bộ Đại Diễn, phải nên hưng phấn vui vẻ, người tội gì mang khuôn mặt u sầu như thế."
"Nếu Hoa nhi có thể nghĩ như vậy thì tốt."
Tần Nghiêu Huyền gạt tấu chương trước mặt ra, "Bãi giá Kim Ti Uyển. Điểm tâm lúc trước phân phó ngự thiện phòng đã làm xong chưa? Mang tới Kim Ti Uyển cùng ta."
Kim Ti Uyển vốn yên tĩnh nhưng hôm nay Tần Nghiêu Huyền còn chưa vào cửa đã nghe tiếng ồn ào ríu rít.
Dù hắn đã quen nhìn náo động trên triều cũng chịu không nổi động tĩnh này, trong lúc nhất thời tâm tình cực kèm, dừng bước lại.
"Nương nương đi đường dài, thân thể không khỏe nên người đã uống canh an thần và đi ngủ! Xin các vị quý nhân và quý phi đừng quấy rầy nương nương!"
Hạ Chu và bảy tám cung nữ ngăn ở bên ngoài sảnh chính, mặt đỏ rần, hẳn là đã dây dưa hồi lâu.
"Nhưng mấy thứ này chúng ta đã chuẩn bị rất lâu, muốn sớm tặng cho muội muội!"
Người y phục hoa lệ nhất lẩm bẩm: "Còn chưa có sắc phong đâu mà đã phô trương như vậy. Ban ngày đóng cửa không ai thấy, sợ chỉ có bệ hạ mới thấy được nàng ta! Bày đặt kiêu ngạo cái gì chứ!"
Ánh mắt Tần Nghiêu Huyền lạnh lẽo, người bên cạnh lập tức hô lớn: "Hoàng thượng giá lâm..."
Đám người la hét ầm ĩ lập tức im lặng, từng người một quỳ xuống cung nghênh, hoàn toàn không có chút tư thế bạo ngược nào như vừa rồi, Tần Nghiêu Huyền không khỏi thở dài.
Đào Hoa sợ người lạ, cũng sợ ồn ào. Giống như một nụ hoa nhỏ trên cành, lúc nào cũng nhút nhát e lệ. Lúc trước ở Đại Diễn nàng cũng bị giam lại mà dạy bảo, không được ở chung với người khác.
"Tất cả giải tán đi."
Tiếng nói vừa vang lên, cửa phòng lập tức mở ra.
"Nghiêu Huyền, người tới rồi."
Chỉ thấy Đào Hoa còn buồn ngủ, áo choàng cũng không mặc, mặc mỗi áo ngủ hồng nhạt, ôm gối mềm che người chạy ra.
Đôi chân trắng nõn cũng không đeo giày, cứ như vậy giẫm lên gạch đá, nhào vào lòng Tần Nghiêu Huyền.
"Hoa nhi!"
Tần Nghiêu Huyền bước lên trước ba bước, vội vàng ôm nàng vào ngực, thấy đôi mắt nàng bối rối, mơ hồ lầu bầu: "Ngủ, ta muốn ngủ. Người ôm ta ngủ."
Cái này đừng nói là các phi tử đang quỳ, tùy tùng theo sau ai cũng sợ tới mức không dám ngẩng đầu, Hạ Chu cũng kinh hoảng.
Mọi người vội vàng tản đi.
Chờ Tần Nghiêu Huyền ôm Đào Hoa về giường, nàng uốn éo hôn hắn, ném gối mềm một bên, ôm cánh tay hắn ngủ.
"Hoa nhi, tỉnh dậy."
Hắn bóp gò má phiến hồng của nàng, nhưng Đào Hoa chỉ á một tiếng, há mồm liếm liếm ngón tay của hắn sau đó nhổ ra, "Hoa nhi buồn ngủ, không muốn."
"Hạ Chu, trước khi nương nương ngủ đã xảy ra chuyện gì?"
Thấy Đào Hoa ngủ say không tỉnh, Tần Nghiêu Huyền cảm thấy có gì đó không đúng.
Hạ Chu sợ tới mức toàn thân đổ mồ hôi, cố gắng trấn tĩnh nói: "Một canh giờ trước nương nương còn đang ngủ, nô tỳ thấy nàng không say giấc, giống như không có hoàng thượng nàng không thể ngủ ngon được. Nô tỳ bèn kêu A Mật Đóa sắc một chén canh an thần cho nương nương. An thần cũng không phải canh ngọt, nương nương không có uống hết. Còn chưa kịp thu dọn, các phi tử đã ùa tới."
Bên giường nhỏ còn non nửa chén thuốc đã nguội lạnh, Tần Nghiêu Huyền lập tức cầm lên uống một ngụm.
Hạ Chu bị dọa tới mức sắc mặt trắng bệch: "Hoàng thượng, không được! Nhỡ trong súp có vấn đề gì..."
"Gọi A Mật Đóa tới."
Tần Nghiêu Huyền thay cho Đào Hoa áo ngủ bằng gấm khác, sau đó đi tới Vãng Thiên sảnh.
A Mật Đóa quỳ trên đất, không nói một lời, cũng không có bộ dạng nhận tội.
"Tự ý bỏ thêm thuốc trong canh an thần của Hoa nhi, ngươi đúng là có vài phần bản lĩnh." Tần Nghiêu Huyền nói thẳng: "Tự ý cho thêm thuốc, theo lý ứng với tội mưu hại hoàng thất, phải xử tử."
A Mật Đóa ngẩng đầu, bất bình nói: "Vì sao? Thuốc này chính là đúng bệnh của nương nương, mặc dù sử dụng xong thần trí của nương nương sẽ nhất thời không minh mẫn nhưng có thể trị độc trong người nàng! Hoàng thượng không hiểu y thuật Nam Cương, nhưng người có thể đi thăm dò, những lời A Mật Đóa nói đều là thật, đối với nương nương tuyệt không có ý xấu!"
"Không cho phép ngươi cho Hoa nhi dùng thuốc một lần nữa!" Tần Nghiêu Huyền đứng bật dậy, nhìn chằm chằm A Mật Đóa, lạnh lùng nói: "Ngươi đừng tự cho mình là thông minh! Ngươi cho rằng trẫm không biết Hoa nhi có độc trong người? Ngươi cho rằng trẫm không từng mời người trị cho nàng? Nàng chỉ có một mình trẫm bên cạnh, trẫm không cho phép ngươi quá mức quan tâm nàng như thế!"