• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mang theo nữ hài trở lại hành quán, Đào Hoa rót cho nàng một chén nước.
"Đa tạ lòng tốt của cô nương."
Đôi mắt trong veo như nước có chút sợ hãi, nữ hài uống cạn sau đó muốn cảm tạ, lại bị Đào Hoa nâng dậy.
"Lời khách sáo này không cần nói, ngươi nói chuyện của ngươi đi? Bộ dạng của ngươi cũng không giống người Ngạo Quốc, sao lại gầy yếu như vậy, sao lại ở đây bán mình làm nô?"
Nữ hài lau nước mắt, trả lời, "Nô tỳ là A Mật Đóa, mẫu thân là người Ngạo Quốc, phụ thân là người Nam Cương, ở xóm Vu Y, hai tháng trước đột nhiên có thổ phỉ đi ngang qua thôn, phụ mẫu nô tỳ không trốn được. Nô tỳ tới Ngạo Quốc tìm gia nhân của mẫu thân, nhưng bọn họ đã sớm chuyển đi, không tìm được."
"Thổ phỉ? Quan phủ cũng mặc kệ sao?" Đào Hoa thấy lạ hỏi, "Thổ phỉ Nam Cương tuy nhiều, nhưng cũng có biện pháp trị, sẽ không để ngươi lưu lạc đến tận đây.”
A Mật Đóa khổ sở lắc đầu: "Quốc chủ Nam Cương đã sớm lực bất tòng tâm. Nô tỳ từng nghe phụ thân nói, mười sáu mười bảy năm trước quốc chủ bị một yêu nữ mê hoặc thần trí, từ đó về sau mê muội dâm loạn, phóng túng, không có quan tâm triều chính. Cha nô tỳ là thầy pháp từng được trọng dụng, nhưng cũng bởi vì nguyên nhân đó, người lui về sống ẩn dật trong thôn không màng thế sự."
Nói đến đây nàng ta lại rơi nước mắt: "Thổ phỉ hung hăng ngang ngược, tiểu muội đáng thương của nô tỳ mới mười bảy tuổi thôi mà đã bị bọn chúng bắt đi."
"Muội muội của ngươi mười bảy tuổi?"
Đào Hoa kinh ngạc nhìn người trước mặt. Dáng người gầy yếu, khuôn mặt so qua với nàng cũng không có ít nhiều chênh lệch tuổi tác. Nhưng bây giờ nàng mới mười lăm tuổi thôi.
"Nô tỳ năm nay hai mươi."
A Mật Đóa bi thương nói: "Tiểu muội nô tỳ sinh ra đã bệnh tật, phụ thân sợ muội ấy khó qua khỏi, bèn dùng máu của nô tỳ luyện dược cho muội ấy uống. Thân thể nô tỳ gầy một chút, thân thể muội ấy mới khá được một chút."
Nam Cương vắng vẻ, gò núi, đầm lầy, rừng rậm chằng chịt, trong các thôn xóm luôn có những bí thuật kỳ lạ. Kiếp trước Tần Nghiêu Huyền cũng mời đại phu từ Nam Cương tới trị bệnh cho nàng, tuy rằng cuối cùng đều bị giết, nhưng trong mấy tháng trời, bệnh tình của nàng cũng suôn sẻ hơn rất nhiều.
"Trước mắt ngươi tắm đi, đổi bộ quần áo sạch. Ta sẽ sai người chuẩn bị thức ăn cho ngươi."
Đều là người lưu lạc, Đào Hoa đau lòng nói: "Ở chỗ ta rất an toàn, ngươi có thể an tâm bên cạnh ta, không phải lo ăn lo mặc, ngươi chịu không?"
"Đa tạ ân cứu mạng của cô nương!" A Mật Đóa cảm kích tới bật khóc: "Không dám giấu giếm, nếu hôm nay không được cô nương cứu giúp, chỉ sợ không tới hai ngày ta sẽ chết đói đầu đường hoặc bị bọn buôn người bắt đi."
"Vừa hay ta thiếu thị nữ."
Đào Hoa cười dịu dàng, nhìn A Mật Đóa cẩn thận ôm bọc quần áo mới được ban đi đến phòng tắm. Tuy hiếu kỳ nhưng cũng không nhìn loạn.
"Thiên Hành, ngươi cảm thấy người này thế nào?"
Lục Thiên Hành bước vào, "Tuy ta không giỏi nhìn người lắm, nhưng không cảm giác được nàng có ý đồ xấu. Làm thị nữ có lẽ cũng không sao?"
"Công chúa cảm thấy tốt, dĩ nhiên là tốt."
Lục Thiên Hành đem những gì mình vừa quan sát, nói ra: "Mặc dù là người Nam Cương, trên thân thể cũng không có độc, tay cũng không quá non nớt, có vết chai quả thật là trưởng nữ trong thôn thường chăm sóc đệ đệ, muội muội. Lúc nói chuyện hơi thở vững vàng, ánh mắt thành khẩn, không giống nói dối. Quy củ, lễ nghi tạm thời nhìn không ra nhưng ánh mắt linh động, không phải là một người chất phác. Còn về phần có thể đoán ra tâm tư người khác hay không, tạm thời ta nhìn không ra."
"Nếu như vậy ta yên tâm rồi. Có thể giữ lại hay không cũng không phải mình ta có thể định đoạt."
Lục Thiên Hành cúi đầu cáo lui, Đào Hoa vào phòng nghỉ, không tử chủ thở dài.
Nàng nhìn hai bàn tay nàng, cả người hơi run rẩy.
Trí nhớ mười năm trước lại ùa về, cảnh Tần Nghiêu Huyền dùng thủ đoạn đùa giỡn, lừa gạt nàng. Kiếp này nàng sống rất tốt, không đứt tay đứt chân, cũng không bị nhốt, mà được đến Giang Nam, nơi mà từng chỉ được nghe qua chứ chưa bao giờ được thấy tận mắt.
Lục Thiên Hành từng không từ mà biệt ở Đại Diễn cũng đã trở về bên người nàng, cõi lòng lẻ loi trơ trọi của nàng rốt cuộc cũng đã có một tia an ủi.
Ở kiếp này sẽ có thay đổi sao? Tần Nghiêu Huyền sẽ đồng ý với nàng giữ lại thị nữ này sao?
Hay giống như kiếp trước, loại bỏ tất cả những người ở bên cạnh nàng.
Đào Hoa không có bất kỳ chỗ dựa nào, chỉ biết phải cẩn thận. Nàng ngẩng đầu đã thấy A Mật Đóa, một thân quần áo đơn giản lại rất rực rỡ, chỉ là dây lưng lỏng lẻo rất không chỉnh tề.
"Làm cô nương chê cười rồi, nô tỳ chỉ từng ngẫu nhiên thấy mẫu thân mặc y phục nữ tử Ngạo Quốc, đây là lần đầu nô tỳ mặc."
"Rất đẹp."
Đào Hoa lại gần, thay A Mật Đóa sửa dây lưng, sau đó mới hỏi: "Nghe nói Nam Cương rất nhiều người biết dùng độc, ngươi cũng biết một chút chứ?"
"Phụ thân nô tỳ là thầy pháp, đối với độc cũng không am hiểu lắm. Nhưng nếu là cổ độc, nô tỳ cũng biết một ít." A Mật Đóa đỡ Đào Hoa lại bàn, gạt đi giọt nước trên y phục, mới cẩn thận dò xét cổ tay Đào Hoa, "Nhìn sắc mặt cô nương có lẽ thân thể suy yếu, trong người có độc?"
"Có. Nhưng cụ thể là gì ta không biết."
"Kỳ quái, mạch đập của cô nương rất giống tiểu muội ta. Ngày thường cũng có người cầm máu cho cô nương sao?" A Mật Đóa lẩm bẩm, "Hơi thở yếu ớt, là bệnh từ nhỏ, khí tức vốn không đủ để cô nương sống, cũng không cách nào dưỡng được tới bây giờ. Có thể nói là cổ độc, nhưng cũng không đúng."
Đào Hoa nghe mà thấy như rơi vào sương mù, A Mật Đóa cũng là vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ.
"Cô nương nếu cố cách, có thể tới Nam Cương tìm thái y trong cung." A Mật Đóa thu tay, cẩn thận nói: "Nghe cha ta nói, trong vương tộc Nam Cương có rất nhiều quái độc và cổ độc kỳ quái, có hại người cũng có cứu người, nhưng thần kỳ là không ai có thể kéo dài tuổi thọ, lấy mạng đổi mạng cũng khó lắm."
"Chuyện này quá sâu xa rồi." Đào Hoa lắc đầu nói: "So với đạo sĩ coi bói cho ta, nói ta chết trẻ còn không đáng tin cậy."
A Mật Đóa cười ha ha: "Có đạo sĩ thầy tướng số nào đáng tin cậy đâu. Trên đời nhìn người xem tính cách chuẩn nhất là những người ở phía Bắc Thiên Vân Quốc. Đã từng có người chỉ điểm cha nô tỳ, bảo người chuyên tâm làm thầy pháp, cứu được không ít người."
Thiên Vân Quốc? Đào Hoa a một tiếng: "Khi bé ta qua chỗ đó, không gặp thầy tướng số nào cả. Ngược lại cảnh sắc rất đẹp, mây trời vây quanh hoàng cung."
"Nô tỳ nghe phụ thân nói, có thể được mời đến đó, đều là người hết sức quan trọng. Chuyện này cũng nói cô nương là người có số mệnh không tầm thường."
Kéo ống tay áo Đào Hoa xuống, A Mật Đóa lại nói ít chuyện lí thú trong thôn.
"Cô nương nhỏ hơn cả muội muội nô tỳ sao?"
"Không gạt ngươi, tôi được nuôi dưỡng trong cung, ít nghe kể chuyện, cũng ít được nhìn cảnh sắc bên ngoài." Đào Hoa lau miệng, chống tay đỡ đầu nhìn A Mật Đóa: "Thật hâm mộ các ngươi có thể lên núi bắt chim câu cá. Huynh đệ tỷ muội của ta chưa bao giờ dẫn ta ra ngoài chơi."
Bất tri bất giác nói tới chuyện trời đất, bữa tối cũng đã qua. Bên ngoài thị nữ gọi ba lần, nhưng Đào Hoa say sưa nghe A Mật Đóa kể chuyện nên không chú ý, cho tới khi đèn được đốt, Lục Thiên Hành mở cửa, mới nhận ra đã trễ như vậy rồi.
"Ta đưa người này đi trước."
Lục Thiên Hành đưa A Mật Đóa đi, Đào Hoa cảm thấy kỳ quái, ngoài cửa lại truyền tới tiếng bước chân quen thuộc.
Theo cánh cửa khép lại, khí tức của Tần Nghiêu Huyền tới gần, Đào Hoa không tự chủ nắm chặt tay, lui về sau.
Ghế nàng ngồi ngã xuống, Tần Nghiêu Huyền tiến lên một bước, ôm nàng vào trong ngực.
Bốp bốp...
Lực đạo không nhẹ rơi lên mông nào, Đào Hoa sợ tới mức kêu to, "Đừng đánh thiếp! Đừng đánh thiếp! Thiếp biết sai rồi!"
"Hả? Nàng biết sai ở đâu?"
Tần Nghiêu Huyền ôm Đào Hoa lên giường, tay phải trượt vào cổ áo nàng, qua xương quai xanh thăm dò vào sâu, vuốt ve một bên ngực nàng. Tay trái cởi quần áo nàng, đáy mắt đều là dục vọng.
"Nói cho cẩn thận, nếu không đêm nay đừng nghĩ dễ chịu."
"Ô, đau..."
Bị gió lớn ngoài sông thổi cả ngày nên đầu ngón tay hắn hơi lạnh, vừa chạm vào đầu ngực đã làm cho toàn thân Đào Hoa run lên. Ngón tay hắn dùng sức véo, đầu v* trắng nõn sưng đỏ lên, cảm xúc nóng bỏng trong lòng bàn tay hắn làm Đào Hoa choáng váng.
Tần Nghiêu Huyền muốn phạt nàng sao, hay muốn lăng nhục nàng?
"Trả lời."
Cởi quần áo, bỏ giày, Tần Nghiêu Huyền ngồi trên giường, ánh mắt hắn dường như có thể giết người, "Sai ở chỗ nào?"
"A... Hoa nhi không nên bỏ bữa tối. Đói bụng không cách nào hầu hạ bệ hạ."
Có trời mới biết nàng sai chỗ nào. Nàng chỉ là bị bộ dạng của Tần Nghiêu Huyền hù dọa, mới nhanh chóng nhận thức được cái sai!
"Vì sao không ăn tối?"
Buông đầu v* bị chà đạp đến phiếm hồng của Đào Hoa ra, Tần Nghiêu Huyền giật yếm của nàng xuống, vén váy nàng lên, ngón tay trượt vào hoa cốc, dùng sức xoa nắn nhụy châu ẩn núp bên trong.
"Hoa nhi nói chuyện phiếm vui quá nên quên."
Đào Hoa muốn khép hai chân lại, nhưng lại bị ánh mắt uy hiếp của Tần Nghiêu Huyền dọa sợ, đành phải ngoan ngoãn mở chân ra, hai tay nắm chặt cổ chân của mình, ủy khuất nói: "Bệ hạ có thể... nhẹ một chút không?"
"Nàng sợ?"
Móng tay hắn trượt vào mép thịt, bấm vào tiểu thịt châu mềm mại trên hoa huy*t nàng, Đào Hoa kêu lên: "Ô ô, đau... đau..."
"Đau còn chảy nước như vậy."
m đế mềm mại bị kích thích thô bạo, nàng cong người lên, Tần Nghiêu Huyền mới rút ngón tay xoa nhẹ khe thịt hồng nhạt, khi Đào Hoa uốn éo mông nhỏ đòi hỏi, hắn mới chậm rãi đưa ngón tay vào thăm dò.
"A...!"
Đột nhiên bị cắm ngón tay vào, Đào Hoa sợ hãi nhìn Tần Nghiêu Huyền, hỏi: "Bệ hạ... Hoa nhi còn chưa ăn tối... Lát nữa không chịu nổi đâu.."
"Trẫm biết rõ."
Hắn nhẹ nhàng đưa vào, d*m thủy tí tách chảy ra, khe thịt mềm mại mút lấy đốt ngón tay phát ra âm thanh òm ọp, Tần Nghiêu Huyền khẽ cười: "Hoa nhi đói bụng? Cắn chặt ngón tay trẫm không buông. Muốn ăn điểm tâm sao?"
Đào Hoa nâng đầu dậy, thấy dưới người hắn đã căng phồng.
"Thiếp muốn ăn tối."
Bụng nàng thành thật kêu lên, Đào Hoa cầu xin: "Chờ Hoa nhi ăn xong sẽ hầu hạ bệ hạ, có được không?"
"Hoa nhi chỉ cần mở chân ra được, nàng đã đói tới mức không còn sức nói, trẫm ôm nàng đi ăn."
Tần Nghiêu Huyền cởi áo, long căn bừng bừng khí thế, vừa thô vừa to lớn lộ ra, thừa dịp Đào Hoa muốn trốn mà hôn ghì lấy môi nàng. hoa huy*t vừa rồi đã bị một ngón tay của hắn càn quấy đến mức nước chảy đầm đìa, hắn thúc nhẹ, Đào Hoa cảm thấy eo muốn nhũn ra, khẽ đẩy ngực hắn.
"Nhẹ chút..."
"Trẫm đang từ từ vào đây."
Thanh âm bật ra từ trong cổ họng Tần Nghiêu Huyền, hắn liếm láp đôi môi mím chặt vì ủy khuất của Đào Hoa, "Kỳ thật trẫm muốn dùng sức đâm ngươi."
"Như vậy bệ hạ cũng sẽ đau đó."
Nàng kéo dài âm cuối, cố ý làm nũng, cuốn chân lên eo hắn, chớp mắt nói: "Hoa nhi không còn sức nữa rồi."
"Vì Hoa nhi bỏ bữa tối đấy."
Tần Nghiêu Huyền cúi người ôm lấy Đào Hoa, giữ nguyên tư thế đi tới bên bàn, Đào Hoa hoảng sợ hôm chặt lấy hắn. Cự vật lại tiến sâu thêm một tấc, mỗi bước đi nàng đều cảm nhận được dị vật đang chuyển động trong cơ thể, d*m thủy từng giọt chảy ra ngoài, chỉ đi một đoạn ngắn thôi mà nơi giao hợp của cả hai đã dính một mảng dâm mỹ.
"Ăn cơm no trước, sau đó ngươi nói trẫm nghe ngươi sai chỗ nào." Tần Nghiêu Huyền lấy áo ngoài che thân thể Đào Hoa, vỗ tay một tiếng, ngoài phòng lập tức truyền tới giọng nói.
Có người muốn vào.
Đào Hoa xấu hổ chôn đầu vào ngực Tần Nghiêu Huyền, tuy rằng nàng biết rõ người bước vào không thấy gì, Tần Nghiêu Huyền đã bọc nàng kín đến nỗi chỉ lộ gót chân, nhưng tư thế của hai ngươi như vậy, làm sao người ta không đoán ra được đang làm gì?
Hành động cứ trước sau như một của hắn làm nàng khó sử.
Cửa bị đẩy ra, Đào Hoa nghe thấy tiếng người cầm khay cơm, xếp từng đĩa thức ăn lên bàn, hương vị ngào ngạt làm Đào Hoa thèm nhỏ dãi.
Dưới thân bỗng nhiên bị thúc một cái, nàng nhịn không được rên rỉ một tiếng.
"Trẫm đút cho nàng."
Tần Nghiêu Huyền thò tay cầm lấy một khối kẹo giòn xốp, bảo Đào Hoa ngẩng đầu, "Ăn no một chút, đợi lát nữa có sức giải thích cho trẫm."
Hắn nói chậm rãi từng chữ, long căn cũng thúc từng cái vào trong nàng, Đào Hoa tranh thủ thời gian há mồm cắn đồ ăn trên tay hắn.
Ngẩng đầu, mới kinh ngạc phát hiện, người mang món ăn đến không phải cung nữ mà là Lục Thiên Hành.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK