A Mật Đóa cả kinh, vội vàng rời khỏi giường, sợ bị người khác nhìn thấy hai người quá mức thân cận. Nàng mang cho Đào Hoa quần áo bằng gấm, buông màn trướng sau đó ra cửa dò xét.
Nhưng bên ngoài trống không, không có ai cả.
Cẩn thận nhìn quanh, cũng không giống như có ai đi qua, A Mật Đóa trở lại trong phòng thấy Đào Hoa đã mơ màng ngủ, nàng đau lòng nói: "Ngoài cửa không có ai cả. Nhất định là đêm qua nương nương quá mức mệt mỏi rồi, người mau ngủ đi. A Mật Đóa ở đây trông người, còn có Lục thị vệ trông nội viện nữa."
Nghe thấy Lục Thiên Hành còn đang ở một nơi bí mật nào đó bảo vệ nàng, Đào Hoa lập tức buông lo lắng, ôm gối mềm ngủ thật say.
Thấy hơi thở Đào Hoa đều đều, chắc chắn đã ngủ sâu, A Mật Đóa mới dò xét mạch của nàng sau đó nhẹ nhàng thở ra. Đứng dậy thổi tắt hương an thần trong phòng, A Mật Đóa rón rén đi ra ngoài, Lục Thiên Hành từ trên mái hiên trở mình nhảy xuống trước mặt nàng.
"Thân thể nương nương sao rồi?"
A Mật Đóa nhìn Lục Thiên Hành, nàng luôn có cảm giác hắn ở trước mặt người ngoài so với khi ở cùng Đào Hoa giống như hai người khác nhau. Trong đôi mắt hắn không có chút kiên nhẫn.
"Y thuật nô tỳ bình thường, nhưng hôm nay xem mạch tượng nương nương đã ổn định hơn nhiều, tuy rằng mệt mỏi nhưng sắc mặt lại hồng hào, nếu theo lời đại nhân từng nói...
A Mật Đóa khó mà mở miệng nói tiếp.
"Hôm qua nương nương được hoàng thượng sủng hạnh, trọn vẹn nửa ngày trên giường, đương nhiên là nàng đã được ăn không ít... long tinh." Lục Thiên Hành trực tiếp hỏi: "Ngươi cảm thấy, lấy học thức của ngươi ở Nam Cương, bệnh này của nương nương bao lâu nữa sẽ tái phát?"
"Nếu đơn thuốc đại nhân đưa là chính xác, quả thật là loại độc đó, theo suy đoán của nô tỳ, chỉ sợ qua hai canh giờ nữa sẽ phát tác."
"Ừ, dược phòng sẽ sớm nấu xong thuốc thôi. Lát nữa ngươi mang thuốc vào cho nương nương uống là được."
Mắt thấy Lục Thiên Hành muốn tự mình tới dược phòng tự mình xem xét, A Mật Đóa lo nghĩ một hồi cũng không kìm được giữ hắn lại hỏi: "Lục đại nhân, nếu ngươi chắc chắn nương nương nhiễm loại độc này? Thuốc kia tuy rằng có thể giảm bớt đau đớn nhưng mà trong thuốc có ba phần độc, sử dụng lâu dài sẽ không tốt. Hơn nữa... Hơn nữa thuốc giải loại độc này chỉ có ở Nam Cương, nếu ngươi thật sự vì nương nương suy nghĩ sao không thẳn thắn nói cho nàng biết, cầu xin hoàng thượng đưa nàng tới Nam Cương chữa bệnh?"
"Ngươi thật sự quan tâm đến nương nương đấy."
Lạnh lùng nhìn cánh tay chắn trước người hắn, Lục Thiên Hành gật đầu khen ngợi: "Nguyên nhân trong đó ta không cách nào giải thích cho ngươi. Ngươi chỉ cần nghe và làm theo lời ta dặn, đó mới là tốt cho nương nương."
"Vì sao không báo cho hoàng thượng?" A Mật Đóa sốt ruột hỏi, như thế nào cũng không buông tha cho Lục Thiên Hành rời đi, "Ngươi như vậy là gạt nương nương, không phải sao?"
"Hoàng thượng?" Lục Thiên Hành cười khổ, "Nói không chừng hoàng thượng còn muốn nàng không uống thuốc, bằng không thì làm sao hắn có thể ngày đêm sủng hạnh nàng, trút long tinh vào thân thể nàng?"
"Chuyện này lâu dài mà nói quả thật có lợi hơn dùng thuốc."
Lục Thiên Hành mặt không đỏ tim không đập nói: "Ngộ nhỡ độc này ăn mòn long thể thì nên làm thế nào cho phải?"
Lời này A Mật Đóa không phản bác được, sợ nói thêm câu nữa sẽ mang tội mưu hại quân vương.
Nàng suy nghĩ một lát, bỗng nhiên nói: "Chuyện này... Chuyện này hay cho nương mấy nam nhân khỏe mạnh cũng không cần uống loại thuốc kia nữa?"
Lục Thiên Hành suýt một kiếm giết A Mật Đóa.
Thấy nam nhân luôn trung hậu thành thật trước mặt Đào Hoa đột nhiên hung ác như thế, A Mật Đóa sợ tới mức vã mồ hôi lạnh, cố nén run chân, dịu giọng nói: "Tuy chuyện này không phù hợp luân thường đạo lý, nhưng ngươi xem, chuyện này đối với nương nương và hoàng thượng không phải cách giải quyết có lợi nhất sao? Hơn nữa Lục thị vệ ngươi chẳng lẽ không có tâm tư gì với nương nương? Không phải ngươi có thể vì nương nương..."
Lưỡi kiếm trượt ra khỏi vỏ, chống lên cổ A Mật Đóa, trong mặt Lục Thiên Hành nổi lên tia máu.
"Nói thêm chủ ý bẩn thỉu nữa, ngươi không sống quá một khắc nữa đâu. Nếu như ngươi dám ở trước mặt Đào Hoa và hoàng thượng nói tới chuyện này, ngươi có biệt ngươi có kết cục gì không?"
A Mật Đóa sững sờ gật đầu, nhỏ giọng hỏi: "Đại nhân thật sự... vì tốt cho nương nương mới làm vậy, có đúng không?"
"Bằng không thì sao?" Lục Thiên Hành nhíu mày nói: "Ta là hộ vệ của nương nương, không vì muốn tốt nương nương còn có thể vì cái gì?"
A Mật Đóa nhớ tới tiểu muội của mình, dường như cũng hiểu ít hoặc nhiều tâm tư của Lục Thiên Hành lúc này.
Nếu như cũng đã hy sinh trả giá, chẳng bằng không nói ra, nhìn nàng ấy sống tốt, không mang theo gánh nặng.
Cho tới bây giờ, A Mật Đóa mới tự vấn một chuyện: Như vậy đối với tiểu muội nàng có thật sự tốt không?
Ít nhất mười mấy năm qua, A Mật Đóa và phụ mẫu chưa bao giờ nói qua chuyện này.
Lục Thiên Hành thấy A Mật Đóa ưu tư, cũng không nhiều lời, quay người đi đến dược phòng. Khi hắn thẩm vấn Giản Sơ, từ đống đơn thuốc tìm thấy ở Đại Diễn lấy ra ba cái, hỏi A Mật Đóa về đủ loại độc của Nam Cương, cuối cùng mới tìm được một đơn thuốc.
Nhưng cuối cùng được hay không, không ai dám chắc chắn. Nhưng dù sao cũng phải thử trước, mới có thể cho Đào Hoa dùng.
"Lục đại nhân?" Quan y sắc thuốc thấy Lục Thiên Hành, kinh ngạc quỳ xuống, cuống quýt xin tha: "Thuốc có gì sai lầm sao ạ? Nhưng đơn thuốc đại nhân cho thật sự kỳ quái, dược liệu lại khó tìm, nói không chừng phải một lúc mới có thể dùng..."
"Ta còn chưa đến lấy thuốc, ngươi nói cái gì đấy?"
Thấy mọi người Thấy mọi người đều run sợ, gương mặt Lục Thiên Hành lạnh run: "Người nào dám tự ý cãi lời ta bưng thuốc cho nương nương uống?"
Là Tần Nghiêu Huyền sao? Lục Thiên Hành nghĩ tới đầu tiên là hoàng thượng nhưng lại cảm thấy không có khả năng. Coi như thuốc này đúng bệnh đi nữa, Tần Nghiêu Huyền cũng có khả năng lớn không muốn Đào Hoa hồi phục.
"Tất cả đứng lên, chuyện hôm nay nhớ quản tốt miệng các ngươi."
Rốt cuộc hắn vẫn là con trai Tây Bình vương, tuy rằng không mặc trang phục cao quý nhưng cái nhìn lại vênh váo hung hăng khiến người khác kinh hãi, mấy người trong dược phòng vội vàng dập đầu đáp ứng.
Lục Thiên Hành vội vàng đến phòng Đào Hoa, nghe xa xa có tiếng người nói chuyện.
Chỉ một khắc ngắn ngủi, nhân lúc hắn và A Mật Đóa nói chuyện ngoài tiền viện lại có người được sai lấy thuốc cho Đào Hoa.
"Thuốc này phải uống mau, nguội rồi sẽ không còn công hiệu nữa. Ta đi ngang qua dược phòng đúng lúc đụng quán y, ta có mang theo chút mứt hoa quả, muội uống xong có thể dùng."
Đào Hoa nhìn Lục Ninh Nhã cười dịu dàng, bộ dạng quan tâm, lại nhìn bát thuốc đen kịt nhưng nàng không có trực tiếp uống.
"Viên tỷ tỷ nói, đây là thuốc Lục Thiên Hành cố ý phân phó sắc cho ta sao?"
Gọi thẳng tên huynh trưởng của người khác vốn không thích hợp nhưng trong lúc nhất thời Đào Hoa không nghĩ ra xưng hô nào tốt hơn. Cũng không thể gọi hắn là Lục thị vệ.
Lục Ninh Nhã nháy mắt mấy cái, có chút không quen, cười nói: "Đúng vậy."
"Nếu là Thiên Hành chuẩn bị đương nhiên là đồ tốt rồi."
Cầm chén thuốc ngửi qua, Đào Hoa cảm thấy mùi thuốc gần giống với mùi hương trên quần áo nàng, duỗi lưỡi nếm, không có quá đắng hay quá chát. Cũng không rõ trong thuốc có những gì.
Lúc nâng chén thuốc lên Đào Hoa còn dùng ánh mắt quan sát Lục Ninh Nhã, tuy rằng nàng ta che giấu vô cùng tốt nhưng biểu cảm nôn nóng vẫn bị nàng bắt được.
"A... Nóng quá!"
Đào Hoa lè lưỡi buông chén thuốc xuống, quả nhiên thấy Lục Ninh Nhã lộ ra chút mất mát.
"Cẩn thận một chút, sao không thổi rồi mới uống?" Lục Ninh Nhã oán trách nhận lấy chén thuốc, giống như gia tỷ thân thiết chủ động thay Đào Hoa thổi, đúng lúc này thì có người tiến vào.
"Hoàng hậu nương nương, Viên phi nương nương."
Lục Thiên Hành hành lễ với hai người rồi ngẩng đầu nhìn chằm chằm Lục Ninh Nhã: "Sao muội có thử tự tiện bưng thuốc tới?"
"Muội muội chỉ thấy hôm nay huynh trưởng vô cùng tiều tụy muốn giúp đỡ một chút. Nhất là sức khỏe Đào Hoa muội muội suy yếu, sợ kéo dài sẽ mất dược lực."
Lục Ninh Nhã quản lý lục cung, luôn tự cho mình nắm phượng ấn, là hoàng hậu, vậy mà tại trước mặt Lục Thiên Hành lại khúm núm như vậy, Đào Hoa kinh ngạc nhìn hai huynh muội họ.
Nàng cũng không cảm thấy Lục Thiên Hành hung dữ, chẳng lẽ hắn lén khi dễ muội muội? Bạo lực gia đình?"
"Là muội muội có ý tốt nhưng thuốc này còn chưa thử, nếu như muội đưa tới, muội mau thử đi."
"Chuyện này sao có thể!"
Lục Ninh Nhã nhỏ giọng kêu, vội vàng che miệng xin lỗi, đôi mắt ẩn sương mù, gợn sóng nước, bưng chén thuốc đổ ra chén trà nhỏ, đứng trước mặt hai người nuốt xuống.
Sau đó nàng ta tranh thủ ăn hai miếng mứt quả, bởi vì đắng chát mà nhăn mặt.
"Thật xin lỗi, thuốc này đắng như vậy, chút mứt quả ta mang tới không đủ muội dùng, ta mua thêm rồi lại mang tới cho muội." Rót thêm một chén trà uống, Lục Ninh Nhã tỏ vẻ thân thể mình không được khỏe, mở miệng cáo từ.
Nàng ta vừa đi, Đào Hoa lập tức đem chén thuốc đẩy ra ngoài.
"Thuốc thật sự là do ngươi chuẩn bị sao?" Đào Hoa nhìn chằm chằm Lục Thiên Hành, gương mặt xinh đep nhiễm nộ khí, "Cho ta chén thuốc hoạt huyết hoạt khí này là cảm thấy tuổi ta còn nhỏ, mang thai long chủng không thích hợp?"
"Hạ thần không có ý tứ này!"
Lục Thiên Hành bước lên trước một bước, nhìn chằm chằm chén thuốc, nâng lên há mồm uống một ngụm.
Quả nhiên không phải những dược liệu trong đơn thuốc của hắn!
Trong lòng lập tức nghĩ ra ai làm chuyện này, nhưng Lục Thiên Hành lại không thể nhiều lời, đành phải cúi đầu xin lỗi: "Có thể là dược phòng sắc sai thuốc rồi, hạ thần đi tra xét, phái người tới dược phòng tự mình giám sát lần nữa..."
"Ừ."
Đào Hoa không muốn làm lớn chuyện, nhưng nhìn Lục Thiên Hành ra khỏi cửa, nàng vẫn đứng dậy ngăn hắn lại chốc lát.
"Thiên Hành, không cần sắc thuốc cho ta." Nàng nhỏ giọng, "Ta giờ đây ở Ngạo Quốc, không có chuyện gì nữa đâu, ngươi không cần lo lắng cho ta."
Ngụ ý chính là đẩy hắn ra xa nàng.
Lục Thiên Hành quay người, chống lại cái nhìn thất vọng và không tin tưởng của Đào Hoa, lòng cũng dần nguội lạnh.
"Công chúa cũng không phải lẻ loi nữa, tính mạng này của thần cũng có thể cho người."
Lục Ninh Nhã ở trước mặt hắn tự cho mình có thủ đoạn.
Hắn có thể cho Lục Ninh Nhã nếm thử cái gì mới thật sự là thủ đoạn nhưng Đào Hoa có thể lấy thân phận hoàng hậu chèn ép nàng ta sao? Chỉ sợ về cung rồi, nàng phải đối mặt không chỉ một Lục Ninh Nhã.
Lục Thiên Hành thấy tâm ý Đào Hoa kiên quyết, không nghe hắn giải thích, trong lòng chua xót vô cùng, cố nén tức giận với Lục Ninh Nhã xin được cáo lưu.
Nhưng Lục Thiên Hành còn chưa kịp tìm Lục Ninh Nhã đối chất tra hỏi, đã bị hoàng thượng gọi đi.
Thấy thị nữ bên mình trên tay dính thuốc đắng chát, thấy Lục Thiên Hành vô thức né tránh, hắn lập tức rõ ràng.
Xem ra không chỉ mình hắn muốn xử lý Lục Ninh Nhã rồi.