Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2:
"Mộng"..

Đêm đông cô quạnh mang theo sự lạnh lẽo, quạnh quẽ khiến người ta run sợ. Sự tĩnh mịch, đơn côi của những bông tuyết trắng xóa phủ đầy trời cũng không bằng sự đơn côi, tịch mịch của cảnh vật trước mắt..

Những bông tuyết nhỏ xinh vẫn mang theo nét đẹp trong sáng, thanh thuần, cứ như vậy mà lặng lẽ đáp từ bầu trời đen tối xa ngút kia xuống nền đất cô tịch. Vẫn là màu đen trắng đối lập, vẫn là sự hài hòa kì diệu, nhưng đã không còn là sự bình dị yên đẹp..

Vẫn là con đường quen thuộc, nhưng đã không còn ồn ào, tấp nập..

Vẫn là khung gian thân thuộc, nhưng đã không còn là khung cảnh hạnh phúc..

Trên nền tuyết trắng xóa, một cô gái thân hình mỏng manh, nhỏ bé tựa như gió thổi cũng sẽ biến mất. Cô gái với mái tóc màu hạt dẻ xõa ngang eo mang theo sự mềm mại, mượt mà như lụa là gấm vóc thượng đẳng. Chiếc váy trắng thuần khoác trên người tôn lên nét đẹp mỹ lệ vô song nhưng cũng càng khiến cô gái trở nên bé nhỏ giữa muôn vàn bông tuyết đang không ngừng rơi xuống từ trên cao.

Cảnh đẹp như vậy, nhưng..

Cô gái không ngừng đau đớn rơi nước mắt, sự nghẹn ngào thống khổ không thể thốt nên lời. Ôm trong lòng cô là một người đàn ông với gương mặt tuấn mỹ đến không ai dám so bì. Thế nhưng, vẻ đẹp ấm áp ấy đang dần dần mất đi sự diễm lệ vốn có, mà thay vào đó là từng cái đẹp lạnh băng cùng bi thống.

Máu tươi lạnh lẽo nhuộm đỏ cả màu trắng thuần của chiếc váy xinh đẹp, mĩ lệ ấy. Cứ như vậy, tựa như dòng sông băng mang màu đỏ diễm lệ thấm vào tuyết trắng xóa. Cứ như vậy, sự giá lạnh của tuyết cũng không thể bằng cái rét lạnh của dòng băng kia. Cứ như vậy, những bông tuyết trắng được khoác lên mình một chiếc áo đỏ tươi. Cứ như vậy, mùa đông giá băng đem theo một người!.. Cứ như vậy, mùa đông lạnh giá đã hóa băng một con tim trong dòng sông băng đỏ tươi diễm lệ kia. Cứ như vậy, mùa đông tuyết trắng đã cắt đứt một sự sống, cắt đứt một sợi dây và giam nhốt một tâm hồn trong dòng sông băng tưởng như tươi đẹp kinh diễm vô xong ấy.

"Mộng"!

Vẫn là mộng, vẫn là giấc mộng đó! Vẫn là nó..

"Hạo.."

Trong bóng tối đen u ám vô tận, một giọng nói êm nhẹ vang vọng trong một không gian tĩnh mịch, cô quạnh tưởng như không hề tồn tại.

Hạ Băng lặng lẽ bước xuống giường, trên gương mặt trắng nõn tràn đầy nước mắt. Đôi mắt tươi đẹp linh động trước đây giờ khắc này chỉ còn xót lại bi thương, thống khổ cùng tuyệt vọng. Cảnh đêm đông ngoài cửa sổ càng nhuốm màu lạnh lẽo, quạnh hiu.

Kéo bức tranh tuyết trắng đối diện giường ngủ lên, mở khóa cánh cửa trước mặt, Hạ Băng bước đến căn phòng tận sâu trong nơi bí mật này. Bàn tay bé nhỏ nhẹ nhàng đẩy cánh cửa ra, sự tĩnh lặng cứ thế liền bủa vây xung quanh Hạ Băng.

Trong phòng tỏa ra một mùi hương bạc hà thanh mát dễ chịu nhưng lại khiến người ta say đắm, mê luyến. Từng giá sách được xếp ngay ngắn, chỉnh tề và sạch sẽ đến mức một hạt bụi cũng không thấy bóng dáng. Đằng sau những giá sách ấy là tầng tầng lớp lớp lụa trắng đầy phiêu dật, thanh cao. Mà đằng sau tầng tầng lụa trắng là những bông hoa bỉ ngạn đỏ tỏa ra ánh sáng rực rỡ. Ở giữa những đóa bỉ ngạn đỏ rực ấy đặt một "chiếc hộp" băng tỏa ra những làn khói trắng lạnh lẽo. Nhưung nếu nhìn kĩ sẽ thấy những đóa hồng bạch vương những bông tuyết bé nhỏ nằm rải rác khắp nơi xung quanh "chiếc hộp" xinh đẹp này..

Hạ Băng nhẹ nhàng bước đến bên cạnh "chiếc hộp" có kích thước khác thường ấy, trên mặt hiện lên nụ cười đầy dịu dàng. Đưa đôi bàn tay ấm áp chạm vào sự lạnh băng trước mắt, nhưng là không thể chạm tới người đàn ông đang năm bên trong.

"Hạo, em tới thăm anh, có nhớ em không?"

"Anh nhìn xem, Băng Nhi vẫn sống rất tốt."

"Hạo, anh có thấy không, tuyết lại rơi nữa rồi, bỉ ngạn cũng lại nở nữa rồi.."

Hạ Băng dùng bàn tay ấm áp nhẹ nhàng miết nhẹ lên mặt băng lạnh tựa như làm vậy thì lớp băng dày này sẽ có thể tan ra mà trả lại một người đàn ông mạnh khoẻ hoàn hảo cho cô.

"Hạo, tối nay đã là tối thứ chín trăm chín mươi chín em mơ cùng một giấc mộng rồi!.."

Ánh mắt thanh khiết nhưng chất chứa tận cùng của sự ưu thương da diết nhưng lại chỉ phản chiếu duy nhất, là duy nhất hình bóng một người đang lặng lẽ ngủ yên trong "chiếc hộp" xinh đẹp kia.

"Anh có trách em không?"

"Hạo, anh có thấy thất vọng vì em không?"

Dừng lại một chút, cô cầm lên một đóa hồng bạch dịu dàng ngửi lấy hương thơm dịu êm đầy tham luyến rồi cười quyến rũ.

"Hạo, hồng bạch nhỏ xinh là loài hoa Băng Nhi yêu thích.. cũng là đóa hoa mà anh yêu say đắm. Hồng bạch vẫn nở, nhưng đã không còn nở yên bình trong lòng bàn tay yêu thương ngày ấy nữa rồi!.. Nhưng nó vẫn kiên cường tiếp tục nở chín trăm chín mươi chín ngày.. Tiếp tục kiên trì nở chín nghìn chín trăm chín mươi chín đóa.. bên cạnh anh!"

"Hạo, không phải là ngày đó chính miệng anh đã nói.."

Đóa hồng bạch xinh đẹp, mĩ lệ yên tĩnh từ từ mà lặng lẽ nằm trên "chiếc hộp" xinh đẹp mang theo sự yên bình, cô quạnh.

"Một đôi một đời.. trọn đời trọn kiếp.. không xa không rời!"

"Nhưng, tại sao lại nuốt lời? Hạo, tại sao lại lừa dối em? Không phải chúng ta đã móc tay lập lời thề ước (thề hẹn, ước định) rồi hay sao?"

Những lời chất vấn cứ vậy vang lên trong không gian cô tịch mà không có một đáp án. Thanh âm mang theo ai oán, tủi hờn, hòa quyện cùng nỗi thê lương và sự đau đớn vang vọng giữa đêm khuya lạnh lẽo.

"Hạo, Băng Nhi đã không còn bướng bỉnh, không còn hay khóc, không còn nhõng nhẽo, không còn hay phạm lỗi, không còn hay ngã khi đi đường.."

".. Băng Nhi cũng không có mắng anh là đồ trứng thối, không có mắng anh đồ đại ma đầu xấu xa, không có giận hờn vô cớ.. Tài nấu ăn của em cũng đã cải thiện rất tốt, rất rất tốt rồi, cũng không có tướng ngủ kì quái nữa.."

".. Tất cả, tất cả mọi thứ Băng Nhi đã sửa lại hết cả rồi.. nhưng tại sao, tại sao chỉ có Hạo của em là không quay về? Hạo, đến bao giờ anh mới chịu trở về bên cạnh Băng Nhi như lúc trước đây?"

Hạ Băng dịu dàng áp khuôn mặt mĩ mạo lên "chiếc hộp" trước mắt. Mắt hạnh tươi đẹp ủ ấp đau thương, mang theo tận cùng tuyệt vọng cứ chậm dãi, từ từ khép lại như đang cố gắng cảm nhận, cố gắng chạm vào một thứ hơi ấm nào đó xa vời mịt mờ.

"Hạo, em rất ngoan, rất nghe lời, cũng.. rất, rất rất nhớ anh.. anh có thể trốn, nhưng rất nhanh thôi em sẽ tìm thấy.. nhưng.. đừng giận Băng Nhi nữa nhé!"

Hai hàng nước mắt cuối cùng cũng không thể nén nổi, phá kén tuôn rơi, chậm dãi, từng giọt thấm vào sự lạnh lẽo của băng tuyết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK