Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3:

"Mộng"?

"Hahahaha.."

Trên con đường dạo quen thuộc, tuyết vẫn cứ đem theo cái lạnh phủ xuống mọi cảnh vật. Nhưng cái lạnh của băng tuyết không thể bằng được cái lạnh của lòng người và nụ cười của người con gái trước mắt.

Tất cả những người có mặt lúc này, dù rất đông người, nhưng không gian ngoại trừ giọng nói băng lãnh từ người con gái thì không có một một tiếng động.

Sau khi tiếng cười chấm dứt thì không gian liền rơi vào một mảng yên tĩnh.

Không thể không thừa nhận, tất cả những người chứng kiến nụ cười kia đều tự giác cảm thấy run rẩy trong lòng. Ngay cả cảnh vệ cùng vệ sỹ, những người được coi chui ra từ lò luyện thép đã trải qua không biết bao nhiêu là mưa máu nhưng vẫn thấy sợ hãi trước nụ cười của người con gái mỹ lệ trước mắt. Không, phải nói là bọn họ đang kĩnh hãi cùng khủng hoảng mới đúng. Ai có thể nói tại sao cái người nhỏ bé, yếu ớt này lại khiến bọn họ có cảm giác như vậy hay không?

"Sao vậy? Câm hết rồi?"

Hạ Băng sau khi ngừng cười thì ung dung, thản nhiên nhìn một đám còn đang ngây người trước mắt đầy giễu cợt.

Hạ Thiên nhìn cô như vậy thì nhíu mày, cố giấu đi sự khó chịu trong lòng.'Đưa em gái này ngày càng khó quản'. Dù lòng khó chịu nhưng hắn ta vẫn kìm nén, nhẹ giọng nói đầy quan tâm:

"Băng Nhi, em đừng nên làm việc bừa bãi khiến bà nội cùng ba tức giận.."

"Câm miệng! Cái tên Băng Nhi không phải những kẻ như các người có thể gọi!"

Hạ Thiên còn chưa kịp nói hết đã bị Hạ Băng đánh gãy. Giọng nói của cô không lớn, không nhỏ đủ để cho tất cả người có mặt nghe rõ, chỉ một câu đơn giản nhưng lại khiến cho người cao ngạo, cuồng vọng như Hạ Thiên phải im miệng trong sự ngỡ ngàng.

"Đây có phải là Hạ Băng nhu nhược yếu đuối mà hắn ta biết không? Người này và Hạ Băng trong trí nhớ là một sao? Ai đến nói cho hắn ta đi?"

Sau khi lấy lại tinh thần mặt Hạ Thiên liền đen như đít nồi, ánh mắt hắn ta phẫn nộ đến đỏ bừng hung tợn nhìn chằm chằm về phía Hạ Băng như muốn giết chết cô.

"Hạ Băng, cô đừng có mà được nước lấn tới không biết điều như vậy! Tốt nhất nên ngoan ngoãn trở về thì mọi chuyện sẽ coi như chưa xảy ra!"

Từ trước đến nay còn chưa có ai nói chuyện với hắn ta như thế bao giờ vậy mà bây giờ một con nhóc miệng còn hôi sữa lại dám dùng cái giọng điệu này đối hắn ta. Thật đáng chết, không phải chỉ là một đứa con rơi được nhặt về ăn nhờ ở đậu Hạ gia, thế mà không biết thân biết phận còn lấy oán báo ơn. Nếu không phải còn giá trị thì hắn ta còn lâu mới tốn công sức như giờ, ở đây phí thời gian với cô.

Nghe được những lời này, sợi dây nhẫn nại cuối cùng của Hạ Băng "phựt" một cái đứt đoạn. Cô cười như không cười nhìn hắn ta:

"Ồ, là coi như chưa có chuyện gì xảy ra sao?"

Dừng lại một chút, nhẹ nhàng nâng những móng tay được nuỗi dưỡng tỉ mỉ lên ngắm nghía.

Hạ Thiên vẫn còn chưa hiểu được hành động kì quái của Hạ Băng thì bỗng dưng nghe thấy một tiếng "tạch" vang lên giữa bầu không khí quỷ dị. Khi hắn ta nìn tới bàn tay Hạ Băng thì lại càng nghi hoặc:

"Cô đây là có ý gì?"

Mười ngón tay trắng nõn, mịn mà nhưng móng rất dài lại kết hợp cùng với màu sơn đỏ lại càng quỷ dị. Nhưng chưa hết, điều đáng nói chính là chỉ trong nháy mắt, không biết làm cách nào mà Hạ Băng đã bẻ gãy chúng xuống rồi nắm trong lòng bàn tay chơi đùa như thú vui tao nhã.

"Ý gì sao? Hahahaha.."

Hạ Băng cười đầy mỉa mai nhìn hắn ta, tầm mắt phóng tới đám người đang từ phía xa đi lại đây.

Hạ Thiên thấy cô hành động như vậy thì càng tức giận, khuôn mặt vì giận giữ mà trở nên vặn vẹo khó coi:

"Cô cái thứ.."

"Im miệng lại cho ta!"

Nhưng là hắn ta còn chưa kịp mắng thì đã bị một tiếng quát này làm cho câm miệng ngay tại chỗ.

Đám người vừa tới, dẫn đầu là một người phụ nữ ngoài bảy mươi, đầu tóc đã bặc trắng mang theo sự già nua, nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo, âm hiểm. Đây chính là vị bà nội trong miệng Hạ Thiên, Hạ lão phu nhân. Người bên tay phải bà ta là Hạ Phong, người được gọi là cha kia. Tiếp đến những người còn lại đều ở trong gia tộc Hạ gia.

"Hạ Băng, có gì thì trở về rồi từ từ nói. Con không cần phải khổ khổ sở sở ở đây nháo loạn, trời lạnh như vậy không may nhiễm bệnh thì không tốt!"

Hạ lão phu nhân đúng là người bà biết suy nghĩ, lo lắng cho con cháu.

Nếu là Hạ Băng của trước kia thì chắc chắn cô sẽ tin tưởng vào cái bộ mặt già nua giả dối này. Nhưng, giờ thì Hạ Băng ngu xuẩn của cái gọi là trước kia đó đã chết rồi..

"Nhiễm bệnh?"

Hạ Băng dùng đôi mắt sáng lấp lánh như sao trời nhưng lại không chứa chút xíu tình cảm mà còn ẩn ẩn thống hận đối mặt với bà ta,

"Là sợ tôi bệnh, lo lắng cho tôi hay sợ tôi bệnh nếu chết đi sẽ liên luỵ con đường phát triển của Hạ gia. A, nếu tôi mà có chuyện gì thì chẳng phải đứa cháu gái bảo bối của bà sẽ chết mòn vì bệnh máu trắng kia sao? Hay là sợ không có người đưa đến Đường gia làm quân cờ để lấy ba mươi phần trăm cổ phần tập đoàn Đường thị cùng bí truyền chế độc gia truyền kia?"

Nghe Hạ Băng nói tới đây, ánh mắt Hạ lão phu nhân càng lộ rõ sự tàn nhẫn.

"Nếu đã biết vậy thì cô nên ngoan ngoãn theo chúng ta trở về!"

Giọng điệu bà ta đầy ác liệt.

"Bốp.. bốp.."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK