"Bốp.. bốp.."
Hạ Băng vỗ tay cười đầy trào phúng:
"Hay cho một câu ngoan ngoãn trở về! Hahaha.."
"Bà tưởng bây giờ bà vẫn có thể ra lệnh cho tôi như trước đây? Bà tưởng trong mắt tôi bà vẫn là bà nội hết mực thương yêu cháu gái muốn sai bảo thế nào đều nghe theo sao? Ha, nghĩ cũng thật hay, không hổ là Hạ lão phu nhân đã từng lăn lộn mấy trục năm trong giới thượng lưu. Nhưng mà.."
Cô chậm rãi lắc đầu khinh miệt nhìn bà ta.
".. Đáng tiếc cho một người khôn ngoan như bà mấy trục năm vậy mà bây giờ lại ngu ngốc đến mức tôi muốn nôn mửa đầy ghê tởm."
"Hỗn lão, còn không câm mồm lại!"
Hạ Phong tràn ngập lửa giận muốn xông tới chỗ Hạ Băng nhưng lại bị Hạ phu nhân kéo lại.
Hạ Băng nhìn hành động này của hạ phu nhân chỉ cười lạnh trong lòng. Đúng là mẹ chồng "tốt" cũng bồi dưỡng ra một đứa con dâu cùng con con trai "tốt"
"A, Hạ tổng không cần phải xúc động như vậy nha! Nên bình tĩnh cẩn thận sức khoẻ không thì, sẽ không có ai cấp tim kịp thời cho đâu. Còn nữa, nếu ông mà xảy ra chuyện gì đến lúc đấy ai sẽ là kẻ đi kiếm về người hiến tuỷ cho con gái trân quý Hạ Tư Tư đây?"
Đúng là toàn thể những kẻ lòng dạ "rất tốt".
"Hạ Băng, cô đừng có rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt"
Hạ lão phu nhân bà ta rốt cục cũng không thể già vờ giả vịt mà dùng cái giọng điệu "tốt đẹp" để nói chuyện với Hạ Băng.
"Dốt cuộc cũng chỉ có đến thế thôi sao? Tôi mới nói một chút chuyện mà đã không chịu được nên lộ bộ mặt thật rồi a!"
"Không phải các người luôn luôn mang dáng vẻ đạo mạo tốt đẹp sao? Sao không tiếp tục già vờ giả vịt nữa đi? Rượu phạt? Thứ lỗi Hạ lão phu nhân, Hạ Băng tôi từ trước tới giờ không thích uống rượu bà mời. Bởi vì.. Ừm, nó bốc mùi!"
Hạ Băng vừa nói vừa đưa tay che mũi như thể có mùi khó ngửi nồng nặc trong không khí.
Hạ lão phu nhân vì lời nói của Hạ Băng mà tức giận đến mức tay run run:
"Cô, cái thứ đồ không biết tốt xấu! Vong ân bội nghĩa này, cô nên nhớ nếu không có Hạ gia tôi cưu mang cho cô một danh phận là nhị tiểu thư Hạ gia thì chính bản thân cô đã chết đói từ năm đó rồi hiểu không. Vậy mà bây giờ còn không biết tốt xấu làm điều ngu xuẩn."
Bà ta vì giận giữ mà hoàn toàn lộ bộ mặt thật.
Hạ Băng nhìn bà ta, nghe những lời nói đáng ghê tởm đó mà chỉ bình thản như người được nói đến không phải là cô.
"Danh phận? Nhị tiểu thư? Không biết tốt xấu? Hahahaha.."
Cô cười, cười đến mức khiến những kẻ trước mắt phải sợ hãi.
"Nếu các người đã nghĩ như vậy thì để tôi nói rõ cái gì gọi là danh phận, cái gì gọi là nhị tiểu thư, cái gì gọi là không biết tốt xấu!"
Đột nhiên từ bình thản trở nên lạnh lẽo, ánh mắt sắc lạnh khiến người ta hãi hùng, kinh sợ.
"Đêm này mười lăm năm trước chính tay người được gọi là bà nội" tốt ", Hạ lão phu nhân đây đã ghim một viên đạn vào tim người tên Hàn Thu Uyển để cướp đi đứa con gái năm tuổi Hàn Băng Nhi, trong khi đó người gọi là cha" tốt ", chồng" tốt "chỉ trơ mắt nhìn mẹ mình giết vợ cướp con. Vậy tôi rất muốn hỏi Hạ lão phu nhân đây một câu là Hạ gia các người cưu mang tôi hay chính tay các người đã cướp đi gia đình ấm áp của tôi, là ai đã cướp đi người mẹ dịu dàng của tôi?"
Hạ lão phu nhân cùng Hạ Phong điều khiếp sợ không thể nói được gì. Chuyện của năm đó, bọn họ đã giải quyết rất sạch sẽ, tại sao Hạ Băng lại có thể biết được?
Còn những người còn lại thì đều ngầy người.
"Sao vậy? Không dám thừa nhận?"
Hạ Băng nhẹ lấy khẩu súng bạc nhỏ xinh ra chơi đùa đầy nâng niu:
"Các người nhìn xem, khẩu súng này có đẹp không?"
"Cô muốn làm gì?"
Sau khi tỉnh táo lại, Hạ lão phu nhân phóng tầm mắt ác liệt về phía Hạ Băng, ánh mắt bà ta dừng ở khẩu súng trên tay cô.
Đây chẳng phải là thứ tân tiến nhất hiện nay, khẩu súng này xuất hiện vào mấy năm trước nhưng rồi biến mất một cách vô thanh vô thức không một ai tìm được. Nó được một người bí ẩn chế tạo, có sức công phá rất lớn, là thứ vũ khí ai ai cũng muốn sở hữu chỉ tiếc có độc nhất một cái mà không rõ tung tích nay lại xuất hiện trên tay Hạ Băng thật khiến bà ta sửng sốt. Thứ này không thể đùa được, tốt nhất bà ta không nên kích động đến cô.
"Ha, làm gì?"
Hạ Băng nâng mắt hỏi bà ta. Không đợi Hạ lão phu nhân trả lời, cô đã nói tiếp:
"Bà nghĩ xem, nếu như.. À, khoan đã, để tôi nói tiếp câu chuyện mà Hạ gia các người đã có lòng" tốt "làm nên"
Giọng nói thanh thanh, mềm mại dễ nghe làm người ta say mê nhưng lúc này lại mang theo một sự khác lạ khó đoán.
"Sau khi Hàn Nhu Uyển chết, Hàn gia cũng từ đó biến mất, một gia tộc cường thịnh cứ như vậy biến mất chỉ trong một đêm. Hàn thị đang phát triển mạnh mẽ đầy tiềm năng bỗng chốc trong một đêm có nguy cơ phá sản, may mà có Hạ thị giúp đỡ vì thế mà cứ nhiên Hàn thị xác nhập trở thành doanh nghiệp con của Hạ thị. Cùng lúc đó Hạ gia tìm lại được nhị tiểu thư thất lạc năm xưa, Hạ Băng. Nhị tiểu thư xinh đẹp, ngoan ngoãn rất yêu thương đại tiểu thư Hạ Tư Tư nên tình nguyện hiến tuỷ cho chị gái. Hơn nữa mối hôn sự của Hạ gia cùng Đường gia vốn dĩ là đại tiểu thư Hạ gia cùng thiếu gia Đường gia nhưng lại vì nghe nói người kế nghiệp duy nhất của Đường gia này bị liệt nửa người, tính tình lãnh lẽo, tàn nhẫn nên người kết hôn không phải Hạ Tư Tư nữa mà chuyển thành nhị tiểu thư Hạ Băng gả thay vì sợ chị gái" yêu dấu "của mình sẽ chịu khổ."
Nghe cô nói đến đây sắc mặt Hạ phu nhân cùng toàn thể người Hạ gia đều trầm xuống.
"Ha, ha! Các người tưởng rằng chỉ bằng một tấm mặt nạt thì có thể đạt được tất cả mọi thứ sao? Thật nực cười!"
"Hạ gia tưởng rằng nắm được mọi chuyện trong lòng bàn tay sao? Năm đó Hạ lão phu nhân bà có thể thành công lấy đi tuỷ sống của tôi để cứu đứa cháu gái bảo bối Hạ Tư Tư kia là do tôi ngu ngốc bị các người lợi dụng. Nhưng mà, Hạ lão phu nhân ơi, Hạ lão phu nhân.."
Đôi mắt hạnh sắc lạnh ẩn chứa ngọn lửa giận giữ thiêu đốt càng tỏa sáng giữa đêm đông lạnh lẽo.
".. Bà có biết, cả đời bà đều vì danh vọng của bản thân và Hạ gia, bà tham lam, ích kỉ và độc ác không biết thế nào là đủ nhưng ông trời luôn mở mắt a.. đến cuối cùng thì bà cũng chẳng còn lại thứ gì!"
"Hạ Băng, mày đừng có mà ở đây giở điên giở dại. Cái đứa khốn kiếp như mày Hạ gia tao cũng không cần. Nếu không phải nhờ lão phu nhân thì mày cũng sẽ chẳng có ngày hôm nay.."
Hạ phu nhân xông lên nói năng không hề giống bộ dáng một phu nhân nhà giàu cao quý, càng giống hơn một mụ đàn bà tranh chua.