"Mộng!"
Đúng, tất cả tựa như một giấc mộng đáng sợ cùng thê lương..
Người ta chỉ biết rằng, đêm hôm đó thành phố A tuyết rơi trắng xóa đầy trời mang theo cái lạnh buốt giá tựa như cái đêm băng giá của hơn ba năm trước.. khi mà một sự sống kết thúc, một trái tim hóa đá..
Đêm đó, trên con đường dạo chơi quen thuộc huyết nhục mơ hồ cùng tuyết trắng hóa thành một biển máu đỏ rực như rừng mạn châu hoa bung nở rực rỡ. Hạ gia không một ai sống xót, tất cả đều bị người tra tấn đến chết không còn hình dạng. Đây chính là cảnh tượng kinh hoàng cùng kinh thiên động địa nhất khiến người ta run rẩy khiếp sợ không dám nghĩ tới.
Hơn thế, cũng trong đêm đó người ta cũng biết được sự thật kinh thiên động địa đằng sau một Hạ gia tốt đẹp.
Thì ra năm đó Hàn gia bị diệt vong không phải do tai nạn mà do Hạ gia làm.
Thì ra Hàn Nhu Uyển, thiên kim danh trấn một thời của thành phố A không phải bị bệnh qua đời mà là do mẹ chồng Hàn lão phu nhân cùng chồng Hạ Phong nhân tâm giết chết.
Thì ra nhị tiểu thư Hạ gia chính là viên ngọc được Hạ lão gia năm đó nâng niu như bảo Hạ Băng Nhi, cũng chính là báu vật của Hàn gia.
Thì ra sự tình tốt đẹp giữa hai chị em Hạ gia, em gái yêu thương chị hy sinh bản thân để lấy tuỷ sống cùng máu để cứu chị chỉ là một màn kịch do Hạ gia dựng nên để tre dấu bản chất tội ác xấu xa của mình.
Thì ra Đường gia của thành phố A chính là đại gia tộc tiếng tăm lừng lẫy của thành phố C, gia tộc mà ai nghe tin cũng phải sợ mất mật.
Thì ra Hạ gia đã đắc tội trầm trọng với Đường gia trở thành tội nhân thiên cổ.
Thì ra cái chết thê thảm của người Hạ gia chính là kiệt tác của Đường gia khiến người ta không khỏi tấm tắc than thở. Thật không hổ danh là Đường gia a!
Thì ra trận thảm sát có một không hai ở thành phố A này chính là do một tay người con gái xinh đẹp tuyệt mỹ vô song mệnh danh thiên sứ nhị tiểu thư Hạ gia Hạ Băng vẽ nên.
Thì ra trong mắt người đứng đầu Đường gia của thành phố C nổi danh lãnh khốc, tàn nhẫn, không gần nữ sắc, Đường Hạo duy ngã độc tôn đến tận giây phút cuối cùng của sự sống luôn chỉ có một người con gái tên Hạ Băng Nhi.
Thì ra trên đời này thật sự có một tình yêu khắc cốt ghi tâm, tâm tâm niệm niệm. Có thể vì yêu mà trở thành thiên thần, mà cũng có thể vì yêu mà thành ma quỷ.
Nhưng có một chuyện khiến người người kinh diễm, tiếc nuối và cũng trở thành cảnh tưởng ác mộng của không biết bao nhiêu người..
Những bông tuyết trắng vẫn cứ thanh bình đáp mình xuống mặt đất, giữa một biển tuyết mêng rộng lớn máu tươi nhuốm đỏ rực cả một vùng trời đáp xuống một chiếc trực thăng toàn thân trắng ngần. Sau khi cửa trực thăng mở ra, đoàn vệ sỹ mang toàn thân đồ đen nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh nhanh chóng bước xuống xếp thành hai hàng cúi đầu đầy cung kính. Ngay sau đó từ thang xuống trực thăng hiện lên bốn người thật nghiêm trang đang từ từ nâng xuống một "chiếc hộp" băng xinh đẹp hướng phía người con gái một thân váy trắng nhiễm huyết đỏ rực rỡ như những bông hoa nở rộ trên gấm voc thượng hạng đi tới..
Hạ Băng nhìn "chiếc hộp băng" xinh đẹp mỉm cười đầy dịu dàng, ấm áp. Cô đứng đó xinh đẹp mỹ lệ động lòng người. Toàn thân nhiễm máu tươi không hề nhếch nhác dơ bẩn mà tựa như một đóa mạn châu hoa tươi đẹp đang bung nở giữa hàng vạn hoa sắc.
"Tiểu thư, chủ thượng chỉ thích người khoác một màu trắng thanh thuần!"
"Phải! Hạo sẽ không vui!"
Sau khi đổi lại một thân váy trắng thuần khiết, cao quý, Hạ Băng nhẹ nhàng bước đến "chiếc hộp băng" xinh đẹp đang cất người đàn ông mà cô yêu khắc cốt ghi tâm.
Thiếu nữ thanh tươi xinh đẹp thoát tục như thiên tiên bước ra từ tranh vẽ nhẹ năng gót sen bước đi nhẹ nhàng, mềm mại, uyển chuyển tựa hư vô. Tay ngọc thon dài nhẹ nâng, dịu dàng chạm vào mặt băng lạnh lẽo.
Đây là người Hạ Băng cô yêu đến chết đi sống lại, là người cô yêu đến hạnh phúc thống khổ, là người cô yêu đến cuồng dại si mê!
"Hạo, anh nhìn xem cuối cùng thì Băng Nhi cũng đòi lại tất cả những gì họ nợ em."
"Anh không muốn bàn tay em nhuốm máu tươi, muốn em luôn là đóa hồng bạch trong sáng thanh thuần một màu trắng tinh khôi. Nhưng mà, từ khoảnh khắc anh rời đi thì em đã không còn là đóa hồng bạch mà Đường Hạo anh nâng niu trân trọng nữa rồi."
"Hạo, anh có trách Băng Nhi không nghe lời không?"
"Nha, anh có thể trách, có thể phạt Băng Nhi như nào cũng được nhưng không được ghét bỏ em đâu.. cũng không được không yêu em đâu, anh nhé!"
Thanh âm mỏng manh yếu đuối lại đáng thương như con thú nhỏ bị người khi dễ, ánh mắt Hạ Băng xinh đẹp giống như lưu ly ngập nước chỉ chất chứa duy nhất một bóng hình.
"Hạo, anh có thấy" Hoa máu "đã nở rực rỡ giữa nền tuyết trắng xóa không? Nhưng, đáng tiếc em lại không thể để anh tận mắt chứng kiến khoảng khắc tươi đẹp đó. Anh thấy không, những đóa bỉ ngạn hoa đang đắm mình trong rừng hồng bạch!"
Cánh tay trắng nõn chỉ cảnh tưởng máu huyết gần ngay trước mắt, cô mỉm cười ngây thơ hồn nhiên như đứa trẻ đang khoe thành tích.
Đoàn vệ sỹ chứng kiến cảnh này vẫn mang một khuôn mặt nghiêm cẩn không một tia sắc thái. Đối với họ, kể từ khi chủ thượng ra đi thì chủ nhân kế nhiệm chính là người con gái trước mắt này, người mà chủ thượng của bọn họ dùng cả tính mạng để bảo vệ.
"Em vẫn còn nhớ ngày đầu tiên chúng ta gặp nhau, anh tặng Băng Nhi một đóa hồng bạch trong khi em đang lại đang khóc lóc đòi tìm bỉ ngạn hoa. Anh nói với em bỉ ngạn có thể đắm mình trong hồng bạch nhưng hồng bạch sẽ không bao giờ bị pha sắc bởi bị ngạn."
"Anh từng nói, hồng bạch thanh cao mang một màu trắng thuần khiết mà thế giới tăm tối không thể nào tồn tại nhưng lại có đóa hồng bạch ngoại lệ duy nhất mang tên Hạ Băng Nhi nên Đường Hạo sẽ để nó bung nở một cách rực rỡ nhất giữa bóng tối vô tận"
"Anh từng nói, hồng bạch sẽ không thể bị pha sắc bởi bỉ ngạn vì ác quỷ nắm giữ bỉ ngạn không cho phép, vì hồng bạch được ác quỷ bảo vệ"
"Hạo, anh cũng từng nói khi nào ác quỷ còn tồn tại thì hồng bạch sẽ còn mãi hương thanh khiết của thiên sư, ngay cả khi ác quỷ có biến mất thì không ai có thể nhuốm bẩn đóa hồng bạch mà nó tâm tâm niệm niệm"
"Nhưng mà, Hạo.."
Những giọt nước mắt ấm nóng hệt những viên ngọc bích lặng lẽ rơi xuống mặt băng lạnh lẽo vẫn tựa những lần trước như muốn phá tan lớp băng này cướp lại người bị giấu phía trong.
"Hạo à, anh có biết, có biết rằng, đóa hồng bạch thanh khết được ác quỷ bảo vệ ấy sẽ bị pha sắc bởi bỉ ngạn nếu ác quỷ không còn tồn tại"
"Anh có biết, đóa hồng bạch thanh thuần thoát tục ấy cũng sẽ chìm vào bóng tối vô tận nếu không còn bàn tay của ác quỷ nâng niu"
"Anh có biết, đóa hồng bạch mà anh tâm tâm niệm bảo vệ ấy cũng sẽ nhuốm máu nếu như Đường Hạo biến mất, màu trắng tươi đẹp ấy cũng sẽ theo sự biến mất của Đường Hạo mà hóa thành một đóa hồng đen thanh thuý hay không?"
"Anh có biết rằng, mặt trăng cũng sẽ ăn mặt trời, bóng tối cũng sẽ bao trùm ánh sáng, và.. thiên sứ cũng sẽ hóa thành ác quỷ hay không?"
Sự nhớ nhung giày vò cơn đau hòa thành khắc khoải cùng tuyệt vọng. Tiếng khóc bi ai, nức nở đến mức làm người ta phải thấy khắc khoải.
"Không phải anh muốn em làm một cô thiên sứ nhỏ nấp trong lòng anh hay sao?" "Không phải anh nói sẽ bảo vệ em suốt đời, suốt kiếp sao?"
"Không phải anh hứa sẽ năm tay đi đến cuối con đường sao?"
"Tất cả chỉ là lừa đảo! Anh chính là đại lừa đảo, đại đại lừa đảo, đại đại ma đầu trứng thối xấu xa.. ô ô.."
"Cái gì mà," một đôi một đời, trọn đời trọn kiếp, không xa không rời! "Cũng chỉ là lừa đảo, Hạo anh thật xấu xa, thật đáng ghét.. ô ô.."
Cô khóc đến cùng cực thê lương, bi thống, nhơ nhung, đau thương tra tấn đến tê tâm phế phổi.
Là đau thương, là thống khổ đến nhường nào.. "Được yêu một người là sự may mắn, được một người yêu là niềm hạnh phúc, chờ đợi một người là nỗi tương tư, phải rời xa một người là sự đau khổ, nhưng phải chứng kiến người mình yêu từ từ từng chút từng chút một mất đi sự sống lại là tột cùng của sự bi thống!".. là gì thì bây giờ Hạ Băng cô đã nếm đủ rồi!
"Hạo, nếu anh đã chơi xấu như vậy thì đừng trách em.."
"Đoàng.."
Tiếng súng vang lên xé tan bầu không khí tĩnh lặng, cô quạnh, thê lương.
".. Hạo, anh xấu xa.. như vậy.. thì.. thì đừng trách Băng Nhi.. đừng trách Băng Nhi trả đũa anh!"
Đôi mắt hạnh long lanh linh động ngày nào giờ nhắm chặt đầy mãn nguyện, giọt lệ cuối cùng còn đọng lại đã bị gió lạnh thổi khô từ lúc nào nhưng nụ cười dịu dàng thì mãi bung nở rực rỡ ở đó tựa như đóa hoa đỏ tươi mỹ lệ đang hé nở trên chiếc váy thiên sứ.
Đoàn vệ sỹ đứng tại chỗ không nhúc nhích nhìn cảnh tưởng đang diễn ra. Người cao gái thanh cao, mỹ miều mà chủ thượng bọn họ nâng niu như trân bảo không hề do dự dùng "Hoa máu" nhắm ngay ngực trái của bản thân. Cảnh tượng Hạ Băng xuống tay mạnh mẽ dứt khoát phảng phất hình ảnh của Đường Hạo năm đó đỡ một viên đạn thay cô, cũng không hề có một chút do dự, chần chờ nào.
Tình yêu giữa hai người phải đậm sâu đến thế nào thì mới có thể khiến một người nhìn thấy máu liền ngất như Hạ tiểu thư trở thành người băng lãnh, khát máu, thấy máu đổ mà không chớp mắt.
Tình yêu giữa chủ thượng của bọn họ và tiểu thư bọn họ phải sâu sắc khắc cốt ghi tâm như thế nào thì mới có thể tàn nhẫn với ngay cả chính bản thân như thế.
Thật sự là không dám tưởng tượng..
"Mộng!"
Cuối cùng cũng kết thúc! Giấc mộng này của Hạ Băng cô cuối cùng cũng kết thúc! Vĩnh viễn sẽ không có một ai có thể chia cắt cô cùng Hạo.
"Đường Hạo, người đàn ông này sẽ mãi mãi chỉ thuộc về một mình Hạ Băng Nhi!
TN: Hết truyện rồi cả nhà ạ! Đây không phải là chuyện đầu tiên mình viết nhưng lại viết xong đầu tiên nhưng thực ra truyện ngắn này chỉ là lúc mình thấy đề tài" Mộng"rất hay nên tự dưng nảy ra ý tưởng và viết trong ba ngày nghỉ tết thì xong. Nên rất mong nhận được đón nhận của mọi người nhé!