Mặt Hạ Tư Tư vì bị sốc mà trắng bệch, cả Hạ lão phu nhân cũng không hơn là bao. Không ai ở đây là không khiếp sợ trước lời Hạ Băng Băng, thật không ngờ Đường gia ở thành phố A này lại chính là Đường gia ở thành phố C, gia tộc mà người người đều muốn có liên hệ.
Hạ Tư Tư cô ta sau khi bị sốc thì chính là tiếc nuối, đâu nghĩ cái vị hôn phu luôn bị cô ta ghét bỏ lại chính là người có gia thế như vậy. Cô ta từng nghe nói chủ nhân Đường gia ở thành phố C chính là một người đàn ông hoàn kim mà vạn người mê, không chỉ đẹp trai đến làm người người điêu đứng mà còn là người đứng trên đỉnh cao danh vọng không ai dám mơ ước, cũng không phải ai cũng gặp được. Nếu vậy, vị hôn phu này nhất định cô ta phải đòi về.
Nhìn ánh mắt chợt loé của Hạ Tư Tư, Hạ Băng chỉ cười đầy giễu cơt. Hạ Tư Tư cô ta đang nghĩ và mưu tính cái gì cô không cần đoán cũng biết. Thật đúng là đứa cháu bảo bối của Hạ phu nhân bà ta. Ghê tởm như nhau!
"Sao? Giờ muốn đổi ý, muốn làm con dâu Đường gia? Hahahaha.."
Vẫn là nụ cười ấy..
".. Muốn bước vào Đường gia sao?"
Câu hỏi của Hạ Băng khiến Hạ Tư Tư thấy có gì đó không ổn, nhưng thứ cô ta muốn từ trước đến nay chưa bao giờ là chưa có được cả. Dù sao thì Hạ lão phu nhân cũng sẽ mang về cho cô ta.
"Hạ lão phu nhân, không biết bà nghe cái tên Đường Hạo có thấy quen không?"
Khi nhắc đến hai chữ Đường Hạo trái tim Hạ Băng run kịch liệt, con tim bị chiếm cứ bởi đau đớn cùng thống khổ. Cho dù thời gian có trôi qua bao lâu đi nữa, nhưng hai chữ này mỗi khi đọc lên vẫn làm tâm can cô tan nát máu tươi đầm đìa. Thù hận cứ như bão tố cuồn cuồn ấp đến dữ dội.
Đôi mắt Hạ Băng hằn lên tia máu khủng khiếp, đã không còn là cô gái mang vẻ đẹp thiên tiên thanh thuần mà chỉ còn lại một người là hiện thân của ác quỷ.
"Đường Hạo, chủ nhân đường gia, người đàn ông cao quý ngàn người ngưỡng mộ mơ ước. Đường Hạo người bị Hạ gia các người nói là tàn tật. Đường Hạo a, Đường Hạo.. hahahaha.."
Cô cười đến thê lương, bi thống, hai hàng nước mắt cứ vô thức theo tiếng cười điên cuồng mà lăn xuống nền tuyết trắng rồi hóa băng ngay tức khắc.
"Không lẽ, không lẽ.."
Hạ lão phu nhân hãi hùng nhìn Hạ Băng đang đầy điên cuồng trước mắt, bà ta triệt để sợ hãi mà ngã nhào xuống đất đầy nhếch nhác.
"Đường Hạo, người duy ngã độc tôn của Đường gia thành phố phố C, người đàn ông hoàng kim trong mơ của mọi người cũng chính là Đường Hạo mà ngày đó từ từ biến mất trong vũng máu đỏ tươi. Chính là người mà bà nói là đáng chết.."
"Aaaa.. Là các người đáng chết mới đúng!"
Sự đau đơn tích tụ lâu ngày hóa thành cuồng nộ không ai ngăn cản nổi.
"Những gì các người nợ, tôi sẽ đòi lại không thiếu một chút nào. Những đều Hạ gia các người đã làm với anh ấy tôi sẽ đòi lại gấp trăm lần, gấp nghìn lần"
"Là các người đã cướp đi Hàn gia, cướp đi mẹ tôi còn chưa đủ.. Ha, ha.. Nếu không có ngày ấy thì có lẽ tôi sẽ nhẹ tay mà để cho bà cùng người Hạ gia một con đường sống sót như mong muốn của anh ấy.. Hạo, mong bàn tay tôi sẽ không dính máu tươi.."
"Nhưng mà.."
"Đoàng.."
"Chính cái đêm đó, là khảnh khắc khi các người cướp đi anh ấy khỏi tay tôi thì cũng nên nghĩ đến ngày này. Nghĩ đến ngày mà chính tay Hạ Băng tôi sẽ đưa các người xuống địa ngục, sống không bằng chết, thống khổ tột cùng!"
Khẩu súng nhỏ xinh đẹp đẽ nằm trên tay Hạ Băng nâng lên nhắm đúng vào những kẻ phía trước rồi trong không gian phát ra âm thanh rên rỉ đau đớn.
"Phát thứ hai!"
Cô chỉ để một câu lạnh băng.
Sự rét lạnh làm cảnh vệ cùng bảo tiêu run bần bật, một loạt hành động của của Hạ Băng quá nhanh căn bản bọn họ không kịp nhìn thấy chứ đừng nói đến hành động ngăn cản. Thật kinh khủng khiếp!
Khi tất cả phản ứng lại từ sự khủng hoảng thì đã thấy Hạ lão phu nhân, Hạ Phong, Hạ Tư Tư cùng Hạ Thiên mặt trắng nhợt không còn chút máu nào đang ở trong vũng máu rên rỉ đầy đau đơn. Bọn họ đều chưa kịp phản kháng đã bị phát súng của Hạ Băng trúng ngay vào đùi, khi đạn găm vào thịt thì liền lập tức ăn sâu rồi nở rộ khoét đến tận xương như bông hoa máu đang nở trên chân, tra tấn người đến sống không bằng chết. Đây chính là sự tàn phá khủng bố của khẩu súng bạc "Deat" danh chấn này.
"Hạ Băng cô đúng là cái con đàn bà điên, cô sẽ chết già trong tù vì hành động ngu xuẩn này! Cô tưởng có cái súng quèn đó thì có thể bình bình an rời khỏi đây sao?"
Hạ Thiên bị sự đau đớn tra tấn đến gương mặt dữ tợn, lời mắng chửi hết sức thô tục.
"A, Hạ thiếu có biết thứ trên tay tôi có tên là gì không?"
Câu hỏi hết sức bình thản nhưng lại khiến Hạ Thiên run lẩy bẩy, sự đau đớn từ chân nhắc nhở hắn ta chuyện vừa xảy ra. Sự khủng hoảng ăn mòn khiến hắn ta không còn sức để trả lời, chỉ trừng ánh mắt khiếp đàn nhìn Hạ Băng đang chơi đùa cái thứ màu bạc kia.
Thấy Hạ Thiên bị dọa cho sợ đến như kẻ đần Hạ Băng liền hài lòng. Không, đây mới chỉ là bắt đầu mà thôi, môi mỏng nhẹ nhấp:
"Mọi người gọi nó là" Deat "nhưng thực ra tên nó là" Hoa máu ". Biết tại sao lại có sự xuất hiện của" Hoa máu "không?"
Dừng lại, ánh mắt nhìn vào khoảng không xa xăm như đang cố tìm một thứ gì đó cứ ngỡ là sẽ tìm thấy nhưng lại chỉ có hư vô, tịch mịch.
" "Hoa máu" chính là thứ do anh ấy tạo ra. Là chính tay Hạo từng chút từng chút một tỉ mỉ tạo nên. "
" Các người biết không, ngày đó khi Hạo biết tôi muốn học bắn súng, không chỉ không ngăn cản mà anh ấy còn tặng tôi "Hoa máu". Còn nhớ lúc đó, cũng tự tay Hạo ôn nhu từng chút một cầm tay chỉ tôi cách tập súng.. Từng ánh mắt, từng cử chỉ, từng lời nói, tất cả đều rất dịu dàng, đều rất êm đẹp.. "
Giọng nói của Hạ Băng vang lên vừa mang theo sự ngọt êm, vừa mang theo sự nhớ nhung khắc khoải, lại vừa mang theo thê lương cô tịch cùng bi thống. Mọi thứ, là mọi thứ đã không còn chân thật của ngày đó nữa, tất cả chỉ đọng lại những hồi ức xưa cũ tươi đẹp nhuốm bi thương..
" Anh ấy từng nói: "Anh sẽ tự mình nhìn Băng Nhi khiến" Hoa máu "thành thứ đóa hoa đẹp nhất trên nền tuyết"... "
" Các người có biết, lúc đó tôi đã mong đợi để Hạo nhìn thấy cảnh tôi biến "Hoa máu" thành đóa hoa bung nở đẹp nhất như thế nào không? Tôi đã tự nhủ sẽ khiến nó trở thành đóa hồng bạch tươi đẹp mỹ lệ nhất trên biển tuyết này để tặng cho anh ấy "
" Thế nhưng.. Là thế nhưng.. Hahahaha.. "
Hạ Băng một lần nữa trở nên điên cuồng, mỗi lần nhớ đến hình bóng người ấy là cô không thể nào khống chế được.
Sự nhớ thương khắc khoải giày vò từng phút từng giây khiến Hạ Băng cô từng giây từng phút lún sâu vào sự cuồng dại, điên loạn.
Nỗi căm phẫn, thống hận bộc phát mãnh liệt.
".. Là Hạ các ngươi, là lão bà độc ác ngươi đã phá huỷ tất cả! Đường Hạo chính là linh hồn mà cũng là sự sống của người tên Hạ Băng. Ngày đó khi Đường Hạo buông xuống hơi thở cuối cùng thì cũng đồng nghĩa với việc người con gái tên Hạ Băng ngây thơ chết đi. Bây giờ a, chỉ còn lại một Hạ Băng ma quỷ, bà hiểu không? "
Ánh mắt đáng sợ của Hạ Băng nhìn Hạ lão phu nhân như trăm ngàn ánh dao đang đâm vào thân thể bà ta. Ngọn lửa thù hận đang thiêu đốt Hạ Băng khiến bà ta khiếp đản không thôi.
" Là ngươi đã cướp đi anh ấy! Là Hạ gia các ngươi khiến tôi rơi vào tận cùng của địa ngục ma quỷ. Là những kẻ ác độc các ngươi khiến tôi nếm trọn tận cùng thống khổ cùng thống hận. "
" Đường Hạo biến mất! Anh ấy đã mãi mãi cũng không thể xuất hiện cùng với nụ cười và vòng tay ấm áp ấy! Aaaaa.. "
Hạ Băng cuồng loạn, điên dại tựa như bão tố càn quét đầy tàn khốc. Nỗi đau cùng cực nổ tung chỉ trong khoảnh khắc này. Trước mắt cô đã không còn bất cứ thứ gì, tất cả đám người ở đây đều như vô hình.. Tất cả chỉ còn lại hình ảnh thân thể người cô yêu khắc cốt ghi tâm lạnh băng nằm trong vũng đỏ tươi.. Giấc" mộng "ấy là hư là thực, là" mộng "là ảo, là hạnh phúc là bi thống.
" Nếu đã Hạo vĩnh viễn không còn tồn tại thì tất cả các người phải xuống địa ngục bồi tội, sống không bằng chết! Nếu Hạ gia đã không biết bốn từ "địa ngục trần gian" viết như thế nào thì tối nay tự tay tôi sẽ giúp các người học!"
...