“Văn Tri Lai, còn không mở cửa là tôi trèo tường vào đấy !”
“Văn Tri Lai, tôi mang đồ ăn ngon đến, cho cô bổ mắt đây, mau mở cửa a….” Bên ngoài Tịnh Viên truyền tới tiếng Đông Phương Khuynh Quốc đập cửa gọi to, làm cho hàng xóm xung quanh đều chạy ra nhìn, có mấy người già ghét ầm í, chuẩn bị chạy ra mắng người, nhưng vừa nhìn thấy diệm mạo của hắn, liền ngây ngốc, hoàn toàn quên mất định nói gì, thậm chí còn gia nhập vào hàng ngũ hóng hớt.
Bên trong Tịnh Viên, Kim Phương bịt lỗ tai, từ sảnh nhỏ vọt vào trong sân nhà, miệng không ngừng rủa xả: “Muốn chết sao ! Cái tên yêu nam kia bị làm sao vậy ? Đã ba ngày rồi còn chưa đi, mỗi ngày chạy tới náo loạn, chị sắp chịu không nổi rồi.”
“Anh ta không dễ bị đuổi đi như vậy đâu.” Văn Tri Lai ngồi trong đình hóng mát, gió lạnh thổi qua, nắng thu chiếu xuống, bất đắc dĩ than nhẹ.
Chuyện liên quan đến sinh tử của Đông Phương gia, Đông Phương Khuynh Quốc đương nhiên là không thể dễ dàng buông tha, chỉ là. cô cũng không lường trước được một đại nam nhân lại có thể náo loạn đến như vậy, Hai ngày trước, hắn còn tìm một đống người đến yêu câu cô bói toán đoán mệnh, ầm ĩ rung chuyển cả Tịnh Viên, hại Kim Phương cả ngày trời đều phải bận rộn khuyên họ trở về, cô cũng chịu không nổi sự quấy nhiễu như vậy. Hôm nay, hắn lại đổi cách khác, mới sáng sớm tinh mơ đã gọi cửa, làm cho người ta không cách nào yên ổn.
“Thật là, dáng cao người đẹp như vậy, tính khí lại kém cỏi đến cực điểm.” Kim Phượng mắng.
“Còn không phải sao ? Toàn thân chỉ được cái túi da cẩm tú, diễm sắc vô song, tính tình lại cổ quái như vậy….” Văn Tri Lai thấp giọng nói nốt.
Kim Phượng nghe liền ngẩn người, có chút nghi hoặc nhìn cô:”Tri Lai, em nói cứ như biết dáng vẻ Đông Phương Khuynh Quốc trông như thế nào vậy ?”
Văn Tri Lai cả kinh, vội vàng giải thích: “Em nghe mọi người nói thôi, tự mình tưởng tượng….”
“A….” Kim Phượng lẳng lặng gật đầu.
“Lại nói, khí của anh ta quả thật rất đẹp , cực kỳ chói mắt, không giống với những người khác.”
“Hừ, thật đúng là không giống người a ! Chị sống đến bây giờ, vẫn chưa thấy người đàn ông nào giống cậu ta, đẹp đến mưc…làm cho người ta không dám nhìn thắng, đẹp so với nữ nhân còn đẹp hơn…Thắng thắn mà nói, lúc chị mới nhìn thấy cậu ta, tim cứ đậpt ình thình, giống như bị sét đánh vậy, mắt thì đầy sao, đầu thì chóng mặt,.. bây giờ mấy người ở ngoài cửa cả trái lẫn gái từ trẻ đến già có ai không bị cậu ta mê hoặc…..Chậc chậc, yêu a ! Cậu ta nhất định là yêu tinh biến ra ” Kim Phượng khoa trương nói.
“Vẻ đẹp của anh ta đến từ sự nguyền rủa, thật lòng mà nói, không khác gì yêu quái.” Văn Tri Lai thực sự cảm thấy Kim Phượng nói cực kỳ chính xác/
“Nói đến lời nguyền kia, Tri Lai, con cháu Đông Phương gia nhà bọn họ…bao gồm cả cậu ta…thật sự đều không sống quá ba mươi tuổi sao ?” Kim Phượng lúc trước khi nghe Cừu Nghĩa nhắc tới chuyện khó tin này , liền có chút sợ hãi.
“Đúng vậy.” Sống không quá ba mươi….Đây là vấn đề khó nhất của Đông Phương Khuynh Quốc.
“Haizz, chẳng trách cậu ta cứ dây dưa như vậy, đổi lại là chị, nếu sớm biết tử kỳ của mình, khắng định sẽ phát điên mất.” Kim Phượng run lên một phen.
“Cho nên, biết trước tương lai có gì tốt chứ ? Người người đều muốn hỏi em về tương lai, nhưng nếu biết trước tương lai, cuộc sống còn có niềm vui gì nữa chứ ?” Văn Tri Lai cảm khái nói.
“Đúng đó,…Tri Lai, em có nhìn thấy được tương lai của Đông Phương Khuynh Quốc không ? Cậu ta….thật sự sẽ chết trước lúc ba mươi tuổi sao ?” Kim Phượng miệng tuy một câu yêu nam hai câu yêu nam gọi hắn, nhưng cứ nghĩ đến một mỹ nhân như vậy phải sớm lìa đời, liền cảm thấy vừa đau lòng vừa đáng tiếc.
Có nhìn thấy tương lai của Đông Phương Khuynh Quốc hay không ư ?
Không, không có, đây là điểm khiến cô hoang mang nhất, ở trên người hắn, cô chẳng thể nhìn rõ bất cứ thứ gì, chỉ trừ có…khuôn mặt hắn !
Tình huống kiểu này lần đầu tiên xảy ra. Cuộc đời của mỗi người, ở trong thiên nhãn không có gì là bí mật, cô có thể chọn nhìn hoặc không nhìn, nói hoặc không nói, chỉ là, từ lúc mười tuổi đi theo sư phụ, sư phụ đã muốn cô tận lực ít nhìn ít nói, để tránh khỏi trời phạt phản thân. Nhưng mà, đối mặt với Đông Phương Khuynh Quốc, thiên nhãn lần đầu tiên biến mất, không thấy mệnh, chỉ thấy người. Vì sao lại như vậy :? Vì sao giữa một biển người mênh mông , cô lại chỉ nhìn thấy có một mình hắn ?
“Văn Tri Lai, đang nghĩ cái gì vậy ?”
Giọng nói của Đông Phương Khuynh Quốc đột nhiên xuất hiện bên trong vườn, dọa Kim Phượng sợ tới mức thiếu chút nữa nhảy dựng lên, cũng làm cho Văn Tri Lai lấy làm kinh hãi.
“Này! Cậu….cậu cậu cậu vào bằng cách nào ?” Kim Phượng chỉ vào hắn gầm lên.
“Trèo tường vào a, ai bảo các cô không mở cửa.” Đông Phương Khuynh Quốc cười cười, tiến vào lương đình.
“Đứng lại cho tôi….Cậu làm sao có thể đột nhập nhà dân ?” Kim Phượng đuổi theo, muốn trước khi hắn đến gần Văn Tri Lai có thể ngăn hắn lại, nhưng mà , ngay tại lúc tay cô sắp túm được hắn, hắn lại xoay mình từ trên thềm đá nhảy một cái, giống như chim bay nhún người đáp xuống trước mặt Văn Tri Lai.
Trời ạ trời ạ ! Đúng là yêu tinh a ! Cư nhiên còn có thể bay…Kim Phượng trừng to hai mắt, sợ tới mức tim ngừng đập.
“Văn Tri Lai, tôi đem gà hầm bào ngư với quất thanh yên cho cô đây, nghe nói có thể bổ mắt, đợi vị đại nương kia hâm nóng lên cho cô.” Đông Phương Khuynh Quốc cười cười, cầm túi đồ trong tay đặt lên trên bàn đá.
“Cái gì mà đại nương ? Tôi còn là tiểu thư, tiểu thư nha !” Kim Phượng tức giận hét lớn.
Văn Tri Lai ảm đạm cười, nói: “Cám ơn anh, Khuynh Quốc tiên sinh, đế anh phải tốn kém. Nhưng mà, mời anh có thể đừng tới nữa được không ? Anh cứ vậy tôi sẽ cực kỳ phiền nhiễu.”
“Cô như vậy, tôi cũng sẽ cực kỳ phiền nhiễu a! ” Đông Phương Khuynh Quốc ngồi xuống ghế đã trước mặt cô, gác chân, nhẹ nhàng, một tay chống cằm. tầm mắt nhìn chằm chằm cô.
Hôm nay Văn Tri Lai một chiếc áo dài màu trắng đơn giản, nhìn vào vẫn tinh thuần như vậy, phảng phất như một đóa sen trắng không nhiễm bụi trần, yên lặng đứng trong thế gian ồn ào hỗn loạn này, tự mình tỏa ra hương thơm trong sạch.
“Có ý gì ?” Cô nghe ra trong lời nói của hắn có chuyện, hơi hơi ngẩn ra.
“Cô ở đây cũng lâu rồi nhỉ ?”
“Đúng, Tịnh Viên là nơi ở của sư phụ tôi, từ lúc mười tuổi tôi đã được đưa đến đây rồi.”
“Như vậy, chắc là cô cực kỳ thích chỗ này ?” Hắn lại hỏi.
“Đương nhiên, không chỉ thích, mỗi nhánh cây ngọn cỏ ở đây tôi đều rất quen thuộc.”
“Cô thích tòa nhà cũ này như vậy, theo lý mà nói, tôi không nên đuổi cô đi mới đúng, nhưng mà, làm sao bây giờ, từ hôm nay trở đi chỗ này là của tôi.” Hắn xấu xa nở nụ cười.
Cô ngây dại ! Hắn…. đang nói gì vậy ?
Kim Phượng phì cười nói: “Đừng có náo loạn, Đông Phương Khuynh Quốc, Tịnh Viên này đúng là do lão sư phụ lưu lại cho Tri Lai cùng với sư huynh Phương Trọng Khải của nó.”
“Trên nguyên tắc thì đúng là như vậy, nhưng mà vị sư huynh này – cùng là sư phụ Phương Trọng Khải tiên sinh của Lỗ Mặc, vì giúp bạn bè mở trường học, từng đem Tịnh Viên này thế chấp để mượn tiền.” Đông Phương Khuynh Quốc nói.
“Cái gì ? Trọng Khải khi nào thì….” Sắc mặt Kim Phượng trắng xanh, quay đầu nhìn Văn Tri Lai vội la lên: “Tri Lai, em biết chuyện này không ?”
Văn Tri Lai gật gật đầu, nói: “Có, em biết, nhưng…”
Sư huynh so với cô lớn hơn gần ba mươi tuổi, là bậc thầy về phong thủy, nhưng trời sinh tính thẳng thắn tiêu sái, luôn luôn nhắc nhở cô không cần sử dụng thiên nhãn đoán trước tương lai quá nhiều, sư huynh nói, đời người là một thứ đầy ngạc nhiên cùng mạo hiểm, nếu sớm biết kết cục, thì còn gì ý nghĩa nữa ?
Cho nên, cô cũng không hỏi nhiều về chuyện của sư huynh . cô cho rằng người hào phóng không chịu trói buộc như hắn sẽ sống thật lâu, khoái khoái lạc lạc đi khắp mọi nơi.
Kết quả, sư huynh chưa đến nươi tuổi đã qua đời, nói là khi đang lái xe thì ngủ gật, xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Kim Phượng lúc khóc lóc đi nhận xác sư huynh, vẫn không thể tin được, đang lái xe êm đẹp vì sao lại ngủ gật ? Vì sao lại một thân một mình ra đi ở nơi xóm núi xa xôi như vậy ?
Khi đó, lần đâu tiên cô dùng thiên nhãn để nhìn sư huynh, trên thi thể lạnh lẽo của hắn, lại có một vòng sáng đến chói lòa, trong vòng sáng đó, cô nhìn thấy hắn đứng ở một khu trường học đơn sơ, nhìn một đám trẻ con đang học bài, cười đến cực kỳ vui vẻ.
Cô lúc ấy mới hiểu được, trước khi chết sư huynh đều bận rộn tập trung mở trường dạy học, đại ngoạn đồng nhiệt tâm lại nhiệt tình kia, thà vứt bỏ lời mời của những ông chủ lớn với mức lương cao chỉ để làm chuyện hắn muốn. Bởi vậy, cô biết rõ hắn lén thế chấp Tịnh Viên, cũng không trách hắn, chỉ là sau khi hắn chết đem món nợ này nhận lấy, dựa vào sức mình để trả lại, đây cũng là nguyên nhân cô ngẫu nhiên sẽ ngoại lệ đoán trước tương lai, cô dù sao cũng phải cần tiền để duy trì Tịnh Viên.
Nhưng mà, rõ ràng đã trả lãi đúng hạn, vì sao Tịnh Viên lại có thể rơi vào tay Đông Phương Khuynh Quốc được ?
“Cô không tin sao ? Có muốn tôi lấy giấy chứng nhận cho cô xem ?” Đông Phương Khuynh Quốc từ trong túi hồ sơ lấy ra một văn kiện.
Kim Phương tiến lên một tay đoạt lấy văn kiện kia, vừa xem xong, cơ hồ đứng không vứng, ngã ngồi trên ghế, run giọng tức giận mắng: “Sao lại có người ngốc như vậy…. Không có đầu óc gì cả, cứ vậy đem Tịnh Viên đi gán nợ, giờ Tri Lai biết làm sao đây ? Hỗn đản này… chết thì chết, còn liên lụy đến người sống….”
“Tiểu Phượng tỷ, sư huynh cũng là làm việc thiện thôi.” Cô bình tĩnh trấn an Kim Phượng.
“Việc thiện ! Làm việc thiện cũng phải cân nhắc khả năng của mình chứ ! Chẳng lẽ hắn không biết em cũng có một phần ở Tịnh Viên này, hắn…làm sao có thể gạt em…..” Kim Phượng tức giận đến sắp khóc.
“Các cô chắc cũng không biết nhỉ? Tần bà bà dùng tiền tiết kiệm của bà trả trước lãi của nữa năm, gần đây trả không nổi, ngân hàng đã bắt đầu thúc giục, nên Tần bà bà mới đau khổ đến sinh bệnh.”Động Phương Khuynh Quốc biết được tin tức từ chỗ Cừu Nghĩa.
Văn Tri :Lai ngây ngẩn cả người.
“Cái gì ? Tần bà bà vậy mà….” Kim Phượng vừa ngạc nhiên vừa áy náy.
“Khó trách bà bà vừa rồi lại yếu như vậy….”
Văn Tri Lai không khỏi tự trách, cô mấy ngày nay một mực nghỉ ngơi để lấy lại sức, cũng không chú ý đến Tần bà bà đang sầu não vì cái gì, càng không phát hiện đến bà đã sớm thu chẳng bằng chi.
“A….Bởi vì như vậy, tôi mới có cơ hội mua được Tịnh Viên.” Đông Phương Khuynh Quốc đắc ý cười.
“Đông Phương Khuynh Quốc, cậu là đồ tiểu nhân ! Cậu sao có thể lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn ?” Kim Phượng trừng mắt nhìn Đông Phương Khuynh Quốc.
“Vì sao không thể ?” trên khuôn mặt ma mỵ của Đông Phương Khuynh Quốc không có một tia ân hận, tuy hắn xác thực dùng tài lực khổng lồ trong tài khoản của hắn khiến cho ngân hàng đi vào khuôn khổ, nhưng thế thì đã sao ? Thế giới này, vốn là kẻ nào mạnh thì kẻ đó được lợi, người nào yếu thì chịu thiệt thòi.
“Cậu….” Vị mỹ nam tử này, lòng dạ thật đen tối….
“Thôi, Tiểu Phượng tỷ, cho qua đi !”
“Cái gì mà cho qua ? Người này muốn đuổi chúng ta khỏi chỗ này a !” Kim Phượng dậm chân.
“Anh ta sẽ không, mục đích của anh ta, chỉ là muốn ép em đi Đài Loan một chuyến mà thôi, anh ta căn bản không cần khu vườn cũ nát này làm gì.” Văn Tri Lai rất rõ ràng dụng ý của Đông Phương Khuynh Quốc.
“Không sai, chỉ cần cô theo tôi trở về, tôi liền đem Tịnh Viên trả lại cho cô.” Đông Phương Khuynh Quốc nheo mắt, bờ môi đẹp đẽ hơi nhếch lên.
Đến nước này, Văn Tri Lai không đi cùng hắn cũng không được “Được rồi! Tôi đây sẽ theo anh đi một chuyến !” Văn Tri Lai rất rõ ràng, cô không có quyền lựa chọn, từ khí tức mà Đông Phương Khuynh Quốc phát ra cô có thể biết được, hắn không phải loại người có thể thương lượng được, nếu là chủ ý hắn đã quyết định, thì cho dù giày vò chết người ta, cũng sẽ không bỏ qua.
“Thật tốt quá, chúng ta đây không cần tiếp tục trì hoãn nữa, đi ngay lập tức đi.” Đông Phương Khuynh Quốc đứng dậy, nhìn cô.
“Không! Tri Lai, em không thể đi !” Kim Phượng lo lắng kéo cô lại.
“Tiểu Phượng tỷ, có lẽ, đây là số mệnh của em, nhất định không đi lần này không được.” Cô thoải mái vỗ vỗ tay chị.
“Nhưng mà, lần này em đi, cực kỳ có khả năng sẽ chết a !” Kim Phượng giận dữ kêu lên.
“Chết ? Không nghiêm trọng như thế chứ ? Vị đại nương này, Đông Phương gia chỉ thỉnh Văn Tri Lai đến giúp chỉ điểm một chút, cũng đâu có muốn mạng của cô ấy.” Đông Phương Khuynh Quốc bật cười.
“Cậu thì biết cái gì ! Tri Lai năm nay không thể xuất môn, nếu không chắc chắn phải chết không nghi ngờ, đây là lời dặn của lão sư phụ trước khi tạ thế! Cậu…cậu ép nó như vậy, rõ ràng là muốn hại chết nó !” Kim Phượng trừng mắt nhìn hắn, thật muốn mắng cho hắn một trận té tát.
Ngừng một lát, chỉ là đối mặt với đôi mắt đẹp của hắn, khí thế liền giảm đến tám phần.
“Thôi, đừng nói nữa, Tiểu Phượng tỷ.” Văn Tri Lai cản lời Kim Phượng.
“Văn Tri Lai, chẳng lẽ năm nay cô ra khỏi cửa sẽ chết sao ?” Đông Phương Khuynh Quốc cảm thấy thực quá khoa trương.
“Đại khái vậy!”
“Đại khái ? Vì sao không phải là câu khẳng định ? Chẳng lẽ người có thiên nhãn như cô lại không thể đoán được tương lai của chính mình ?”
“Là không thể .” Cô nhìn những tia sáng rọi trên mặt nước ao,lạnh nhạt nói. Tựa như đôi mắt của một người chỉ có thể nhìn thấy được người khác, không thể nhìn thấy bản thân mình, thiên nhãn nhìn thấy vĩnh viễn đều là chuyện của người khác, cô không có cách nào nhìn thấy được tương lai của chính mình, chỉ cần gặp phải chuyện có liên quan đến cô, thiên nhãn sẽ mù, lớn như chuyện sống chết, nhỏ thì té ngã bị thương, cô cũng chẳng có cách nào biết được.
Sư phụ nói, đây là trời cao khoan dung với cô, cũng là bồi thường.
Chính xác, cũng chỉ có như vậy, cô mới có thể chuyện gì cũng liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu cả thế gian này, chẳng tốn chút hơi sức.
Nhưng mà, giờ đây, có thể khiến cho thiên nhãn biến mù, lại thêm một người nữa.
Nghĩ đến đây, cô theo bản năng quay về phía Đông Phương Khuynh Quốc, sự bất an dưới đáy lòng kia lại dâng lên.
Sư phụ nói, đây là trời cao khoan dung với cô, cũng là bồi thường.
Chính xác, cũng chỉ có như vậy, cô mới có thể chuyện gì cũng liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu cả thế gian này, chẳng tốn chút hơi sức.
Nhưng mà, giờ đây, có thể khiến cho thiên nhãn biến mù, lại thêm một người nữa.
Nghĩ đến đây, cô theo bản năng quay về phía Đông Phương Khuynh Quốc, sự bất an dưới đáy lòng kia lại dâng lên.
Mà Đông Phương Khuynh Quốc cũng đang nhìn chằm chằm về phía cô, nghĩ thầm, biết trước tất cả, nhưng lại không có cách nào liệu trước chuyện của chính mình, cách nói này thật sự có phần buồn cười. Nếu không phải ít nhiều biết về năng lực của cô, hắn thật sự cho rằng cô đang hù dọa người.
“Cho nên, cô mà bước ra khỏi Tịnh Viên có thật sự chết hay không, cô kỳ thật cũng không rõ, phải không ?”
“Phải.”
“Nếu thế, vậy thử trước xem sao.” Nói xong, hắn nháy mắt đã túm lấy tay cô, lôi cô bước đi.
“A?” Cô kinh hô một tiếng.
” Đông Phương Khuynh Quốc, cậu….cậu muốn làm gì ?” Kim Phượng sợ tới mức kêu lên.
“Chúng ta liền thử xem sao, ra khỏi của của Tịnh Viên, cô có chết được hay không ?” Hắn quay đầu cười xấu xa với Văn Tri Lai.
Văn Tri Lai trừng lớn hai mắt, toàn thân lại run lên, loại cảm giác mãnh liệt kia lại ập tới, sau đó, sương mù trước mắt đột nhiên lại rõ ràng hết thảy, cô, lại một lần nữa nhìn thấy dung mạo tuấn lệ vô cùng kia !
Đông Phương Khuynh Quốc dường như lập tức nhận thấy sự biến hóa trong đôi măt cô, hắn kinh ngạc, nụ cười cứng lại, đột nhiên kéo cô về phía mình.
Cô kinh hãi, con ngươi khép lại, rất nhanh tránh khỏi hắn, hai tay cũng che lên mắt. Không được nhìn ! Không được nhìn ! Nhìn sẽ… sẽ… Hắn cũng không để cho cô che mắt lại, chế trụ lấy cổ tay nhỏ bé của cô, vặn bung hai tay của cô ra, cả người đến gần mặt cô. Mất đi hai tay che đậy, cô bối rồi nhắm hai mắt lại, đem khuôn mặt tuyệt sắc kia ngăn khỏi tầm mắt.
“Vì sao lại nhắm mắt ? Rõ ràng cô nhìn thấy tôi.” Hắn không hờn giận nói.
Cô không đáp, không biết phải trả lời..thế nào.
“Cô….sợ nhìn thấy tôi sao ?” Hắn nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn đã trắng bệch của cô, càng thêm tò mò.
Cô khép chặt mí mắt nhẹ nhàng rung động, hô hấp trở nên gấp gáp, thấp giọng nói: “Xin buông….”
“Cô mở mắt ra, thì tôi buông.” Hắn muốn nhìn thấy đôi mắt của cô, muốn thấy cô… nhìn hắn.
Kim Phượng thấy hắn gây khó dễ cho Văn Tri Lai, vung nắm đấm xông lên nói: “Cái tên yêu nam này, còn không buông tay ra.”
“Cô không mở mắt, tôi sẽ hôn cô.” Hắn nói xong, thật sự cúi đầu xuống, môi chậm rãi tiến gần về phía cô. Cảm giác được hơi nóng phả tới, cô cả kinh, theo bản năng mở mắt ra, vừa lúc chống lại đôi mắt thâm thúy đang gần trong gang tấc kia của hắn. Nhất thời, hai người bốn mắt tương tiếp, tầm mắt giao nhau….
Hắn thấy rõ hình bóng của mình trong đôi mắt trong trẻo của cô, giờ khắc này, một thứ rung động vô danh đánh vào trong lòng hắn, ngực của hắn thắt lại, phảng phất ngay tại lúc cô nhìn thấy hắn, linh hồn hắn cũng đã bị hút vào trong đáy mắt cô, thành tù binh của cô. ( đọc đoạn này lại nhớ đến câu: “Mắt em là một dòng sông. Thuyền anh ngụp lặn trong lòng mắt em. =)) )
Mà cô, ngay tại thời điểm nhìn thấy khuôn mặt của hắn, rốt cục cũng chân chính ngộ ra câu nói kia của sư phụ.
Thiên nhãn lạc phàm, không phải vì thiên nhãn mù, mà là vì, trái tim từ trước đến nay vẫn luôn bình thản của cô !
Đã rối loạn rồi.
Thiên nhãn lạc phàm, chỉ là lời cảnh báo trước, báo trước rằng cô sẽ yêu người đàn ông này.
Cho nên, cô mới có thể chỉ nhìn thấy hắn, bởi vì, cả cuộc đời này của cô, chỉ muôn nhìn thấy hắn, chỉ mong nhìn thấy hắn !
“Tri Lai ? Em….” Kim Phượng ngây ngốc nhìn một màn này, há hốc mồm.
Tri Lai….đang nhìn Đông Phương Khuynh Quốc.
Giọng nói của Kim Phượng đánh thức cô, trong thoáng chốc, khuôn mặt của Đông Phương Khuynh Quốc biến thành vô số mảnh nhỏ, sau đó, cô nghe thấy được tiếng khóc âm ỉ của chính mình, một cảm giác đau đớn đến tận xương tủy như thủy triều dâng lên cuốn sạch tất cả mà đến… vì hắn mà đến ! Cô kinh ngạc hoảng sợ, dùng lực đẩy hắn ra, xoay người chạy như điên. Nhưng mà, nháy mắt khi rời khỏi hắn, trước mắt lại biến trở về sương mù, cô nhìn không thấy thềm đá dưới chân, .bước đi loạng choạng, chân đạp phải khoảng không, cả người ngã xuống.
“Tri Lai !” Kim Phượng kinh hô.
Đông Phương Khuynh Quốc động tác rất nhanh, bước dài một bước, đúng vào trước lúc cô ngã xuống kịp thời ôm lấy thắt lưng của cô, đem cô kéo vào trong lòng hắn.
Kim Phượng toàn thân đổ mồ hôi lạnh, vô lực ngã ngồi xuống đất.
“Vì sao cô vừa nhìn thấy tôi đã muốn trốn ? Mặt tôi đáng sợ như thế sao ?” Đông Phương Khuynh Quốc cúi đầu nhìn Văn Tri Lai, giống như đang nén giận hừ nhẹ một tiếng.
Những người từng thấy qua hắn, đều giống như ruồi bọ vội vã dính vào, chỉ có cô, liều mạng muốn tránh né hắn.
Văn Tri Lai tựa vào trước ngực hắn, sợ hãi thở gấp, không có cách nào mở miệng, chỉ đau thương thầm nghĩ, đáng sợ không phải là khuôn mặt của hắn, mà là tương lai của cô.
Gặp phải hắn, là định mệnh của cô !
Lệ rơi như máu, tâm hồn nhiễu loạn, tính mạng….tất không còn !
Đêm khuya mười hai giờ, cánh cửa Tịnh Môn lén lút được mở ra, Kim Phượng mang theo một cái rương cũ, nhìn ra ngoài dò xét, mới xoay người đỡ Văn Tri Lai bước ra. “Tốt, giờ không có ai, chúng ta đi mau.” Chị khẩn trương kéo tay Văn Tri Lai.
“Tiểu Phượng tỷ, chúng ta chạy không thoát đâu, người của Đông Phương gia rất lợi hại.” Văn Tri Lai thở dìa.
“Ai bảo thế ? Chị sẽ có cách giấu em đi, để cho cái tên yêu nam họ Đông Phương làm cách nào cũng không tìm được em.” Kim Phượng thấp giọng cam đoan.
“A ? Chị muốn đưa cô ấy giấu đi đâu đây ?” Giọng nói của Đông Phương Khuynh Quốc từ từ vọng lại từ một góc tối.
Kim Phượng chấn động, quay đầu trừng mắt nhìn Đông Phương Khuynh Quốc xuất quỷ nhập thần, vẻ mặt giống hệt như gặp quỷ, tiếng nói toàn bộ mắc kẹt trong cổ họng.
Văn Tri Lai tuy đã sớm có dự cảm, nhưng cô không ngờ rằng hắn có thể đoán được Kim Phượng mà nửa đêm đứng ở cửa bắt người.
“Không phải đã nói, bước ra khỏi cửa của Tịnh Viên này, cô sẽ chết sao ? Văn Tri Lai” Đông Phương Khuynh Quốc chậm rãi đến gần, nghiêng người dựa vào tường đá. hai tay khoanh trước ngực nhìn chằm chằm cô: “Không phải bây giờ cô vẫn khỏe mạnh đấy thôi.”
“Đấy chỉ là cách nói, mục đích của sư phụ chính là muốn tôi năm nay đừng rời khỏi nhà, hơn nữa, không thể đi về phương Đông.” Văn Tri Lai thấp giọng nói.
“A…? Đây rõ ràng là nhằm vào Đông Phương gia nhà chúng tôi đúng không ?” Hắn không thích thú mấy lời tiên đoán không chút căn cứ này cho lắm, nói nghe cứ như Đông Phương gia nhà hắn sẽ giết cô không bằng.
“Đúng vậy.” Cô cũng không phủ nhận/
“Cho nên cô muốn chạy trốn ?” Hắn nhìn ra được, cô phi thường phi thường muốn bảo trì khoảng cách với hắn.
“Tôi trốn thoát được sao ?” Cô ngẩng đầu, hỏi lại.
“Rất khó.” Hắn nở nụ cười.
“Tôi cũng nghĩ vậy”. Hắn cùng cô sẽ bị trói buộc rất sâu, điểm ấy, ngay tại chớp mắt lúc cô nhìn thấy hắn, đã hiểu được.
“Tôi đã đặt vé máy bay rồi, vì để đảm bảo tôi có thể ngủ một giấc ngon lành, từ giờ trở đi tôi đành phải ở chỗ này thôi.” Hắn tuyên bố.
“Tôi đã đặt vé máy bay rồi, vì để đảm bảo tôi có thể ngủ một giấc ngon lành, từ giờ trở đi tôi đành phải ở chỗ này thôi.” Hắn tuyên bố.
“Cậu muốn ở đây?” Kim Phượng kêu lên “Vậy làm sao được…”
“Phiền chị đi chuẩn bị phòng cho khách được không? Chị Tiểu Phượng.” Giọng nói mềm mại, ánh mắt mê hồn, hắn nhìn Kim Phượng nở một nụ cười ma mỵ.
Kim Phượng lời chưa đến đầu lưỡi đã bốc hơi, chị ngây ngốc nhìn hắn, giống như bị trúng tà, gật đầu một cái, cũng hết giận luôn, hồn cũng bay mất, ngoan ngoãn xách vali lên đi vào sửa sang lại phòng khách.
“Vào đi thôi! Văn Tri Lai. tối nay bên ngoài lạnh lắm, đi dạo linh tinh, cẩn thận bị cảm lạnh nha!” Hắn cười cười đỡ lấy Văn Tri Lai, nghênh ngang đi vào Tịnh Viên. Sau đó, hắn muốn uống trà, Kim Phượng dâng trà, hắn muốn ăn điểm tâm, Kim Phượng vội vàng lấy bánh bích-quy ra, thậm chí còn chủ động giúp hắn hâm nóng một chén canh, trong mắt lấp lánh đầy sao, nghiễm nhiên đã trở thành người ái mộ siêu cấp của hắn. Nhưng mà, hắn thật không thể nào khen nổi đồ dùng ở Tịnh Viên này, nhà cửa quá cũ kỹ, các thiết bị điện hiện đại quá ít, giường ở phòng khách quá cứng, phòng tắm thì sơ sài….
“Không có TV, không có cái điều hòa nào, không có dàn âm thanh, không có máy vi tính, không có cả mạng…Cô rốt cuộc sống ở thập niên bao nhiêu vậy?” Hắn đảo một vòng, từ phòng khách lượn trở lại nhà chính, tức giận phàn nàn với Văn Tri Lai.
“Những thứ anh nói, tôi không dùng tới.” Văn Tri Lai lạnh nhạt đáp.
“Nhưng mà ăn uống cũng phải tử tế một chút chứ? Trà này….Aiz! Thật khó uống!” Hắn cầm ly trà lên ngửi một hơi, lại chán ghét đặt xuống bàn.
“Này này này, Đông Phương thiếu gia, cậu đây là đang nói trà tôi pha khó uống sao?” Kim Phượng hình như đột nhiên tỉnh táo lại, cơn tức lại dâng lên.
“A, xin lỗi, vấn đề không phải tại chị, là trà chưa đủ ngon, lần sau tôi sẽ mua trà đến tặng cho chị” Hắn lại đưa đẩy sóng mắt nhìn Kim Phượng.
Kim Phượng lại rơi vào tay giặc lần nữa, cười tủm tỉm cầm ly trà bước đi.
Văn Tri Lai dù cho không thấy rõ, cũng đoán ra chuyện gì đã xảy ra. Chắc chắn là chị Tiểu Phượng đã bị Đông Phương Khuynh Quốc phóng điện cho choáng váng rồi! Nếu như hắn đã cố ý bày ra vẻ yêu dã ấy, thì chẳng ai có thể chống lại nổi sức cuống hút của hắn. Vẻ đẹp mỹ lệ tuyệt diễm của hắn, một nửa là do lời nguyền của Sứ mỹ nhân, một nửa còn lại là do di truyền từ mấy đời, tưởng mạo khác biệt không tầm thường kiểu này, là không tầm thường, nhưng cũng chẳng tốt lành gì, sẽ không ở lại nhân gian lâu dài.
Cho nên mới có câu: Mỹ nhân xưa nay tựa danh tướng. Há để nhân gian thấy bạc đầu.
Người đã hạ lời nguyền, bởi vì vị công chúa yêu nhất chết vào năm ba mươi tuổi, cũng muốn những kẻ quấy rầy lăng tẩm của công chúa gặp phải vận mệnh giống như vậy. Vậy nên, con cháu Đông Phương gia, tất cả đều không sống quá ba mươi.
Đông Phương Khuynh Quốc năm nay cũng đã…hai mươi ba đi ?
Vậy nên, nếu như lời nguyền không được giải, tính mạng của hắn, theo lý thuyết thì chỉ còn lại bảy năm.
“Cô đang nghĩ gì vậy ?” Đông Phương Khuynh Quốc phát hiện thấy cô đang trầm tư.
“Tôi đang nghĩ xem, anh còn có thể sống được bao lâu.” Cô nói thẳng.
“Sao? Vậy cô thấy tôi có thể sống được bao lâu?” Hắn cố ý túm mái tóc dài lại, ngồi xuống bên cạnh cô, mặt quay về phía cô.
“Tôi nhìn không thấy bất cứ chuyện gì của anh.”Cô nhích sang một bên, cố gắng giữ khoảng cách với hắn.
Hắn nhíu mày, xoay người đặt tay lên bàn tay nhỏ bé của cô.
“A!” Cô sợ hết hồn, lập tức rút ra, không cẩn thận làm đổ chén canh đặt trên bàn, nước canh làm ướt sũng cả người hắn. Hắn cũng chẳng hờn chẳng giận, chỉ khiêu khích nói: “Nói dối, chỉ cần tôi chạm vào cô, cô sẽ nhìn thấy tôi, không phải sao?”
Cô hít một hơi sâu, không đáp, chỉ nhẹ giọng nói: “Tôi đi lấy quần áo cho anh thay.”
Hắn nhìn cô không chút khó khăn nào bước về phòng của mình, nghĩ thầm, nếu không phải đã xác định mắt của cô thực sự có vấn đề, hắn có cho là cô đang giả mù không nhỉ?
Nhưng, mắt của cô đúng là có vấn đề, giống như, lúc hắn chạm vào cô, cô sẽ nhìn rõ trong chốc lát, có thể thấy được hắn, nhưng mà, hắn thấy khi Kim Phượng dắt tay cô, cô không hề có tình trạng giống như vậy….
Sao lại như thế? Cô chỉ có thể nhìn thấy hắn sao?
Kỳ quái hơn là, cô ta có vẻ rất hoảng sợ với hiện tượng này, cô rốt cuộc đang sợ cái gì?
Hoặc là nên hỏi, Thiên Nhãn của cô thấy gì ở hắn? Một người luôn không nhanh không chậm, tỉnh táo bình tĩnh, vô tâm vô tính như cô lại có thể khủng hoảng đến biến sắc như vậy?
Đang suy nghĩ, đã thấy cô lấy ra một chiếc áo dài rộng rãi màu trắng, đưa cho hắn.
“Đây là bộ đồ rộng nhất của tôi, anh xem có mặc được không.”
Hắn cởi xuống chiếc áo hàng hiệu đã bị nước canh dính ướt, đón lấy chiếc áo trắng mặc vào, trên y phục còn mang theo mùi hương trong lành thoang thoảng của cô cùng với hương thơm của thứ xà bông cổ xưa, làm cho trái tim hắn khẽ lay động một chút.
“Mặc được chưa?” Cô hỏi.
“Vừa xong.” Hắn khoác bộ đồ trắng của nữ này vào, trông lại càng giống một cô gái, liếc nhìn bản thân trong gương, trên mặt lướt qua một tia tự giễu. Đến chết, hắn cũng không tháo ra được khuôn mặt đàn bà này….
“Mặc có vừa không? Bộ đó có hai cái dây nịt….” Cô lại nói.
“Đúng vậy, hai cái dây này là cái gì? Buộc kiểu gì bây giờ ?” Hắn cau mày nhìn hai cái dây nịt thừa thãi kia.
“Cái bên trái thì phải vòng qua hông bên kia, sau đó xuyên qua…” Cô giải thích.
“Ài, thật phiền toái, cô giúp tôi làm luôn đi!” Hắn yêu cầu.
Cô ngẩn người, trên mặt thoáng qua nét do dự.
“Đừng quên, là cô làm bẩn quần áo của tôi.” Hắn tuỳ hứng đứng trước mặt cô, rõ ràng bắt cô không làm không được.
Hắn cố ý, cô biết, nhưng làm đổ nước canh cô cũng có lỗi, chẳng thể làm gì khác hơn là vươn tay, tìm kiếm hai dải dây bên hông hắn. Lại cầm một trong hai cái xỏ qua cái lỗ ở bên hông, lại vòng ra phía sau, kéo đến bên kia buộc lại cùng với cái dây còn lại.
Những động tác này phải đến gần thân thể của hắn, cô cực kỳ cẩn thận tránh không đụng phải hắn, rất cẩn thận, không để cho hơi thở của hắn ảnh hưởng đến mình….Hắn cúi đầu nhìn khuôn mặt đang cúi thấp của cô, nhìn nét mặt không chút gợn sóng của cô, đột nhiên rất muốn gỡ tung cái mặt nạ không nhiễm thế tục đó của cô ra, muốn kéo cô vào trong cõi hồng trần cuồn cuộn này, làm cho cô cảm thụ sống chết đau khổ, vui mừng tan hợp như mọi người.
“Trong mắt cô, chỉ có thể nhìn thấy được tôi, đúng không?”Hắn khẽ hỏi.
Tay của cô chợt dừng lại, không đáp lại, tiếp tục buộc dây.
“Tại sao không nói gì?”
“Tôi không muốn nói.” Cô lạnh nhạt nói, buộc chặt dây, xoay người muốn bước đi, hắn lại nhanh chóng vươn tay bắt lây cô, kéo cô vào trong lòng.
“Lý do không muốn nói là gì?” Hắn ác liệt cười hỏi, tay còn đặt ở hông của cô.
“Xin buông tay, Khuynh Quốc tiên sinh.” Cô không hề bị hù dọa, lẳng lặng đáp.
Hắn nhìn chằm chằm tròng mắt thanh thấu của cô, không nhịn được giơ tay khua qua khua lại trước mặt cô, thấy cô không có chút cảm giác nào, không khỏi có chủt phiền muộn: “Hả? Lần này sao cô lại không thấy tôi?”
“Bởi vì tôi không muốn thấy.”
“Không muốn thẩy tôi? Tại sao? Cô không thích nhìn mặt tôi? Hay là, cô sợ tôi?”
“Tôi sợ chính tôi.” Cô nhẹ nhàng tránh khỏi hắn, đang muốn thoát khỏi cái ôm của hắn, lại bị hắn kéo vào.
“Cô đây là đang lấy lệ với tôi sao?” Hắn không vui chút nào.
“Trể rồi, xin trở về phòng nghỉ ngơi đi!” Cô tỉnh tảo ngẩng đầu nhìn hắn nói. Hắn tỉ mỉ quan sát khuôn mặt cô, trong lòng nổi lên một tầng sương mù nhàn nhạt, thứ cảm xúc ấy rất vi diệu, giống như cả trái tim bị vùi trong đám sương mù, mông lung, vì phiền muộn, rồi lại giống như được thứ gì đó xoa dịu.
Cô gái này, không hề giống những người khác, ngay từ đầu, đỗi với hắn mà nói, cô đã rất đặc biệt.
“Được rồi, vậy ngày mai chúng ta tán gẫu tiếp, ngủ ngon.” Khẽ mím môi, buông cô ra, hắn xoay người tránh ra.
“Ngày mai anh không có tinh thần để nói chuyện phiếm với tôi đâu.” Cô trong lời có ý nói, cũng tự nhiên bước về phòng của mình.