A Huân bị đánh thức, vội vã chạy tới, hỏi: “Sao vậy sao vậy? Xảy ra chuyện gì?”
“A Huân, tôi muốn đi ra ngoài.” Cô vội la lên.
“Bây giờ đã là ba giờ sáng rồi! Tiểu thư cô muốn đi đâu vậy?” A Huân sững sờ.
“Tôi muốn đi coi Khuynh Quốc tiên sinh một chút….” Cô lo lắng ưu sầu nói.
“Tam thiếu gia? Tam thiếu gia làm sao?” A Huân ngây ngốc hỏi, cô lần đầu tiên thấy Văn Tri Lai bối rối như vậy.
“Anh ấy bị thương.”
“Có sao?” A Huân ngẩn ra, vội vàng đẩy cửa khu nhà, chỉ thấy bên ngoài một mảnh yên tĩnh, mới chịu quay đầu lại trấn an Văn Tri Lai, lại thấy đèn bên nhà chính chợt sáng, giống như đã xảy ra chuyện gì: “A? Hình như thật sự có chuyện….”
“Cô giúp tôi qua xem Khuynh Quốc tiên sinh bị thương như thế nào.” Cô vội là lên.
“Được.” A Huân lập tức chạy về phía nhà chính.
Mười bốn phút sau, A Huân mang theo vẻ mặt kính nể trở lại, nhìn Văn Tri Lai nói một tràng: “Tiểu thư, cô thật lợi hại, tam thiếu gia đúng là bị thương, cậu ấy uống rượu ở quán, đánh nhau với người ta, tay bị chai rượu cắt vào, cả tay toàn là máu, Thập Tứ giúp cậu ấy khử trùng cầm máu, còn khâu mấy mũi…”
“Bây giờ thì sao? Tình hình như thế nào?”
“Thập nhất cho cậu ấy uống thuốc an thần, để cậu ấy nghỉ ngơi rồi.” A Huân lại nói.
“Những người khác đều đang nghỉ ngơi sao?”
“Dạ, bởi vì sợ ầm ĩ đến lão phu nhân, xử lý nhanh chóng xong, Cừu quản gia liền bảo mọi người về nghỉ ngơi.
“Vậy…nhờ cô đưa tôi qua được không?” Cô thỉnh cầu nói.
“Bây giờ?” A Huân ngẩn ra.
“Đúng, tôi muốn nhìn Khuynh Quốc tiên sinh một chút…” Cô không xác nhận được hắn không có việc gì, tối nay khó mà ngủ được.
“Được, tôi biết rồi, qua đây, tôi đỡ cô đi coi Tam thiếu gia.” A Huân cảm nhận được, vị tiểu thư tiên tri này có tình ý đối với Tam thiếu gia, chẳng qua là, không biết tại sao, tình yêu của cô ấy giống như không thể nói ra miệng.
Đêm khuya, bốn phía im lặng, Văn Tri Lai dưới sự hướng dẫn của A Huân, từng bước một đi vào phòng của Đông Phương Khuynh Quốc, bên trong phòng, nồng nặc mùi thuốc khử trùng lẫn với mùi rượu mạnh, còn có một chút mùi máu tanh nhàn nhạt.
A Huân mang một cái ghế đặt bên cạnh giường cho cô ngồi xuống, cô vô thanh vô tức nhìn chằm chú Đông Phương Khuynh Quốc đang nằm trên giường, mặc dù không thấy rõ, nhưng trong Thiên Nhãn, mơ hồ có thế cảm giác được hình dáng của hắn.
Tim của hắn đập vững vàng, hô hấp nặng nề, duy chỉ có hơi thở có chút hỗn loạn, cô đau lòng nhíu đôi mi thanh tú lại, cơ hồ đoán ra, trước khi được đưa về hắn đã nháo loạn như thế nào, đã phóng đãng chà đạp bản thân ra sao.
Thời gian này Đông Phương Khuynh Quốc luôn ở bên ngoài, uống rượu lẫn lộn, mỗi đêm đều về trễ, cô không thể nghe thấy, không thể hỏi, chỉ có thể khóa mình trong biệt cư, âm thầm lo lắng hao tổn tinh thần vì hắn.
Đây đều do cô tạo ra, là do cô quấy nhiễu trái tim của hắn, đẩy hắn xuống vực sâu thống khổ.
Nhưng mà, cô có thể làm được gì bây giờ? Những gì cô làm lúc này, cũng là vì muốn tốt cho hắn, nếu như không đẩy hắn ra lúc này, rất có thể hắn sẽ chết theo cô….
Cô không muốn kết cục như vậy, cô muốn thay đổi cái gọi là vận mệnh, nếu như hy sinh tình yêu của cô có thể đổi lấy một cái mạng cho hắn, cô thà không cần thứ tình yêu đó, chỉ muốn hắn tiếp tục sống.
Một người đẹp như vậy, nên có một cuộc sống hạnh phúc hơn, không nên vì một người mù như cô, tuổi còn trẻ đã ra đi… Trong lúc suy nghĩ, đầu cô lại hiện lên hình ảnh khuynh thành tuyệt sắc lúc lần đầu tiên “Thấy” hắn, khuôn mặt không thuộc về nhân gian khiến cho cô rung động tới bây giờ, đó sẽ là ấn tượng đẹp đẽ duy nhất trong cuộc đời này của cô, vĩnh viễn không cách nào quên lãng. Nhưng mà, cô hi vọng biết bao có thể thật sự chạm vào hắn. Hi vọng biết bao có thể không chút cố kỵ nào nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp ấy….
Khó mà kìm lòng được, cô từ từ vươn tay, tưởng tượng đang nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hắn…
Chỗ này, là đôi mắt đen nhánh trong vắt sáng như sao của hắn ư!
Lại chỗ này, là chóp mũi cao thẳng xinh đẹp của hắn!
Mà chỗ này, là đôi môi tuyệt đẹp mê người của hắn….
A Huân đứng một bên nhìn tay của cô ở giữa không trung phác họa, ngực nóng lên, hốc mắt không tự chủ được đỏ lên.
Mối thâm tình của Văn Tri Lai tiểu thư, cũng chỉ có thể trong đêm tối như vậy, lúc đối phương không hay biết gì, mới có thể không tiếng động biểu lộ ra ư?
Lúc này, Đông Phương Khuynh Quốc vốn đang nhắm mắt ngủ say, đột nhiên mở mắt, đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Văn Tri Lai.
Nhìn cô, dùng cách riêng của cô để yêu hắn.
A Huân há to mồm, thiếu chút nữa kêu ra tiếng, vội vàng dùng sức che miệng mình.
Làm sao…Tam thiếu gia đột nhiên lại tỉnh? Sau đó, cô tiếp được ánh mắt của hắn, hiểu ra gật gật đầu, lặng lẽ, từ từ lui ra ngoài. Văn Tri Lai vẫn xuất thần, không phát hiện ra sự khác thường, cho đến khi bàn tay bị nắm lại, cô mới giật mình hoảng sợ hô nhỏ lên: “A?”
Hắn không lên tiếng, mạnh mẽ kéo tay của cô và cả người lại, cũng nắm lấy bàn tay của cô, áp vào trên mặt hắn.
“Không được!” Cô hốt hoảng muốn rút tay về, nhưng hắn vẫn không buông, vẫn cứ nắm lấy tay cô, cưỡng ép cô trực tiếp chạm vào hắn.
Khi đầu ngón tay truyền đến xúc cảm ấm áp, cả trái tim cô đều rung động, cơ hồ không thở nổi.
Hắn di chuyển tay cô, khiến cho đầu ngón tay cô trên gương mặt của hắn, nhẹ nhàng vuốt ve từ đôi mắt của hắn, sống mũi, cuối cùng, đi tới bên bờ môi của hắn, sau đó, hắn đặt một dấu hôn trên lòng bàn tay của cô.
Phút chốc, đôi mắt mơ hồ của cô bừng sáng, cô nhìn thấy dung nhan tiều tụy lại nồng nàn kia, nhìn thấy đôi mắt thiêu đốt vừa cuồng dã vừa sáng chói của hắn.
Ánh mắt của hắn, làm cho toàn thân cô đau đớn.
“Tôi yêu em.” Giọng nói hắn khàn khàn mà thâm thúy.
“Không thể….” Cô kinh sợ.
“Em có thể yêu tôi, lại không để cho tôi yêu em?” Hắn trầm mặt trừng cô. Sớm biết cô không hề vô tình với hắn, khiến hắn căm giận nhất là cô cố ý trốn tránh cùng lạnh lùng, là cô dùng sự tử vong của mình đe dọa cản trở sự chân thành của hắn.
“Không, tôi không yêu anh…” Cô vội vàng bác bỏ, lúng túng muốn thoát khỏi tay hắn.
“Nếu như không yêu tôi, em bây giờ ở đây làm cái gì?”
“Tôi…” Cô cứng lưỡi, trong lòng trăm sợi tơ tình, lại nói không ra miệng, không thể nói ra miệng.
“Lo lắng cho tôi, đúng không? Tại sao cứ phải muốn tôi dùng cách này, mới cỏ thể dò xét được trái tim em sao? Muốn tôi phải làm gì, em mới bằng lòng mà thật lòng đối diện với cảm giác em dành cho tôi?” Hắn buồn bực hỏi.
Cô kinh ngạc không dứt. Hắn cố ý bị thương? Cái người tâm cơ nặng nề này…
“Tôi… không có cảm giác vì với anh, buông tôi ra, buông tay….” Trong lòng cô tức giận, đem hết sức lực muốn né khỏi cánh tay của hắn.
Một trận xoay vặn, hắn đột nhiên hừ nhẹ một tiếng, nhưng tay vẫn chế trụ lấy cổ tay của cô chặt chẽ.
Cô ngẩn ngơ, biết hắn đã động vào vết thương trên tay, vội la lên: “Mau buông ra, tay của anh bị thương.”
“Để cho nó gãy luôn đi.” Hắn tùy hứng mà giận dỗi hừ lạnh.
“Anh… xin lý trí một chút có được không?”
“Không được, tính mạng của tôi cũng không cần đến lý trí!” Hắn trầm giọng nói.
“ Khuynh Quốc tiên sinh…”
“Đừng có gọi tôi là 『 tiên sinh 』 nữa! Bỏ hai chữ này đi khó lắm sao?” Hắn tức giận kêu lên.
“Tôi…”
“Gọi thẳng tên tôi, thẳng thắn đón nhận tình cảm của tôi, không được trốn tránh.”
“Xin anh đấy, đừng như vậy… Anh cái gì cũng không biết….” Cô không khỏi đau khổ cầu khẩn.
“Vậy em nói cho tôi biết! Nói cho tôi biết làm thế nào mới có thể yêu em, mới có thể cùng em ở chung một chỗ?” Hắn nắm lấy bả vai cô, thống khổ kêu lên.
“Không thể nào! Đời này tôi không có duyên với bất cứ ai cả, một khi động tình, chắc chắn phải chết không nghi ngờ.” Cô cố ý đe dọa.
“Là ai nói? Là ai quy định? Là ai an bài vận mệnh của em? Tại sao em không thể yêu? Tại sao tôi không thể yêu? Chúng ta yêu nhau rốt cuộc đụng chạm đến ai?” Hắn gầm lên giận dữ.
Là ai? Cô giật mình. Mệnh này, là do ai an bài?
Mơ hồ, có một đạo hồng quang chiếu vào trong mắt cô, cô nghe thấy một tiếng gầm mãnh liệt!
Ta sẽ đời đời kiếp kiếp quấn lấy cô, mà cô, sẽ dùng tình yêu đời đời kiếp kiếp của cô để bồi thường lại!
Trong tai vù vù, cô nhất thời hỗn loạn.
“Em cũng không biết, đúng không? Cái gọi là vận mệnh định trước, không nhất thiết phải tuân theo, tựa như, vận mệnh quy định em không thể yêu, nhưng em vẫn yêu, yêu tôi.” Đông Phương Khuynh Quốc nhìn chằm chằm cô.
“Tôi không có…” Sắc mặt cô khẽ biến.
“Em có.”
“Không có.”
“Em có.”
“Không có! Tôi không có yêu anh, không có không có không có…” Cô bất an mất khống chế không ngừng lặp lại.
Hắn xoay người lại gần, hôn lên đôi môi đang chột dạ của cô, cũng ngăn lại lời phủ nhận trái với lòng mình kia.
Bốn phiến môi sớm đã nhung nhớ nhau, một khi đã chạm vào, sẽ khó mà tách ra được.
Hắn hôn cô cuồng nhiệt, ở trên cánh môi mềm mại của cô ngậm hút trượt qua, đói khát hút lấy hơi thở thanh khiết độc hữu của cô, bởi vì, chỉ có đôi môi cô, mới có thể tinh lọc được tâm hồn nhơ bẩn hỗn loạn của hắn.
Trong lòng Văn Tri Lai giới quy kia đã sớm yếu ớt, đứt tung, định lực đã sớm lung lay muốn ngã xuống , sụp đổ.
Trong khoảnh khắc đôi môi của hắn hôn cô, cô mới hiểu được, mười ngày nay không thấy hắn, tâm hồn cô đã loạn, ăn không ngon, ngủ không yên, trước kia làm thế nào để thanh tâm quả dục, cô đã sớm quên.
Cô chỉ biết là, mỗi ngày vừa mở mắt ra, muốn nhìn thấy nhất chính là dung nhan của hắn, cô sẽ không tự chủ được mà lắng nghe tiếng bước chân ngoài cửa, vừa hy vọng là hắn, lại sợ đó chính là hắn, cả ngày đau khổ trong mâu thuẫn, ý chí yếu ớt luôn chống đỡ hết sức, gắng gượng cầm giữ lần cuối cùng. Nhưng, giờ phút này được hắn ôm hôn như vậy, cô rốt cuộc nhận ra mình đã giả dối thế nào, đồng thời trong lúc đẩy hắn ra xa, trong lòng cô cũng đang mong đợi ông trời cho cô một cái cớ, để có thể bước tới cạnh hắn….
Lực đạo trên môi sâu hơn, mối thâm tình thẳng thắn lại không chút nào che giấu kia, từ trong miệng hắn truyền qua, trái tim cô co rút, quên mất lời cảnh cáo của sư phụ, quên mất lời tiên đoán của vận mệnh, không tự chủ được mà hôn lại hắn.
Có thứ gì ngọt ngào hơn so với sự hưởng ứng của người mình yêu? Hắn kích động than nhẹ một tiếng, xoay người, đặt cô áp xuống nệm, nóng bỏng hôn lên đôi môi mềm mại của cô, cùng miệng lưỡi của cô giao triền thật sâu….
Cô thở hổn hển, đã tê rần, mềm nhuyễn, cảm giác mình đang rơi xuống, đang chìm dần, sau đó, trí nhớ bị che lấp kia lại rách ra một kẽ hở, đưa ý thức của cô về ngàn năm trước, rơi về ngọn nguồn của lời nguyền đó….
“Tịnh Y, cô sẽ giúp ta chứ? Giúp ta gỡ nút thắt dây dưa không rõ này…” Công chúa chảy nước mắt, bệnh đã nguy kịch đến giai đoạn cuối, vẫn không cam lòng gắng gượng, đưa cho cô một bọc vải.
“Cầm lấy, đây là tóc của tướng quân và Thiên Công.”
“Công chúa, pháp thuật kia quá ngoan độc, năng lực của ta vẫn chưa có cách nào có thể xoay chuyển luân hồi.” Cô mặc một bộ đồ trắng muốt, trên khuôn mặt thanh nhã có chút khó xử. Yêu cầu của công chúa, đã vượt qua phép thuật tự nhiên, cưỡng ép làm phép, đến lúc đó những người liên quan cũng sẽ phải chịu đựng sát khí cường đại, nhất là chính bản thân cô.
“Cô là đệ tử được quốc sư coi trọng nhất, năng lực đương nhiên không thể xem thường, ngay cả phụ hoàng cũng khen ngợi cô không dứt miệng… Ta không cần cô thay đổi gì, cô chỉ cần lập một chướng ngại ngăn cách, đừng để bọn họ gặp nhau, chặn duyên phận giữa bọn họ, cũng ngăn cách duyên phận giữa ta và hắn…” Công chúa khẩu khí suy yếu, lại cất giấu một nỗi oán hận sâu kín.
“Ai! Người việc gì phải tự làm khổ mình như vậy?” Cô thương tiếc nhìn công chúa.
“Kiếp sau, ta chỉ hy vọng là một nữ nhân bình thường, không cần nhạy cảm như vậy nữa, không cần dễ dàng rung động như vậy nữa, cởi mở là tốt rồi, lơ đễnh là tốt rồi…” Công chúa nguyện ước.
Cô lẳng lặng lắng nghe, trái tim, cũng âm ỉ đau theo.
Thân là bạn chi giao của công chúa, cô biết rõ công chúa vì tình yêu khác thường không theo luân lí này mà tổn thương biết bao.
“Thiên Công yêu ta sâu đậm, nhưng hắn cũng cướp mất trái tim trượng phu của ta, đây là tỉnh cảnh hỗn loạn như thế nào ? Hắn can dự vào hôn nhân của ta, đồng thời làm thương tổn cả ta và trượng phu của ta, song, hắn lại cam tâm vì ta mà chết….” Công chúa đau khổ nói, “Mà ta, gả cho tướng quân bao nhiêu năm, bởi vì chuyện này, mới phát hiện ra hắn chưa từng yêu ta, phát hiện hắn chỉ vì một nam nhân mà si mê… A… Thật buồn cười làm sao! Ta yêu hắn như vậy, hắn lại khát vọng một nam nhân… Hắn cho rằng ta mù sao? Cho rằng ta không có cảm giác sao? Chuyện xấu này, ta chỉ có thể nhịn, không thể nói, nhưng hắn lại chỉ biết trốn tránh, chạy trốn tới nơi xa xôi, nghĩ về Thiên Công, hận ta….”
“Công chúa…”
“Ta không phải thánh nhân, Tịnh Y, ta đây không nuốt nổi oán khí này, chỉ có cô mới có thể giúp ta báo thù, chỉ cô mới có thể giúp ta…..” Công chúa ôm lấy lồng ngực đang đau đớn, bi thương kêu lên,
“Được rồi! Sẽ y như người muốn! Bức họa của Thiên Công ta sẽ làm phép, kiếp sau hắn sẽ chỉ là một nữ nhân, hắn sẽ tìm thấy tình yêu của mình, giữa hắn và tướng quân, sẽ vô duyên vô phận.” Cô không đành lòng, chỉ có thể nhận lời.
“Cũng giúp ta chặt đứt tình duyên với tướng quân đi! Tịnh Y, ta sau này, bất luận trải qua bao nhiêu phen đổi thay, cũng không muốn gặp lại hắn.” Công chúa tâm đã lạnh, tình đã tuyệt.
“Người nên biết, duyên phận một khi đã chặt đứt, người cùng người kia, vĩnh viễn sẽ là người xa lạ, mà sau này con đường tình duyên của người, cũng sẽ chịu thử thách gấp bội.”
“Không sao, thử thách thì thử thách, một tình yêu trải qua thử thách, mới là tình yêu chân chính.” Công chúa cảm khái nói.
“Nếu người đã quyết định rồi, ta sẽ giúp người. Đừng lo lắng, dưỡng bệnh cho tốt.” Cô cầm lấy tay công chúa.
“Còn có, Mỹ nhân từ của Thiên công, ta muốn mang theo.” Công chúa lại nói.
“Bên trong Mỹ nhân từ có chưa si niệm của Thiên công, thật muốn chôn theo, hắn muốn cùng người dây dưa không rõ, thậm chí vây khốn người, không để cho người đi vào luân hồi chuyển thế!” Nàng cả kinh nói.
“Ta thà dây dưa cùng với hắn, còn hơn để cho tướng quân có được hắn….” Công chúa âm trầm nói.
Cô ngẩn ra, tâm cơ và lòng ghen tỵ của nữ nhân, thì ra đáng sợ như vậy….
“Mỹ nhân từ ở bên ta, ta mới có thể an tâm, cô hiểu không?” Công chúa nhìn cô chằm chằm.
“Phải, ta hiểu.” Cô không thể không cảm thán, đây chính là sức mạnh của tình yêu cùng sự đố kỵ sao? Vốn là một công chúa ngây thơ xinh đẹp lại thiện lương, đã biến thành Tu la chốn địa ngục.
“Cám ơn cô… Tịnh Y, hết thảy đều nhờ cô….” Công chúa cuối cùng cũng yên tâm, nhắm mắt lại. Không được mấy ngày, công chúa lâm bệnh qua đời, hôm đó, bên ngoài tuyết rơi đầy, giống như trái tim đã tan nát của công chúa, thê lương nức nở trong cái lạnh thấu xương.
Trước khi phong mộ công chúa một ngày, cô gạt sự phụ quốc sư, nghĩ cách lập đàn làm phép vì công chúa.
Trời đất mênh mông, thời không đằng đẵng, cô mạo hiễm dẫn âm khí tăng cường pháp lực của mình, cố gắng thao túng tương lai của ba người.
Lửa trong lò bốc lên bừng bừng, âm phong cuồn cuộn quanh pháp đàn, áo bào trắng của cô hất tung, bóng dáng mảnh dẻ đứng trước lò, niệm chú ngữ, giơ tay vung lên pháp khí của sư phụ!
Công chúa, Thiên Công, Tướng quân, giữa ba người, duyên đoạn, tình đoạn, đời đời kiếp kiếp, gặp mà không thấy, thấy mà không biết, không dây dưa nữa…
Trước khi pháp thuật hoàn thành, âm phong đột nhiên mất đi khống chế, hóa thành từng đạo lệ khí bén nhọn, đánh về phía cô.
Cô kinh hãi, nhanh chóng giơ kiếm lên cản lại, nhưng chỉ nghe rắc một tiếng, pháp khí đứt lìa, mảnh vụn bay về phía hai mắt của cô!
“A!” Hai mắt cô tuôn máu, đau đớn kêu lên ngã xuống đất.
Đây chính là sự phản pháo của lời nguyền! Là cái giá đắt phải trả cho việc làm phép, cô sớm đã có chuẩn bị, nhưng không ngờ tới là phải bồi thường bằng cặp mắt của chính mình…
“Tịnh Y, ta đang tìm cô..” Giọng nói của tướng quân đột nhiên vọng vào pháp đàn.
“Ta..” Cô thống khổ che mắt, không có cách nào mở mắt.
“Đôi mắt của cô…” Tướng quân ngạc nhiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy máu của cô.
“Đi ra ngoài! Thần đàn không phải là nơi ngoại nhân có thể bước vào!” Nàng quát khẽ.
“Cô đang làm phép?” Tướng quân nghi hoặc liếc nhìn đài tế.
“Phải, nơi này rất nguy hiểm, đi mau.”
Tướng quân sửng sốt trong chốc lát, lập tức lo lắng nói: “Cô nói cho ta biết Mỹ nhân từ của Thiên Công ở đâu, ta sẽ đi, ta chỉ cần chiếc đĩa đó.”
“Ngươi muốn chiếc đĩa đó làm gì? Đó là di vật Thiên Công đưa cho Công chúa.” Cô âm thầm đau lòng cho công chúa, ở giờ phút phong mộ này, tướng quân lại chỉ liều mạng đi tìm Mỹ nhân từ.
“Ta…” Tướng quân ngừng lại trong chốc lát, chột dạ nói ra lý do: “Ta chẳng qua không hy vọng có thứ đồ lẫn máu cốt của một thợ gốm lẫn vào lăng tẩm của công chúa.”
“Đã quá muộn… Mỹ nhân từ theo di mệnh của công chúa… Ngay từ ba ngày trước đã chôn theo.” Cô yếu ớt nói, đồng thời cũng đau lòng thay cho công chúa.
“Cái gì? Tại sao trước thời hạn ba ngày?” Tướng quân bực tức, lại xoay mình run sợ kinh hãi thở hắt ra: “Chẳng lẽ công chúa nàng…”
“Đúng vậy, công chúa đã sớm biết… Nàng cái gì cũng thấy được trong mắt… nhìn trượng phu của nàng, điên cuồng mà mê luyến một nam nhân…”
“Không…” Sắc mặt tướng quân trắng bệch.
“Ngươi vĩnh viễn sẽ không chiếm được mỹ nhân từ… Tướng quân, Thiên Công vô luận là sống, hay chết, cũng sẽ không thuộc về ngươi.”
“Cô đã làm cái gì? Rốt cuộc đã làm cái gì?” Tướng quân kinh sợ ôm hận.
“Tóm lại, ngươi hết hi vọng đi. Đoạn nghiệt duyên này, đến đây là chấm dứt.”
“Đây không phải nghiệt duyên, không phải!” Tướng quân tức giận phủ nhận.
“Bất kể có phải hay không, ngươi đều là kẻ thua cuộc…. Nguyền rủa đoạn duyên đã được hạ, trái tim của Thiên Công, kể cả Mỹ nhân từ, sẽ theo cùng công chúa, trăm năm ngàn năm, mà ngươi, chỉ có thể vĩnh viễn không ngừng truy tìm một cái bóng mà thôi, thống khổ mà sống, thống khổ mà chết…”
“Nguyền rủa đoạn duyên? Cô… Cô dám cùng công chúa liên thủ đối phó ta như vậy?” Hắn nhìn chằm chằm đài tế, lửa giận thiêu đốt.
“Đây là oán hận của công chúa, là ngươi tự mình tạo thành.”
“Câm mồm! Cô… đồ vu nữ chết tiệt! Ghê tởm…Quá ghê tởm…” Tướng quân giận đến nổi điên, vung tay nặng nề quất về phía cô một chưởng.
Cô bay qua một bên, pháp kiếm trong tay rơi ra.
“Nói cho ta biết, làm sao mới lấy được Mỹ nhân từ ra? Nói cho ta biết!” Tướng quân rống giận.
“Mộ phần sắp được phong lại, tất cả vật chôn theo đều đã sớm được đưa vào lăng, muốn lấy được Mỹ nhân từ, trừ phi ngươi đi đào mộ, nhưng, ngươi dám không? Ngươi có thể sao?” Cô cười lạnh.
“Cô…”
“Ngươi tốt nhất hãy tự giải quyết cho tốt, thân là Phò mã, chuyện gièm pha này nếu truyền ra ngoài, ngươi sẽ đối mặt với văn võ toàn triều như thế nào? Công chúa vì thay ngươi bảo vệ danh tiếng, kết quả uất ức sinh bệnh, cuối cùng ôm hận mà chết, còn ngươi lúc này vẫn nhớ mãi không quên một chiếc đĩa sứ… Ngưới có còn lương tâm không?”
“Câm mồm! Câm mồm!”
“Thiên Công từ đầu đến cuối đều không nhìn đến ngươi, hắn một chút cũng không yêu ngươi, ngươi tìm được Mỹ nhân từ thì thế nào? Tỉnh lại đi! Ngươi cố chấp, vĩnh viễn là một thứ tình yêu không chiếm được, là vô căn cứ, là ma chướng…”
“Cô dám nhục nhã tình yêu của ta? Đáng chết! Đáng chết!” Tướng quân tức thẹn cáu giận, cuồng bạo gầm thét, nhặt lên thanh kiếm đã đứt đoạn trên đất, xông tới, đâm thẳng vào ngực cô.
“A….” Cả người cô run lên, nỗi đau đớn kia, xuyên qua toàn thân, phủ tạng đều tê liệt.
Lò lửa đột nhiên tóe lên, cuồng phong gào thét, cả pháp đàn rung động ầm ầm.
“Bất kể người khác nói thế nào, ta không chiếm được Mỹ nhân từ không được, thân thể của Thiên Công, linh hồn của Thiến Cồng , máu của Thiên Công, chỉ có thể thuộc về ta, nếu như ta không có được hắn, ta sẽ đời đời kiếp kiếp cuốn lấy cô, ta nguyền rủa đôi mắt của cô, sinh mạng của cô, ta muốn dùng tình yêu đời đời kiếp kiếp của cô để đổi lại, cô sẽ vĩnh viễn không có được tình yêu, không cách nào được yêu, cô vừa động tâm mệnh tất tán, vừa động tình mắt tất mù, phàm là cô cùng với người cô yêu, đều chết trong tay ta, chết một cách thống khổ mà tuyệt vọng…” Lời nguyền rủa tàn khốc của Tướng quân xuyên qua pháp kiếm cùng âm khí còn sót lại, trong nháy mắt kết ấn, phong vào trái tim cô, linh hồn của cô, ý thức của cô.
“Không…”Cô hoảng sợ hô to.
Đoạn kiếm rút ra, máu phun tung tóe, nhiễm đỏ áo bào trắng của cô, cũng nhiễm đỏ thân kiếm, hết thảy yêu hận từ đó bắt đầu, theo sinh tử lan tràn khuếch tán…
Văn Tri Lai kinh sợ mở mắt ra, muốn kêu, mới phát giác môi đang bị Đông Phương Khuynh Quốc hôn, cô ngây ngẩn, nghĩ đến lời nguyền rủa tà ác của tướng quân, một trận khủng hoảng, kinh hoàng run rẩy, đẩy ra. Đông Phương Khuynh Quốc ngạc nhiên, nhìn chằm chằm cô hỏi: “Sao vậy?”
“Anh… Anh không thể đến gần em, em sẽ hại anh!” Cô vội vàng trốn xuống giường, mò mẫm muốn rời khỏi, nhưng mới cất bước đã đụng phải chiếc ghế bên giường.
Đông Phương Khuynh Quốc đứng dậy bắt lấy tay cô, kéo cô trở lại, nhíu mày hỏi: “Em đang nói cái gì?”
“Là em… Thì ra đều là tại em…” Cô tránh khỏi cảnh tay của hắn, thống khổ lắc đầu, lùi về phía sau. Rốt cục đã hiểu tại sao Du Nhạn lại để mắt đến cô cùng Đông Phương Khuynh Quốc, là cô đã đưa gã tới. Không biết tự lượng sức mình làm nguyền rủa đoạn duyên, chấm dứt tâm nguyện của công chúa, cũng khiến cho thân mình vùi sâu trong đó, không cách nào thoát khỏi sự rắc rối giữa ba người bọn họ, vì vậy, Sứ mỹ nhân bị trộm, Công chúa cùng Thiên công mỗi người đều tự mình chuyển thế, cô cũng tuân theo vận mệnh mà sinh tồn.
Sứ mệnh cuộc đời này của cô, là ngăn trở duyên phận giữa Tướng quân, Thiên Công và Công chúa, nhưng là vì vậy, cô cũng phải chịu đựng oán hận ngàn năm của Tướng quân, nếu theo lời dạy của sư phụ, không động tâm, bất động tình, tránh xa khỏi Đông Phương gia tộc trộm mộ, có lẽ, cô còn có thể bình yên vượt qua một kiếp này, nhưng, hết lần này đến lần khác cô đều biết trước tình yêu của mình, cũng đoán được người đàn ông mà mình sẽ yêu…
Tơ tình đã động, Du Nhận tìm tới cửa, đây không phải sự trùng hợp, đây là kiếp nạn trong vận mệnh của cô, là nghiệp chướng của cô.
Hoặc là, ẩn sâu trong lời nguyền rủa của tướng quân, chính là đưa Đông Phương Khuynh Quốc tới trước mặt cô, Tướng quân muốn cô không thể tịnh tâm mà trải qua sự thống khổ khi yêu, muốn cô phải nếm thử mùi vị vì yêu mà đau đớn của phàm nhân, cho nên, Đông Phương Khuynh Quốc chính là một con mồi, nếu cô biết đường tránh ra, liền có thể còn sống, nếu đớp lấy, hắn phải chết không thể nghi ngờ.
Nhưng lý trí của cô chưa kịp lựa chọn, trái tim đã rung động trước, Thiên Nhãn thấy hắn, báo trước một tình yêu say đắm sắp bắt đầu.
Thấy hắn, là sinh, cô từ đó đã hiểu ra yêu là gì, nhưng thấy hắn, cũng là tử, chết bởi tình yêu của cô.
Sinh tử gặp nhau, kết quả, có phải chăng chỉ là một giấc mộng nhân gian mà thôi? Một giấc mộng đời đời kiếp kiếp đều có kết cục bi kịch?
“Hại tôi cái gì? Chết sao?” Đông Phương Khuynh Quốc từng bước áp sát, rũ lông mi xuống, nhìn gương mặt tái nhợt của cô.
“Anh không hiểu đâu…”Cô không muốn hắn cũng bị cuốn theo cô vào thù hận của kiếp trước, chịu chết vô ích.
“Tôi không biết Thiên Nhãn của em nhìn thấy gì, nhưng nếu như yêu em xong vẫn trốn không thoát khỏi Tử thần, vậy thì cùng chết đi!” Hắn nhẹ giọng cắt đứt lời cô.
Cô ngẩn ra, ngây dại.
“Yêu nhau xong, cùng nhau chết!” Sự nghiêm túc của hắn làm cho người khác giật mình.
“Anh…” Cô chỉ sợ như vậy, chỉ sợ hắn sẽ nói những lời này.
“Cùng chết, có bạn, không phải rất tốt?” Hắn vừa nói vừa quàng tay, kéo cô ôm chặt vào trong ngực.
“Đừng nói tùy tiện, lời nguyền mỹ nhân đã được giải, anh đã có thể sống quá ba mươi, không cần sợ nữa…” Cô nức nở nói.
“Tôi không sợ… Từ sau khi yêu em, cái gì cũng không sợ…” Hắn hôn lên đôi mắt cô, chưa bao giờ thấy nhẹ nhõm như giờ phút này.
Quá khứ khi sống trong nguyền rủa, hắn một mặt sợ hãi tử vong, một mặt lại muốn được giải thoát sớm một chút, đau khổ trong mâu thuẫn, liều mạng đi tìm một phương pháp có thể chết thật nhanh chóng mà lại không đau đớn, nhưng bây giờ, gặp gỡ Văn Tri Lai, cô giống như một viên định thạch trấn an sự hốt hoảng của hắn, giống như ngọn đèn sáng thắp sáng sinh mệnh của hắn, hắn nguyện ý sống trong mắt cô, cho dù chỉ là một cái chớp mắt, cũng tốt.
“Cho dù… Em sẽ mang tổn thương cùng cái chết đến cho anh, cũng không sợ sao?” Cô run rẩy. Tướng quân oán hận mà luân hồi đến, Du Nhận tuyệt đối không có khả năng dễ dàng bỏ qua cho cô cùng với người cô yêu.
“So với cái chết, không thể yêu em còn đáng sợ hơn.” Hắn trầm nhẹ nói hết sự kiên quyết của mình. Cô ngạc nhiên giật mình, hoàn toàn bị đánh bại, nhận thua.
Thì ra nhân gian thật sự có si tình, thì ra, tình yêu chân chính, có thể sâu đậm đến vậy.
Nước mắt từ ngực xông lên, hơi nóng thiêu đốt trái tim cô, đôi mắt cô.
“Anh cái đồ điên này….” Cô ngẩng đầu lên, chủ động vươn tay, thâm tình vuốt ve ánh mắt của hắn, mũi hắn, môi hắn.
Khuôn mặt hắn đang dần dần biến mất trong mắt cô, cô biết, tình yêu càng chôn chặt thì sẽ càng sâu nặng, Thiên nhãn của cô, thật sự sẽ mù,thậm chí, không còn sống được bao lâu nữa.
Như vậy, cứ để cô vứt bỏ hết thảy, yêu hắn thật tốt, một lần thôi là đủ rồi.
Không cần biết quá khứ hay tương lai, chỉ cần sống trong giờ phút này, sẽ không còn tiếc nuối gì nữa.
Khi đầu ngón tay cô nhẹ nhàng vuốt lên môi dưới của hắn, trái tim hắn phóng túng, há mồm ngậm lấy đầu ngón tay cô, gặm, cắn, cô không khỏi thở gấp run lên, nhưng miệng vừa khẽ nhếch, đã bị hắn vững vàng khóa lại.
Nụ hôn điên cuồng mà mãnh liệt, mở đầu cho một trận mây mưa thất thường.
Giống như năng lượng đã được tích lũy quá nhiều, một khi sự trói buộc đã biến mất, tình cảm giống như sóng biển ngập trời cuồn cuộn dâng lên. Không kịp đòi hỏi, không kịp chờ đợi, bọn họ ôm hôn lẫn nhau, mái tóc dài của hai người quyện làm một, đôi môi dính chặt, thân thể giao triền, hơi thở, điên cuồng xộc xệch… Bạch y trên người cô rơi xuống đất, tấm thân xử nữ trong sạch vì hắn mà buông thả, hắn dùng môi hắn, bàn tay hắn, đôi mắt hắn vuốt ve cô trọn vẹn.
Mà cô, lấy tay thay mắt, thăm dò nam thể xinh đẹp của hắn, dùng đầu ngón tay ghi nhớ mỗi một tấc đường cong của hắn, lấy lỗ tai lắng nghe nhịp tim nặng nề cùng hơi thở của hắn.
Cô có thể tưởng tượng ra, vẻ đẹp tuyệt mỹ của hắn giờ phút này, nhất định sẽ là một vẻ đẹp yêu mị điên đảo chúng sinh ?
Mà tại sao, hết lần này tới lần khác cô đều nhìn không thấy? Cô thật muốn nhìn dáng vẻ của hắn bây giờ, thật muốn nhìn hắn…
Tựa hồ như phát hiện ra sự tiếc nuối bất an của cô, nụ hôn của hắn càng thêm nóng bỏng, tay cũng càng thêm kích thích trêu đùa, ý đồ khiến cho thân thể ngây thơ như băng thanh ngọc khiết của cô, thiêu đốt trong lòng hắn, khiến cho cô không còn có thời gian mà suy tư.
Cô thở gấp, thân thể mảnh khảnh phảng phất như không còn thuộc về cô, giống như có một nỗi dục vọng khao khát, tùy ý xô vào cô, thất tình lục dục cô tốn ngàn năm mới kiềm chế được, dễ dàng đã bị hắn khơi mào, giải phóng….
Theo sự dẫn dắt của hắn, cô lọt vào cảm giác rung động chưa từng có, khi từng đợt sóng triều dâng lên đột kích, hắn chiếm lấy thân thể của cô, cùng tiến vào linh hồn của cô.
Đau đớn giống như dao cắt xuyên qua cô, để lại dấu ấn trong sinh mệnh của cô, sự đau đớn này, là cái giá phải trả cho tình yêu, là chứng minh cô không thể nào chối bỏ.
Mất đi trinh tiết, cô một chút cũng không hối hận. Trong bóng tối, bóng dáng trần trụi của bọn họ gắn bó giao hòa, phập phồng theo quy luật, tiếng thở dốc càng lúc càng dồn dập, động tác cũng càng lúc càng cuồng mãnh, đau đớn đã sớm bị cám giác hư vô mở rộng thay thế, cô mê đắm, mất trọng lượng, chỉ có thể mặc thân thể theo hắn khởi vũ, đắm chìm trong sự vui sướng nguyên thủy nhất của loài người, cũng không còn cách nào quay đầu lại, không muốn quay đầu lại….
Cuối cùng, hai người đồng thời leo đến đỉnh cao của sự vui thích, thân thể từ đó kết hợp, tình yêu, từ đây chầm chậm rớt xuống sinh mệnh của họ…
Chẳng qua là, tại sao tại thời khắc hạnh phúc này, cô lại nghe thấy tiếng cười âm trầm vọng tới từ một nơi xa xôi?
Âm thanh điềm ác kia, tựa hồ như đang từng chút từng chút tiến lại gần, cũng tựa hồ như đang báo động trước với cô!
Yêu là sinh, yêu cũng là tử, cái ôm của tình nhân, là thiên đường của cô, cũng là địa ngục của cô…..