Cô không bị thương nhưng chính là cảm thấy đau đớn.
” Hừ hừ …thật là, cũng tại cô làm hại, Văn Tri Lai,cô không cản tôi, tôi đã sớm đánh cho tên khốn kia thủng một lỗ trước ngực.” Đông Phương Khuynh Quốc thở hổn hển dừng tại con ngõ nhỏ, ngồi trên chiếc rương gỗ không nhịn được chỉ trích cô.
” Thật xin lỗi” Cô áy náy thấp giọng nói, trong lòng còn chấn động chưa phục hồi.
Cuộc sống bình yên của cô từ lúc gặp hắn một khắc kia bắt đầu nổi lên sóng gió
” Tên kia không phải là kẻ lương thiện, chết cũng đáng đời cô việc gì phải ngăn cản tôi giết hắn?” Hắn tức giận hỏi.
” Tay của anh, nên dùng để cầm bút vẽ gốm, không nên dính quá nhiều máu tanh sẽ phá hỏng sự mỹ lệ của anh.” Cô trầm tĩnh nói, trong lòng vẫn nghĩ đến gã đàn ông kia lúc kiếp trước khi gã nói ba chữ nọ. Gã kia,… trong khoảnh khắc quay đầu, nhìn thấy ai? Gã đang nói chuyện với ai?
“Mỹ lệ? Hắc…Cô nên biết, dưới cái túi da này của tôi, là một linh hồn tội lỗi mục rữa! Tôi ấy, nam nữ đều ăn” Hắn đánh trống lảng cười.
Trước kia những tình sử của hắn cùng nam nam nữ nữ nhiều đến không kể hết, cắn thuốc, pha trộn, dựa vào sự kích thích của thân thể, nhằm về cái chết bị nguyền rủa kia mà kháng nghị.
Sinh nhật hai mươi tuổi ngày đó, ở trong câu lạc bộ đêm, nhìn đám bạn hắn còn không gọi nổi ra tên giúp hắn tổ chức sinh nhật, mọi người tranh nhau ôm hắn, hôn hắn, hắn đột nhiên hít thở không thông, buồn nôn,vọt tới nhà sinh ói đến ngay cả dịch mật tia máu cũng tràn ra, ói đến ý thức không rõ ràng bị đưa đến bệnh viện cấp cứu, khi đó, hắn cái gì cũng không nhớ nổi, chỉ nhớ rõ trong miệng tràn đầy đắng chát, trong lòng càng đau đớn.
Hắn mệt mỏi, mệt mỏi khi phải nhìn sự xấu xa của con người, vậy nên bắt đầu an phận ở nhà, lười phải ra cửa..
Hắn trở nên thích sống một mình, thích một mình xem chiếu bóng, lên net, nghiên cứu về gốm sứ đời Tống, thuận tiện, nghiên cứu vũ khí.
Hắn vẫn muốn tìm cho mình một thứ vũ khí có thể giết mình, mà không quá đau đớn….
” Đó là do anh chưa tìm được ý nghĩa cuộc sống của mình, mới có thể làm như vậy.” Cô biết, hắn chỉ vì muốn chống cự lại nỗi sợ hãi trước cái chết, nên mới đắm chìm trong trụy lạc như vậy.
” Đừng nói cứ như cô hiểu tôi lắm.” Hắn không thích cô dùng cái giọng “Tôi đã nhìn thấu anh” với hắn.
” Thật xin lỗi đây chỉ là cảm giác của tôi. Anh giống như đóa hoa mẫu đơn hiếm thấy, thanh cao mỏng manh, diễm lệ vô song, lại tự mình chán ghét, đến nỗi kỳ hoa nở còn chưa tới, đã biến thành khô héo.”
” Hừ, kỳ hoa nở cho dù chưa tới, cũng sắp kết thúc rồi.” Hắn ngẩng đầu tự chế giễu.
” Sẽ không kết thúc, tính mạng của anh vẫn sẽ kéo dài.” Cô cúi mặt xuống, nhẹ giọng tiên đoán.
” Hả?”
” Chuyện nguyền rủa sắp rẽ mây sẽ thấy rõ mặt trời, chính tình yêu của anh hai anh sẽ đưa chủ nhân của sứ mỹ nhân trở về Đông Phương gia.” Cô vừa nói vừa quay sang hắn, dùng cặp mắt lóe lên những tia sáng nhàn nhạt nhìn hắn.” Cho nên, cố gắng thả lỏng đi! Hãy trân trọng vẻ đẹp của anh.”
Trái tim hắn căng thẳng, mắt phủ tầng sương.
Từ nhỏ tới lớn, có bao nhiêu ngươi mê luyến gương mặt của hắn, nói hắn thật xinh đẹp kiều diễm, nhưng không từng có lời ngợi ca nào của ai có thể chân chính đi vào trong lòng hắn.
Nhìn chằm chằm cô trong mấy giấy hắn đột nhiên cầm tay nhỏ bé của cô kéo cô hướng gần hắn. Cô không đứng vững cùng người ngã ngồi ở bên cạnh hắn đưa tay gắng sức giúp đỡ không ngờ lại sờ lên một thứ thật mềm mại, hơn nữa, trên đó còn có đầy chất lỏng ấm áp…
Đây là… máu! Cô thở hắt vig kinh ngạc, vội la lên:” Vết thương của anh rất nặng phải lập tức lấy đạn ra khử trùng.”
” Nên khử trùng không phải ở chỗ đó, mà là nơi này….” Hơi thở hắn nặng nề, siết chặt cổ tay cô, sau đó, mạnh mẽ cúi xuống, hôn lên bờ môi mềm mại kia của cô.
Cô kinh sợ chấn động, một cỗ run sợ từ trong miệng xông vào ngực, sau đó xúc cảm ướt át nóng rực kia, đã thấm sâu vafot rái tim cô, không có cách nào xóa đi….
Môi hắn phủ lên cô, muốn mượn nụ hôn của cô, để xóa đi thứ mùi ghê tởm mà gã kia để lại trên môi hắn, hắn cần hơi thở trong lành của cô, đến xóa tan những vẩn đục trên miệng hắn cùng trong lòng.
Qua mấy giây sau, cô mới từ khiếp sợ phục hồi lại tinh thần, dùng sức đấy hắn ra.
” Anh”
” Ah…Đau quá….” Hắn chống đỡ hết nỗi ngã về một bên, chỉ cần khẽ động thôi vết thương cũng đau đến phải cau mày..
Che lại môi của mình, cô mở to đôi mắt, sự thông suốt ngũ cảm từ trước đến nay như bị thứ gì che lại, không cảm giác được bất cứ thứ gì, trừ…nhịp tim của chính cô.
Hai mươi năm thanh tâm quả dục, đạm bạc vô tình tu hành, trong nháy mắt ngắn ngủi, đã bị hắn đập nát, phá hủy…
” Làm gì mà sợ hãi như vậy? Chưa từng có người đàn ông nào hôn cô sao?” Khóe miệng hắn cong lên giễu cợt.
” Anh không nên hôn tôi.” Cô run giọng nói. Cái hôn này làm cho cô hiểu, nơi vẫn không ngừng đau đớn lúc nãy, chính là trái tim của cô! Là trái tim của cô đang đau đớn, vì hắn mà đau đớn.
” Tại sao? Chẳng lẽ hôn một cái thì phải phụ trách đối với cô sao?” Hắn đau đến sắp bất tỉnh rồi mà trong miệng vẫn cứ nói cười.
Nhận ra sự suy yếu trong giọng nói của hắn, cô tiến lên dìu hắn ngồi lại trên cái rương, trách mắng: ” Tiết kiệm sức lực một chút, đừng nói nữa, anh sắp không chịu nổi.”
Hắn thật sự không còn khí lực để chống chọi với sự đau đớn do vết thương nữa, thuận thế tựa vào cô, thở hổn hển kêu lên:”Không sao… Cừu quản gia sắp tới rồi…”
Cô không thể không ôm lấy hắn, mặc mái tóc dài chảy xuống trước ngực cô, mũi ngửi thấy mùi thuốc súng hòa cùng mùi máu tanh trên người hắn, cảm nhận dưới tính cách hắn kiên cường mãnh liệt của hắn là sự yếu ớt bất lực, trái tim lần nữa lại mãnh liệt rung động
Người này…là sát tinh trong vận mệnh của cô!
Nhưng cô không có cách nào đẩy hắn ra, không có cách nào phong nhãn không nhìn, không có cách nào thị phi không nghe, ngay cả Điing Phương, cô cũng không đi không được.
Sư phụ, số kiếp này, con sợ là sẽ không tránh khỏi.
Nhắm mắt lại, cô than nhẹ trong lòng.
Một trận tiếng bước chân hỗn loạn tới gần, cô cũng không cảm thấy kinh hoàng, vẫn ôm Đông Phương Khuynh Quốc, đối mặt với sự bao vây của kẻ địch.
” Rốt cuộc cũng tìm được! Du tiên sinh muốn tìm là hai người kia sao?”
” Ông chủ giao phó, phải dẫn cả hai trở về, nhưng tuyệt đối không làm họ bị thương.”
” Được, đem bọn họ nhét vào trong xe cảnh sát.”
” Cẩn thận một chút, trong tay thằng nhóc kia có khẩu『 thiên nữ tán hoa 』chúng ta vừa mới nhập.”
” 『 thiên nữ tán hoa 』? Mày nói là loại súng chuyên dụng của nhân viên tình báo nước ngoài có độ sát thương rất cao?”
“Ừ”
“Khẩu súng đáng sợ như thế làm sao có thể lọt vào trong tay người ngoài?”
“Thằng nhóc kia…thân thủ rất lợi hại.”
“Hừ, tao thấy nó cũng sắp ngỏm rồi, còn lợi hại được đến mức nào? Mọi người, lên!”
Ra lệnh một tiếng, đám người sải bước tiến tới gần, phút chốc, Đông Phương Khuynh Quốc vốn trông giông như người chết đã đứng lên không nói hai lời liền nổ súng, đem ba phát đạn còn dư lại bên trong khẩu súng bên trong mạnh mẽ bắn ngã ba người, sau đó, hắn tựa như ma quỷ nhào tới trước, ra quyền, đá chân, hoàn toàn nhìn không ra là người đã bị thương nặng, đám người chỉ thấy một mái tóc dài của mĩ nhân ở trước mắt bay múa, mỗi khi hắn xoay tròn, công kích từng chút từng chút tia máu phun ra, khung cảnh thê diễm lại khiếp người.
Mặt Văn Tri Lai mỗi tấc đều trắng xanh, cô không nhìn thấy, nhưng mà, khi tia máu tươi ấm áp bắn lên gương mặt cô, trái tim cô lại hung hăng thắt lại.
Cô rõ ràng bảo hắn đừng xuất thủ, rõ ràng đã bảo hắn chờ một chút, hắn lại giống như một kẻ điên cuồng liều mạng, bảo là muốn khiêu vũ cho cô xem,…. cái người điên này! Hắn căn bản là muốn chết! Hắn …sợ chết, cho nên muốn chết, thật mâu thuẫn, cũng thật đáng buồn làm sao….một luồng khí nóng chợt dâng lên trong mắt, ở hốc mắt hóa thành một vòng hơi nước, phủ mờ đôi mắt của cô, trái tim của cô.
Đánh một vòng, kẻ địch đã bị đánh ngã hơn phân nữa, nhưng có kẻ đã rút súng lục ra, muốn hắn dừng tay, hắn lúc này mới ngừng lại, đem súng quẳng đi, thở gấp gáp không ngừng, lảo đảo muốn ngã, cười nói: ” Được rồi, cứu binh tới rồi, không chơi.nữa”
Giọng nói của hắn còn chưa dứt,một chiếc xe dừng ở phía ngoài hẻm đột nhiên nổ tung, tiếng vang lớn hù dọa mọi người kinh hãi hốt hoảng có kẻ xông ra có kẻ sững sờ, trong lúc nơi này hỗn loạn, một bóng đen nhanh chóng vọt vào trong ngõ hẻm, quyền pháp sắc bén giải quyết toàn bộ đối thủ, cũng đem kẻ cầm đầu đạp cho bất tỉnh, từ bên hông gã lục soát ra một chiếc còng tay, còng hắn lại vào ống nước.
” Tam thiếu gia!” Cừu Nghĩa xử lý xong đám địch nhân này, lo lắng vạn phần lập tức chạy tới Đông Phương Khuynh Quốc, nhìn thấy vết thương trên bụng hắn là do súng đạn bắn nhất thời biến sắc mặt.
” Chậm quá….” Đông Phương Khuynh Quốc vô lực lầu bầu.
” Tại sao có thể như vậy? Thân thủ của cậu trước giờ không tệ!” Cừu Nghĩa kêu lên. Máy định vị trên dây lưng Phương Khuynh Quốc vừa phát ra tín hiệu, ông ta đã chạy thẳng tới, vừa đến đã thấy tình trạng thê thảm này
” Là tại tôi đã làm hại tới anh ta.” Văn Tri Lai cắn dứt nói.
” Đúng vậy, là cô làm hại.” Đông Phương Khuynh Quốc chỉ về phía cô, trong miệng chỉ trích, trên mặt lại một chút trách tội cũng không có, ngược lại còn cười. Cừu Nghĩa nghi ngờ liếc nhìn thiếu gia một cái mới nói: ” Tôi phải thông báo cho Đại thiếu gia, kêu Thập Tứ tới đây.”
” Không…Đừng làm cho nhà biết.” Đông Phương Khuynh Quốc suy yếu yêu cầu.
” Nhưng là…”
” Đây là mệnh lệnh, tôi không muốn làm cho bà nội và mẹ phải lo lắng.” Đông Phương Khuynh Quốc xoay mình nhìn chằm chằm Cửu Nghĩa.
“Phải, nhưng bây giờ tôi phải nghĩ cách đưa cậu đi bệnh viện, nhưng bên ngoài đã tin tức đã phong phanh, hai người rốt cuộc đã chọc tới kẻ nào? Xem ra thế lực của hắn không nhỏ, ngay cả cảnh sát cũng tham gia giúp hắn một tay lục soát.” Cừu Nghĩa đỡ Đông Phương Khuynh Quốc quay đầu tên cảnh sát đã bị ông ta còng lại lo lắng.
Lúc này tiếng còi xe cảnh sát đã tới gần, lại có một nhóm cảnh sát chạy tới, chân mày Cừu Nghĩa cơ hồ như dính lại.
Văn Tri Lai trầm mặc mấy giây mới nói: ” Cừu tiên sinh đừng đưa anh ta đến bệnh viện lớn, đi về hướng bắ,c nhìn thấy tòa cao ốc liền quẹo phải, đi tiếp chú sẽ thấy một ngôi nhà bề ngoài quét toàn bộ màu đen, đó chính là phòng khám tư nhân, thấy thuốc chính là một cao nhân, y thuật tốt, cũng kín miệng, chú mau đưa anh ta đi nhanh đi, đừng trì hoãn nữa.”
Dứt lời cô cất bước hướng phía ngoài hẻm đi tới.
Chẳng qua là mới bước ra một bướ,c tay của cô đã bị túm lại.
” Cô muốn đi đâu?” Đông Phương Khuynh Quốc hơi thở nặng nề hỏi.
” Tôi đi gặp bọn họ, người kia muốn tìm là tôi, hai người nhân cơ hội chạy trốn đi.” Cô vừa nói muốn nhẹ hất tay của hắn ra nhưng hắn lại liều mạng giữ chặt không chịu buông.
” Không được cô không thể đi! Gã kia…..”
” Người kia sẽ không làm tôi bị thương, anh nên dưỡng vết thương cho thật tốt trước, ba mươi ngày sau chúng ta sẽ gặp nhau, khi đó, tôi sẽ cùng anh trở về Đài Loan.” Cô nhẹ giọng đồng ý nhận lời sau đó mặt quay sang Cừu Nghĩa.
Cừu Nghĩa cảm kích liếc nhìn cô một cái, giúp cô tách khỏi bàn tay của Đông Phương Khuynh Quốc.
Sau đó, cô men theo mép tường chậm rãi đi ra hẻm nhỏ, cũng rời khỏi tầm mắt mỗi lúc một mơ hồ của Đông Phương Khuynh Quốc.
” Văn Tri Lai.” Hắn cố hết sức gọi cô một tiềng, liền bị bóng tối bao trùm.
Một tháng sau, lão thầy thuốc kiểm tra toàn bộ vết thương của Đông Phương Khuynh Quốc xong, gật đầu rất hài lòng: ” Tốt lắm, cậu có thể đi.”
Đông Phương Khuynh Quốc cài lại nút áo, hừ nhẹ: ” Cám ơn! Mẫn lão đầu.”
” Nhóc con! Không có lễ phép, cậu phải gọi tôi là bác sĩ.” Mẫn lão thấy thuốc dựng đứng lên không vui thổi râu ria trợn mắt.
Đông Phương Khuynh Quốc nhìn ông già nát rượu khô gầy hệt như một cái cây già hóa thạch , lại liếc mắt lần nữa nhìn căn phòng so với cái kho còn bẩn hơn, trong lòng thấy may mắn mình có thể không bị nhiễm khuẩn mà bình yên khỏe lại , mặt khác cũng thầm oán giận Văn Tri Lai sao lại giới thiệu hắn đến cái phòng khám rách nát này. Nếu không phải hắn đã bất tỉnh khi Cừu Nghĩa đưa tới, hắn có thể thà mạo hiểm đi bệnh viện lớn cũng không cần để cho cái lão già trông chẳng khác nào lão ăn mày này giúp hắn động dao lấy đạn,. Dĩ nhiên, hắn cũng bội phục dũng khí của Cừu Nghĩa khi dám đem hắn giao cho ông già này trị liệu,ở cái nơi như thế này, với loại thấy thuốc kiểu này cho dù ai nhìn cũng muốn nhắc chân bỏ chạy, mà ông ta, lại còn ở nơi này tới tận một tháng.
” Nhìn cái gì? Còn dám ghét bỏ? Nếu không phải gặp tôi cậu đã sớm nghỏm rồi! Đạn găm vào trong bụng, dạ dày còn bị thủng đến nát luôn, ngay cả gan cũng bị thương, cậu có thể sống, nên cười thầm đi.” Mẫn lão thấy thuốc há mồm dùng tiếng Thượng Hải mắng to, lộ ra cả miệng hai cái răng cửa bằng vàng.
” Rồi, là y thuật của ông lợi hại, được chưa?” Hắn nhìn vai, vươn tay chặp lại, đem mái tóc dài buộc thành một túm đuôi ngựa
Chính là bởi vì vết thương quá nặng mới có thể trị liệu mất ba mươi ngày, chuyện này nếu để cho bà nội biết đảm bảo làm bà sợ chết đi được vì vậy trong khoảng thời gian này hắn đều khóa điện thoại di động, hoàn toàn không liên lạc với người trong nhà.
” Hừ, cái mặt này của cậu, đúng là gieo họa, tôi không cho phép cậu đi mê hoặc Tiểu Tri Lai, nghe chưa?” Bác Sĩ Mẫn Lập Căn chỉ vào mặt hắn cảnh cáo
Hắn ngẩn ra, không khỏi ai oán trong lòng.
Là ai mê hoặc ai chứ?
Mấy ngày nay từ lúc hôn mê cho tới khi tỉnh táo, hắn không có một ngày không nhớ tới Văn Tri Lai, bất luận hắn mở mắt hay nhắm mắt, đôi mắt thanh lượng của cô lúc nào cũng hiện lên trong tâm trí hắn, quanh quẩn trong tâm hồn hắn. Hắn muốn biết cô đang ở đâu, đang làm gì, có khỏe vô sự hay không, có sợ hãi không, có kinh hoàng không, có kẻ nào khác cũng có thể tiến vào đôi mắt của cô hay không…, sau đó, hắn mới hiểu được, cả ngày vẫn nghĩ về cùng một người như vậy, gọi là tưởng niệm
Mà hắn, mới biết tương tư, liền sợ tương tư.
“Tôi làm sao mà mê hoặc cô ấy được? Cô ấy còn không nhìn thấy.” Hắn cô ý hỏi.
” Hừ! Được tiện nghi mà còn khoe mã. Sư phụ nó sớm đã nói với tôi rằng nếu có một ngày, con bé giới thiệu một người đàn ông tới tìm tôi, tức là nó sắp chết.” Mẫn Lập Căn rít thuốc lào, mắng tới tấp.
” Chết? Ông rốt cuộc đang nói cái gì?” Trong lòng hắn chấn động, khuôn mặt đẹp đẽ biến sắc.
” Thắng ngóc xấu xa, Thiên Nhãn của Tiểu Tri Lai không thấy người, con bé chỉ xem chuyện, chỉ điểm người phản thoát khỏi bến mê, cả đời phải tuyệt tình đoạn dục, mà cố tình, mệnh của nó có một sát tinh, hại con bé Thiên nhãn lạc phàm, một khi nó động tâm, động tình với một người đàn ông nào, nhất định phải chết.”
“Thiên nhãn…. lạc phàm ? Đây rốt cuộc là có ý gì? Hoang đường cũng có hạn thôi chứ?”
Văn Tri Lai làm sao có thể kị nhiều thứ như vậy? Năm nay ra cửa sẽ chết. Ra cửa hướng đông sẽ chết. Bây giờ động tình động tâm với ai cũng sẽ chết.
Một người làm sao có thể chết dễ dàng như vậy? Lão đầu này là cố ý chọc giận hắn mới nói như vậy sao?
” Aiz, tóm lại cậu đừng đi tìm con bé, nhóc con cậu sẽ hại chết con bé, tốt nhất tránh xa nó một chút.” mẫn Lập Căn trừng hắn một cái, hai tay khoát trên cái lưng gù, quay đầu bước đi.
” Chờ một chút , bác sĩ Mẫn, ông nói cho rõ ràng đi chứ.” Hắn đuổi theo vội hỏi.
” Tôi cùng sư phụ nó biết nhau mấy chục năm qua, con bé như cháu gái của tôi, tôi cũng không muốn tuổi nó còn trẻ lại bị cậu hại chết. Cậu mau chóng trở về Đài Loan đi, đừng quấy rầy con bé nữa.”Mẫn Lập Căn khoát tay.
” Tôi sao có thể hại chết cô ấy? Tôi chẳng qua chỉ tới xin cô ấy giúp đỡ một tay!” Hắn cả giận nói.
” Cậu còn không hiểu? Cậu chính là sát tinh của nó! Hết thảy tất cả cũng vì cậu, chỉ cần đến gần con bé, nó sẽ chết cho nên nhân lúc chuyện còn không có quá tệ, cậu mau biến đi! Nếu như ngày nào đó mắt con bé bắt đầu chảy huyết lệ thì thật không cứu được.”
Huyết lệ? Làm gì có ai có thể chảy ra huyết lệ? Lão già toàn xương này đang nói lung tung cái gì vậy?
Chẳng lẽ hắn thật sự sẽ làm cho Văn Tri lai gặp tại ương?
Hắn nửa tin nửa ngờ giật mình run sợ, lông mày khẽ nhăn, bỗng dưng nhớ tới Văn Tri Lai lần đầu tiên “thấy” hắn thì hoảng sợ, ngực đột nhiên trờ nên nặng trĩu.
Cô sợ hắn là bởi vì chuyện này?
Mẫn Lập Căn sa sầm khuôn mặt già nua, còng lưng bước ra khỏi phòng khám, đúng lúc đụng phải Cừu Nghĩa đang từ bên ngoài vào, nặng nề hừ một tiếng, nói: “Các người đi nhanh đi! Đừng rước thêm phiền phức cho tôi, cũng đừng để cho Tiểu Tri Lại gặp phiền toái.”
“Được, chúng tôi sẽ lập tức rời đi, cám ơn thấy thuốc một tháng này đã chiếu cố.” Cừu Nghĩa gật đầu cảm ơn với Mẫn thấy thuốc xong, mới tiến về phía Đông Phương Khuynh Quốc, nói : ” Tam thiếu gia rốt cục đã có đầu mối.”" Cô ấy ở đâu?”Tìm hồi lâu, rốt cuộc đến hôm nay mới có tin tức, mà hắn dưỡng thương ở đây đến hôm nay mới bình phục, hắn không thể không nói, Văn Tri Lai thật sự rất lợi hại.
” Mặc dù tốn không ít thời gian nhưng đã có thể xác định bọn họ ở Hà Nam, cả tháng Văn tiểu thư luôn ở cùng một chỗ với gã kia, về phần Tần bà bà cùng Kim Phượng, thì bị nhốt ở chỗ ở của hắn ở Bắc Kinh, làm con tin.”
” Hừ, Du Nhận tới Hà Nam, chỉ sợ là đi tìm cổ mộ?” Đông Phương Khuynh Quốc hừ lạnh.
Sau khi Cừu Nghĩa tra ra cái tên bắt cóc Văn Tri Lai cũng là nhân vật có lai lịch lớn, tên là Du Nhận, mới ba mươi sáu tuổi đã nổi danh ở Trung Quốc về kinh doanh vũ khí. Hắn xuất thân là quân nhân sau đó lại chuyển sang bán vũ khí đạn được, là kẻ cường thế sắc bén, sáng tối đều làm, giao thiệp trải rộng khắp Trung Quốc thế lực hùng hậu ngay cả cảnh sát cũng không dám không ở dưới trướng hăn.
” Một thương nhân hỏa dược vũ khí muốn tìm cổ mộ làm gì?” Cừu Nghĩa không hiểu.
Hỏi rất hay, một thương gia buôn vũ khí tại sao lại muốn đi tìm một ngôi cổ mộ? Đông Phương Khuynh Quốc trầm ngâm không nói, hồi tưởng lại cuộc đối thoại giữa Du Nhận cùng Văn Tri Lai, đáy lòng bắt đầu mơ hồ có một sự bất an.
” Bất kể ông ta muốn tìm cái gì, tôi nhất định trong hai ngày phải đưa được Văn Tri Lai về Đài Loan. Chuyến này lưu lại quá lâu, bà nội nhất định chờ rất sốt ruột.”
” Dạ. Nghe nói Nhị thiếu gia thật sự dẫn theo một cô gái trở về Đông Phương gia.” Cừu Nghĩa lại nói.
” Sao? Là ai?”
” Hắc Tĩnh”
” Hắc Tĩnh? Thiếu Đương Gia của Hắc Nguyệt Đường kia? Hắn không phải là nam sao?” Đông Phương Khuynh Quốc kinh ngạc.
” Không, cô ta là nữ”
” Là nữ? Như vậy cô ta chính là công tượng chuyển thế như Văn Tri Lai nói?” Thần sắc hắn trở nên nghiêm túc.
” Còn chưa rõ ràng, tất cả mọi người đang đợi Văn tiểu thư trở về giám định.”
” Phải không? Vậy chúng ta phải hành động nhanh lên.” Hắn vừa nói nhận lấy y phục Cừu Nghĩa mua về, đơn giản hóa trang lừa gạt tai mắt của Du Nhận.
Chung quanh cảnh sát tựa hồ vẫn không buông tha cho việc lùng bắt hắn, phiền muốn chết..
“Được.” Cừu Nghĩa cũng đổi trang phục.
Chủ tớ hai người chốc lát đã biến thành một phú thương trung niên cùng một cô tình nhân xinh đẹp kinh người, không nhìn cẩn thận, nhất định sẽ không nhìn ra dáng vẻ thật của bọn họ.
Trước khi rời khỏi phòng khám, Đông Phương Khuynh Quốc liếc thấy Mẫn lão thầy thuốc giả bộ gật gù ngắm sao trên trời lim dim căn bản không để ý tới hắn.
Hắn khựng lại một chút, cũng không chào tạm biệt, trực tiếp cùng Cừu Nghĩa đi ra khỏi căn phòng khám màu đen ở tạm trong một tháng qua này.
Ơn cứu mạng, ngày sau sẽ báo, về phần lời Mẫn lão đầu cảnh cáo, tạm thời không thèm nghĩ tới nó nữa, giờ phút này cứu Văn Tri Lai về mới là quan trọng thứ nhất, huống chi, hắn biết, cô đang đợi hắn, chờ hắn đi tìm cô… Ba mươi ngày sau, bọn họ sẽ gặp nhau, đây là lời tiên đoán của cô, mà hắn, nhất định biến nó thành sự thật.
” Tại sao? Tại sao không có cái nào là ngôi mộ mà tôi muốn tìm kia?” Du Nhận nhìn chằm chằm vào đám phế tích bị tàn phá chỉ còn lại tường đổ vách xiêu trước mắt, bởi vì hy vọng, rồi lại một lần nữa thất bại mà giận đến siết chặt hai nắm tay.
Văn Tri Lai lẳng lặng đứng ở một bên, trên mặt trừ hơi có vẻ mệt mỏi ra, không có bất kỳ biểu cảm gì.
“Cô…” Du Nhận xông về phía cô, nắm lấy bả vai gầy của cô tức giận trách mắng: “Cô giở trò gì phải không? Văn Tri Lai, cô cố ý lừa tôi , đúng không? Chúng ta đã ở khu vực Hà Nam Tống lăng tìm gần cả tháng, kết quả thì sao? Không có một cái nào là tòa cổ mộ tôi muốn tìm!”
” Nơi này có hơn ba mươi lăng mộ triều Tống, cũng thuộc về Vương tộc nhà Tống, lăng mộ của công chứa ông muốn tìm cũng có ở trong đó.” Đối mặt với dữ tợn của gã, cô mặt không đổi sắc.
” Vậy sao tôi hầu như đã đi tìm từng khu lăng tẩm, nhưng không hề có bất kỳ cảm giác nào? Không có ngôi mộ xuất hiện trong giấc mộng của tôi!” Gã gào lên.
” Hoặc là thứ để cho ông có cảm ứng, không phải là cổ mộ, mà chính là đồ trong mộ, mà đồ như vậy, có thể sớm đã bị kẻ trộm mộ lấy cắp rồi.” Cặp mắt trong suốt kia của cô không có chút tạp chất nào đặt trên khuôn mặt của hắn. Sắc mặt của Du Nhận thay đổi trong chớp mắt.
“Mỗi ngôi cổ mộ ở đây đều đã bị trộm qua, tất cả những vật phẩm trong mộ, đã sớm không còn, hoặc là cũng đã sớm hư hại, ngay cả hài cốt của công chúa, từ lâu cũng đã hóa thành bụi đất, hương hồn đã tan, chuyển thế đổi thay rồi. Giờ đã là ngàn năm sau, chấp nhất không buông, chỉ còn có mình ông mà thôi.”
Du Nhận kinh sợ nhìn chằm chằm cô, cùng với đôi mắt quá mức biến ảo kia của cô: ” Cô …biết tôi đang tìm cái gì?”
“Ông muốn tìm một chiếc đĩa, một chiếc đĩa tên là 『 sứ mỹ nhân 』 .” Giọng nói khẳng định, vẻ mặt hiểu rõ, làm cho người ta ngay cả cơ hội trốn tránh cũng không có.
Hắn bị làm cho sợ tới đến mức lùi lại ba bước thiếu chút nữa ngã ngồi ở trên thềm đá.
” Cô …” Cô ta biết! Thậm chí ngay cả tên của chiếc đĩa trong mộng của gã cũng nhất thanh nhị sở.
Vừa nhắc đến “Sứ mỹ nhân”, giữa ban ngày ban mặt, lại bốc lên một trận âm phong quỷ dị, trong nháy mắt đất đá bay mù trời, thành một vòng xoáy, lấy Văn Tri Lai làm trung tâm đảo quanh, thổi tung mái tóc đen của cô, cũng hất bay vạt áo trắng của cô.
Thiên Nhãn mở rông, từng cảnh từng cảnh xẹt qua đầu cô, hết thảy ân oán, hiện lên trong mắt cô….
Du Nhận kinh hãi nhìn chằm chằm cô, chỉ cảm thấy dáng vẻ của cô lúc này, tựa như một Vu nữ*!
*phù thủy
“Thật ra thì, mộ của công chúa đang ở ngay dưới chân ông, nàng là người con gái được Hoàng Đế sủng ái nhất, vì vậy an táng phải đặc biệt kín đáo. Nơi này, chính là nơi ông đã tự mình đưa công chúa đi năm đó! Phò mã, tại sao ông không nhớ rõ vây? Tạ sao lại quên nơi này?” Văn Tri Lai bước từng bước về phía gã. Một tháng trước, trong khoảnh khắc chạm tới cảnh mộng của fax, cô rõ ràng nghe gã nhắc tới “Sứ mỹ nhân”, khi đó, cô đã biết sự xuất hiện của gã không phải là ngoài ý muốn, người đàn ông này có quan hệ mật thiết với sứ mỹ nhân. Mà giờ khắc này, ở trên lăng tẩm của công chúa, nguồn cơn của ngàn năm trước cũng không còn chỗ nào để che dấu, cô cuối cùng đã hiểu, phía sau lời nguyền của Đông Phương gia, có liên quan đến chính là yêu hận tình thù của lòng người phức tạp, đó là thứ tình yêu khác thường như một mắt xích lại ngoặc vào một mắt xích, làm cách nào cũng không phân rõ ràng.
Miếng ghép về câu chuyện của Sứ mỹ nhân, chỉ thiếu một mảnh này của Du Nhận, mới có thể đầy đủ
” Cô… cô gọi tôi là gì?” Du Nhận kinh hãi đè nén hơi thở, chân mềm ngã ngồi.
” Phò mã, trượng phu của công chúa triều Tống năm đó, quanh năm ở bên ngoài làm võ tướng, rõ ràng cùng công chúa ân ái vô cùng, tại sao ngàn năm qua khiến ông canh cánh trong lòng, không quên được cho đến nay, giống như không phải là tình yêu đối với công chúa, mà là hận thù?”
“Cô…” Lời của cô, khiến cho những cảnh mộng ngắn ngủi của gã toàn bộ được chắp lại, gã nín thở kinh sợ, ngực nặng như ngàn cân
Chuyện xưa như khói bay, mặc dù không còn cách nào thấy được toàn bộ, nhưng tâm trạng trong mộng của gã, cũng bị cô đánh thức.
Hận? Đúng vậy, trong gấc mộng kia, gã không phải đối với cô gái dưới mộ phần kia không buông, mà là hận!
Nhưng nàng ta là vợ của gã, tại sao gã lại hận nàng? Tai sao sau khi nàng ta chết, hắn lại lấy hoa trắng rải trên mộ nàng không nói câu nào mà kháng nghị?
“Tất cả đáp án, đều liên quan đến Sứ mỹ nhân đi? Cũng… liên quan đến người công tượng kia, đúng không?” Cô nhắm thẳng vào mấu chốt. Gã đột nhiên biến sắc, trái tim đột nhiên nhói lên….
Công tượng, cái người được xưng là “Thiên Công” thiên tài luyện gốm ấy, người nam tử rực rỡ cả ngày vây quanh thê tử của gã kia….
Vừa nghĩ tới người kia, gã nhịn không được siết chặt quả đấm, hô hấp trở nên nặng nề tắc trệ.
“Cứ theo lý thuyết mà suy đoán, ông có lẽ là hận công chúa để cho một công tượng vì nàng mà chết vì tình, hận nàng đến chết cũng còn ôm theo 『 sứ mỹ nhân 』 mà công tượng kia dùng một thân xương máu luyện ra, ông hận trái tìm của nàng, cho tới bây gờ chưa từng chân chính thuộc về ông. ông hận nàng khi còn sống qua lại quá thân thiết với công tượng, sau khi chết lại cùng hồn phách của công tượng gắn bó, ông hận giữa ông và nàng, vĩnh viễn có một người thứ ba…” Nói xong lời cuối cùng. ngữ điệu của cô đột nhiên chuyển biến, kì quái chất vấn: “Nhưng, sự thật chân chính là gì? Phò mã, lần này ông chuyển thế, thật sự là vì công chúa mà tới sao?”
” Cái… cái gì?” Gã đột nhiên cảm thấy sợ hãi, sợ hãi mỗi một từ cô sắp thốt ra.
” Ông muốn tìm Sứ Mỹ nhân, là vì công chúa, vẫn là vì công tượng?” Cô đột nhiên hỏi.
Sắc mặt hắn trắng bệch, sống lưng khẽ run.
“Trên lý trí, ông cho rằng ông ôm theo tâm trạng bị phản bội, ôm theo mối nghi ngờ công chúa bất trung với ông, trằn trọc mà chuyển thế, nhưng mà, sâu thẳm trong tâm linh của ông, là gì ?!”
“Đừng nói….” Gã thở hổn hển, sắc mặt bắt đầu vặn vẹo.
“Là ai phản bội ai? Là ai thay lòng trước? Một cuộc hôn nhân dường như mỹ mãn, thì ra lại che dấu những khúc mắc yêu hận không thể để người khác biết, ai mà biết được, đường đường một võ tướng, lại bị diễm sắc của một nam công tượng mê hoặc….”
” Tôi bảo cô đừng nói nữa! Khép lại Thiên Nhãn đáng chết của cô! Tôi không cho phép cô nhìn, không cho phép cô nói thêm một chữ nào nữa! Không cho phép nói!” Gã xấu hổ giận dữ xông lên trước, siết chặt lấy cổ của cô, kích động gầm lên.
“Ông….vĩnh viễn sẽ không tìm thấy….Sứ mỹ nhân….” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Văn Tri Lai tái dần, khẽ nói ra một câu cuối cùng, hai mắt dần dần trắng dã.
” Câm miệng! Đáng chết! Cô đáng chết!” Du Nhận bị chọc phải tâm sự khó chịu, cả người nổi đên lên, tay không tự giác càng siết chặt hơn.
“Ưm…” Đôi mắt của cô bỗng nhiên nổi đầy tơ máu, hít không nổi chút không khí nào, thân thể dường như muốn nứt ra, căn bản không phát ra bất kỳ thanh âm nào.
Sao vậy, cô sắp chết sao? Trong lòng cô không ngừng bất định tự hỏi mình, sau đó, một giọng nói đột nhiên vang lên trong đầu cô.
“Giao cho cô, Tịnh Y, xin hãy hoàn toàn chặt đứt lục phân*của bọn họ, cho dù là kiếp sau, cũng đừng để bọn họ gặp nhau nữa…Nhờ cậy cô…Còn có,…hãy để ta và hắn không còn dính dấp gì nữa… Trăm năm ngàn năm sau này, ta cũng không gặp lại hắn…”
*Lục phân: 6 loại tình cảm của con người.
Là ai đang nói chuyện? Là ai…. đang nói chuyện với cô? A, thời gian của cô vẫn chưa tới, giống như có một chuyện vẫn còn chờ cô làm.. Một chuyện rất quan trọng….