” Không cần, mắt của tôi không sao, cám ơn anh đã đưa tôi trở lại.” Văn Tri Lai nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra, quay đâu đi chỗ khác, lui về phía sau ba bước, kéo ống tay áo xuống,giọng nói lạnh nhạt.
Thái độ khách khí, giọng nói khách khí, động tác phòng bị khiến Đông Phương Khuynh Quốc nhướn mày.
Lúc ở Tô Châu, cô mặc dù cũng trốn tránh hắn, nhưng cũng sẽ không giống như giờ phút này,cứ như vậy cự tuyệt hắn ngàn dặm, hơn nữa, khi gặp lại ở Hà Nam, hắn đã cho là quan hệ của hai người đã trở nên khác trước, nhưng mà, kể từ khi trở lại Đài Loan cô lại trở nên xa lạ hời hợt mà lạnh lùng, phảng phất đem hắn trở thành người xa lạ, trước sau cùng hắn giữ một khoảng cách nhất định.
Khoảng cách đó làm người ta nổi giận!
” Sao vậy, cô đang đề phòng tôi?” Hắn lạnh lùng hỏi.
Đi Hong Kong mười ngày, tim của hắn có một nửa ở lại bên người cô, đó là một thứ tưởng niệm nhung nhớ mà hắn không cách nào hình dung được, tất cả không khỏi nhớ tới khuôn mặt của cô, đôi mắt của cô, cho dù lúc đang lo lắng cho thương thế của Thiên Kiêu, nhưng lúc nào hình bóng cô cũng chiếm cứ in sâu trong tâm trí của hắn…. Nhưng mà,nhìn cô xem, tựa hồ hắn có ở đó hay không có cũng được không có cũng không sao, đương nhiên, đừng có nghĩ mà tìm trên mặt của cô được cái gì mà tâm tình dao động. Cái đấy thì thôi, bây giờ cô lại còn coi hắn là yêu ma quỷ quái gì đó, ngay cả vạt áo cũng không muốn cho hắn đụng vào.
” Phải.” Cô cũng không phủ nhận.
” Tại sao? Tôi là độc sao?” Kiều dung xinh đẹp mơ hồ phủ tầng sương lạnh.
” Phải. Đối với tôi mà nói anh chính là độc, không thể chạm vào.” Cô theo lời của hắn nói.
” Cô…” Hắn giận, lần đầu tiên bị người khác làm cho tức đến đau ngực.
” Tôi nguyện ý theo anh tới đây đã là nhượng bộ rất lớn, xin tôn trọng cố kỵ của tôi một chút.”
” Cố kỵ cái gì? A, cô đang chỉ mấy chuyện hoang đường rằng tôi sẽ hại chết cô kia sao?” Hắn nghiêng đầu hừ lạnh.
” Đó là sự thật.” Cô ngẩng mặt lên, giọng nói nhẹ mà nghiêm túc: ” Anh nếu như gần gũi tôi quá, tôi nhất định sẽ chết.”
“A ..”hắn đột nhiên cười lạnh, châm biếm: “Đúng nha, ra cửa sẽ chết, đi hướng đông sẽ chết, bây giờ ngay cả tôi chạm vào cô, cô cũng sẽ chết? Văn Tri Lai, lời sư phụ cô nói, cô hoàn toàn tin tưởng?”
” Sư phụ tôi tu hành rất cao, mặc dù người không có thiên nhãn nhưng liệu sự như thần.”
” Theo tôi thấy, ông ta căn bản chỉ hù dọa cô, hy vọng cô cả đời này thay ông ta bảo vệ Tịnh viên đừng đi đâu cả.”
Hắn bén nhọn cười lạnh.
” Sư phụ không phải người như thế, xin anh đừng nói bậy.” Sắc mặt cô nghiêm lại.
” Nói bậy chính là sư phụ cô, tại sao kết luận tôi sẽ hại cô? Tại sao như thế? ” Hắn cả giận nói.
” Sư phụ không có nói anh, sư phụ chẳng qua là theo mạng của tôi suy đoán nguyên nhân, chân chính xác nhận anh sẽ làm tôi tổn thương, chính là tôi.” Cô nhất định phải nói cho rõ ràng, nhất định phải nặng lời mới được, như vậy, mới có thể kịp, đẩy hắn ra thật xa, mới có thể bảo vệ hắn, không để cho hắn bị thương.
” Chẳng phải cô nói qua Thiên nhãn không thể nhìn thấy tương lai của mình.” Hắn mỉa mai phản đối.
” Đúng vây, vốn là như vậy, nhưng khi anh chạm tới tôi, tôi lại nhìn thấy tử vong.”
” Cái gì?” Hắn biến sắc mặt
“Là ánh mắt của tôi chỉ thấy được người sẽ phá hủy tôi xuất hiện trước mặt của tôi, một khắc kia, tôi đã xác định đó chính là anh…. “Cô nói thẳng
“Đừng nói!” Hắn kinh động thanh quát bảo ngưng lai. Từ chính miệng cô nói ra, chẳng khác nào lời tiên đoán, cũng sẽ thành hiện thực! Hắn không muốn cô nói ra, không cho phép cô nói ra,
“Anh có thể không tin không nghe, nhưng anh thật sự là sát tinh của sinh mệnh tôi, ngay từ lần đầu gặp anh, tôi đã biết….”
Lời cô còn chưa dứt, đã bị kéo qua, tiếp đó, một hơi thở nóng rực che lấy bờ môi của cô, cũng che lại giọng nói của cô.
Cô kinh hãi, giãy dụa, nhưng khí lực của hắn quá lớn, ôm cô thật chặt, hôn mãnh liệt, dùng hơi thở của hắn áp đảo trời đất khóa cô lại! Trong nháy mắt, hình dáng của hắn rõ ràng chiếu vào trong mắt cô, khuôn mặt diễm lệ tuyệt luân kia, mái tóc dài mềm mại như một mảnh hổ phách màu nâu kia, lông mi vừa cong lại vừa dày như cánh quạt kia,… Cô không có cách nào mở miệng, không có cách nào lên tiếng,…không có cách nào hô hấp nữa, trái tim giống như muốn vỡ ra, trong lồng ngực co lại phấn khích.
Người đàn ông này, lần đầu tiên gặp nhau ở Tịnh Viên đã xâm nhập vào mắt của cô, mà ở cái đêm bị trói lại hôm đó ở Thượng Hải, đã xâm nhập lòng cô, một tháng trời này, cô liều chết che giấu, liều chết đè nén, chỉ sợ tình cảm mới nhen nhóm của mình sẽ bừa bãi tán loạn, sợ trái tim bình tĩnh của cô, sẽ nổi lên giông bão…
Hắn có biết cô phải cố gắng bao nhiêu khí lực mới có thể trước mặt hắn duy trì lạnh nhạt?
Phải dùng ý chí lực rất mạnh, mới có thể ngăn cản trái tim của mình vì hắn mà nhảy nhót ?
Nếu như hắn biết, hắn cũng sẽ không như vậy nhất định muốn công phá bức tường thành cô bằng được.
Mà hắn chính là cái gì cũng không biết! Cái gì cũng không biết.
Đông Phương Khuynh Quốc cảm giác cô đang run rẩy. Là tức giận? Là kinh hoảng?Hay là bất an? Hắn đều không quản, hắn chẳng qua là muốn cô hiểu hắn, hắn không chấp nhận bất kì chỉ trích hay tiên đoán, cái gì sống cái gì chết chứ, cũng không thể ngăn trở hắn đến gần cô, chạm vào cô, yêu cô.
Cô không thể dùng cặp mắt kia mê hoặc hắn xong lại muốn hắn thanh tĩnh, không thể đã chiếm trọn trái tim của hắn xong mới bảo hắn tránh ra. Hắn không chấp nhận. Mười ngày qua vô cùng mệt mỏi, nhớ mong, tức giận đều hóa thành nụ hôn mãnh liệt này, trong nụ hôn có mất hồn, mềm mại, cùng thâm tình tuyệt đối.
Lần đầu tiên trong đời hắn yêu một người, lần đầu tiên biết nhớ nhung người khác, tình cảm như vậy, có lẽ sẽ không có lần sau, hắn không muốn dừng lại, lại càng không nguyện ý bị ngăn cản ,đặc biệt lại bị chính người mình yêu ngăn cản.
Văn Tri Lai không chịu nổi thứ thâm tình như vậy, yêu là độc, tình là độc, sẽ tổn hại đến đôi mắt của cô, định lực của cô, còn có thọ mệnh của cô, vì vậy, cô bắt đầu choáng váng, hít thở không thông, sắp lên cơn sốc.
Nụ hôn này, hại cô trúng độc, độc chính là hắn.
Không biết qua bao lâu, môi của hắn nếm phải một vị mặn chát của máu tanh, hắn kinh hãi ngẩng đầu lên, sắc mặt đại biến
Cô đang rơi lệ, chảy huyết lệ!
” Văn Tri Lai!” Hắn hít một hơi sâu.
Cô mở mắt ra, đôi mắt đen vốn trong suốt, chìm vào một mảng màu đỏ khiến người ta sợ hãi.
Hắn thật bị dọa cho sợ! Hắn ôm lấy cô ngã ngồi trên ghế sa lon, khép mắt cô lại, giọng khàn khàn gấp gáp gào lên: “Nói cho tôi biết, phải như thế nào mới có thể ngừng chảy huyết lê? Phải làm như thế nào mới có thể không khiến cho em rơi lệ nữa?”
” Chỉ cần…. anh đừng đến gần tôi nữa.” Cô cúi đầu trầm tĩnh nói, che giấu tâm tư cùng nghẹn ngào.
Hắn cứng đơ người, khuôn mặt xinh đẹp có chút vặn vẹo mà tái nhợt. Vấn đề thật sự là tại hắn sao? Thật sự là hắn hại cô rơi lệ? Hắn từ từ rụt tay về, nhìn mặt của cô cùng lòng bàn tay của hắn đều giống nhau dính một màu lệ đỏ, nỗi sợ hãi trong lòng kia, mạnh mẽ ngưng tụ, sau đó, dâng lên một trận lạnh lẽo.
” Chảy huyết lệ…. trước kia từng có sao?” Hắn hỏi.
” Không có, là sau khi nhìn thấy anh mới bắt đầu.”
” Thật sự đều là bởi vì tôi ?” Hắn cắn răng hỏi tiếp.
” Đúng vậy.”
” Chảy huyết lệ, sẽ chết thật sao?”Trái tim lơ lửng, hắn chỉ muốn hỏi cho biết.
” Đúng vậy đây, là dấu hiệu của cái chết.”
Đáp án này, rốt cục đã khiến cho kẻ ngoan cố lại ngang bướng như hắn hoàn toàn bị đánh bại.
Bị chính cô gái mình thích lên án tính yêu của hắn sẽ hại chết cô, điều này so với cô nói thẳng rằng không thương hắn còn ghê tởm, buồn cười,đáng hận hơn cả!
” Tôi hiểu, tóm lại, em chính là muốn tôi rời xa em đúng không?” Hắn đứng dậy lui về phía sau nhìn cô chăm chú.
” Phải, làm phiền anh.” Mắt cô hạ thấp xuống
Phiền toái? Cô cũng biết thích một người, nếu thu hồi lại tình cảm có bao nhiêu phiền toái sao? Phiền toái chính là rõ ràng ở ngay trước mắt nhưng lại không thể đến gần, không thể chạm vào cảm nhận, phiền toái chính là lúc này trái tim không ai cần của hắn nên đặt vào đâu bây giờ? Sớm biết, thì đừng để cho hắn gặp cô,,cuộc đời này không gặp nhau, cũng sẽ không phiền toái.
” Được rồi! Tôi sẽ làm theo, nếu tôi đối với em mà nói là một kẻ gieo tai họa, thì tôi sẽ cách xa ra một chút, tránh cho tôi khỏi tổn thương em.” Khuôn mặt hắn u ám, cười lạnh.
Tiếng cười như dao, cắt qua ngực của cô, cô hít một hơi, đem nỗi khổ sở kia nhẹ nhàng nuốt xuống:
” Cám ơn.” Hắn đã đáp ứng như vậy là tốt rồi, như vậy hắn cũng sẽ không bị cùng cô cuốn vào trong chuyện rắc rối ẩn núp không biết bao nhiều nguy hiểm kia.
” Cám ơn? Em lại còn cám ơn tôi? A… thật buồn cười” Hắn cười vô cùng châm chọc. Dùng loại phương thức này đem trái tim hắn đập nát hoàn toàn, cuối cùng lại nói cám ơn, cô gái này thật độc ác.
Cô căng thẳng cúi đầu nắm chặt vạt áo trắng, trên gò má lưu lại những giọt lệ nhỏ cháy xuống tà áo trắng, nhuộm thành nhiều đóa hoa hồng.
Hắn nhìn mà kinh hãi định, ngồi xuống muốn lau cho cô, nhưng mới bước qua được một bước, liền im lặng đứng lại, chỉ nắm chặt tay thành quả đấm, sau đó bực mình quay đầu kêu nữ giúp việc chăm sóc cho Văn Tri Lai ở bên ngoài: ” A Huân! A Huân!”
Cô gái trẻ tuổi vội vàng chạy vào bên trong hỏi: ” Tam thiếu gia, có chuyện gì?”
” Giúp Văn tiểu thư lau mặt cho sạch”
” Vâng.” A huân vừa quay đầu vừa nhìn thấy Văn Tri Lai trên mặt nhất thời thất thanh kêu lên: ” Trời! Văn tiểu thư làm sao trên mặt toàn là máu?”
” Đừng có kêu, đó là nước mắt của cô ấy.” Hắn trách cứ nhẹ nhàng.
” Nước mắt?” A Huân đơn giản sững sờ, chảy nước mắt màu đỏ ư?
” Ừ! Chảy Huyết lệ nhưng là từ tuyệt chiêu khác của Thiên nhãn đấy”. Hắn tàn khốc châm biếm.
Văn Tri Lai nhắm mắt lại làm bộ không có nghe thấy lời nói quá đáng của hắn, làm bộ như trái tim không đau đớn, làm bộ mình một chút cũng không có bị đâm bị thương.
” Vậy .. Làm gì có chuyện như vậy Văn tiểu thư có phải là ngã bệnh không? Có muốn tìm thấy thuốc tới xem một chút?” A Huân vội vã chạy vào phong tắm lấy khăn lông ướt, lau đi từng vết máu trên mặt Văn Tri Lai.
” Không cần, chỉ cần tôi tránh xa cô ấy một chút, cô ấy sẽ không sao, bởi vì, toàn thế giới này chỉ có tôi sẽ hại chết cô ấy.”
Hắn tự giễu, bực tức đẩy cửa ra.
Cô trầm mặc nghe tiếng bước chân hắn dần dần rời xa, cho đến khi cánh cửa nặng nề bị đóng lại, tâm tình bị đè nén tất cả nổ tung, nỗi đau đớn kia giống như dòng nước xiết xối lên toàn thân , cả người cô bắt đầu không tự chủ được mà run rẩy.
” Văn tiểu thư! Cô thế nào? Cảm thấy lạnh sao?” A Huân kinh hãi vội dìu cô mới giật mình ,cảm thấy cơ thể cô nhiệt độ rất thấp.
Cô muốn mở miệng cũng đã không có khí lực để nói chuyện.
” Cô như thế nào? Rất không thoải mái sao? Có cần tôi đi gọi Tam thiếu gia trở lại không?” A Huân bị làm cho sợ đến nỗi luống cuống cả tay chân.
Cô lắc đầu, bắt lấy tay A Huân cố gắng nặn ra tiếng: ” Không, tôi không sao ngủ một lát là tốt rồi.”
” Nhưng cô…..”
” Tôi chẳng qua là mệt mỏi quá thôi.”Cô yếu ớt chậm rãi khép lại hai mắt mệt mỏi cùng đau đớn.
Thì ra là muốn ngăn cản tình yêu, phí sức như vậy, mà muốn bản thân đối nghịch với tâm ý, sẽ thống khổ như thế.
Cô còn có thể trở lại quá khứ bình yên tĩnh lặng sao? Còn có thể sao?
Không, cô so với ai khác hiểu rõ, đã yêu, thì không thể, mãi mãi không thể…..
Du Nhận lần đầu tiên nhìn thấy Thiên Công vào một ngày cuối thu, người kia, đứng dưới tàng cây, đang nâng niu chiếc bình sứ mình chế tác, hướng về phía nương tử của gã mỉm cười. Rõ ràng một dung nhan diễm lệ, xinh đẹp làm cho trái tim gã chấn động.
Gã không hiểu vì sao một dung nhan như thế lại xuất hiện trên người một nam tử?
Mà nam tử như thế lại hết lần này tới lần khác lại len lén ái mộ thê tử của gã!
Một năm sau, lại lần nữa nhìn thấy hắn, càng thêm phần xinh đẹp, khi hai người đụng nhau ở hành lang, hắn cúi đầu quỳ sát ở trước mặt gã vấn an.
” Ngẩng đầu lên.” Gã ra lệnh, hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm gã. Đây là bọn hắn lần đầu tiên mặt đối mặt, bốn mắt đụng nhau, gã bị ý vị đặc biệt của Thiên Công mê hoặc.
Nhưng, trong mắt của hắn không có gã, dù gã đứng trước mắt hắn, hắn cũng chỉ toàn tâm toàn ý với thê tử của gã.
Một đoàn lửa cứ như vậy ở trong lòng gã bùng cháy lên, gã tức giận, gã căm phẫn, gã… ghen tỵ với chính thê tử của mình.
Gã khó có thể chịu đựng việc hắn và thê tử của mình lúc nào kè kè bên nhau suốt ngày, mặc dù gã biết rõ ràng thê tử yêu gã sâu đậm như thế nào, gã tuyệt đối không thể nào cũng hắn có bất kỳ tư tình gì cả, nhưng gã vẫn không nhịn được chua xót, hắn càng lưu luyến si mê thê tử của gã, hắn càng thêm chán ghét thê tử đã kết hôn với mình mười năm, cũng càng không chịu nổi sự đụng chạm của thê tử….
Điên cuồng đến như thế! Gã nghĩ, gã thực sự phát điên rồi!
Vì vậy gã chột dạ, hoảng sợ chạy trốn đến biên quan xa xôi, gã cho rằng, chỉ cần chạy tới một nơi thật xa, thứ tình cảm không nên có kia có thể dứt bỏ được, nhưng vô ích, không gian càng xa, nỗi tương tư càng sâu, gã thống khổ không dứt, mỗi ngày đều đau khổ, muốn trở về, rồi lại bởi vì không có cách nào đối mặt với ánh mắt thẳng thắn của thê tử, nên chậm chạp không về. Cho đến mùa đông năm đó, phương xa truyền đến tin tức về cái chết của hắn cùng thê tử bị bệnh nguy kịch, gã mới hoảng hốt hồi triều nhưng đường xá xa xôi, gã cuối cùng cũng chỉ có thể đưa tiễn thê tử của mình trước lúc lâm chung, ngay cả gặp mặt lần cuối cũng không được. Người gã thích nhất, cùng với người yêu gã nhất, cứ như vậy cùng nhau biến mất trong sinh mệnh của hắn, …Tim của gã vỡ nát, lại không phải vì thê tử của mình, mà lại là vì hắn! Hơn nữa khi gã biết được hắn cam nguyện lấy xương cốt của mình để làm thành đĩa sứ, chỉ vì muốn cùng thê tử của gã chết cùng, đồng sinh đồng tử, lửa ghen vốn dĩ che giấu trong lòng rốt cuộc cũng hóa thành ngọn lửa cuồng bạo, thiêu đốt lý trí cùng suy nghĩ của hắn.
Gã hận! Thật sự hận.
Sau khi phong lăng, gã đứng trước lăng tẩm thê tử mình thề với trời, gã không đem hắn cùng thê tử tách ra không được, gã không thể không có được hắn, hắn hóa thành quỷ, gã sẽ bắt quỷ, hắn hóa thành đĩa sứ, gã sẽ đoạt lấy đĩa sứ,gã, kiếp này, kiếp sau, kiếp sau nữa đều sẽ không bỏ qua hắn.
Chết cũng không bỏ qua.
Du Nhận từ từ mở mắt, ánh mắt bén nhọn như dao khắc, khuôn mặt gầy gò bởi vì bị thương càng lộ vẻ lạnh lùng.
Rơi vào lăng tẩm của công chúa, gã cả người bị thương nặng hôn mê một tuần lễ, nhưng trong khoảng thời gian này, trí nhớ của gã hoàn toàn thức tỉnh.
Sự tiếc nuối đau lòng của ngàn năm trước cũng đều theo kiếp trước khúc mắc đã tháo gỡ mà trở nên rõ ràng, gã rốt cuộc hiểu gã cả đời này gã vì cái gì mà tới.
Gã đến tìm “Hắn”! Tìm Thiên công đã khiến cho gã nhớ nhung thành hoang tưởng quấn quýt tới tận ngàn năm sau kia. Xương cốt Thiên Công giấu trong Sứ mỹ nhân đã bị trộm, Thiên Công liệu có khi nào cũng chuyển thế tới hiện đại? Nếu như thế thì đang ở nơi nào?
“Ông chủ, theo tin tức chúng ta lấy được 『 Sứ mỹ nhân 』 hiện tại đang ở Đông Phương gia. 『 Đông Phương mỹ nhân 』 bao đời nay có thể phục chế đến hoàn mỹ đồ gốm đời Tống. Chính vì tổ tiên bọn họ đã vào trộm được vật chôn theo này trong lăng tẩm công chúa”. Mã Hải một tay bó thạch cao, một tay cầm một phần tài liệu đi tới.
” Phải không?” Du Nhận lạnh lùng khóe miệng giương lên. Quả nhiên không sai, Sứ mỹ nhân đang ở nhà của Đông Phương Khuynh Quốc! Như vậy gã rất nhanh sẽ cùng cái tên mỹ nam nghiêng nước kia gặp mặt?
” Còn có một tin đồn nói Đông Phương gia bởi vì Sứ mỹ nhân mà gặp phải lời nguyền rủa, mỗi con cháu cũng sống không quá ba mươi tuổi.” Mã Hải lại nói.
” Ha? Nguyền rủa của Sứ mỹ nhân? Là nguyền rủa ư…” Gã cười lạnh. Thiên Công là vì tức giận phải chia lìa thê tử mới hạ lời nguyền rủa đó? Hừ nói như vậy gã còn phải cảm tạ Đông Phương gia giúp gã chia rẽ bọn họ.
” Vậy Văn Tri Lai? Cô ta bây giờ cũng đang ở Đông Phương gia?” Gã lại hỏi.
” Đúng vậy, cô ta đang làm khách ở Đông Phương gia, có lẽ một thời gian ngắn nữa sẽ không rời đi.”
“Thật tốt quá, ta phải tìm cô ta! Con bé kia nhất định sẽ biết Thiên Công đã đầu thai chuyển thế hay không, Thiên nhãn của cô nhất định sẽ thấy người đó đang ở nơi nào, bởi vì cô ta năm đó là một Vu nữ tài giỏi! Một thiếu nữ sắp trở thành Quốc sư cung đình, cô ta không có gì không biết, cô ta cái gì cũng biết…” Hắn cười ác nghiệt, trong mắt phát ra những ánh lửa rét lạnh.
Đông Phương Khuynh Quốc uống rượu, mê hoặc một cách kì lạ nghiêng người mơ màng trên ghế sa lon, bên trái ba cô gái dán chặt lấy hắn không tha, bên phải hai cô gái khác cũng đem hết chiêu thức trên người muốn hấp dẫn hắn liếc nhìn một cái, cách mấy bàn, mấy người đàn ông ăn mặc sang trọng, từ lúc nãy vẫn đưa mắt dính trên mặt hắn, khuôn mặt kinh diễm . Không, phải nói là cả quán rượu cao cấp này cả nam lẫn nữ đều không khỏi bị hắn hấp dẫn. Vẻ đẹp hoang dã của hắn, vẻ mỹ diễm của hắn, vẻ nam nữ trung tính của hắn, trong mắt nữ nhân hắn là nam, trong mắt nam nhân hắn tựa như nữ nhân, hắn tựa như tinh linh trong truyền thuyết bất kể là âm dương đồng thể, quyến rũ trái tim của cả nam lẫn nữ.
Đông Phương Khuynh Quốc hoàn toàn không nhận ra những nữ nhân này, cũng không muốn biết, hắn tới nơi này chỉ là vì không muốn ở nhà, tới nơi này là muốn hoàn toàn hít thở một bầu không khí không có hương vị của Văn Tri Lai, nếu biết cô đang ở quanh mình lại không thể đến gần, không thể nhìn cô, quá thống khổ, không bằng dứt khoát cách xa một chút, xa đến không có cảm giác cô tồn tại, dùng rượu làm tê dại nỗi đau trong tìm, đem ý thức của mình cùng tình yêu kia cũng uống say, trở về ngả đầu liền ngủ một giấc, như vậy hắn cũng sẽ không quản được bản thân vừa tỉnh lại chân đã muốn hướng tới khu nhà riêng, sẽ không từng phút từng giây kháng cự mình nhớ tới cô.
” Anh tên là gì? Nói cho em biết đi.” Cô gáo nũng nịu cầu khẩn.
” Anh ở đâu? Chờ chút nữa em đưa anh trở về có được hay không?” Một người khác thưởng thức đuôi tóc của hắn, lớn tiếng nói.
” Có thể cho em số điện thoại di động không?” Lại có một cô gái trẻ tuổi mở miệng. Bên trái một câu, bên phải một câu có chút ồn ào. Hắn cười mị hoặc một tiếng, cái gì cũng không nói, chỉ ôm chầm lấy các cô, mỗi người cho một cái hôn.
Các cô gái mừng rỡ thét chói tai, tranh nhau đoạt lấy, chỉ muốn được âu yếm.
Ai cũng được, chỉ cần đừng làm môi của hắn vô ích phải phát hoảng, chỉ cần có thể làm ấm áp môi của, hắn ai cũng có thể.
Chẳng qua là, mùi rượu trộn lẫn mùi nước hoa, quá khó nuốt xuống, làm hắn liên tiếp nôn mửa, cũng làm hắn càng nhớ đôi môi thanh thuần như tuyết của Văn Tri Lai.
Văn Tri Lai….
Vừa nghĩ tới cô, đôi mắt trong suốt hiện ra, ánh mắt sáng long lanh lại như âm hồn không tiêu tan quấn quanh tâm trí hắn, một lực rung động mãnh mẽ đẩy tất cả các cô gái ra, đem ly rượu mạnh mẽ uống một hơi cạn sạch, sau đó nắm chai rược trực tiếp dốc thẳng vào miệng.
” Anh làm sao vậy? Đừng uống như thế! Sẽ tổn hại cơ thể” Cô gái gấp giọng khuyên can.
” Tránh ra! Chớ phiền tôi!” Hắn hất cô ta ra, cũng muốn hất tung hình ảnh trong lòng.
” Này, anh ấy bảo cô tránh ra! Biến đi!” Cô gái bên phải nói với người bên trái.
” Làm gì có? Nên đi chính là cô ấy? Bà tám đáng chết!” Cô nàng bên trái giận dữ cãi lại.
Các cô gái tranh nhau sủng ái làm rùm beng, hắn chán ghét bèn đứng dậy bước vào sàn nhảy ở tiền sảnh điên cuồng nhảy múa. Tóc dài tung bay lộ vẻ mĩ miều, dung nhan mê hoặc đám đông, vạt trước áo sơ mi hoàn toàn mở ra, thân thể như rắn đong đưa, trêu chọc cả nam lẫn nữ. Không khí nhất thời vọt tới điểm cao nhất, tất cả mọi người vây quanh hắn, mê muội theo hắn mà gào thét, còn có một số ít nam nữ chủ động đến gần sát hắn, dán vào hắn nhảy những điệu khiêu khích, còn có người đưa tay chạm vào hắn, hắn cũng chẳng sao cả,chẳng qua chỉ bạt mạng lắc lu, nhảy nhót, ép mình phải cười….
Mấy vũ khúc kết thúc, hắn thở hổn hển đi xuống sân khấu, choáng váng lung lay một cái, bỗng một chàng trai trẻ tuổi lại gần lấp tức ôm lấy hắn, ghé vào lỗ tai hắn nhẹ hỏi: ” Mệt không? Có muốn hay không tôi dẫn cậu đi nghỉ ngơi một chút.”
Hắn ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm người kia, khóe miệng gọi lên một nụ cười yêu mị
” Nhìn cho rõ, tôi là đàn ông!”
” Tôi biết, nhưng không sao cả.” Chàng trai nín thở vuốt mặt hắn. Người này so với con gái còn khiến tâm hồn người khác khao khát hơn.
” Không sao cả? Có thật không? Cùng tôi ở chung một chỗ là sẽ chết đấy.” Hắn cười, khóe miệng giương lên, cơ hồ dính sát vào bên môi chàng trai kia.
” Tôi không sơ chết.” Người kia miệng khô lưỡi khô vội la lên.
Hắn khựng lại,nụ cười với lúm đồng tiền biến mất.
” Không sợ chết?” Người này lại dám ở trước mặt hắn nói không sợ chết? Ba chữ này giống như ngòi nổ nhen nhóm vào trái tim hắn, buồn bực bị thiêu đốt thành ngọn lửa, vẻ yêu mị biến đổi, thành một cơn tức giận, trong nháy mắt điên cuồng nổi lên, nặng nề huơ ra một quyền đánh cho tên văng lên trên bàn, tất cả chai rượu cùng ly vỡ tan đầy đất, các cô gái kinh hoàng thét lên trốn tránh, gây ra sự hỗn loạn trong quán rượu
” Thật không sợ chết sao? Vậy bây giờ chết đi cho tao thấy! Chết đi!” Hắn gầm thét một tiếng túm chặt lấy tên kia đấm một phát.
Ai không sợ chết? Chỉ có kẻ không biết cái chết, không biết cái gì gọi là người chết mới dám nói như vậy!
Cả hiện trường xôn cao, chẳng ai ngờ được một người xinh đẹp như thiên tiên như vậy khi đánh người lại giống như yêu quái đằng đằng sát khí.
Trong đám bạn của tên kia, có người thấy thế cũng đánh tới, năm đánh một, bởi vì tất cả mọi người uống chút rượu vào ra tay sẽ không biết kìm chế, đánh mù quáng, một người trong số đó thậm chí cầm chai rượu liền hướng mặt Đông phương khuynh Quốc đập xuống.
Hắn có thể tránh, nhưng lại không muốn tránh, đưa tay lên ngăn chặn, chai rượu vỡ vụn, cắt qua tay hắn đầy máu, cảm giác đau đớn kia cuối cùng cũng lấn át sự phiền giận trong trái tim hắn, cúi đầu nhìn bàn tay đầy máu tươi, dường như điên rồi bỗng nhiên cười to, cười đến điên cuồng kịch liệt
“Ha ha…” thì ra tay còn có thể thấy đau? Thật làm cho dù có sắp bị tình yêu giày vò đến chết nhưng bụng vẫn thấy đói, miệng vẫn sẽ khát, tay vẫn sẽ đau.
Thì ra tình yêu không có đáng sợ như vậy sao? Một chút cũng không đáng sợ…
Năm kẻ kia cơ hồ cũng bị hắn dọa cho choáng váng.
Lúc này quản lý quầy rượu đi tới, theo phía sau là Thập Tứ. ” Mau đưa tam thiếu gia nhà anh về đi!” Quản lý thở dai nói.
” Rất xin lỗi.” Thập tứ tiến lên dìu Đông Phương Khuynh Quốc vẫn đang cười điên cuồng rời khỏi hiện trường. Ngày thứ mười, quán rượu thứ năm, Tam thiếu gia vẫn còn quậy chưa đủ sao?
Thập Tứ than thở, khẩn cấp liên lạc với Thập Nhất, nhanh chóng đưa Đông Phương Khuynh Quốc về Đông Phương gia.