Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2: Đêm tân hôn

Nhịp thở của Ninh Tịnh bấy giờ mới đều đặn như trước.

Tử Hy chưa kịp cảm tạ Trần Hạo Hiên, đã thấy hắn rời khỏi, chỉ một thoáng sau đám đông cũng bốc hơi đi mất.

Như chưa hề có người lạ xuất hiện, vây quanh Tử Hy là không gian tĩnh mịch, đầy ắp bóng tối.

Lửa tắt ngúm.

Nàng trơ mắt nhìn theo ngọn lửa tàn, thu xếp mọi thứ về lại phòng tân hôn.

Cứ nghĩ đến cảnh Trần Nam làm náo loạn ở bàn tiệc, nàng cực kì hài lòng.

Vậy là đêm quan trọng nhất người con gái, nàng có thể thanh thản đánh tròn một giấc, không bận tâm đến bất cứ ai trong người nhà họ Trần.

Đến nửa đêm, đám gia nô trong phủ đột nhiên náo loạn, tiếng chân huỳnh huỵch xuống nền, khiến Tử Hy ngay lập tức bừng tỉnh.

“Phò mã, phò mã gia! “ Tiếng nhũ mẫu Trương lanh lảnh ngoài sân, luôn miệng gọi phò mã gia, phò mã gia rồi đến Hiển Hoàng Trần Nam.

Nàng chưa kịp bước một chân xuống giường, đã thấy cửa phòng bị mở toang, bởi tiếng đạp chân mạnh bạo đầy uy lực.

Phu quân của nàng, phò mã gia Trần Nam! Đây là lần đầu tiên nàng gặp hẳn, lễ thành hôn giữa hai người trước đó chỉ qua thông qua một mình miệng lưỡi của Trần Minh Viên quyết định.

Hắn hung hăng tiến tới, thân hình cao lớn, rắn rỏi thu vào tầm mắt kinh ngạc của nàng.

Nếu như Trần Hạo Hiên mang dáng dấp của thư sinh mảnh mai, nho nhã thì Trần Nam tượng trưng cho dáng vẻ đường hoàng, kiêu ngạo của một vị tướng lĩnh.

Mà hắn hãy còn rất trẻ, chỉ khoảng độ hai mươi ba tuổi.

Trần Hạo Hiên em trai hắn, kết duyên với Tử Hoàng đã lâu, năm nay cũng chỉ mới mười sáu tuổi.

Nửa đêm hắn phá cửa rầm rầm phòng tân hôn, thái độ giận dữ như thế, biết chắc là lành ít dữ nhiều, tự sâu trong đáy lòng Tử Hy khẽ run rẩy.

Nàng đã tính toán sai một bước, cứ tưởng bao tử hắn không tốt, uống nhiều rượu như thế chắc chắn đã bất tỉnh nhân sự đến sáng hôm sau.

Nào ngờ, mặt hắn không hề đỏ, mắt lộ rõ hung quang, giống như có thể nghiền nát nàng bất cứ lúc nào.

Tử Hy hướng con mắt kêu cứu về phía nhũ mẫu, nhưng tín hiệu cho thấy bà ta cũng chẳng thể giúp gì cho nàng.

Hiển hoàng Trần Nam một khi đã tức giận, rút lui vẫn là kế sách vẹn toàn hơn cả.

Nhanh như chớp, đám gia đinh đang hỗn loạn bỗng tản ra, để lại căn phòng còn lại tiếng thở của nàng, và thái độ thù địch của Trần Nam.

“Chúc Hiển hoàng và phu nhân Tử Hy sớm sinh quý tử, sống đến răng long đầu bạc.”

Ngoài cửa có tiếng vọng khe khẽ vang lên, càng khiến người ở bên trong bất an hơn hẳn.

Theo bản năng, Tử Hy lấy chăn che kín người mình, khí thế của Trần Nam khiến nàng tin rằng mình khó sống đến ngày mai.

Ánh mắt như chứa lửa của Trần Nam chưa bao giờ rời mắt khỏi khuôn mặt đang kinh hãi của nàng.

Bàn tay hắn khẽ vuốt nhẹ má Tử Hy, rồi đột nhiên, siết mạnh.

“Cũng không tệ đấy nhỉ, công chúa tiền triều, trưởng công chúa của Lý Giai Thụy đớn hèn! “

Tử Hy ngước mắt lên nhìn hắn, chỉ ước tai mình nhanh chóng ù đi.

Trưởng công chúa? Phụ hoàng? Kẻ đớn hèn? “Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, công chúa Lý Tử Hy.”

Trần Nam cười giòn, bàn tay vẫn không thèm lơi lỏng “Chẳng phải nghe rất không thuận tai sao, đằng nào nhà Lý cũng rơi vào nhà Trần, cô còn ra vẻ băng thanh ngọc khiết đến khi nào nữa? Trần Nam giữ chặt khuôn mặt nàng, ấn tay mạnh vào hai bên má, đến nói cũng chẳng thể nói được.

“Giá như trưởng công chúa cô có được nhan sắc của Tử Hoàng thì tốt quá.Cũng giống như ta có được phúc khí của Trần Hạo Hiên, được ông chú lắm mưu mô sắp xếp vào cung hầu hạ Tử Hoàng, thì ta cũng trở thành hoàng đế Đại Hạ từ lâu rồi! “

Trong cơn say, hắn thoải mái phát ngôn ra những lời đại nghịch bất đạo nhiều như thế, không hề e dè có kẻ lê đôi mách lẻo với hoàng thượng.

Tử Hy bấu mạnh vào tay hắn, cố gắng giẫy giụa, nhưng da thịt của Trần Nam giống như làm bằng thép, không thể lay chuyển.

Nàng chỉ có thể đấu mắt với hắn, đau khổ thầm nghĩ, một kẻ độc ác như vậy, lại trở thành phu quân của mình được hay sao? “Tại sao phải lấy người như cô? “

Trần Nam nghiến răng Ta có chỗ nào không bằng đứa em Trần Hạo Hiên, để bây giờ ngồi đây ấm ức tiếp nhận chức Hiển hoàng? Nhân lúc hắn không để ý, Tử Hy nhanh chóng giật mạnh tay hắn ra khỏi người mình.

“Hỗn xược! “

Nàng hét lớn, bỗng hối hận vì mình tháo trâm cài đầu quá sớm.

Mẫu hậu thường dạy, vũ khí phòng vệ hiệu quả nhất chính là đầu ngọn của cây trâm cài đầu.

“Uy thế nhỉ? “

Trần Nam lấy tay quệt miệng, thân hình cao lớn bất giác đổ xuống người nàng.

Bàn tay cứng như thép khi nãy, bắt đầu hư hỏng bóc tách lớp áo lụa mỏng manh, ngay dưới gấu váy nàng.

“Buông ra! Buông ra” Tim nàng tưởng như ngừng đập, chưa có nỗi sợ nào lớn bằng nỗi sợ này kể từ ngày phụ hoàng bị sát hại.

Thật sự, đây là đêm động phòng hoa chúc của nàng sao? “Công chúa, dù sao ta cũng chung đụng với gái kĩ viện rất nhiều.Hy vọng chút tài thuật nhỏ nhoi này có thể đáp ứng cô, để cô rên la dưới thân vị phu quân này! “Trần Nam cười gắn, dục vọng mãnh liệt của hắn đôn xuống bàn tay, khiến cúc áo của nàng chỉ một thoáng đã bị giựt đứt gần hết.

Nàng cố gắng với lấy chiếc trâm cài tóc, khi nhận ra nó đang yên vị ở chiếc bàn đầu giường.

Niềm hy vọng cuối cùng của Tử Hy, nàng phải dùng nó cắm vào cổ họng hắn! Đột nhiên, động tác của Trần Nam có phần khựng lại.

Chợt phát hiện ra điều gì đó, hản ngay lập tức nắm lấy chiếc trâm cài, dùng một tay bóp vụn.

Từng mảnh trâm cài rơi lả tả như cánh hoa, khiến mắt nàng hoa lên, không thể tin hắn là người trần bằng xương bằng thịt.

“Phải làm công chúa thất vọng rồi! “

Hắn đưa mắt nhìn nàng, nụ cười lạnh lẽo chợt tỏa đều trên khuôn mặt.

Sáng sớm đầu năm Giáp Ngọ, cả thành Tân An chìm trong tiết trời rét đậm.

Lá rụng nhiều, dù đám cung nhân đã cực nhọc quét từ tối hôm qua, nhưng đến sáng, lá vẫn rụng đầy một khoảng sân.

Tử Hy cứ ngắm mãi khoảnh sân đầy lá ấy, lơ mơ nghe cả tiếng chổi kêu loẹt quẹt.

Ninh Tịnh trong lòng đã rất phiên não, từ lúc tảng sáng đến giờ, công chúa chưa có lấy một lần chợp mắt.

Hiến hoàng Trần Nam trở ra phòng đầu tiên, đã hỏi đám cung nhân trong phủ một câu thế này: “Cửa phòng hư rồi à? “

“Dạ bẩm, tối hôm qua phò mã gia đạp mạnh quá, sáng nay chúng thần không dám làm kinh động đến ngài và phu nhân.

“Sửa lại đi.Còn nữa, đừng gọi ta là phò mã gia, nếu không, lưỡi ngươi không còn trong miệng đâu.”

Từ đó trở đi, chẳng ai còn gọi Trần Nam là phò mã gia nữa.

Nhiều năm sau, họ vẫn chỉ gọi Tử Hy là phu nhân, không được gọi là công chúa, kể cả bản thân Ninh Tịnh.

Có điều, từ khi Trần Nam rời đi, Tử Hy giống như bị ma ám, không nói không rằng,dường như đôi mắt ẩn chứa nỗi u uất không nói rõ thành lời.

Tối hôm đó, là hắn cưỡng bức nàng, coi nàng rẻ rúng hệt như đám kĩ nữ.

“Rên la đi, rên càng nhiều thì ta càng để ý đến cô, công chúa thất thế ạ!”.

Hắn nằm đè trên người nàng, đưa hạ thân rực lửa vào giữa hai chân, không chút e dè.

Cảm thấy cơ thể như bị xé làm đôi, nàng bất giác kêu lên một tiếng.

Đau đớn tận cùng, lần đầu tiên của người con gái, lần đầu hầu hạ dưới thân gã đàn ông căm hận mình đến tận xương tủy.

Hắn càng cố sức tiến tới với khí thế áp đảo, đâm mạnh vào phần sâu kín nhất của nàng.

Đầu hắn vùi sâu vào hõm ngực nàng, không chút nương tay tạo ra những dấu ấn màu đỏ mang đầy tư thù.

Tử Hy chỉ đáp lại bằng cách lặng thinh, truyền hết đau đớn vào việc nằm chặt tấm chăn nhàu nhĩ.

Về sau, nàng không còn biết kêu la, quen dần với kích thích từ hắn.

Trần Nam trước khi rời đi, cẩn thận mặc lại y phục, ném ánh mắt coi thường về phía nàng.

“Ngươi tưởng không rên la thì sẽ không rẻ rúng như đám kĩ nữ sao?”.

Tử Hy đau đớn hồi tưởng lại, khẽ cắn chặt môi.

Nàng nghe thấy vị tanh tưởi của máu, đặc cả đầu đôi môi mình.

Trên cổ nàng, những ấn kí màu đỏ còn đó, ngay sáng sớm đã gây sự khiếp hãi cho tất cả người hầu.

Ninh Tịnh sau đó dọn đẹp lại chăn màn, nhận ra dưới lớp chăn xộc xệch, một dòng máu li ti thấm ướt cả nệm.

Đêm đầu tiên, rõ ràng Tử Hy đã đau đớn thở không ra hơi, nhưng trong tâm nàng đã quyết định không thể thua được người này, thì vĩnh viễn không bao giờ mở miệng van xin tha thứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK