Chương 7: Làm thân
Không có một dấu hiệu nào chứng tỏ trời đất đang ấm dần lên.
Tấu sớ dâng lên triều đình, đa phần là nêu lên thiệt hại về việc trâu bò chết rét trong các xã kế đô, mùa màng thất bát, nhiều nơi dịch bệnh tràn lan.
Trần Hạo Hiên mấy ngày ăn ngủ không yên, liên tục cùng Trần Minh Viên và các tướng lĩnh bàn bạc trong phòng nghị sự.
Thái độ của Trần Nam với sự biến lần này hết sức bình thản.
Đêm đến, hẳn vẫn vui chơi với kĩ nữ như mọi lần, sáng ra lại tỉnh như không đi họp bàn nghị sự.
Tử Hy ngồi chờ đợi trong phòng mất mấy ngày, mới nhận được tín hiệu lạc quan từ phía Mi Lan.
Vừa thấy thân người Ninh Tịnh run run khi nhìn ra ngoài cửa, nàng đã đoán biết được “hung thần” đang đi tới.
Sau này, việc sợ hãi Trần Nam đã là đặc điểm nổi bật của Ninh Tịnh.
Tử Hy cắn môi ngồi im lìm, thật sự mà nói đến cả nàng cũng rất sợ hãi khi phải đối diện với hắn.
Ninh Tịnh lật đật cúi đầu chào Hiển hoàng, rồi chạy biến đi đâu mất, nhường sân khấu cho nàng thể hiện.
“Cô lại tiếp tục giở trò gì nữa đây? “
Trần Nam hướng ánh mắt vẫn đỏ về phía Tử Hy “Đêm hôm qua, Mi Lan đã rót trà cho ta, bí mật bỏ vào đó thứ hương thơm nồng, khiến ta mơ màng, lỡ tay ấn dấu mộc vào bản viết tay đó.”
“Trần Quốc Huy là con của ngài.”Tử Hy bình thản tiếp lời “ Thiếp biết chắc ngài sẽ không dễ dàng gì chấp nhận việc thân mẫu nó là người thấp kém, cho nên chỉ mượn nước đẩy thuyền! “
“Cô “
Sự thật là ngài đã đóng dấu mộc vào rồi, bản viết tay ấy thiếp đã cất vào nơi kín đáo, không dễ gì lấy được để tiêu hủy đâu! Nếu ánh mắt có thể giết người được, Tử Hy tin chắc mình không chết cũng bị thương tích đầy người.
Nàng biết mình đã hành động hết sức liều lĩnh, ngay cả Trần Nam đến bây giờ mới nhận ra, mình có một đứa con hoang với người kĩ nữ đó.
Đột nhiên, Trần Nam rời mắt khỏi Tử Hy, vội đập bàn cười ha hả.
Tiếng cười vang sảng khoái trong những thời khắc thế này, có thể khiển khối kẻ sởn gai ốc, không loại trừ nàng.
“Ha ha ha ha! Khá khen cho công chúa tiền triều, cô tưởng Mi Lan mong manh dễ dụ nên sai nàng ấy đến lừa ta chứ gì? Kế hoạch của cô rất hoàn hảo đấy, xưa nay ta rất ghét bị dắt mũi, đặc biệt là bởi một người đàn bà không có trong tay một tấc sắt.Cô muốn Mi Lan bị ta trừng phạt thật nặng, còn cô thì ngồi trong phòng ngư ông đắc lợi, đúng không? “
Tử Hy âm thầm nén giận, lúc đầu nàng dùng Mi Lan vì tin chắc dù cô ấy làm chuyện động trời nào, Trần Nam cũng có thể dễ dàng bỏ qua hết.
Đến cuối cùng, Trần Nam vẫn không có chút bất ngờ gì về sự tôn tại của đứa con trai, hắn lại tưởng nàng đang nghĩ mưu kế hại thê thiếp của mình.
Thật quá sức chịu đựng! Trần Nam hét lớn, miệng hắn gắn từng tiếng một: “Cô còn có âm mưu nào nữa đây? “
Hắn dù sao cũng không tin nàng, nàng chẳng có cách nào thanh minh cho bản thân được nữa.
Trước thái độ häản học đặc trưng của Trần Nam, nàng chỉ có thể cúi thấp đầu xuống, hoặc tốt hơn hết, nên quỳ luôn xuống dưới sàn.
Trong đời nàng chỉ quỳ đúng ba lần.
Lần đầu tiên khi bị phụ vương trách phạt vì lỡ đánh vào mặt Tử Hoàng; Lần thứ hai là quỳ xuống khi cầu xin cho Trần Quốc Huy; Lần cuối cùng hạ mình van xin Trần Minh Viên, cũng chính là kẻ từng bức tử phụ vương nàng.
“Xin Hiển hoàng chấp nhận Trần Quốc Huy là vương tử của ngài.Tuy mẫu thân đứa trẻ mang trong mình thân phận kỹ nữ, nhưng từ khi qua lại với ngài người đàn bà đó chỉ âm thầm sinh con, nuôi nấng nó đến năm sáu tuổi.Nếu ngài gặp một lần, chắc chắn cũng sẽ yêu quý Trần Quốc Huy! Thiếp xin thề, sẽ không bao giờ tranh chấp với Mi Lan địa vị trong vương phủ này.”
Đôi mắt nàng nhìn Trần Nam vạn phần kiên quyết.
Trần Nam hừ lạnh.
Tử Hy cũng chẳng mong cầu được hắn đỡ nàng dậy, mặc dù trời đang rất rét, sàn nhà lại đang lạnh buốt.
Hắn chờ ở đó, im lặng nhìn nàng quỳ, cho đến khi nén nhang đầu sân đã cháy quá nửa.
Nàng đã quá xem thường sức khỏe của mình trong những tháng trời rét đậm, cứ nghĩ mình vẫn còn sức lực chịu đựng được cái sàn nhà lạnh lẽo này.
Mấy ngày trước đến phủ Mi Lan, Tử Hy đã biết mình có dấu hiệu bị cảm lạnh, nhưng chẳng thèm nhờ Ninh Tịnh giã thuốc.
Đợi đến khi nàng thở ra cả khí lạnh, rùng mình vài ba bận,Trần Nam đang ngồi yên trên ghế bỗng đứng lên, khuôn mặt lạnh lùng chợt thoáng mỉm cười: “Coi như phu nhân cũng có chút thành ý.Từ sau mọi chuyện của ta và Mi Lan, phu nhân không cần phải nhọc công nữa.”
“Vậy còn…Trần Quốc Huy…”
Trần Nam bước ra ngoài hiên, không thèm ngoái đầu: “Cô muốn làm gì thì làm!”
Mấy ngày hôm sau, người đàn bà được cho là mẫu thân của Trần Quốc Huy, được phát hiện treo cổ ở vườn cây ăn trái sau phủ.
Hai ngày nữa trôi qua, đám gia đinh từng bắt gặp bà ta đưa Trần Quốc Huy tới hôm Tử Hy đến, cũng đồng loạt mất tích bí ẩn, không rõ tăm hơi.
Tử Hy nín lặng nhìn xác người đàn bà được đưa xuống, thân thể cứng ngắc, quầng mắt thâm tím rõ cả một vùng lớn.
“Người đàn bà đó không hề tự sát.”
Tử Hy buồn rầu kết luận “Với chiều cao của bà ấy, không thể bước lên một cái thùng gỗ thấp như thế này, để vắt dây thừng lên cây cao tự tử.”
Trần Nam muốn bịt miệng tất cả những người biết rõ về thân phận của Trần Quốc Huy, bao gồm cả đám gia đinh trong phủ của hắn.
Sinh ra là một kỹ nữ, từng một thời đầu kề tay ấp với một Hiển hoàng đầy quyền lực, khi chết chỉ có độc một tấm vải trắng bọc thân.
Trần Nam chẳng ngần ngại đưa ra quyết định này, vì vương tử của hắn, nhất định không thể có mẫu thân hèn mọn như thế.
Trước đây, tên thật của tiểu thiếp Mi Lan không phải là Mi Lan, mà lại Lại Thị Hương Trân.
Trần Nam đã đổi hết lại lai lịch không sạch sẽ của cô ấy, nhờ một viên ngoại nhận Hương Trân là nghĩa nữ, sau đó mới đường đường chính chính đem Hương Trân về đây, với một cái tên mới, một địa vị mới trong xã hội.Tử Hy còn tưởng Trần Nam cũng không quá khó khăn như mình nghĩ, nào ngờ chỉ trong vòng bảy ngày, nàng muốn cười cũng cười không nổi.
Sau khi kêu người đến xác minh mọi việc, tra ngày sinh tháng đẻ của Trần Quốc Huy, trích máu nghiệm thân, hắn mới miễn cưỡng chấp nhận lai lịch của thằng bé, nhưng người đàn bà ấy và tất cả những người có liên quan, đều không thể tha được.
Hắn còn có thể ra tay tàn ác với tình cũ như vậy, mấy năm nữa, không biết ai sẽ là người tiếp theo hắn thấy phải ra tay loại bỏ? Trần Quốc Huy phát hiện ra mẫu thân mất vào ngày thứ mười.
Kể từ khi đó, nó sinh ra chứng bệnh trầm uất, chỉ thích lượn lờ trong khoảnh sân nhà phòng mình.
Từ một đứa bé mặt mày sáng sủa, cực kì hiếu động, Trần Quốc Huy đã trở thành đứa trẻ lầm lì, ít nói.
Gia đinh trong vương phủ thi nhau bàn tán, thằng bé này chẳng muốn nói chuyện với ai, chỉ ăn, ngủ sau đó dắt con chó nhỏ nuôi đã lâu đi dạo.
Dù Trần Nam đã mời gọi đến gia sư thứ ba, nhưng tình hình vẫn chẳng khả quan hơn.
Trần Quốc Huy im lìm cả buổi học, nó liên tục phản đối cách dạy của thầy bằng cách đâm mạnh chiếc bút lông xuống bàn.
Gia sự họ Đặng vừa đi, gia sư họ Phùng sau một buổi luôn miệng than phiên, mấy ngày tiếp theo cũng từ chối không dạy nữa.
Phần lớn thời gian trong ngày, Trần Quốc Huy dành để chơi với con chó tên là Tố Tố.
Khi Tử Hy ghé thăm, dù cố gắng nói chuyện với nó, Trần Quốc Huy vẫn im lìm hệt như pho tượng.
Nó thích chơi một mình, chẳng hề màng đến sự có mặt của nàng, khiến Ninh Tịnh dường như nổi cáu: “Vương tử, đây là nghĩa mẫu của người.Người nên chào hỏi nghĩa mẫu đi chứ? “
Thái độ của Trần Quốc Huy chẳng hề suy suyển, quay mặt đi chỗ khác lấy que gỗ quăng xa cho Tố Tố đuổi theo.
Tử Hy không nói không rằng, cũng ngồi cùng nó đến lúc chiều tà.
Ninh Tịnh hối nàng về, nàng chỉ trả lời đơn giản: “Khi nào Trần Quốc Huy về, ta cũng về luôn cùng nó”.
Mấy ngày sau, Trần Quốc Huy lì một, Tử Hy lại lì hơn nó gấp nhiều lần.Nàng lại mò mặt đến từ lúc giữa trưa.
Trần Quốc Huy từ xa thấy bóng dáng nàng, ngạc nhiên không nói thành lời.
Nếu Ninh Tịnh có hỏi, Tử Hy có cảm thấy chán khi cứ ở bên cạnh Trần Quốc Huy suốt buổi như thế không, nàng sẽ nói mình chẳng hề chán.
Trước đây, chỉ một mình nàng tạo nên một thế giới vây quanh, không có bất kì cung nhân hay con vật nuôi nào có thể chia sẻ ấm ức tuổi thơ.
Nhìn Trần Quốc Huy hiện giờ, nàng chỉ xoay quanh trong đầu một ý nghĩ duy nhất: sẽ cùng kéo mình và nó thoát khỏi vũng bùn ngày xưa.
Trần Quốc Huy loay hoay dùng viên gạch màu quệt quệt vài đường dưới sàn.
Tử Hy mỉm cười, vội lấy một viên gạch màu khác, đột nhiên lên tiếng: “Để cô vẽ một vòng lớn hơn cho cả cô và con chơi.Nhảy lò cò chơi một mình không vui đâu.”
Trần Quốc Huy đột nhiên giật lấy viên phấn từ Tử Hy, đanh giọng nói: “Không cần, cô về đi!”
Ninh Tịnh đứng phía sau Tử Hy, máu sôi sùng sục.
Chẳng hiểu sao, nàng không cảm thấy giận, chí ít, thằng bé cũng có chút tiến bộ so với mấy ngày trước, mở mồm nói không thích thứ gì đó.
Im lặng thể hiện thái độ, với nàng còn đáng sợ hơn là một lời từ chối cộc cần.
Mấy ngày sau, Tử Hy vẫn mặt dày tới chô Trần Quốc Huy, nhưng lần này nàng đặc biệt mang theo hộp mứt bí.
Trần Quốc Huy bấy giờ mặt mày tái mét, vừa trông thấy bóng Tử Hy đã bỏ chạy đi xa.
Nàng cũng không vừa, vội vén váy lên chạy theo nó cả đoạn đường dài.
Thuở nhỏ, nàng cũng có thành tích chạy không tồi, các thái giám dù có sức khỏe tốt cũng chẳng thể nào đuổi kịp được nàng, huống hồ là một đứa trẻ non nớt như Trần Quốc Huy.
Khi bắt đầu thấm mệt, thằng bé dừng lại, tay ôm lấy đầu gối, mũi miệng đều thở hồng hộc.
“Sao cô chạy nhanh thế? “
“Vì cô thích chơi với con, nên con đừng hòng thoát khỏi tay cô! “ Nàng nhí nhảnh giơ bàn tay lên đe dọa, lời nói vừa nghiêm túc, vừa cợt nhả, sau đó trên môi thoáng hiện một nụ cười.
Ninh Tịnh nhìn từ xa, thấy chủ nhân của mình quả nhiên tâm trạng đã khá hơn rất nhiều so với mấy ngày trước.
Từ khi về phủ Hiển hoàng tới nay, rất ít khi thấy Tử Hy mỉm cười, ai có thể ngờ lúc cười sảng khoái chủ nhân nàng lại đẹp đến như vậy.
Tử Hy có cái lúm đồng tiên duyên dáng, nhưng phải khi cười thật lớn nó mới hiển hiện, trông vừa dịu dàng, ôn hòa như một người phụ nữ ,mà cũng vừa có nét ngây ngô của trẻ thơ.
Cuối cùng, nỗ lực tổng tiến công của Tử Hy cũng được đền đáp bằng sự nhượng bộ của Trần Quốc Huy.
Nó ngồi im trên mỏm đá, chăm chú nhìn Tử Hy dùng viên gạch màu, vẽ nguệch ngoạc đường nhảy lò cò trên mặt đất.
Tử Hy phủi tay, vẻ mặt tươi cười nhìn qua Trần Quốc Huy: “Cùng chơi nào! Ai thắng sẽ được một miếng mứt bí.”
Mới đầu, Trần Quốc Huy rất lầm lì, phải chờ đến Tử Hy kéo nó chơi ván đầu tiên thì tình hình mới được cải thiện.
Sau khi dành chiến thắng ngoạn mục trước nàng, tự nhiên Trần Quốc Huy sung sức hẳn lên.
Nó chơi thêm nhiều ván nữa không ngơi nghỉ.
Đến cả Ninh Tịnh còn ngạc nhiên há hốc mồm, không chỉ mình Tử Hy mà Trần Quốc Huy cũng say sưa chơi không màng đến thời gian.
Đến khi hộp mứt bí chẳng còn lại một miếng nào, trò chơi nhảy lò cò mới chính thức chấm dứt.
Trần Quốc Huy lấm tấm mồ hôi trên trán, chiếc áo trắng ướt nhẹp vì nhảy lò cò quá sung.
Nàng vội lấy khăn tay lau lại khuôn mặt cho Trần Quốc Huy, bỗng nhiên thằng bé đột ngột lên tiếng: “Cô có mệt không? “
“Không, cô không mệt.”
“Ngày mai…cô có đến chơi tiếp được nữa không? “
Tử Hy gật đầu.
Trong lòng nàng bấy giờ đang sung sướng hơn bất cứ ai.
“Vương tử, từ sau người hãy gọi Tử Hy phu nhân bằng nghĩa mẫu.”
Ninh Tịnh bồi hồi đáp, đưa mắt nhìn qua nàng với vẻ mặt thăm dò.
“Tôi không thích, gọi bằng nghĩa mẫu già hơn gọi bằng cô rất nhiều!”