Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 8: Cột đá vào con rùa

Không ai có thể lay chuyển được Trần Quốc Huy, dù mọi người muốn uốn nắn nó như thể nào đi chăng nữa.

Trần Quốc Huy như một cây cỏ dại mọc ở miền rừng núi.

Ngoài Tử Hy và Tố Tố ra, nó chẳng hề giao thiệp với người khác, tính cách thẳng thắn của nó khiến nhiều đám gia đinh trong phủ e ngại.

Có một điều mà Tử Hy cho đến nay mới biết.

Nhũ mẫu Trương nói rằng ở Trần Quốc Huy có nhiều tính cách rất giống Trần Nam, ngang tàng, hống hách, tự tin có thể thấu hết mọi việc.

Từ hồi còn nhỏ, Trần Nam đã thuộc làu thi thư, chẳng cần có sự trợ giúp của bất kì nhà giáo nào.

Trần Quốc Huy cũng thừa hưởng tư chất đó của phụ thân, nó thậm chí còn hỏi vặn gia sư những câu hóc búa, khiến họ xấu hổ cúi gầm mặt.

“Học chữ để làm gì? Chỉ biết viết tên mình là được rồi, tôi muốn cầm giáo, luyện võ ở thao trường! “

Một đứa trẻ sáu tuổi, nói những lời như vậy, ai nghe thấy cũng không khỏi giật mình.

Khi buồn, Trần Quốc Huy thường ra bờ ao, vuốt ve bộ lông trắng của Tổ Tố cả ngày không chán.

Tố Tố là con chó đực, khi thấy một con chó cái khác liền xao nhãng Trần Quốc Huy, toan chạy đi theo “tiếng gọi tình yêu”.

Trần Quốc Huy biết được, ngay lập tức lấy que roi đập liên tục vào người con Tố Tổ.

Tử Hy cảm thấy hết sức bất bình, liên nhẹ giọng khuyên nhủ nó: “Trần Quốc Huy, con chó cũng có tình cảm riêng của nó, cũng muốn có bạn đời riêng của nó.Nếu con cứ ép nó vào thế giới thu nhỏ của mình, chẳng phải nó càng căm ghét và sợ hãi con hơn sao? Cứ để Tố Tố đi, khi nó đã mệt rồi cũng sẽ vui vẻ trở lại với con.Không nên ích kỉ như thế Trần Quốc Huy nghe vậy, cũng phần nào nguôi ngoai đi, vội vàng thả con Tố Tố ra.

Nàng không hề mong Trần Quốc Huy trở thành bản sao hoàn hảo của Trần Nam, nhất là thái độ ngang nhiên muốn chiếm hữu mọi thứ thuộc về hắn.

Về việc dạy dỗ nó, nàng đã dần thuyết phục Trần Quốc Huy trở lại lớp học có gia sư riêng kèm cặp.

Gia sư họ Liễu lân này được tuyển chọn rất kĩ, điềm đạm vừa đủ, khiến Trần Quốc Huy dần lấy lại hứng thú trên lớp.

“Trời sinh bản chất thông minh, sáng dạ, nếu vương tử chịu học, e rằng chỉ mười năm nữa thôi nó có thể hơn thần rất nhiều”, Gia sư họ Liễu nhận định, nhìn thấy trong ánh mắt Tử Hy tia vui mừng không thể che giấu.

Có những ngày, Trần Quốc Huy dành cho Tử Hy một sự bất ngờ nho nhỏ, nó đứng ngay trước cửa phòng í ới gọi nàng đi nhảy lò cò.

Ninh Tịnh chép miệng kêu than, không biết nói gì hơn ngoài ngây người nhìn hai người họ chơi đến mấy canh giờ.

Những lúc Trần Quốc Huy bị Tử Hy vượt mặt, nàng được ăn liền một lúc ba miếng mứt bí, khiến Ninh Tịnh khó tính cũng phải phì cười.

Phía sau cột, một người đàn ông đang chăm chú nhìn ngắm cả ba người, thần thái hết sức phức tạp.

Một tên gia đinh lí nhí trả lời câu hỏi của Trần Nam, đầu cúi gằm xuống: “Bẩm Hiển hoàng, Tử Hy phu nhân ngày nào cũng chơi với Vương tử như thế.Người trong phủ chẳng ai dám đến gần vương tử, ngoại trừ Tử Hy phu nhân cả.”

“Cô ta còn chơi cái trò vớ vẩn này đến bao giờ? “

Trần Nam chăm chú nhìn vẻ mặt hớn hở của Tử Hy, bất giác nổi nóng.

“Định gây chú ý với người trong phủ chắc? “

Miệng nói là thế, nhưng Trần Nam cũng không ngờ trước mặt Trần Quốc Huy, Tử Hy lại ra vẻ trẻ thơ đáng yêu như vậy.

Chẳng phải lúc nào ở bên hắn, chỉ nhìn hắn thôi cô ả cũng ném tất cả chán ghét vào trong một ánh mắt sao? Phục tùng Trần Nam, e chỉ là cái vỏ không đủ chắc chắn của Tử Hy mà thôi.

Trần Nam nhớ lại đêm yến tiệc cách đây chừng vài tháng, lần hắn bắt Tử Hy phải cười để tạo không khí về một gia đình yên ấm.

Lúc đó, cô ta đã cười như thế nào với hắn? Chẳng bằng một góc khi vui chơi với một đứa trẻ miệng còn hôi sữa như thế Hắn mặt nặng mày nhẹ bước đi, đầu vẫn luẩn quẩn trong ý nghĩ về nụ cười.

Nếu không nhờ Mi Lan nói hộ, hắn sẽ chẳng bao giờ bằng lòng đưa một thằng nhóc lai lịch thấp kém như vậy làm vương tử của mình.

Và cả Tử Hy, cô sẽ không bao giờ có những nụ cười kiểu như thế, đằng sau lưng hắn! Dường như ý nghĩ của Trần Nam quá mãnh liệt, ngôi một mình trong phòng đột nhiên Tử Hy hắt hơi, sổ mũi.

Nàng nghĩ mình chỉ bị cảm xoàng chút thôi, không ngờ bệnh ủ bệnh, thành ra mệt mỏi đeo bám đến lúc về nhà.

Đã thế, Trần Nam còn sai người báo tin, hai ngày sau những người trong tôn thất nhà Trần đều phải lên chầu, vì thế nàng không thể không có mặt.

Ninh Tịnh giã thuốc đưa lên miệng Tử Hy, vừa uống một ngụm nàng đã ói sặc ra.

Nghĩ đến đây, nàng càng căm tức Trần Nam quá độc ác, từng bắt nàng quỳ xuống nền sân lạnh cả một buổi mới chịu buông tha.

Sắc mặt Tử Hy trắng bệch, bèn quay sang hỏi Ninh Tịnh: “Em đã đưa Trần Quốc Huy về phòng ngủ chưa? “

Thưa phu nhân, trên đường đi vương tử có buộc hòn đá vào chân một con rùa đang bơi trong hồ nước.

Em nói như vậy là ác lắm, vương tử không nghe, cứ thích buộc đá vào nó, sau đó về phòng, leo lên giường ngủ luôn.

Tử Hy nhíu mày, sắc mặt nàng vốn đã rất xấu, khi đăm chiêu suy nghĩ càng khiến người khác lo lắng hơn.

Tử Hy không ngừng ho, nắm lấy vạt áo Ninh Tịnh, lên tiếng nói: “Tối nay, nhân lúc Trần Quốc Huy ngủ say, em sai người lấy dây thừng buộc đá vào lưng nó.”

Nói với đám gia đỉnh trong phủ là dù cho nó kêu la, khóc thét, cũng không có người nào được phép tháo dây thừng, trừ phi có lệnh của ta.

Tử Hy sánh bước cùng Trần Nam đi vào chầu, nhưng trong lòng vẫn nghĩ mông lung không dứt.

Có người báo lại cho nàng rằng, sáng hôm sau Trần Quốc Huy mới biết mình bị buộc đá trên lưng, khó chịu cả buổi, cầu cứu ai cũng không có người giúp.

Ninh Tịnh xin Tử Hy tha thứ cho vương tử, nhưng nàng vẫn lạnh lùng quay lưng bước đi.

Chẳng ai biết được rằng, nàng cũng rất xót xa khi nhìn thấy Trần Quốc Huy gào thét, kêu khóc.

Tuy nhiên, nó còn bé mà đã làm những việc tàn ác như thế với động vật, nàng biết mình phải có trách nhiệm uốn nản nó lại từ đầu.

Đột nhiên, Trần Nam lạnh lùng lên tiếng, làm gián đoạn mạch suy nghĩ của nàng: “Nghe nói cô đã cho người buộc đá vào lưng Trần Quốc Huy, có chuyện đó thật sao?”

Tử Hy nghe xong, trong lòng cũng thầm bất ngờ.

Thông tin cũng thật nhanh nhạy, nàng cứ tưởng hẳn đã phó thác hết đứa con trai cho một mình nàng, nào ngờ cũng giả bộ quan tâm như vậy.

Nàng chạng lòng thầm nghĩ, ngươi giả bộ quan tâm, ta cũng giả bộ tận tâm cho xong.

Khuôn giọng của nàng đều đều, đôi mắt nhìn về phía Trần Nam: “Ngày hôm qua Trần Quốc Huy buộc đá vào chân con rùa, cho nên ngày nay thiếp muốn nó phải chịu đựng bị một người khác buộc đá vào, dạy cho nó biết thế nào là cảm thông, và nhận thấy hành động của mình là quá tàn nhẫn.”

Trần Nam ngẩn người, một lát sau khóe môi nhếch lên thành hình bán nguyệt: “Đàn bà quả thật hay lo nghĩ, chỉ có mỗi chuyện nhỏ thế này cũng làm ầm lên.Buộc đá vào động vật đâu phải là trò chơi mới, ta cũng từng làm thế rất nhiều lần.Cô muốn dạy con trai ta trở thành kẻ yếu đuối, lúc nào cũng phải thương cảm người khác ư? “

“Thiếp muốn Trần Quốc Huy trở thành một đứa trẻ vị tha, nhân từ với kẻ yếu.”

Nàng bình thản đáp lời.

“Lớn lên, Trần Quốc Huy sẽ hiểu vì sao thiếp khắt khe với nó như vậy, thiếp chỉ là không muốn nó giống…

“ Chữ “giống”vừa rơi đến nửa chừng, Tử Hy nhận thấy mình đang vạ miệng, nhìn qua hẳn, vội đỏ mặt hối hận.

“Giống ta? “

Trần Nam hung hăng ép người nàng vào bờ tường, đôi mắt diều hiêu sáng quắc đến lạ thường “Cô muốn nói, lớn lên cô không muốn nó giống ta??? “

Nàng không nghĩ, hắn lại dám vung tay đánh nàng trước thanh thiên bạch nhật như thế này.

Tử Hy nhắm mắt, thầm khấn niệm, hy vọng rằng không có cái răng nào bị gãy…

Chờ hoài không thấy má mình bị sưng, Tử Hy he hé mắt, nhận ra Trần Nam chỉ đấm mạnh tay vào bờ tường.

Thế mà tường cũng bắt đầu nứt nứt, vậy mới biết sức mạnh thể chất của Trần Nam là lớn đến chừng nào.

Hắn nhìn Tử Hy, đôi mắt thuộc làu mọi cử động sợ hãi của nàng.

Chẳng hiểu sao, khóe miệng Trần Nam khẽ nhếch lên, chỉ vỏn vẹn trong một khoảnh khắc, sau đó hắn lại trở về khuôn mặt lạnh như tiền.

Trong thoáng chốc, nàng ngẩn ngơ nhìn, Trần Nam cười sao? Hung thần biết cười, thứ nhất là khi hẳn thành công làm được chuyện xấu gì đó, thứ hai là, hắn cảm thấy phấn khích khi nhìn người khác sợ hãi cực điểm, cho nên nhỏen miệng cười thôi.

Trần Nam bỏ xa Tử Hy một quãng, hẳn đi cùng một viên quan nào đó để bàn bạc tiếp chuyện triều chính.

Tử Hy cảm thấy rất mệt, tựa mình vào mỏm đá, khẽ thở dốc.

Đúng lúc đó, kiệu rồng vừa đi đến chầu, bước xuống kiệu là hoàng thượng Trần Hạo Hiên và hoàng hậu Tử Hoàng.

Tử Hy khó nhọc tiến về phía trước, vội vàng cúi xuống thỉnh an.

Tử Hoàng hướng ánh nhìn lo lắng về phía Tử Hy, ánh mắt phụng hài hòa với đường nét kiêu sa trên khuôn mặt: “Huyết yến ở Nam Tống là loại thượng hạng, được hoàng cung chúng ta rất tin dùng.Sắc mặt chị không được tốt, cứ dùng huyết yến đều đặn hai bữa sẽ chóng hồi phục lại.”

Tử Hoàng mỉm cười nhìn Trần Hạo Hiên, đoạn sai người mang về phủ Hiển hoàng lễ vật ban tặng.

Dưới con mắt của quan lại trong triều, Trần Hạo Hiên và Tử Hoàng trời sinh một cặp, tựa như Hán Võ Đế và hoàng hậu Vệ Tử Phu thời xa xưa vậy.

Tử Hy nhìn quầng sáng hạnh phúc, không gì có thể chia cắt được giữa họ, bất giác cúi thấp đầu xuống.

Đã bao lâu rồi, nàng không còn nuôi ảo tưởng về một gia đình êm ấm vẹn toàn nữa? Rất nhiều năm trước, nàng và Tử Hoàng cùng nhau rúc mình trong chăn, bàn với nhau trọn một đêm về phu quân tương lai của mình.

Lý Giai Thụy phúc bạc, chỉ sinh toàn hoàng nữ, cho nên thái độ với các công chúa cáu gắt hơn hẳn.

Chỉ mình Tử Hoàng có chút khí chất ngang tàng chiều lòng được phụ vương, cho nên được đặc cách ra vào ngự phòng thoải mái.

Từ sau lần hai chị em cùng rúc mình trong chăn hôm đó, Lý Giai Thụy chính thức tách Tử Hoàng khỏi nàng.

Dần dà, hai chị em ngày càng xa cách, cuộc nói chuyện chỉ đơn giản bàn về lễ vật, kèm theo đó là những câu nói cung kính hết mức, không hơn.

Nếu có một ước nguyện cấp thiết vào thời điểm này, Tử Hy chỉ muốn được Tử Hoàng lấy tay đặt lên trán mình, hỏi nhỏ: “Chị có khỏe không””.

Những năm tháng khi xưa đã mất, nàng có hồi tưởng lại cũng chỉ thêm đau khổ mà thôi.

Tử Hy khẽ nghiêng người, trưng một nụ cười ngượng ngập về phía Tử Hoàng: “Đa tạ hoàng hậu ban ân.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK