Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3: Thái sư Đại Hạ

Tử Hy nhận được thư mời của Trần Tử Dung, mẫu thân của nàng ngay sáng hôm sau.

Vị mẫu thân ba chìm bảy nổi, từng là hoàng hậu của Lý Giai Thụy, nay lại trở thành công chúa Thiên Cực của triều Trần.

Sau khi Lý Giai Thụy mất ba năm, liền kết duyên vợ chồng với thái sư Trần Minh Viên.

Tử Hy vò nát lá thư trong tay, mỉm cười nhạt nhòa dưới ánh nền.

Đến cả thư mời con tới phủ đệ chơi, cũng phải do người khác viết tay mang đến.

Tuy kí tên là Trần Tử Dung, nhưng nét bút này không phải là mẫu thân nàng.

Ngày nhỏ, nàng và Tử Hoàng thích vây quanh mẫu thân, cùng tập viết chữ với người, khi đó vẫn là hoàng hậu của vương triều nhà Lý.

Tử Hoàng còn nhỏ tuổi đã thông minh lanh lợi, viết một nét mẫu thân khen ngợi một nét, viết vài chữ mẫu thân đã vui vẻ mang đến điện khoe với phụ hoàng.

Lúc đó, Tử Hy ẩn mình trong góc tối, khẽ nhìn gia đình đế vương cười nói với nhau.

Tử Hoàng nhờ nàng viết những nét chữ đó, nàng kiên trì viết, không ngờ em gái lại tự nhận đó là của mình.

Rất lâu sau đó, những việc cần nhớ nàng nhớ rất lâu, còn những việc muốn quên đi, nàng cất giấu sâu trong chiếc hộp kí ức, chôn giấu nó vào nơi sâu kín nhất trong tâm thức.

Mẫu thân Trần Tử Dung từng nói, mỗi người đàn bà tạo nên một thể giới tâm linh bí mật, họ cười khi đang khóc, họ khóc khi đang cười, họ điềm đạm ngay trong lúc tức giận nhất.

Sự hấp dẫn của một người đàn bà chính là xây dựng nên một thế giới huyền bí nhất, sâu xa nhất mà không có một người đàn ông nào có thể giải mã nổi.

Trần Tử Dung vân vê áo lụa, nụ cười tỏa rạng trên môi khi thấy Tử Hy tiến đến.

Đối với nàng, bà là người đàn bà quý phái bậc nhất kinh thành, một người khiến cho phụ vương xiêu lòng ngay lần đầu gặp mặt.

Năm Đinh Sửu 1217, phụ hoàng phát điên, nhiều lúc tự xưng mình là Thiên tướng giáng trần, tay cầm giáo và mộc, uống rượu ngủ li bì đến hôm sau mới tỉnh.

Năm 1224, bệnh tình của phụ hoàng ngày càng trầm trọng.

Lúc đó Tử Hy chỉ mới tám tuổi, nghe phụ hoàng liên tục gọi tên mẫu thân, bèn chạy khắp các cung tìm kiếm người.

Mất cả nửa ngày mới tìm ra, nhưng ngay cả bước đến gần báo tin cũng không đủ dũng khí.

Âm thầm đứng một mình dưới gốc cây, nàng trân trân nhìn theo cái dáng người nhẹ hẫng của mẫu hậu, vui vẻ ngồi trên đùi của chỉ huy sứ Trần Minh Viên.

Mẫu thân, người có yêu phụ hoàng không? Trần Minh Viên, lại là lựa chọn của người sao? Nụ cười rạng rỡ của Trần Tử Dung bỗng cắt đứt mạch hồi tưởng của Tử Hy.

Nàng đoan trang cúi thấp đầu xuống, hành lễ theo nghi thức.

Phía sau nàng, vị nhũ mẫu già phe phẩy quạt đến cầu phúc cho công chúa: sớm sinh quý tử, trăm năm hạnh phúc.

Ba năm ở trong cung Thái Hòa, nàng chưa từng gặp mặt một người nào, kể cả mẫu thân ruột thịt của mình.

“Đã là gái có chồng rồi, Tử Hy, con không phải câu nệ lễ tiết như thế.”

Nàng ngước mắt nhìn người đàn bà chỉ vừa trạc bốn mươi trước mặt.

Thời gian không hề là kẻ thù với nhan sắc của mẫu thân, người dường như có phần rạng rỡ hơn xưa, gấm vóc lụa là càng tôn thêm vẻ cao quý, sang trọng không ai sánh bằng.

Ở trong phủ Trần Minh Viên, có thứ gì vua sở hữu mà ông ta không đoạt lấy chứ? “

Trần Nam rạng sáng đã đến vấn an ta, ta rất mừng vì Hiến Hoàng không chỉ khôi ngô tuấn tú, mà còn dành rất nhiều lời khen ngợi về phẩm hạnh của con.

Tử Hy cười gắn, vì nàng còn trinh tiết, cho nên hắn khen ngợi phẩm hạnh hay sao? Nàng vốn dĩ cơ thế đang rất mệt mỏi, đi đến đâu cũng gặp không ít kẻ khen ngợi ngạo khí của Trần Nam, cho nên tâm trạng dường như rất u ám.

Trần Tử Dung đang rất cao hứng, liên tục sai cung nhân đi ban thưởng lễ vật cho Tử Hy.

“Đêm hôm qua, con đã lén đốt mã vàng cho phụ hoàng “

Không hề dự tính trước, Tử Hy đột ngột lên tiếng “Đã tám năm rồi, phụ hoàng khi mất, cũng không ngừng gọi tên mẫu thân…”

Tử Hy lén liếc nhìn sắc mặt trắng bệch của Trần Tử Dung.Nụ cười của bà gân như đông cứng trên khuôn mặt, khoảng lặng khó chịu giữa hai mẹ con bất giác càng thêm dài.

“Con trách ra sao? “

Trần Tử Dung cuối cùng cũng lấy lại bình tĩnh, hàng lông mày lá liễu khẽ cau lại “

Có thể con không biết, ngay từ khi gặp phụ hoàng con Lý Giai Thụy, ta đã cho rằng, cuộc đời chẳng có gì tươi đẹp hơn thế nữa.

“Năm đó, anh trai ta là Trần Tử Khánh có xung đột lớn với tôn thất nhà Lý, khiến ta từ khi bước vào Tân An đã bị Đàm thái hậu căm ghét, buộc Lý Giai Thụy phải giáng ta xuống là ngự nữ.Triều đình xảy ra biến cố, phe phái của phụ hoàng con cuối cùng phải chịu thỏa hiệp với họ Trần, đây chính là cái cớ ngàn năm để Đàm thái hậu bắt ta uống thuốc độc tự vẫn.Ta còn nhớ mình hay có thói quen cho chim sẻ ăn món bánh gạo mỗi bữa trước khi ăn.Không ngờ, thói quen đó đã một lần cứu sống ta, khi Đàm thái hậu bí mật sai người trộn thuốc độc vào trong bánh.Chỉ vài khắc sau, những con chim sẻ chết cứng ngắc ngoài hiên.Ta đau đớn quay mặt đi, vục đầu vào người Lý Giai Thụy rấm rứt khóc.Phụ hoàng con bảo, mỗi bữa sẽ chia sẻ phần ăn của mình cho ta, không lúc nào cho rời bên cạnh.Bệnh phụ hoàng con ngày một trở nặng, ta luôn một mắt nhắm một mắt mở, không để tâm đến những tin đồn thất thiệt xung quanh.Trần Minh Viên dàn dựng chuyện tình ái của ta và ông ấy, đều khiến cho phụ hoàng con mỗi lúc một lao lực.Ta biết, dù tình yêu của mình có lớn đến mấy, cũng chẳng thể ngăn được phụ hoàng con trượt dài trên con đường cụt của nhà Lý.Trần Minh Viên muốn ta, và ta đáp ứng ông ấy, với điều kiện không được tiêu diệt Tử Hoàng và con, nhằm bảo vệ tôn thất cuối cùng của nhà Lý.Sự tính toán của ta kì thực đã khiến phụ hoàng con đau đớn mất đi, mấy năm nay ta không ngừng nghĩ về ánh mắt chết không thỏa nguyện của ngài.Lý Tử Hy, ta biết ta chỉ là kẻ yếu đuổi chạy theo thời thế, ánh mắt không nhắm được của phụ hoàng con, chính là đòn trừng phạt mạnh mẽ nhất đối với ta…”

Trần Tử Dung lặng thinh, nước mắt người không rơi, nhưng đôi mắt đẹp lại hoen đỏ nhìn Tử Hy.

Nàng cảm thấy tim mình như thắt lại, sống kỳ thực lại khó thế sao? Mạng sống này là do mẫu thân mang lại, cũng chính mẫu thân là người nỗ lực giữ Tử Hoàng và Tử Hy đến những giờ phút quan trọng nhất.

Khẽ cúi người xuống tạ tội với mẫu thân, Tử Hy lảo đảo rời khỏi gian phòng.

Bàn tay nàng siết chặt, nhớ lại câu nói cuối cùng của mẫu thân lúc từ biệt: “ Khi đã có con cái, con sẽ hiểu được nỗi lòng của đấng sinh thành.Ta tin chắc, con cũng sẽ hành động như ta ngày trước, Tử Hy àI”

Trong cung đình rộng lớn này, có mấy lời là thật, có mấy lời nói ra đều xuất phát từ tấm chân tình? Trần Nam nhìn Tử Hy qua bóng gương, khẽ chỉnh lại trâm cài đầu trên tóc nàng.

Đêm qua, hắn tiện tay bẻ nát chiếc trâm cài nàng định mang ra phòng vệ.

Đêm nay, hắn mua cho nàng cái mới, cẩn thận mài lại đầu trâm sao cho tròn hơn, để nàng không còn chút vũ khí phòng vệ nào nữa.

“Thể hiện cho tốt trong buổi dạ yến, nên nhớ ta với cô thành thân mới chỉ một ngày.Đừng có quen tính tiểu thư lá ngọc cành vàng, lèo nhèo kêu oan với mẫu thân cô! Khuôn mặt Tử Hy thoáng nét buồn tư lự, nàng chưa bao giờ được nhõng nhẽo với phụ vương, sà vào lòng ôm lấy Trần Tử Dung đầy thoải mái như em gái Tử Hoàng.

Nàng chẳng hề tìm ra một hậu phương vững chắc nào khác, ngoài cố gắng động viên chính bản thân mình.

Bỗng nhiên, Trần Nam xoay người nàng lại, lấy bàn tay lạnh lẽo bóp mạnh vào má nàng.

Đôi mắt buồn ẩn sau rèm mi diễm lệ của Tử Hy, hắn coi không thuận mắt, bèn mạnh bạo ra lệnh: “Cười! “

Tử Hy vừa nhận được mệnh lệnh, ngay lập tức quay sang nhìn Trần Nam, mỉm cười.

Khi nàng cười, chẳng hiểu sao đôi mắt cũng cười theo khóe miệng nàng.

Trần Nam dường như im lặng trong giây lát, chợt nhớ Tử Hoàng ngày trước cũng cười với hắn như thế.

Ngày đó, trong lòng hắn luôn kì vọng mình sẽ được sự yêu thích của nữ hoàng để, nhưng cuối cùng, người được Tử Hoàng truyền vào điện lại là Trần Hạo Hiên! Cả giấc mộng thêu dệt từ những năm tuổi trẻ của hắn, đều bị Trần Hạo Hiên tay không mà có.

Cuối cùng, hắn vẫn chỉ hưởng được phần thừa không ai màng đến vị trưởng công chúa hoàn toàn mờ nhạt của vương triều nhà Lý.

Tử Hy bước chầm chậm, sánh đôi cùng với Trần Nam vào điện.

Những người theo đuổi suy nghĩ riêng giống như hai đường thẳng song song.

Dù đi đến cuối con đường, cũng không thể cũng không thể nhận ra nhau như định mệnh của đời mình.

Năm nay, Đại Hạ rét đậm, hoàng thượng ban chiếu xuống điều quan quân xuống các lộ chú trọng đến mùa màng.

Vì hoàng đế còn quá nhỏ tuổi, nên mọi quyết sách đều phải được một tay Trần Minh Viên thông qua.

Ông ta đã trở thành nhân vật dưới một người trên vạn người, nhưng đứng trước mặt Tử Hy, người đàn ông đó vẫn giả tạo hành lễ, thái độ đầy kính cẩn.

Trần Minh Viên chỉ mới ba mươi chín tuổi, nhưng tướng mạo đã già đi so với những năm trước rất nhiều.

Lưng ông còng xuống, đôi mắt sâu hoắm, khi nhìn thẳng tựa như đoán biết mọi tâm can của người đang nói chuyện với mình.

Cả nàng và Trần Nam, tuy theo đuổi những suy nghĩ khác nhau, nhưng có điểm chung là đều sợ cái nhìn như thông suốt ruột gan của Trần Minh Viên.

Nàng đọc được trong giọng nói của Trần Nam thoáng chút đề phòng, nhưng hẳn vẫn đang nỗ lực che giấu điều đó.

Về phần Tử Hy, cử chỉ nàng hoàn toàn sinh động tự nhiên, không chút ngượng ngập.

“Ta rất mừng cho công chúa kết duyên cùng Hiển Hoàng.Đúng là trời sinh một cặp, tôn thất nhà Trần từ rày về sau cũng được nương nhờ rồi.|”

Khi trăng tròn vành vạnh nổi bật trên nền trời đen thâm, cũng báo hiệu buổi yến tiệc chính thức bắt đầu.

Trăng sà xuống mái ngói lưu ly, tỏa dịu những ánh sáng màu vàng cực kì ấm cúng.

Đèn lồng được treo dày đặc lối đi, nhìn xung quanh đâu đâu cũng ngập tràn sắc hoa, tiếng nói cười hòa lẫn với tiếng ca vũ linh đình.

Không thể tin sau vài năm thiết lập triều cương mới, nhà Trần đã làm được một buổi yến tiệc xa hoa dường ấy.

Tử Hy lúc nào cũng suy tư về những thứ đã mất, triều Lý thực sự không còn tồn tại nữa rồi, còn ai có thể nhớ được rõ như nàng? Ngồi trên điện cao, sánh cùng hoàng thượng Trần Hạo Hiên chính là em gái nàng, Tử Hoàng.

Tử Hoàng vận một chiếc áo màu đỏ sặc sỡ, điểm xuyết những cánh phượng hoàng được thêu rất cầu kì.

Vừa trông thấy Tử Hy phía dưới, Tử Hoàng mỉm cười đáp lại, đoạn đưa ánh mắt xinh đẹp tự hào nhìn Trần Hạo Hiên.

Tử Hy nhớ đến một buổi yến tiệc khác, phụ hoàng Lý Giai Thụy sánh bước cùng con gái Tử Hoàng kiêu hãnh tiến vào điện.

Năm đó em gái nàng bé tẹo, luôn miệng đòi phụ hoàng phải bế bổng mình lên.

Quan quân được phen rộn rã, cả mẫu thân Trần Tử Dung cũng cười theo phụ họa.

Cũng trong đêm ấy, Lý Giai Thụy tuyên bố mình trở thành Thái thượng hoàng, truyền ngôi cho công chúa Phật Kim, cũng chính là Tử Hoàng.

Tử Hy khi ngước lên nhìn Tử Hoàng, bất giác mắt như mờ đi vì quầng sáng rực rỡ bao quanh em gái mình.

Nàng quay sang Trần Nam, hắn vẫn ngẩn ngơ ngắm nhìn, dường như trong giấc mộng xa hoa nhất của hắn bây giờ, là được ngồi ngay trên điện cao ấy, nắm lấy tay Tử Hoàng.

Trần Minh Viên cao hứng đứng dậy, ca một bài Tản bộ thành Đại Hạ .

Quan quân triều thần trên dưới nhất loạt hưởng ứng, cả tướng quân Trần Nhật Hiệu luôn miệng khen hay, liền cạn hết một hơi chén rượu đầy.

Hưng nhân vương Phùng Tá Chu, thái phó Phạm Kính Ân cũng từng là quan dưới trướng nhà Lý, nhưng cười tươi hưởng ứng, sắc mặt đỏ quạnh lại vì rượu.

Mặt chén rượu trong suốt, phản ánh rõ rệt đôi mắt đang đau đớn vì bất lực của Tử Hy.

Tản bộ thành Đại Hạ, phò trợ vua nhà Trần, giang sơn nay đổi mới, còn đau đáu làm chỉ? Ý tứ ông ta rõ ràng như thế, mà Tử Hoàng vẫn có thể mỉm cười tán đồng, còn mẫu hậu thì lấy vạt áo che miệng, thái độ hoàn toàn bình thản.

Chịu đựng, là cách để thể hiện mình khôn ngoan, hay chỉ là chiêu trò che giấu sự đớn hèn? “Ninh Tịnh, ta muốn ra ngoài một lát! “ Nàng nói khẽ vào tai Ninh Tịnh, lợi dụng lúc Trần Nam sơ ý, vội vàng rời khỏi giữa buổi yến tiệc.

Lúc này, nàng chẳng hề quan tâm đến ánh mắt của đám quan quân xét nét mình nữa.

Vốn dĩ ngay từ đầu, họ cũng chẳng xem nàng tồn tại trong mắt.

Từ khi triều Lý mất đi, công chúa triều Lý chỉ còn lại chút hư danh cuối cùng mà thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK