Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 6: Tiểu vương tử

Đồng tử của Tử Hy đột nhiên tối sầm lại.

Trần Quốc Huy? Vương tử của Hiến hoàng? Con trai…của hắn? Ninh Tịnh khuyên nhủ Tử Hy, bảo nàng nên tránh xa khỏi rắc rối, an tĩnh về lại phòng của mình như thường lệ.

Không hiểu sao, Tử Hy lại tiến đến nơi đó, chẳng qua nàng không thuận mắt khi thấy đám gia đinh đối xử với trẻ con như thế.

Trần Quốc Huy, tên của đứa trẻ chỉ khoảng sáu, bảy tuổi, đã bị đánh đến thâm tím mặt mày, máu rịn cả bờ môi.

Vừa thấy Tử Hy bước lại, đám gia đinh đương nộ khí xung thiên liền tản ra, phải chờ lúc lâu mới có người dám lên tiếng: “Tử Hy phu nhân, ả đàn bà này tự ý đi vào cửa sau phá rối vương phủ.Chúng thần chỉ tiện tay xử lý, để không gây kinh động đến Hiển Hoàng.”

Tên gia định tuy nói chuyện với nàng rất e dè, khép nép, nhưng thực tế không có chút gì nể sợ quyền uy nàng.

Một công chúa triều Lý mất quyền, mất thế lực, bây giờ phải nương nhờ vào mảnh tình ít ỏi của anh trai vua nhà Trần, thì ai có thể tâm phục?.

Đã thế, Trần Nam chẳng bao giờ qua đêm trong phòng nàng, sớm tối đều có tiểu thiếp Mi Lan tích cực hầu hạ.

So với việc nịnh nọt một phu nhân như thế, tận sức chiều chuộng Mi Lan vẫn là thương vụ sinh lời nhiều hơn.

Tử Hy không nói gì thêm, đôi mắt vẫn chỉ chăm chăm nhìn Trần Quốc Huy.

Tuy bị tát một bạt tai không hề nhẹ, nhưng khuôn mặt Trần Quốc Huy không biểu lộ chút đau đớn nào.

Một đứa trẻ biết giấu cảm xúc mình từ khi còn rất nhỏ như vậy, thực sự chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

“Đôi mắt này rất giống Hiển hoàng.” Nàng bình tĩnh đáp, mắt vẫn nhìn thẳng “Nếu nó thực sự là vương tử của Hiển Hoàng thật, các ngươi có thể gánh tội được không?” Đám gia đinh im phăng phắc, một số kẻ khẽ nghiến răng kín kẽ.

“Phu nhân! “

Người đàn bà bấy giờ mới lên tiếng, hướng đôi mắt kêu cứu về phía Tử Hy “Phu nhân, xin hãy nói giúp cho Hiển Hoàng, ngài ấy không thể chối bỏ nó…Đây là con của ngài ấy…và thần thiếp.Nó đã được sáu tuổi rồi, lần đầu vượt xa xôi đến đây để nhận mặt cha mình.Trước khi sinh Trần Quốc Huy ra, Hiển hoàng đã ban cho thần thiếp một tấm thẻ bài bằng đồng, nên mới có thể vượt qua cửa kiểm soát dễ dàng như thế.Trần Quốc Huy bình sinh khôi ngô gan dạ, Hiển hoàng gặp lần đầu chắc chắn sẽ thích nó…Xin Tử Hy phu nhân thương tình tiếp nhận…”

Những câu nói ngắt quãng, kèm với tiếng nấc của người đàn bà khiến Ninh Tịnh dường như nổi cáu.

Tử Hy hiểu cảm giác của Ninh Tịnh, không muốn cho bất cứ ai nhờ con mà đe dọa đến vị trí phu nhân của nàng.

Trần Quốc Huy không nép sau lưng mẹ, nhưng bàn tay nhỏ nhắn khẽ rung, rõ ràng là rất sợ.

“Có tư chất”, Tử Hy thầm nhận xét, “Nhưng mẫu thân nó chỉ là một người phụ nữ thấp kém, liệu Hiển hoàng có công nhận đó là con trai mình không?”.

Tử Hy thừa hiểu, dù mình có bảy tấc lưỡi cũng chẳng thể van nài được niềm thương cảm của Trần Nam với Trần Quốc Huy.Nhưng nàng thích đứa trẻ này, chỉ mới nhìn thôi, cũng cảm thấy hình ảnh hồi bé của mình hiển hiện trước mặt.

Kể từ giờ phút bắt gặp ánh mắt thơ ngây của Trần Quốc Huy, nàng không biết vận số của mình sẽ thay đổi hoàn toàn, để rồi sóng gió có thể ập đến bất cứ lúc nào.

Sáng hôm sau, nhân lúc Trần Nam lên triều nghe nghị sự, Tử Hy âm thầm đến nơi ở của Mi Lan.

Mi Lan tuy mới là tiểu thiếp của Trần Nam chưa đầy một tháng, nhưng chỗ ở của nàng có rất nhiều đồ tốt mà Tử Hy còn chưa được hưởng.

Ninh Tịnh ngó nghiêng quan sát, vẻ ghen tị lẫn căm tức lộ rõ trên nét mặt, đến cả Hải Như, người hầu của Mi Lan mà ăn mặc còn sặc sỡ hơn cả phu nhân nàng.

Căn phòng ở sơn son thiếp bạc, kẻ hầu người hạ ra vào nhiều vô số kể.

Tuy xuất thân không phải dòng dõi danh gia vọng tộc nhưng lại được Trần Nam an bài không thiếu thứ gì, chứng tỏ kĩ nghệ làm hài lòng đàn ông của vị thiếp này quá cao siêu.

Tử Hy khá hài lòng với quyết định nhờ cậy Mi Lan của mình, Có thể dễ dàng nhận thấy, Trần Nam thực sự cưng chiều cô ả hơn bất cứ những kĩ nữ nào khác trong Tú Ngọc lầu.

Tuy Hiển hoàng là người quyền thế, nhưng lại có thể rước một kĩ nữ thành tiểu thiếp yêu thích nhất của mình, không ngần ngại dư luận đàm tiểu.

Nếu cô ả làm chuyện động trời gì, e rằng Trần Nam cũng chỉ nhằm mắt cho qua mà thôi.

Mi Lan yêu kiều ngồi tựa vào ghế, sau khi nhẹ giọng vấn an Tử Hy xong.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ả khẽ ửng hồng trong nắng sớm.

Tử Hy vẫn thích đi thẳng vào vấn đề như thường lệ.

“Hôm qua, một kĩ nữ ở Lộ Bắc đã mang một đứa bé sáu tuổi tới, muốn được Trần Nam công nhận Trần Quốc Huy là con trai ngài ấy.Thằng nhỏ này khôi ngô sáng đạ, nhưng mẹ của nó lại là mang thân phận thấp kém.Mi Lan, ta muốn cô giúp một chuyện nhỏ nhặt này, thuyết phục Trần Nam nhận đứa trẻ đó…là vương tử của ngài.”

Lời nói Tử Hy buông xuống nhẹ bẫng, Mi Lan vừa nghe xong đã lấy tay che miệng, thái độ bàng hoàng khôn tả.

“Phu nhân, em không thể làm được đâu, làm sao có thể thuyết phục được Hiển hoàng lòng dạ sắt đá? “

“Hiển Hoàng tuy lòng dạ sắt đá, nhưng ở bên cô lúc nào cũng ôn nhu như nước..“.— Tử Hy vội vàng cắt ngang “

“Mi Lan, ta đã đến đây nhờ cô thế này, nhất định sẽ không để cô thiệt thòi sau khi thành công! “ Nói rồi, Tử Hy sai Ninh Tịnh mang đến một bản viết tay, có lời văn đàng hoàng, về việc Trần Nam quyết định sẽ công nhận Trần Quốc Huy làm vương tử.

“Cái này…”— Mi Lan nửa tỉnh nửa mê, đưa mắt nhìn bản viết tay, cau mày khó hiểu.

“Cô cứ dụ Hiển Hoàng vui đùa ca hát gì đó thật náo nhiệt, cuối cùng khi ngài ấy đã mệt lả thì đưa bản chép tay này ra.Hiển Hoàng nhất định sẽ không để ý, cầm dấu mộc ấn vào bản viết tay này.Khi mưu kế thành công rồi, cô cứ việc đổ hết mọi tội trạng lên đầu ta.”

Mi Lan ngơ ngác nhìn Tử Hy, sóng mắt dập dềnh.

“Đó chính là điều kiện trao đổi của ta.”

Tử Hy thản nhiên đáp, khuôn mặt không một vết gợn “Ta sẽ trao quyền làm thê tử của Trần Nam cho cô, không tranh đoạt, chỉ yên ổn ở trong phòng của mình, từ đây cho đến hết đời.”

Nửa canh giờ sau, Tử Hy rời khỏi phòng của Mi Lan, tự nhiên đầu óc choáng váng, cảm thấy mệt mỏi vô cùng.

Ninh Tịnh bèn khuyên nhủ Tử Hy, đừng bận tâm đến lời nói của Mi Lan, sau khi cô ả đã chấp nhận làm tốt việc này.

Tử Hy khẽ mím môi, lững thững rời khỏi căn phòng xa hoa ấy.

Lời nói của Mi Lan vẫn văng vẳng trong đầu nàng, tựa hồ không thể thoát ra được.

“Phu nhân, phu nhân có thể đã không biết về con người của Hiển hoàng.Ngài ấy tuy ăn chơi thâu đêm cùng với kĩ nữ, nhưng tâm trạng lại rất tỉnh táo, trên đầu giường lúc nào cũng có một thanh kiếm cầm chừng.Ngài thức dậy rất sớm, thỉnh thoảng ngủ lại ở thư phòng, làm nốt những công văn trong triều.Trong công việc, ngài ấy luôn luôn rạch ròi, dù có mỹ nhân ở cạnh bên nói cười, cũng không thể vì thế mà xao nhãng….”

Tử Hy nàng, mang tiếng là phu nhân của Trần Nam, thấu hiểu được mấy phần về con người hẳn đây?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK