• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Súp Lơ

Beta: Xiaoxi Gua

“Cẩn thận một chút, hành lang chỗ này thấp.” Đàm Thanh Ninh nhắc nhở cậu ta: “Đây là tầng bốn, mặc dù ngã xuống có thể không chết nhưng rất có thể gãy chân gãy tay, còn có thể hủy khuôn mặt……”

Bạch Tân Hàn vẫn im lặng không có phản ứng như trước.

Người này thật sự rất khó nói chuyện.

Vốn là người thích nói nhiều lại gặp phải người không thích nói chuyện, Đàm Thanh Ninh lại càng muốn làm cho cậu ta mở miệng.

Lúc cô đang chuẩn bị tiếp tục nói, Bạch Tân Hàn nâng mắt nhìn cô.

Bây giờ Đàm Thanh Ninh mới để ý đến, cậu ta có đôi mắt màu nâu rất đẹp, lông mi cong tạo cảm giác hẹp mà sâu. Trên người lúc nào cũng mang vẻ lạnh lùng, hơn nữa nhìn bộ mặt đó là có thể cảm nhận được thái độ ‘người lạ đừng đến gần’ của cậu ta.

Người bình thường sẽ dè chừng biết điều chủ động rời đi.

—– nhưng Đàm Thanh Ninh không phải là người bình thường.

“A đúng rồi, chắc cậu còn chưa biết tên tôi? Tôi tên là Đàm ——”

“Tôi biết.” Bạch Tân Hàn ngắt lời cô đang nói, xoay người đối mặt với cô.

Đây là lần đầu tiên cậu nhìn chăm chú Đàm Thanh Ninh.

Cô thật sự rất trắng, đôi mắt vừa to tròn vừa đen, mái tóc màu đen rất dày và mượt, tóc mái ở trên trán dưới ánh mặt trời có chút màu vàng. Dáng người không cao, mặc áo có dây cùng quần soóc, cổ và tay chân đều rất nhỏ, cả người nhìn qua giống cành liễu mới đâm chồi, mảnh mai yếu ớt.

Thật ra Bạch Tân Hàn không biết người khác có đẹp hay không, hắn cũng không để ý đến điều đó.

Người mà hắn nhìn thấy chỉ có thể chia ra hai loại: dễ nhìn và không dễ nhìn.

Đàm Thanh Ninh chính là thuộc loại dễ nhìn.

“Đàm Thanh Ninh.” Cậu thấp giọng mở miệng gọi cô.

Giọng nói của Bạch Tân Hàn rất lạnh lùng, nói chuyện rõ ràng dễ nghe.

“Chúng ta từng gặp rồi.”

“Gặp rồi?” Vẻ mặt Đàm Thanh Ninh ngạc nhiên “Gặp lúc nào?”

Tại sao cô không có ấn tượng gì?

Người có dáng vẻ bên ngoài xuất xắc như cậu ta, khẳng định cô sẽ không quên.

Bạch Tân Hàn không muốn nói nhiều, chỉ đi qua người cô rời khỏi ban công.

Đàm Thanh Ninh không kịp nghĩ nhiều liền đi theo đằng sau xuống dưới nhà.

Ở dưới tầng, bô mẹ và chú Triệu đã nói chuyện xong.

Bố mẹ cô ngồi trên sô pha, hai cô giúp việc vẫn đang bận rộn sắp xếp đồ đạc nọ kia. Triệu Triều đang cúi đầu cầm điện thoại nhắn tin.

Nghe thấy tiếng hai người đi xuống, Triệu Triều ngẩng đầu lên sau đó đi về phía Bạch Tân Hàn, thái độ cung kính.

“Cậu chủ, đồ cậu muốn đều đã đưa đến. Thím Tưởng và mọi người đã sắp xếp xong rồi. Về sau bọn họ sẽ ở lại đây chăm sóc cậu. Nếu cậu không có gì dặn dò tôi và những người khác xin về trước.”

Bạch Tân Hàn “Ừ” một tiếng xem như đồng ý.

Triệu Triều nhìn vẻ mặt không chút thay đổi kia, thở dài trong lòng.

“Vậy được, nếu cần gì cậu có thể gọi cho Uông Sâm, hoặc gọi cho tôi cũng được.”

Uông Sâm là người ở lại, chịu trách nhiệm về việc đi ra ngoài cũng như những việc khác cho Bạch Tân Hàn.

Thấy Bạch Tân Hàn vẫn giữ dáng vẻ im lặng lạnh lùng, Triệu Triều không nhịn được lắm mồm nói hai câu: “Cậu cũng có thể gọi điện cho Bạch tổng. Nếu không phải ông ấy bận đi công tác ở nước ngoài, khẳng định sẽ tự mình đưa cậu đến —-”

Bạch Tân Hàn nhẹ nhàng quét mắt nhìn qua, Triệu Triều bỗng chốc im miệng.

Gia đình giàu có, quan hệ phức tạp không tiện nói ra. Nếu không phải bất dắc dĩ cũng sẽ không đưa đứa con trai duy nhất đến trấn nhỏ Giang Nam này.

Triệu Triều và những người khác dặn dò vài câu, hy vọng chăm sóc tốt cho cậu chủ nhà mình, từ chối lời mời ở lại ăn cơm của Đàm Minh Hữu, xin phép trở về.

Trong vòng một buổi chiều, cả một đoàn người đưa người đến lần lượt rời đi, chỉ để lại mấy người chăm sóc cậu ta.

Sau khi Bạch Tân Hàn đi một vòng trong nhà, cũng ở lì trong phòng không ra ngoài, ngay cả cơm chiều cũng là do mấy dì chăm sóc đưa lên phòng.

Bởi vì sợ ảnh hưởng đến nhà họ Đàm nghỉ ngơi, Triệu Triều và mấy người họ thuê phòng ở bên ngoài sống.

Mỗi ngày bọn họ đều đến làm cơm cho Bạch Tân Hàn, chờ cậu ta ăn xong mới rời đi.

Thím Tưởng là người làm cơm chiều mang đến, cầm hộp cơm mang lên trên tầng để bên ngoài xong mới rời đi.

“Hay là mọi người ở đây đi, chạy tới chạy lui rất phiền phức.” Đàm Nhan Hội giữ bọn họ lại.

Dì Tưởng cười lắc đầu ngượng ngùng giải thích: “Bên kia còn phải dọn dẹp nhiều đồ, một lúc nữa tôi sẽ qua bên này thu dọn.”

Thấy cô ấy kiên trì, mẹ Đàm cũng không nói thêm gì nữa.

Người vừa đi, Đàm Thanh Ninh không nhịn được đi lên phòng của Bạch Tân Hàn nhìn thoáng qua.

Trong phòng mờ mờ ảo ảo, luôn cảm thấy có chút kỳ lạ.

Nhưng loại cảm giác này rất nhanh đã bị cô quẳng ra sau đầu, bởi vì người bạn thân của cô là Qúy Lam gọi lên chơi game.

“Con lên mạng chơi game một lúc.” Đàm Thanh Ninh lau lau miệng, lắc lắc di động trong tay.

“Đi đi, đừng chơi quá muộn.” Mẹ cô không để ý phất tay.

Mẹ Đàm thường ngày cũng hay nhắc nhở chuyện học hành của Đàm Thanh Ninh, nhưng bà đối với con gái cũng không có yêu cầu gì quá nghiêm khắc, muốn để cho cô có không gian riêng tư.

Từ nhỏ Đàm Thanh Ninh đã lớn lên trong môi trường gia đình thoải mái và tự do, bản thân vẫn luôn duy trì thành tích ở mức khá, không làm bố mẹ phải lo lắng. Mặc dù thỉnh thoảng thi cử không tốt, bố mẹ cũng sẽ không trách mắng.

Sống trong điều kiện như vậy, áp lực thi cử của Đàm Thanh Ninh cũng không lớn. Trong kỳ thi cao trung cô còn đạt thành tích xuất sắc và được nhận vào trường trọng điểm của tỉnh.

[chờ mình ba phút] Đàm Thanh Ninh gửi tin nhắn trả lời Qúy Lam, chạy nhanh lên tầng về phòng mình.

Cửa phòng Bạch Tân Hàn ở bên cạnh đang mở, Đàm Thanh Ninh theo bản năng nhìn vào bên trong.

Trong phòng không có ai.

Mặt bàn sạch sẽ, hộp cơm mà dì Tưởng mang đến được đặt trên mặt đất gần cửa.

Người đâu?

Cửa phòng vệ sinh đối diện cũng mở, Đàm Thanh Ninh cầm di động đi về phía ban công.

Cô vừa đẩy cửa ra, không khí hanh khô nóng bức phả thẳng vào mặt.

Sắc trời nửa sáng nửa tối làm mơ hồ bóng dáng thiếu niên.

Bạch Tân Hàn nhìn ra bên ngoài, ngồi thẳng tắp và im lặng, dáng người cao gầy.

Mùa hè nóng nực không có gió, cậu ta mặc quần áo màu trắng bó sát trên người. Kết hợp với cảnh tượng sương mờ nặng nề buổi chiều hoàng hôn, hiện ra bóng lưng đặc biệt cô đơn trống trải.

Không biết tại sao, Đàm Thanh Ninh thở nhẹ ra một hơi.

Cô không tự giác nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Bạch Tân Hàn.

Cậu ta hơi nghiêng đầu không nói gì.

“Cậu không ăn cơm à?” Đàm Thanh Ninh mở miệng nói, giọng nói hơi nhỏ, sợ làm phiền cậu ta.

“Ăn rồi.” Cậu ta nhàn nhạt đáp…

Nhanh vậy sao?

Đàm Thanh Ninh hơi kinh ngạc, từ sau khi dì Tưởng mang cơm lên đến lúc cô đi lên, tính ra mới được 10 phút, người này đã ăn xong rồi đi ra ngoài này.

“Ngồi ở đây không nóng à?”

Máy lạnh, coca, dưa hấu ướp lạnh không đủ ngon hả??

Từ trước đến nay mùa hè ở trấn Hoè luôn nóng như vậy. Cô mới ở đây hai phút mà cổ đã ra một tầng mồ hôi.

“Không nóng.” Bạch Tân Hàn vẫn như trước tích tự như kim *

(*) Tích tự như kim: Kiệm lời như vàng, ít lời.

Thậm chí Đàm Thanh Nịnh nghi ngờ mấy chữ này chính là cậu ta bố thí cho mình.

Nhìn về phía cậu ta, hai má và cổ trắng trẻo sạch sẽ, tóc cũng khô ráo không có mồ hôi.

Cô mấp máy môi còn muốn nói gì đó, tự nhiên tiếng chuông điện thoại di động kêu lên.

Vừa mới nghe máy, giọng nói thúc giục của Qúy Lam ở đầu bên kia truyền đến: “Đàm Thanh Nịnh cậu đang làm cái gì? Nhanh lên! Mình đợi cậu hơn ba phút rồi!”

“Biết rồi, mình lập tức lên ngay.” Đàm Thanh Ninh vội vàng tắt điện thoại.

Đàm Thanh Ninh vừa mới mở giao diện trò trơi, suy nghĩ nhìn về phía Bạch Tân Hàn, ra vẻ như là bạn bè tốt mời: “Cậu có muốn cùng chơi game không? Cậu biết trò Vương giả * không?”

(*) Vương giả vinh diệu (tiếng Trung: 王者荣耀, bính âm: Wángzhě Róngyào, ở các khu vực ngoài Trung Quốc còn được biết đến với các cái tên không chính thức Honor of Kings, King of Glory, Kings of Glory, Honour of King, và Wang Zhe Rong Yao) là một đấu trường trực tuyến nhiều người chơi được phát triển và phát hành bởi Tencent Games trên các nền tảng di động iOS và Android, dành riêng cho thị trường Trung Quốc (mọi người có thể hiểu đơn giản là game Liên quân Moblie)

Bạch Tân Hàn thản nhiên liếc mắt nhìn màn hình điện thoại, thái độ lạnh lùng: “Không chơi.”

“Vậy được, tôi về phòng trước. Cậu cũng đi ngủ sớm một chút đi, buổi tối ở đây rất nhiều muỗi.”

Đàm Thanh Ninh vừa chờ tổ đội * trong game vừa đi vào bên trong.

(*) Tổ đội: Thuật ngữ trong game chỉ một những người kết hợp lại thành một đội để chơi.

Lúc chuẩn bị đóng cửa cô nhìn bóng lưng ngồi im lặng phía trước của Bạch Tân Hàn, trong đầu đột nhiên nghĩ tới hình ảnh mấy người Hứa Chước khoác vai nhau chiều nay.

Có lẽ mình nên giới thiệu Hứa Chước cho cậu ta, cùng là con trai với nhau, còn có thể cùng đi chơi bóng rổ.

Ban công im lặng trở lại.

Ngày mùa hè trời tối rất muộn, trong không gian còn sót lại một ít ánh nắng của buổi chiều. Ở phía xa xa, những ngôi nhà có tường trắng, ngói xanh chi chít như sao trên trời, còn có thể nhìn thấy những cây cầu nhỏ và dòng nước chảy. Khu vực xung quanh im lặng, chỉ có ve sầu ở trên cao không chịu yếu kém kêu to, làm không gian ầm ĩ lên không ít.

Đáy lòng Bạch Tân Hàn không chút gợn sóng, ngồi im lặng giống như một pho tượng ở ban công.

Sau khi trời tối hẳn cậu mới quay trở về phòng.

**

“Đánh rồng đánh rồng!!”

“A a a! Mình chết rồi.”

“Qúy Lam không phải mình nói cậu chứ, cậu đúng là tự mình đi tìm chết.”

………….

Âm thanh líu ríu ở phòng bên cạnh cách một bức tường truyền đến.

Chỗ này cách âm không tốt, mà người bên cạnh thì nói rất nhiều.

Bạch Tân Hàn nhíu mày có chút ghét bỏ.

Đưa tay lấy điện thoại di động trên mặt bàn, thấy bên trong có tin nhắn của bố hỏi tình hình của cậu ở đây.

Bạch Tân Hàn nhìn tin nhắn, một lát sau mới trả lời.

Rất nhanh đã thấy tin nhắn trả lời lại, lời nói thể hiện hy vọng hắn sau khi đổi môi trường sống có thể có thêm nhiều bạn bè cùng trang lứa, tận hưởng tốt quãng thời gian thanh xuân.

Bạn bè bằng tuổi…….

Là Đàm Thanh Ninh sao?

Nhưng mà cô rất ầm ĩ.

**

Bên kia, cuộc sống của Đàm Thanh Ninh cũng không bởi vì sự xuất hiện của Bạch Tân Hàn mà thay đổi quá lớn.

Tuy là phòng của hai người cạnh nhau nhưng kỳ lạ ở chỗ bọn họ không hay gặp nhau.

Trừ khi có chuyện cần thiết, không thì ngày thường Bạch Tân Hàn ít khi ra cửa.

Đàm Thanh Ninh quan sát mấy ngày, quả thực cậu ta rất kỳ lạ, hình như rất thích ban công trong nhà, thường xuyên ra đó ngồi một mình.

Thỉnh thoảng Đàm Thanh Ninh cũng đi ra đó tìm cậu ta nói chuyện, nhưng mà đa số là một mình cô ngồi nói, nhận được rất ít câu trả lời.

“Muỗi hình như rất thích cậu.” Đàm Thanh Ninh nói thầm trong miệng, cầm đèn đuổi muỗi theo, từ trong nhà đi ra ngoài ban công.

Trấn Hòe nổi tiếng vì có nhiều cây Hòe, trong khu vực này cũng có rất nhiều cây cối, mùa hè dụ đến rất nhiều muỗi.

Da thịt Bạch Tân Hàn mềm mại non nớt, nhất định muỗi rất thích. Thế mà cậu ta lại không chú ý, đúng là con người kỳ lạ.

Đàm Thanh Ninh mở cửa ban công, Bạch Tân Hàn còn chưa đến.

Cô tìm được chỗ cắm nguồn điện, cúi người cắm điện đèn đuổi muỗi.

“Cậu đang làm cái gì?”  Đằng sau đột nhiên có tiếng nói.

Đàm Thanh Ninh quay người, tầm mắt vừa lúc nhìn thấy người đứng ở cửa.

Quần áo trên người cậu ta rất bình thường, khuôn mặt ẩn trong sắc trời tối mờ không thể nhìn rõ.

Đàm Thanh Ninh đứng thẳng người dậy giải thích: “Chỗ này có rất nhiều muỗi, cắm đèn này vào sẽ đỡ một chút ……”

Bạch Tân Hàn đi đến, giọng nói nhàn nhạt trả lời: “Không cần”

Đam Thanh Ninh nhíu mày, mang theo giọng điệu ‘lòng tốt bị từ chối’: “Sao lại không cần? Muỗi ở chỗ này rất độc! Cậu nhìn chân tôi đi, mới đứng một lúc thôi đã bị cắn sưng lên.”

Bạch Tân Hàn rủ mắt nhìn.

Cô mặc chiếc áo phông rộng thùng thình, cả đôi chân từ trên xuống dưới thẳng tắp, chân đi một đôi dép mây, phía trên có mấy hình vẽ nhìn rất hợp với con người như cô. Cẳng chân cô rất nhỏ, mắt cá chân còn nhỏ hơn. Trên đôi chân trắng nõn có thể dễ dàng nhìn thấy nốt sưng đỏ do bị muỗi cắn.

Bạch Tân Hàn mím môi.

Cậu biết Đàm Thanh Ninh rất tốt, nhưng chính bản thân cậu lại tự kháng cự theo bản năng, dù sao thì cậu cũng không cần.

“Tôi không bị muỗi đốt.” Dù vậy cậu vẫn mở miệng giải thích.

Cậu đến đây cũng được vài ngày, hoàn toàn không bị vấn đề này ảnh hưởng.

“Sao có thể như vậy được?” Đàm Thanh Ninh lẩm bẩm tự nói: “Không lẽ muỗi còn biết lễ phép?”

Chỉ có đốt người quen, hạ thủ lưu tình* đối với khách.

(*) Hạ thủ lưu tình: ra tay nhẹ nhàng khoan hồng.

Cô ngẩng đầu, khóe miệng giật giật nhìn Bạch Tân Hàn từ trên xuống dưới.

Sau đó lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của cậu ta: “Có thể nó sợ hút máu của tôi sẽ trúng độc.”

Đàm Thanh Ninh: “……..”

Cái này có chút buồn cười đó người anh em.

Bạch Tân Hàn trở về trạng thái im lặng, đi đến một bên ghế dựa ngồi xuống.

Đàm Thanh Nịnh lấy được một chút thời gian nói chuyện, tạm thời có phần vui vẻ, cảm thấy tình bạn của hai người có tiến triển.

Cô nghĩ nghĩ cũng đi sang chiếc ghế bên cạnh Bạch Tân Hàn ngồi xuống.

“Nếu cậu cảm thấy buồn chán có thể tìm tôi chơi.”

Bạch Tân Hàn nghiêng đầu, ánh mắt lóe lên.

Đôi mắt của cô rất sáng, lúc nhìn người khác còn chân thành. Hơn nữa tiếng nói ngọt ngào vui vẻ, thật sự giống như muốn cùng cậu chơi.

Nếu cậu nhớ không nhầm thì tối hôm qua, bởi vì không để ý đến cô ấy nên cô hơi ủ rũ.

Còn chưa đến một ngày mà đã trở về trạng thái tràn đầy sức sống, thoải mái dễ gần.

Cổ họng Bạch Tân Hàn chuyển động: “Chơi cái gì? Chơi game?”

Mấy hôm nay vào buổi tối, cậu đều nghe thấy tiếng âm thanh cãi nhau ầm ĩ ở phòng bên cạnh.

Ban ngày thì im lặng ra vẻ đang học bài. Vừa đến tối đã bắt đầu nghe thấy âm thanh ồn ào.

Lúc thì cười, lúc thì kêu la, hình như rất vui.

Mà cảm xúc này từ lâu cậu đã muốn có nhưng không được.

Đàm Thanh Ninh gật đầu: “Đúng vậy, chơi vui lắm.”

Cô lấy di động ra, vào mở trò chơi đưa đến trước mặt Bạch Tân Hàn, hào hứng bắt đầu chơi: “Này, cậu từng chơi cái này chưa?”

“Chưa từng.”

Đàm Thanh Ninh “a” một tiếng: “Để tôi dạy cậu chơi. Trước tiên chơi trước một trận, tôi nói cho cậu cách chơi.”

Mấy hôm nay cô không gặp may, liên tục bị rớt hạng, dù sao cũng đang ở hạng vàng *, đưa cho Bạch Tân Hàn chơi một trận không có vấn đề gì.

Bạch Tân Hàn chần chừ mấy giây, đưa tay nhận lấy.

Đàm Thanh Ninh xê ghế dựa lại gần, ghé đầu qua.

“Tôi nói cậu nghe, chỗ này để chọn nhân vật………”

Đàm Thanh Ninh vui vẻ chỉ cách chơi, lúc nào cũng dùng tay chỉ chỉ.

Một bên cánh tay của Bạch Tân Hàn để cạnh cô hơi cứng đờ.

Mùi hương trên người cô bao trùm khứu giác cậu, mùi sữa kết hợp với mùi thơm của hoa, nhẹ nhàng ngọt ngào.

Bạch Tân Hàn cau mày, cậu không có thói quen gần người khác như vậy.

Đàm Thanh Ninh đang chú tâm vào trò chơi hoàn toàn không có cảm giác, sợi tóc mềm mại theo bả vai rơi xuống lướt qua cánh tay của cậu.

“A chạy nhanh chạy nhanh!!!” Cô sốt ruột dùng tay di chuyển màn hình.

Bạch Tân Hàn ngây người, nhân vật ở trong game đã ngã xuống.

“Ôi tiếc quá!!” Đàm Thanh Ninh tiếc nuối kêu, chờ nhân vật trên màn hình sống lại,  tiếp tục bắt đầu tinh thần chiến đấu sôi sục.

“Được rồi chúng ta bắt đầu.” Cô thoải mái nói.

………..

Chơi được một lúc, Bạch Tân Hàn dần thả lỏng người.

Cậu có năng lực học một biết mười, mau chóng làm quen được cách chơi.

“Đúng đúng! Đánh trụ thủy tinh này là được! A a a thắng rồi!”

Đàm Thanh Ninh vui vẻ nhìn Bạch Tân Hàn. Người vừa chiến thắng thì không có biểu cảm gì, còn không vui bằng quân sư bên cạnh.

“Chơi tiếp trận nữa đi!”

Cô đã sớm quen với kiểu lạnh lùng của vị thiếu gia này, vì thế lại phối hợp mở ra một trận mới.

Cứ như vậy chơi mấy lần, Bạch Tân Hàn có thể tự mình chơi được nhiều thứ.

“Cậu thật lợi hại. Có phải cậu từng chơi game giống kiểu này phải không? Hay là chúng ta cùng tổ đội đi! Gọi là “ma quỷ” đi được không?” Đàm Thanh Ninh nóng lòng muốn thử.

Bạch Tân Hàn liếc mắt nhìn cô sửa lại: “Là jin không phải là jing, là ning không phải là ling.” *

*精灵đọc là Jīnglíng , có nghĩa là ma quỷ, nhưng Đàm Thanh Ninh nói nhanh quá, nên phát âm bị nhầm.

Đàm Thanh Ninh: “…………”

“Chỉ là âm đọc gần giống nhau thôi mà. Chờ tôi đi lấy ipad, tôi vẫn còn một tài khoản, chúng ta thử một lần.” Cô khua khua tay chạy đi.

Chưa đến hai phút sau, Đàm Thanh Ninh cầm ipad quay lại.

“Được, chúng ta cùng nhau lập tổ đội chơi. Đến lúc đó tôi kéo theo cậu, chỉ cần nghe theo chỉ thị tôi mà làm.”

Sau khi trò chơi bắt đầu ——

“Theo tôi ngồi xổm xuống.”

“Bọn họ đang bắt đầu thả rồng, giờ đi cướp thì không kịp.”

“Ơ, sao cậu lại đi một mình?”

“A a a thế mà lại đoạt được!! Cao thủ!”

…………

Âm thanh cô nói cứ ong ong bên tai, Bạch Tân Hàn nhíu nhíu mày không nói gì. Sắc trời dần tối, lác đác có mấy ngôi sao trong màn đêm.

Ban công có đèn sáng, có đôi nam nữ ngồi dưới ánh đèn vàng.

Sau khi hai người thắng được hai trận, hứng thú của Đàm Thanh Ninh còn chưa hết, tiếp tục rủ Bạch Tân Hàn chơi tiếp.

Trận thứ ba bắt đầu.

“Level của cậu không cao bằng đối phương, hay là cứ chạy đi.” Đàm Thanh Ninh vừa mới nói xong đã thấy quân địch bên kia đã chết.

“Lợi hại, lợi hại.” Cô không nhịn được khen ngợi.

………

“Con chồn bên kia tương đối ngốc, đến chồng cũng không đi cứu cô ta …..”

Hình như nghĩ đến cái gì, Đàm Thanh Ninh đột nhiên cười rộ lên.

“Thảo nào cô ta muốn đi tìm anh Long a, haha hahahaa”

………

“Đàm Thanh Ninh.” Rốt cuộc Bạch Tân Hàn không nhịn được, nói câu đầu tiên từ lúc hai người cùng chơi game.

Cô thật sự rất ầm ĩ, giống như lúc còn nhỏ.

“Chuyện gì?”

Trên màn hình, nhân vật mà hai người lựa chọn đứng cùng một chỗ, trai xinh gái đẹp hợp lại tương đối hợp.

Bạch Tân Hàn sử dụng kỹ năng đối với Đàm Thanh Ninh đang đứng một chỗ thản nhiên hỏi: “Game này có thể giết đồng đội không?”

—————–

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK