Bạch Tân Hàn hoảng hốt sau mấy giây mới phản ứng lại, cúi đầu dịu dàng hôn môi cô.
“Tại sao đồng ý?” Tiếng nói mơ hồ không rõ phát ra từ hai đôi môi triền miên.
Đàm Thanh Ninh xoa tóc gáy sau đầu cậu, nhẹ giọng “Ừm” một tiếng.
Cô hôn đáp lại, cảm giác người nào đó càng dùng sức mút môi cô.
Thích một người, tự nhiên sẽ muốn thân mật với người đó.
Không chỉ có con trai mà ngay cả con gái cũng muốn.
Cô thích ôm hôn cùng Bạch Tân Hàn, mê luyến mùi hương trên người cậu. Mỗi một lần tiếp xúc thân mật, bọn họ có thể cảm nhận và hiểu rõ tình yêu đầy nhiệt huyết của tuổi trẻ. Cô hưởng thụ sự ỷ lại của cậu đối với cô và cũng sa vào trong đó.
Tuy rằng thỉnh thoảng sẽ cảm thấy ngượng ngùng, nhưng mấy cái này không có gì đáng để xấu hổ.
Hai người nằm nghiêng trên giường hôn môi, trong phòng yên tĩnh, tiếng phát ra rõ ràng.
Nghe thấy tiếng thở gấp gáp của Bạch Tân Hàn, mặt Thanh Ninh bắt đầu đỏ, ngón tay nằm quần áo sau lưng cậu, các cơ săn chắc ấm áp hơi căng ra dưới lòng bàn tay cô.
Tim đang đập thình thịch, ngực hai người dán chặt một chỗ, cô nghi ngờ Bạch Tân Hàn có thể nghe thấy tiếng tim đập của mình.
May mà hôm nay cô mặc nội y, không thì xấu hổ biết bao.
Đàm Thanh Ninh mơ mơ màng màng nghĩ.
Bạch Tân Hàn đột nhiên dừng hôn, ấn khuôn mặt nóng bừng của Thanh Ninh vào ngực mình..
“Ngủ.” Giọng Bạch Tân Hàn khàn khàn.
Thanh Ninh mỉm cười, vòng tay qua eo cậu, điều chỉnh tư thế thoải mái xong nhắm mắt lại.
Buổi sáng, Thanh Ninh bị đánh thức bởi tiếng đồng hồ báo thức giống mọi ngày.
Cô nhanh chóng tắt chuông đồng hồ, hơi cúi đầu.
Cả người cô được Bạch Tân Hàn giam trong ngực, một cánh tay ôm chặt eo cô.
Thanh Ninh nhẹ nhàng cầm cổ tay cậu định để nó sang một bên.
Mới chuyển được một ít, lực trên eo càng chặt.
“Muốn dậy rồi?” Bạch Tân Hàn còn chưa tỉnh ngủ, tiếng phát ra vẫn rất khàn.
Thanh Ninh run lên.
Sao cô thấy giọng nói lúc này của Bạch Tân Hàn quá gợi cảm.
Xong rồi xong rồi, cô càng ngày càng đen tối.
Cứ thế này thì sớm hay muộn cũng có ngày cô không nhịn được xuống tay với cậu mất.
Thanh Ninh trả lời ấp úng, ngồi dậy, nói nhỏ nhẹ: “Cậu ngủ thêm một lát đi, vẫn còn sớm.”
Bạch Tân Hàn lấy tay che che mắt ngồi dậy theo.
“Dậy cùng nhau.”
Rèm cửa chạy bằng điện chậm rãi mở ra, khuôn mặt Bạch Tân Hàn dần hiện rõ dưới ánh nắng ban mai.
Thanh Ninh chú ý quan sát sắc mặt cậu hỏi: “Tối hôm qua có mất ngủ không?”
Hôm qua cô nằm trong lòng cậu ngủ rất sớm, không biết Bạch Tân Hàn ngủ lúc nào.
Bạch Tân Hàn lắc đầu, khóe miệng hơi giơ lên: “Cậu ngủ một lúc sau mình cũng ngủ.”
Thanh Ninh yên tâm: “Vậy thì tốt.”
Cô âm thầm lên kế hoạch chờ thời gian thực tập kết thúc sẽ mang cậu đi kiểm tra lại bệnh trầm cảm, sau đó quay về thành phố C thăm bà nội.
Có điều, kế hoạch thường không theo kịp những biến hóa không lường.
Bổi sáng hôm nay sau khi Thanh Ninh đi kiểm tra phòng với giáo viên hướng dẫn xong, quay lại phòng trực mới phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ của mẹ trong điện thoại.
Trong lòng xuất hiện dự cảm không lành, cô nhanh chóng lấy điện thoại, tìm một nơi vắng người gọi lại.
Sau khi điện thoại được kết nối, có người nhận máy luôn.
“Mẹ!” Thanh Ninh vội vàng nói.
“Ninh Ninh, khi nào con thực tập xong?” Tiếng của mẹ rất nhỏ, hình như đang ở nơi không tiện nói chuyện.
“Còn một tuần nữa, sao vậy ạ?” Giọng Thanh Ninh nhỏ đi, tim đập dữ dội, như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đầu bên kia điện thoại hơi do dự, nhẹ giọng nói: “Tình trạng bây giờ của bà nội không tốt lắm, nếu con có thể xin phép nghỉ thì về đi.”
Mũi Thanh Ninh chua xót, hốc mắt nóng lên.
“Hôm nay con về.” Cô lập tức nói.
Không còn nhiều thời gian để lo lắng, cô vội vàng làm xong giấy tờ xin nghỉ, không kịp thu dọn hành lý, trực tiếp mua vé tàu chuyến gần nhất về thành phố C.
Ở trên xe, cô gửi tin nhắn cho Bạch Tân Hàn.
Bạch Tân Hàn gọi lại luôn.
Nhận điện thoại, Thanh Ninh nhịn xuống cảm giác muốn khóc, kể lại mọi chuyện cho cậu nghe.
Bạch Tân Hàn nghe xong trầm mặc một lát, chỉ nói hai chữ: “Chờ mình.”
Cúp điện thoại, Thanh Ninh quay đầu nhìn cảnh sắc ngoài cửa.
Thực tập chỉ còn một tuần, mẹ cô cho phép cô xin nghỉ để về.
Cái này có nghĩa là gì, không cần nói cũng biết.
Đôi mắt đỏ hoe dần hiện ra trên khung cửa xe trong suốt.
Ở trấn Hòe có câu nói rằng, người già ngã bệnh rất khó sống qua mùa đông, nếu đã qua được, sẽ thêm được một năm.
Nhưng bây giờ rõ ràng vẫn đang là mùa hè.
Nên là mùa tràn đầy sức sống.
Cánh đồng ngoài cửa cỏ cây xanh mướt, cảnh trời xanh mây trắng du dương.
Máy lạnh trong tàu cao tốc được mở với công suất lớn, Thanh Ninh không khỏi rùng mình vì lạnh.
Giữa trưa Thanh Ninh đến thành phố C.
Cô không ở lại ga tàu lâu, nhanh chóng gọi xe đến bệnh viện số một thành phố C.
Dựa vào thông tin mẹ cô đã nói, Đàm Thanh Ninh tìm được phòng bệnh mà bà đang nằm.
Bà nội nằm ở phòng đôi, trước mắt chỉ có mình bà.
So với lần gặp mặt trước, bà nội gầy đi nhiều. Bà im lặng nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, vẻ mặt nhìn dịu dàng và bình tĩnh. Trên mu bàn tay đang cắm kim truyền nước, da bàn tay của nhăn nheo và xanh xao.
Cô biết bà không được khỏe như trước. Ung thư dạ dày giai đoạn cuối vô cùng đau đớn, thuốc giảm đau giảm bớt, hiệu quả cũng có hạn. Cả đời bà nội đã quen với sự thanh nhã xinh đẹp, mà khi đến già lại phải chịu loại tra tấn này.
Nước mắt Thanh Ninh rơi, chóp mũi chua xót không thôi.
Mẹ Đàm chạm nhẹ vào cánh tay Thanh Ninh, ý bảo đi ra ngoài.
Bên ngoài phòng bệnh, Nhan Hội dặn dò Thanh Ninh: “Bà nội vất vả lắm mới ngủ được, đừng đánh thức bà.”
Đàm Thanh Ninh hít hít mũi, gật đầu.
“Mấy ngày nay truyền máu, bây giờ huyết sắc tố có tăng. Nhưng tinh thần bà nội lúc này không tốt …” Mẹ dừng lại, có chút nghẹn ngào nói: “Ý thức của bà đã có dấu hiệu không tỉnh táo. Mẹ hơi lo nên gọi điện thoại bảo con về….”
Ý thức mơ hồ…..
Thanh Ninh nói nhỏ mấy lời này.
Không biết lúc cô đi vào bà còn nhận ra cô không?
“Bà nội có biết mình….” Thanh Ninh dừng lại, không nói được.
Nhan Hội lắc đầu: “Không biết, bố mẹ vẫn nói bị viêm loét dạ dày.”
“Bố đâu ạ?”
“Bố con còn đang đi làm, tan làm sẽ đến đây.”
Thanh Ninh: “Buổi tối để con trông cho, bố mẹ về nghỉ ngơi đi.”
Cô trẻ tuổi, thức đêm không sao.
Nhan Hội vỗ vỗ bả vai con gái, vui mừng: “Thỉnh thoảng để ý đến là được, bình thường không có việc gì.”
Con gái đã trưởng thành, không còn là cô bé líu ríu khi còn bé nữa.
Đàm Thanh Ninh gật đầu: “Con biết rồi ạ.”
Hai người đứng ngoài hành lang nói chuyện một lúc, Đàm Thanh Ninh mới ra mình chưa ăn cơm.
“Dưới bệnh viện rẽ trái có mấy quán, con đi ăn đi.” Nhan Oái nhắc nhở.
Đàm Thanh Ninh lắc đầu: “Không muốn ăn gì.”
“Như vậy sao được? Con muốn ăn cơm hay —” Lời của bà bị tiếng chuông di động bất ngờ vang lên cắt ngang.
Thanh Ninh nhận điện thoại, tiếng Bạch Tân Hàn truyền đến từ bên kia: “Chưa ăn.”
“Chưa ăn.”
“Mình mang cho cậu một phần.” Bạch Tân Hàn quyết định nhanh gọn.
Cậu lái xe đi từ thành phố T đến, đến chậm hơn Đàm Thanh Ninh.
Hai người nói mấy câu xong cúp điện thoại, Đàm Thanh Ninh xoay người, đối diện với ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của mẹ.
“Điện thoại của ai thế?” Nhan Hội nhíu mày.
Vừa rồi con gái chỉ nói mấy câu nhưng từ trong ra ngoài tỏa ra cảm giác vô cùng thân thiết.
“Bạch Tân Hàn.”
“Hả?” Nhan Hội ngạc nhiên.
“Đàm Thanh Ninh hơi do dự, bổ sung nói: “Bọn con — đang quen nhau.”
Dù gì lát nữa cậu cũng sẽ đến, không bằng cô thẳng thắn thừa nhận trước.
Hai mắt mẹ Đàm mở lớn, vẻ mặt không thể tin được: “Cái gì?!”
“Chuyện khi nào?”
“Hai đứa ở chung một chỗ bao lâu rồi?”
“Bố con có biết không?”
Đàm Thanh Ninh thở hắt ra, không có tâm trạng kể rõ quá trình yêu đương của mình, chỉ dùng mấy câu đơn giản nói rõ cho mẹ nghe.
Nhan Hội nghe con gái nói xong, mãi không thấy phản ứng lại.
“Y tá đến chăm sóc bà nội con do thằng bé tìm đến?”
Thanh Ninh gật đầu: “Vâng, chắc cậu ấy nói chuyện với chú Bạch, chú Bạch gọi cho bố.”
Nhan Hội mấp máy môi không biết nói gì.
Bà luôn không có yêu cầu gì với con gái, cả trong tình yêu và hôn nhân.
Là người mẹ, đương nhiên bà muốn con mình gả đến nhà nào đó gần nhà, điều kiện hai gia đình không quá chênh lệch. Nhưng quan trọng nhất vẫn phải xem đạo đức của đối phương ra sao và là người con gái thích.
Nhưng người như Bạch Tân Hàn, có vẻ vượt quá sự mong đợi.
Bệnh thằng bé đã khỏe hẳn chưa? Vấn đề tâm lý cũng tốt chứ?
Nhan Hội không biết tình trạng trước mắt của Bạch Tân Hàn ra sao, nói thật, bà không hề thấy quá vui, ngược lại còn thấy lo lắng.
Lúc Bạch Tân Hàn đến, bà nội chưa dậy.
Biểu hiện của Bạch Tân Hàn rất bình tĩnh, lễ phép chào hỏi mẹ Đàm, đưa cơm trưa cho Đàm Thanh Ninh.
Nhan Hội bất ngờ gặp được bạn trai của con gái mình, đột nhiên cảm thấy đủ loại cảm xúc dâng lên.
Khác hẳn mấy năm trước, Bạch Tân Hàn có vẻ trầm ổn hơn nhiều, nhìn qua không kỳ lạ như hồi đó.
Có điều hai đứa thật sự thích hợp không?
Ánh mắt Nhan Hội dao động giữa hai người trẻ tuổi, trên mặt hiện rõ sự lo lắng.
Thanh Ninh không muốn ăn gì, ăn mấy miếng xong không muốn ăn nữa.
Bạch Tân Hàn không nói gì thêm, yên lặng thu dọn đồ, ngồi cùng cô trước giường chờ bà nội dậy.
Nhan Hội mở giường nhỏ ở một bên, nằm xuống chợp mắt nghỉ ngơi.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong phòng ngủ chỉ có tiếng ngáy rất nhỏ của bà.
Qua một lúc, cô thấy người bà cử động, mở mắt.
Thanh Ninh vội vàng đứng dậy đi đến, khẽ gọi: “Bà nội, cháu đến thăm bà.”
Đôi mắt mơ màng của bà dừng trên người Thanh Ninh đang nói chuyện, sau một hồi lâu mới mỉm cười: “Thanh Ninh?”
Bà cau mày, hình như tự hỏi rất lâu mới nhớ tên Đàm Thanh Ninh, tiếng phát ra từ cổ họng nhỏ mà khàn khàn.
Trái tim Thanh Ninh co rút, cảm xúc khổ sở trào dâng.
“Vâng, cháu đây. Cháu thực tập xong rồi.” Cô cố ra vẻ thoải mái nói.
Bà nội “Ừm” một tiếng, âm thanh giống như tiếng cưa cưa vào thân gỗ mục nát, khó khăn: “Phải làm bác sĩ hả.”
Chóp mũi Đàm Thanh Ninh chua xót: “Đúng vậy, bà nội.”
Cô điều chỉnh góc giường phù hợp, để cho bà ngồi dậy.
“Đây là?” Ánh mắt bà chuyển hướng nhìn sang Bạch Tân Hàn, nghi ngờ hỏi.
Bạch Tân Hàn tự mình giới thiệu như cũ, không biểu hiện ra sự khác thường nào.
Bà nội nở nụ cười đầu tiên hôm nay, vừa chậm rãi vừa có chút nhẹ nhõm nói: “Thanh Ninh của chúng ta đã lớn, còn có bạn trai.”
Bà đã không nhớ đến cậu bé mấy năm trước từng đến nhà cũ, còn cho rằng Đàm Thanh Ninh mới quen cậu lúc học đại học.
Tư tưởng của bà cởi mở, đối với chuyện cháu gái quen bạn trai thấy rất vui mừng.
Thanh Ninh cố kìm nén sự chua xót trong lòng, dùng giọng mũi rất nặng phát ra tiếng: “Vâng.”
Cô không nhịn được nữa, lấy cớ đi vệ sinh ra ngoài.
Bạch Tân Hàn đuổi theo cô, tìm thấy Đàm Thanh Ninh đang đứng ở hành lang.
Cả mắt và mũi cô đỏ bừng, nước mắt đảo quanh hốc mắt.
Bạch Tân Hàn đau lòng, ôm người vào trong ngực.
Cậu không biết an ủi người khác, chỉ biết vụng về cỗ nhẹ lưng cô.
Đàm Thanh Ninh nhớ đến phản ứng vừa rồi của bà, không kìm được phát ra tiếng nức nở, cả người run run.
“Bà nội nhìn thấy cậu rất vui.” Cậu không biết phải nói gì, đành phải tự mình kiếm chuyện an ủi cô.
Hô hấp Thanh Ninh càng khó khăn, tiếng nức nở càng rõ hơn.
Cô nói chuyện đứt quãng: “Mình, mình muốn làm bác sĩ. Không cứu được cậu, cũng không cứu được bà…..”
Cô muốn trở thành một người bác sĩ như ông nội, nhưng bây giờ chỉ có thể trơ mắt nhìn thấy sinh mệnh bà nội trôi qua từng giờ từng ngày.
Thiếu máu truyền máu, đau thì giảm đau.
Trừ cái đó ra thì sao?
Thậm chí cả bố mẹ cô cũng thể làm gì trước sự khuếch tán của các tế bào ung thư.
“Chính cậu đã cứu mình.” Bạch Tân Hàn bình tĩnh, những lời bản thân thấy khó nói vậy mà có thể nói ra.
Cậu cúi đầu nói ở bên tai cô, lần đầu tiên kiên nhẫn dỗ một người.
“Lúc cậu chưa làm bác sĩ, cậu đã cứu cho mình.”
“Ninh Ninh, cậu đã làm rất tốt rồi.”