• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi kết hôn, về việc sinh con hai người thống nhất ý kiến, đều muốn sinh con muộn.

Đêm nay, sau bốn năm.

Hiện giờ Đàm Thanh Ninh nghe theo yêu cầu mãnh liệt của Bạch Tân Hàn chuyển đến bệnh viện Minh Nhân làm việc.

Khoảng cách từ chỗ ở bọn họ đến bệnh viện rất gần, ngày thường cho dù bệnh viện có phát sinh tình huống gì bất ngờ cũng rất tiện.

Hai người muốn có em bé được một thời gian, nhưng bụng cô không thấy có phản ứng gì.

Bởi vì trước đây cô hay ở bệnh viện thức đêm, sinh hoạt trong cuộc sống hay thời gian làm việc nghỉ ngơi không theo quy luật, điều này làm kỳ sinh lý của cô thường xuyên không đúng ngày.

Ngay từ lúc bắt đầu muốn có con, Thanh Ninh cực kỳ chú ý đến chu kỳ kinh nguyệt của mình, cho dù hay không chính xác nhưng cứ khẩn trương hồi hộp nhìn chằm chằm số ngày. Một thời gian dài sau, cô mặc cho duyên số.

Là một bác sĩ, cô hiểu rõ rằng chuyện này cần thả lỏng tâm tình, cáng áp lực lớn sẽ càng ảnh hưởng dẫn đến kết quả xấu.

Một buổi sáng sớm ngày nào đó sau một thời gian dài không để ý đến thời gian rụng trứng và kỳ kinh nguyệt, Thanh Ninh vừa dậy đã cảm nhận được ánh mắt nhìn chằm chằm mình.

Cô mở đôi mắt còn đang buồn ngủ, đối diện với đôi mắt u tối không rõ của Bạch Tân Hàn.

Từ khi kết hôn đến nay, anh thường xuyên như vậy, dậy mà không rời giường, cứ thế nhìn cô, nhất là một ngày được nghỉ như hôm nay.

Thanh Ninh cử động người, cánh tay vòng qua ôm eo Bạch Tân Hàn, phát ra tiếng nói không rõ: “Mấy giờ rồi?”

Có bức rèm dày che chắn, ánh sáng trong phòng rất tối.

“Hơn 6 giờ, ngủ thêm một lát đi.” Giọng nói êm dịu của người đàn ông truyền đến, cùng với sự khàn khàn của buổi sáng.

Hôm nay cô được nghỉ, không cần phải dậy sớm.

Thanh Ninh “ừm” một tiếng, vừa mới nhắm mắt lại, dạ dày đột nhiên muốn nôn.

Tim cô đập nhanh trong lồng ngực, nhanh chóng nhớ lại ngày đến kỳ tháng trước.

Sau một lúc lâu, cô mở to mắt, chống tay lên giường ngồi dậy.

“Sao vậy?” Bạch Tân Hàn nhíu mày, cũng dậy theo, “Không mệt à?”

Đàm Thanh Ninh lắc đầu, lời nói đến bên miệng lại sửa lại.

“Em đi vệ sinh.”

Bạch Tân Hàn gật gật đầu, nhìn cô đi vào nhà vệ sinh.

Một lúc sau, Đàm Thanh Ninh ngơ ngác lê dép đi ra, sắc mặt hơi kỳ lạ.

“Sao—-” Bạch Tân Hàn mới nói được nửa liền dừng lại, theo bản năng chìa tay nhận đồ mà Đàm Thanh Ninh đưa đến.

Nhìn hai vạch đỏ trên que thử thai, mi tâm Bạch Tân Hàn nhảy dựng, ngạc nhiên ngẩng đầu.

Khóe miệng Thanh Ninh cong lên độ cong rất lớn, đôi mắt trong veo, trong giọng nói không thể giấu được sự vui sướng: “Chúng ta phải làm bố mẹ rồi!!”

Ngay buổi sáng hôm đó, hai người đến Minh Nhân.

Đàm Thanh Ninh phải làm thử máu, siêu âm B.

Theo cách tính đúng của y học, thời gian mang thai được tính từ ngày đầu tiên của kỳ kinh cuối cùng, nếu tính theo cách này, Thanh Ninh đã mang thai được gần 8 tuần. Có điều kinh nguyệt của cô vốn không chính xác, so với những thai phụ khác có chu kỳ kinh nguyệt chuẩn, kết quả siêu âm b và số tuần thực tế sẽ hơi khác nhau, có sự chênh lệch nhỏ.

Thanh Ninh là bác sĩ khoa phụ sản, không để chuyện này ở trong lòng, ngược lại Bạch Tân Hàn rất ngiêm túc, hỏi đông hỏi tây chủ nhiệm là chuyên gia trong bệnh viện.

Thanh Ninh bất đắc dĩ, lôi kéo cánh tay Bạch Tân Hàn cười nói: “Em chính là bác sĩ khoa sản, không bằng hỏi em sẽ tốt hơn.”

Bạch Tân Hàn sửng sốt, mím môi nói: “Anh quên mất.”

Tại anh hơi căng thẳng, ai mà đoán được xảy ra chuyện này.

Lời này vừa nói ra, chủ nhiệm cũng không nhịn được cười: “Người mới làm bố sẽ như vậy, khẩn trương là chuyện bình thường. Không sao đâu, Thanh Ninh là bác sĩ, không cần lo lắng.”

Đàm Thanh Ninh cười đồng ý, nói cảm ơn với chủ nhiệm xong đi về cùng Bạch Tân Hàn.

Dọc đường đi, hai người nhận được nhiều sự quan tâm từ các nhân viên trong bệnh viện.

Ngắn ngủi trong vòng một buổi sáng, chuyện Bạch Tân Hàn mang theo vợ đến bệnh viện khám chẩn đoán đã mang thai lan ra khắm toàn bộ Minh Nhân, mọi người nói chuyện bàn tán sôi nổi.

Không biết bà nội Trần Nhiêu nghe được tin tức từ đâu, buổi chiều tìm người mang đến cho vợ chồng trẻ một đống thuốc bổ, còn đưa thêm một dì đến, đặc biệt chịu trách nhiệm một ngày bà bữa cơm cho cô trong khoảng thời gian mang thai.

“Tân Hàn, anh hy vọng em sinh con trai hay con gái?”

Buổi tối, Thanh Ninh vuốt cái bụng nhỏ bằng phẳng của mình, cười tủm tỉm hỏi anh.

“Đều được.” Giọng điệu Bạch Tân Hàn vẫn như trước kia, không mặn không nhạt trả lời.

“Em cảm thấy sẽ là một cô bé.” Thanh Ninh cười nói.

“Tại sao?” Bạch Tân Hàn nhìn về phía bụng cô, nơi đó vẫn nhỏ gọn, nhìn không ra dấu hiệu mang thai nào.

“Bởi vì em thấy con bé rất ngoan.” Thanh Ninh nghĩ nghĩ, “Em mang thai được 8 tuần, hcg rất cao, nhưng không có tý cảm giác buồn nôn nào.”

Cô từng gặp rất nhiều phụ nữ có thai, bình thường mang thai được 6 tuần đã bắt đầu có phản ứng, buồn nôn không muốn ăn uống, sớm hơn thì mới 4 tuần đã bắt đầu nôn nghén. Nhưng cô đã mang thai gần hai tháng mà chuyện ăn uống không bị ảnh hưởng, thật là may mắn.

“Tuy nhiên chưa thể xác định được, nói cái này chưa chắc chính xác.” Cô cười mấy tiếng, trêu chọc, “Cũng có thể do thể chất có vấn đề.”

Bạch Tân Hàn ôm chầm cô, mỉm cười hôn môi cô.

“Ừm, con của chúng ta chắc chắn sẽ ngoan.”

Giống như lời Bạch Tân Hàn nói, cục cưng thật sự rất ngoan.

Trong thời gian mang thai, Thanh Ninh vẫn không có phải ứng nào, rất thuận lời vượt qua ba tháng đầu tiên.

Nhưng mà, cục cưng không phải bé gái giống như cô vẫn nghĩ.

Sau khi có kết quả xét ngiệm lấy máu tĩnh mạch, cô đang mang thai bé trai.

“Con trai rất tốt, sau này sinh con gái thì anh trai có thể bảo vệ em gái.” Đàm Thanh Ninh suy nghĩ một chút, cảm thấy tổ hợp anh trai em gái là tốt nhất.

Bạch Tân Hàn nhíu chặt mày, giọng trầm xuống: “Đừng sinh. Chúng ta có một đứa là đủ rồi.”

Thanh Ninh trừng mắt nhìn, còn muốn nói gì đó, đã được Bạch Tân Hàn ôm từ sô pha lên.

“Đứa này còn chưa sinh xong đã nghĩ sinh nữa.” Anh cúi đầu, khẽ cắn một ngụm trên chóp mũi Thanh Ninh, “Sinh xong rồi nói.”

Trong lúc mang thai, Đàm Thanh Ninh được chăm sóc rất tốt.

Bụng của cô không lớn, cho đến thời kỳ cuối, cô mặc áo khoác mùa đông cũng không nhìn thấy bụng to rõ ràng.

Bạch Tân Hàn giảm bớt lượng công việc, mỗi ngày cùng Thanh Ninh đi tản bộ xung quanh nhà.

Đi trong suốt thờ gian cô mang thai.

Đến đầu xuân, ngày sinh dự tính của Đàm Thanh Ninh tới rồi.

Nhan Hội từ thành phố C đến, chuẩn bị ở cạnh con gái trong quá trình sinh.

Làm bác sĩ ở khoa sản mấy năm nay, phòng bệnh ở trong khoa đã quá quen thuộc với cô.

Đến thời điểm cô sinh con, cô rất thả lỏng, thậm chí còn phải an ủi Bạch Tân Hàn nhìn còn lo lắng hơn cả cô gấp mấy lần.

Cô đang truyền Oxytocin(*) trên tay, nhẹ giọng nói: “Em được tiêm thuốc tê, cục cưng không lớn, không cần lo lắng.”

(*)Oxytocin là thuốc kích đẻ, được sử dụng để kích thích chuyển dạ hoặc tăng cường co bóp dạ con trong quá trình sinh nở và để kiểm soát chảy máu sau khi sinh con.

Bạch Tân Hàn mím môi gật đầu. Nhưng nhìn anh có vẻ không thoải mái, trong phòng mở điều hòa, mà trên trán chảy ra tầng mồ hôi lạnh.

Đàm Thanh Ninh cười trêu ghẹo: “Hay là chút nữa anh không cần vào phòng sinh, em sợ anh ngất xỉu mất.”

“Không.” Bạch Tân Hàn lập tức nhíu mày, ngữ khí không cho người khác phản đối, “Anh phải ở cùng em.”

Nhan Hội ngồi một bên nhìn hai người, trong lòng thấy vui mừng.

“Còn không phải Tân Hàn lo lắng cho con sao, nhìn con nói gì đấy.” Bà không nhịn được cằn nhằn hai câu, bắt đầu thấy hơi lo lắng, “Cháu ngoại mẹ sao còn bình tĩnh như vậy? Đến bây giờ vẫn không có động tĩnh.”

“Bởi vì thằng bé là sâu lười nhỏ.” Thanh Ninh cười nói.

Mang thai đã được 41 tuần, tiểu tử kia không có một chút phản ứng, giống như rất luyến tiếc ở trong bụng mẹ,vẫn bất động. Không còn cách nào khác, cô phải đến bệnh viện truyền Oxytocin.

“Cái gì mà lười? Đây là bình tĩnh.” Nhan Hội sửa lại cho đúng.

Thanh Ninh le lưỡi, không phản bác.

Sau khi truyền thuốc, rốt cục bụng Thanh Ninh đã có phản ứng.

Ban đêm, có Bạch Tân Hàn ở cạnh làm bạn, Thanh Ninh thuận lợi sinh được bé trai nặng 3 cân 4.

Đứa nhỏ vừa ra ngoài được y tá mang sang bên cạnh tắm rửa.

Nghe thấy tiếng khóc to, Bạch Tân Hàn cúi đầu hôn lên trán đầy mồ hôi của Thanh Ninh.

“Ninh Ninh, vất vả rồi.”

Sắc mặt Đàm Thanh Ninh tái nhợt, cả người không còn sức lực.

Cô giật giật môi, mỉm cười nhìn Bạch Tân Hàn.

“Về sau chúng ta là một nhà ba người.”

Lông mi Bạch Tân Hàn run rẩy, hốc mắt đỏ bừng, xúc động muốn rơi lệ.

“Được.”

Cùng cô sinh con, anh mới biết được phụ nữ sinh con vất vả thế nào. Nhìn thấy vết máu trên giường, chân anh gần như mềm nhũn không đứng vững được.

Thanh Ninh mệt mỏi nhắm mắt, một lúc sau, hai má thấy hơi ướt.

Cô ngạc nhiên mở mắt, cô nhìn thấy một đôi mắt đen và lông mi ẩm ướt.

Giọng Bạch Tân Hàn hơi khàn mở miệng: “Ninh Ninh, anh yêu em.”

Mũi Đàm Thanh Ninh chua xót, giơ tay chạm vào mắt anh.

“Em cũng yêu anh. Có anh và có con, em cảm thấy rất hạnh phúc, biết không?”

Bạch Tân Hàn trầm mặc một lát, bỗng dưng cười khẽ.

Anh cúi người hôn đôi môi tái nhợt của cô, thấp giọng nói: “Biết rồi, bà xã.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK