Hai ngày nay, cô không bước chân ra khỏi nhà, hoàn toàn được một lần trải nghiệm thế nào là cuộc sống ‘sống mơ mơ màng màng’.
Mỗi ngay ăn cơm, ngủ, vận động, quả là phong phú. Phòng tắm, sô pha, ban công đều lưu lại dấu vết của cô.
Cô không biết tinh lực Bạch Tân Hàn lấy từ đâu. Dường như ngoài dục vọng sinh lý, còn kèm theo ít cảm xúc điên cuồng khác không nói rõ được.
Có khi Đàm Thanh Ninh thấy đau lòng, có khi lại thấy tức giận.
Loại chuyện này, không chỉ người nam mệt. Nhìn hai người, người mệt chết là cô mới đúng.
Bạch Tân Hàn thực hiện kế hoạch ‘chỉ muốn ở hai người’ của mình, một ngày ba bữa cơm gọi đồ ăn bên ngoài giao đến.
“Ninh Ninh, cậu muốn ăn gì?” Lúc cậu hỏi lời này, hai người đang ngâm mình trong bồn tắm lớn đầy bọt.
Đàm Thanh Ninh định nói tùy gì cũng được, trong lúc vô ý khóe mắt liếc qua chân mình.
Trên làn da trắng nõn có rất nhiều vết tích màu đỏ do cấu véo, hai bắp đùi tự nhiên run rẩy. So với cơ thể cường tráng khỏe mạnh của chàng trai bên cạnh, thoạt nhìn hết sức đáng thương.
Vì thế lời đến bên miệng được cô nuốt lại vào trong, ngang ngược kiêu ngạo hùng hồn yêu cầu: “Mình phải ăn bánh bao của hiệu XX, ăn bánh ngọt truffle ở cửa hàng AA, tổ yến ở BB, còn muốn ăn kem ở CC, …”
Cô nói một chuỗi danh sách dài các loại, trải rộng khắp các quán nổi tiếng trong thành phố T.
Bạch Tân Hàn không hề nghi ngờ cô sẽ ăn không hết, một lời đã đồng ý.
Cậu đứng dậy, cùng với tiếng nước bắn tung tóe, dáng người cao lớn lập tức lộ ra bên ngoài.
Mắt thấy cậu định ra ngoài để lấy điện thoại, Đàm Thanh Ninh đổi ý: “Thôi quên đi. Mình không muốn ăn nữa.”
Nói đi nói lại, còn không phải thêm việc cho người chạy việc giúp cậu ta sao, người mệt cũng là lái xe của người nào đó, đây không phải mục đích mà cô muốn.
“Mình phải ăn đồ cậu làm cho mình.” Cô mở to hai mắt yêu cầu, trong đôi mắt xinh đẹp là sự giảo hoạt thích thú.
Thân hình nhỏ bé của Đàm Thanh Ninh dựa trên bồn tắm lớn, tóc dài ướt đẫm thả ở đằng sau, làn da trắng nõn như ẩn như hiện dưới mái tóc đen. Hai cánh tay thon dài mảnh kê dưới cằm, hai má trắng hồng, cả người giống như nàng tiên cá nhỏ ngâm mình trong nước.
Bạch Tân Hàn hơi chần chừ, vẻ mặt hiếm khi xuất hiện tia khó xử: “Mình chưa từng vào phòng bếp, sợ làm ra đồ không thể ăn….”
Đương nhiên Đàm Thanh Ninh biết cậu không biết nấu cơm, đại thiếu gia được nuông chiều từ bé chưa bao giờ vào phòng bếp là đúng rồi.
Cô nghiêng đầu, lông mi rủ xuống, cố ý vểnh môi lên.
“Được, mình làm.” Bạch Tân Hàn lập tức thỏa hiệp, xoay người nhéo nhéo khuôn mặt ửng đỏ của cô.
Cậu mặc áo choàng tắm, ôm người mềm mại yếu ớt từ trong bồn tắm lớn ra, dùng khăn tắm tỉ mỉ lau khô người, mặc bộ quần áo rộng thùng thình ở nhà vào giúp cô.
Đàm Thanh Ninh đã sớm vứt bỏ thái độ ngượng ngùng lúc đầu đi, để yên cho Bạch Tân Hàn làm.
Ai bảo cậu quá thú tính? Chăm sóc cô là việc nên làm thôi.
Bây giờ cô giống như đứa bé lớn không đi lại được, đi đến chỗ nào cũng được ôm đi.
Bạch Tân Hàn không thấy phiền toái hay mệt nhọc gì, ngược lại rất hưởng thụ Đàm Thanh Ninh phiên bản ‘yếu ớt’ lúc này.
Cậu rất thích cảm giác được cô ỷ lại, chỉ thấy thời gian hai ngày quá ít.
Trong lúc Bạch Tân Hàn nấu cơm, Đàm Thanh Ninh ngồi trên sô pha xem TV.
Mặc dù thế, nhưng người trong bếp cứ thỉnh thoảng đi ra nhìn cô xong đi vào.
Sau mấy lần, Đàm Thanh Ninh đang tập trung xem cũng phát hiện ra.
“Sao vậy? Không làm được?” Cô nhìn sang Bạch Tân Hàn, nghĩ chắc cậu muốn hỏi mình kinh nghiệm nấu.
Bạch Tân Hàn lắc đầu: “Chỉ muốn nhìn cậu. Sợ đột nhiên không thấy.”
Trong lòng Đàm Thanh Ninh đau xót, muốn cười nhưng không cười được.
Bạch Tân Hàn ở trong bếp hí hoáy hồi lâu, cuối cùng đã nấu xong bữa cơm chiều cho hai người.
Đàm Thanh Ninh lại giống cục cưng được ôm đến ngồi trên ghế. Cô quan sát mấy món trước mặt, hơi kinh ngạc.
Hóa ra là món cơm rang dứa thập cẩm.
Cơm rang với cà rốt, dứa, đỗ và ngô, nhìn màu sắc rất rực rỡ. Bên ngoài hạt cơm bọc lớp trứng nhìn trơn bóng, được đặt trong nửa vỏ trái dứa, giống chiếc thuyền dứa nhỏ cập bến ở trên đĩa.
“Mình chỉ biết làm cái này, ăn tạm trước.” Bạch Tân Hàn cũng ngồi xuống, “Sau này cậu muốn ăn cái khác mình sẽ học.”
Đàm Thanh Ninh dùng thìa múc ăn, vị ngọt, chua, mềm, dẻo tan ra trong miệng, rất có hương vị vùng nhiệt đới.
“Ăn ngon lắm.” Cô đối diện với ánh mắt của Bạch Tân Hàn, không kiềm được nửa khen nửa tò mò, “Có phải người học giỏi ở mảng nào cũng có thiên phú không?”
Hai ngày nay cô đã nhận thức được sâu sắc, Bạch Tân Hàn giày vò cô muốn ngừng mà không ngừng được, khổ không nói nên lời.
Khóe miệng Bạch Tân Hàn khẽ nhếch, từ chối cho ý kiến.
Buổi tối trước khi rời xa, Bạch Tân Hàn tiếp tục quấn lấy Đàm Thanh Ninh.
Đêm lạnh như nước, trong phòng sắc xuân kiều diễm.
Bạch Tân Hàn nghĩ đến ngày mai phải đi, hành động càng không kiêng dè.
Đàm Thanh Ninh nghẹn ngào thảm thiết, cả người như không còn là của mình nữa.
Giữa lúc đang mê man, cô nghe thấy Bạch Tân Hàn khàn khàn nỉ non bên tai: “Không phải cái gì mình cũng có năng lực trời cho.”
“Hả?”
“Mình không biết đùa giỡn làm con gái vui vẻ, tính cách khó chịu, không hay nói chuyện.” Bạch Tân Hàn mím môi, trong lòng rất phiền toái.
Cậu không có thiên phú nói chuyện yêu đương, không biết nói lời ngon tiếng ngọt dỗ cô vui vẻ.
“Không sao, mình dỗ cậu là đủ rồi.” Đàm Thanh Ninh dịu dàng, vỗ nhẹ trên lưng cậu.
Lồng ngực Bạch Tân Hàn thấy ấm áp, cúi đầu hôn cô.
Qủa thực cậu không biết làm gì cho Thanh Ninh mới gọi là tốt, dường như làm gì cũng không đủ.
Bạch Tân Hàn trở mình đè cô dưới thân, thở gấp thật thà nhận: “Ninh Ninh, mình thay ảnh bìa của cậu trên vòng bạn bè.”
“Cái gì?” Thanh Ninh không còn sức, không yên lòng trả lời lại.
“Đổi thành ảnh chung của chúng ta.”
Thanh Ninh mấp máy môi, chưa kịp nói đã bị cuốn vào vùng lốc xoáy.
Sau khi kết thúc, cô như con cá bị ném lên bờ, không còn hơi sức chôn vùi trong chăn, vươn cánh tay sờ soạng lấy điện thoại trên tủ đầu giường.
Mở vòng bạn bè, cô thấy ảnh hai người chụp trung lúc học cấp ba trên màn hình.
Đó là ngày Bạch Tân Hàn đến nhà cũ tìm cô, hai người chụp với nhau.
Trên ảnh hai người mặc áo đồng phục của Thanh Trung, cô cười rất vui vẻ, Bạch Tân Hàn hơi mỉm cười. Nhìn dáng vẻ lúc đó non nớt.
Thanh Ninh nhìn bức ảnh, nở nụ cười.
Thời gian qua nhanh, chỉ bằng cái chớp mắt, đã năm năm trôi qua.
“Ninh Ninh, ôm cậu đi tắm rửa sạch sẽ.” Bạch Tân Hàn dọn dẹp trên giường xong, đi đến ôm Thanh Ninh.
Cậu nhìn điện thoại cô, dừng hành động.
“Tại sao lấy ảnh này?” Thanh Ninh ngẩng đầu, đôi mắt trong veo đầy tò mò hỏi.
Muốn tuyên bố chủ quyền cũng có thể lấy ảnh của bây giờ. Sau khi hai người quay lại, chụp chung không ít ảnh đâu.
Bạch Tân Hàn dùng kiểu bế công chúa ôm người lên, nói năng hùng hồn lý lẽ: “Ảnh này chứng tỏ chúng ta đã ở bên nhau từ sớm, người khác không có cơ hội chen chân vào.”
Đàm Thanh Ninh ngẩn ra, bả vai run run.
“Bạch Tân Hàn, cậu quá ngây thơ.”
*
Hết hai ngày, Đàm Thanh Ninh đỡ thắt lưng đau mỏi tiễn Bạch Tân Hàn đi Mỹ.
Hai người chính thức bắt đầu sự nghiệp yêu xa.
Đàm Thanh Ninh ở trong nước, có lúc phải đi thực tập cùng các bạn trong lớp, còn phải chuẩn bị cho trại hè trong kỳ nghỉ hè, cuộc sống vô cùng bận rộn.
Bạch Tân Hàn vì muốn học xong nhanh tất cả các môn, thời gian đi học và bài tập cũng rất nhiều.
Hai người lệch giờ cách nửa ngày, thỉnh thoảng tận dụng lúc 7,8 giờ ở trong nước hoặc là 12 giờ trưa gọi video nhìn nhau.
Nếu bệnh viện bên này có việc hoặc phải trực ca đêm, thời gian gọi video ngắn ngủi đó mất luôn.
Hiển nhiên Bạch Tân Hàn ở nơi đất khách không thỏa mãn, ngoài việc học tập bận rộn ở bên đó, cậu sẽ dành thời gian về nước thăm Đàm Thanh Ninh, khoảng nửa tháng một lần.
Từ Boston đến thành phố T không có chuyến bay trực tiếp, cộng thêm thời gian quá cảnh đến nơi phải mất khoảng 20 tiếng.
Thanh Ninh nhìn thế không đành lòng, khuyên cậu chờ đến kỳ nghỉ xuân vào tháng ba thì về.
Nhưng mỗi lần cô nói, nhìn Bạch Tân Hàn trong video không vui mím môi, đôi mắt lạnh nhạt bình tĩnh nhìn cô.
“Cậu không muốn gặp mình.” Cậu thản nhiên nói.
Đàm Thanh Ninh thấy đau đầu, lập tức mềm lòng. Phải nói thêm mấy cậu dỗ cậu, lúc nào nhìn thấy ý cười trong mắt cậu mới thôi.
Qua mấy lần, Đàm Thanh Ninh không bao giờ…đề cập đến chuyện này. Nói thật lòng, cô thấy rất vui khi cậu về.
Tô Mông còn nói đùa, mỗi lần Bạch Tân Hàn về là quanh người cô nổi bong bóng màu hồng. Vừa nhìn đã biết người đang sống trong tình yêu cuồng nhiệt.
Cứ như vậy, thời gian vội vã trôi đến cuối tháng 3, các trường bên Mỹ bắt đầu cho học sinh nghỉ xuân.
Bạch Tân Hàn bay từ Mỹ về.
Đàm Thanh Ninh cố ý xin nghỉ, đi cùng Bạch Tân Hàn đến bệnh viện khám lại.
Lần này kiểm tra có kết quả rất nhanh, cũng làm người khác vừa ý.
Bệnh trầm cảm của Bạch Tân Hàn đã khỏi.
Bác sĩ nói cùng lắm là tình trạng lo lắng ở mức độ thấp, đây là vấn đề mà người bình thường hay gặp phải, trong cuộc sống cần thả lỏng tâm trạng, không có gì đáng lo.
Đàm Thanh Ninh vui vẻ không thôi, sau khi về nhà chủ động ôm cậu hôn.
Vừa hôn vừa khen cậu rất giỏi, đơn giản là rất tuyệt vời.
Cô biết bệnh trầm cảm dễ tái phát, nhưng không sao, cô sẽ luôn ở bên cậu cố hết sức không để cho cậu gặp phải loại bệnh tâm lý tra tấn này nữa.
Bạch Tân Hàn chưa bao giờ có sức chống cự với cô, lúc này càng không đỡ nổi.
Hôn hôn rồi hai người lăn cùng nhau luôn.
“Ninh Ninh.” Bạch Tân Hàn vùi đầu vào cổ cô, hàm hồ nói, “Xin lỗi.”
Năm trước lần cô theo cậu đi khám xong bác sĩ kết luận bệnh trầm cảm ở mức độ hai đó là do cậu động tay động chân. Khi đó bệnh cậu không nghiêm trọng như vậy, nhưng đã có thời gian dài sống chung với nó cậu dễ dàng thông qua một số biểu hiện dẫn đến việc bác sĩ có phán đoán sai.
Cậu thừa nhận mình hèn hạ không biết xấu hổ. Nhưng thế thì sao?
Vì có thể ở bên cạnh cô, cậu không ngại dùng một số thủ đoạn.
“Cái gì?” Đàm Thanh Ninh tạm thời không nghe thấy, ngạc nhiên mất mấy giây.
“Không có gì.” Giọng Bạch Tân Hàn mơ hồ lộ ra ý cười, “Mình nói có phải chúng ta có nên chúc mừng không?”
Đàm Thanh Ninh không nghi ngờ gì, lập tức đồng ý: “Được, chúc mừng thế nào?”
Bạch Tân Hàn xoay người nằm ngửa, nhìn Đàm Thanh Ninh.
“Thử xem, cậu chạy 1500m chúc mừng đi.” Cậu mỉm cười.
Thanh Ninh khó hiểu: “Hả?”
Bạch Tân Hàn ám chỉ nhìn nhìn xuống, bổ sung: “Ở trên người mình.”
Thanh Ninh nhìn theo tầm mắt cậu, một luồng nhiệt nóng xông thẳng lên đầu, khuôn mặt bùm cái chuyển màu cà chua.
“Cái, cái gì?” Cô không dám tin nhỏ giọng thì thào, bị sự vô sỉ mặt dày của cậu dọa sợ.
“Học cấp ba còn chạy tốt lắm mà? Nhiều quá ư?” Bạch Tân Hàn nhíu nhíu mày.
Cậu dừng lại, ra vẻ lòng dạ mình tốt lắm giảm nửa cho cô: “Vậy giảm xuống một nửa, 750m.”
Cậu ngẩng đầu nhìn cô, vẻ mặt sung sướng thúc giục: “Đến đây đi.”
Thanh Ninh: “……”
——