Tay cô run lên, thiếu chút nữa không cầm được điện thoại.
Bạch Tân Hàn quay sang nhìn cô, nhàn nhạt nói: “Uông Sâm đã trở lại.”
Đàm Thanh Ninh hoảng sợ lên tiếng, xiết chặt di động trong tay.
Bạch Tân Hàn thích cô?
Qúy Lam uống nước tiên vào đầu à?
Đàm Thanh Ninh cúi đầu, nhích người lùi vào một góc gần cửa xe, tạo ra một khoảng cách với Bạch Tân Hàn.
Cô mở khóa màn hình, ngón tay đánh chữ lạch cạch.
[???]
[Cậu ta còn vừa ghét bỏ mình đi đường không nhìn]
Đàm Thanh Ninh thấy mình có thể viết được ra <<100 sự việc nhỏ làm Bạch Tân Hàn ghét bỏ mình>>, may mà cô vui vẻ rộng rãi không ghi thù, không thì quan hệ bạn ngồi cùng bàn của họ đã sớm tan vỡ.
Vừa gửi được tin nhắn, chú Uông mở cửa lên xe.
“Chú Uông đi tìm cháu ạ? Nhưng cháu không nhìn thấy chú.” Đàm Thanh Ninh ngẩng đầu, chào hỏi chú Uông.
Uông Sâm cười cười: “Không sao đâu? Do hôm nay nhiều người.”
Trong lúc khởi động xe, tin nhắn của Qúy Lam lại đến.
[Đánh là thương mắng là yêu, cậu chính là bảo bối nhỏ của cậu ta]
“Bảo bối nhỏ.” Ba từ này thành công làm cả nguời Đàm Thanh Ninh nổi da gà.
Sợ Bạch Tân Hàn ở bên cạnh nhìn thấy, Đàm Thanh Ninh không dám nói nhiều với Qúy Lam, khóa màn hình lại.
Cả người cô gần như dán vào cửa xe, ánh mắt ngước lên vô tình bắt gặp ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Bạch Tân Hàn.
“Làm gì?” Thanh Ninh lập tức ôm điện thoại bắt chéo hai tay trước ngực như gà con, cảnh giác nhìn nhìn cậu ta.
Bạch Tân Hàn yên lặng quay đầu, không nói gì.
Thanh Ninh:......
Đây là thái độ thích của cậu ta?
Bạch Tân Hàn gần như dán lên trán 4 chữ “Vô cầu, vô dục”, như một vị thần tiên thanh cao mới hạ phàm từ trên trời xuống.
Cô là người, cô không xứng.
Bạch Tân Hàn nghiêng đầu, thản nhiên liếc mắt nhìn Đàm Thanh Ninh đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình.
Cô nhíu mày, môi cũng mím lại. Không biết là đang suy nghĩ vấn đề nan giải nào đó.
Nhưng mà, cô muốn nghĩ thì nghĩ, có cần thiết phải ngồi xa vậy không.
Không biết trên người mình có mùi nào khó chịu không?
Trong ngực của Bạch Tân Hàn chứa đầy sự bực tức, khiến cậu khó chịu.
Bởi vì thời gian họp phụ huynh khá lâu, nên là Uông Sâm chở hai người về nhà trước.
Đàm Thanh Ninh quay về thu dọn mấy đồ linh tinh, lấy di động trong cặp mình ra.
Qủa nhiên, Qúy Lam không bỏ cuộc, tiếp tục gửi một tin nhắn khác.
Qúy Lam: [Cậu ta tuy rất lạnh lùng, nhưng đối với cậu rất cưng chiều]
Thanh Ninh: [?]
Thanh Ninh: [Mong ngài chú ý cách dùng từ]
Qúy Lam: [Mỗi ngày cho người mang cơm cho cậu]
Thanh Ninh: [Có trả tiền]
Qúy Lam: [Mỗi ngày dùng xe riêng đưa đón]
Thanh Ninh: [Thuận tiện]
Qúy Lam: [Cõng cậu đi phòng y tế]
Thanh Ninh: [Giúp người làm niềm vui]
Qúy Lam: [Cậu nói lời này mà không thấy chột dạ à]
Qúy Lam: [Bạch Tân Hàn mà giúp cậu làm niềm vui thì mình ăn điện thoại luôn bây giờ cho cậu xem]
Thanh Ninh: [……..Trả ơn mình]
Qúy Lam: [Nhắc đến Hứa Chước thì ghen]
Thanh Ninh: [??]
Qúy Lam: [Cậu không phát hiện sao? Mỗi lần chúng ta nhắc đến Hứa Chước cậu ta sẽ kêu cậu dọn dẹp lại bàn học]
Thanh Ninh: [Cậu ta mắc chứng bệnh sạch sẽ]
Qúy Lam: [Tại sao bạn lại không ghen khi nói về những thứ khác?]
Qúy Lam: [Mình đang cười như điên đây hahahaha]
Thanh Ninh: [………]
Quý Lam: [Không tin thứ hai thử xem]
Thanh Ninh: [………]
Thanh Ninh: [Thử thì thử!!]
Quý Lam: [Hơn nữa theo mình cẩn thận quan sát mấy ngày nay, cậu ta còn thường xuyên nhìn cậu]
Qúy Lam: [Đây là cái gì?]
Quý Lam: [là động tâm đó ~~ ánh mắt không thể che giấu ~~]
Thanh Ninh không nói gì, chỉ gửi sang một icon hình con gấu đang rít gào.
Người này đã điên, không nên nhiều lời.
Tuy rằng trong đầu thấy việc này là không thể nào, nhưng lúc xuống dưới tầng gặp Bạch Tân Hàn, Thanh Ninh vẫn có cảm xúc kỳ lạ phát sinh không thể giải thích.
Giống như lúc này, hai người bọn họ ngồi trong xe, phải đi đón mẹ cô cùng về trấn Hòe.
Bạch Tân Hàn ngồi ở ghế phụ cạnh lái xe, cô ngồi phía sau cậu ta.
Hai người ngồi im lặng, rất lâu không nói chuyện.
Từ góc độ của Đàm Thanh Ninh, chỉ có thể nhìn thấy nửa sườn mặt của Bạch Tân Hàn.
Xương mày nổi bật, mũi cao, da trắng, cấu trúc xương tuyệt vời.
Cậu ta mặc một chiếc áo khoác thường ngày màu đen, khóa kéo lên hết, lộ ra chiếc cổ trắng ngần. Tư thế ngồi thẳng lưng, hai tay tùy ý để trên hai chân có thể nhìn thấy những kinh mạch rõ ràng, mạch máu màu xanh lục rất rõ.
Nhìn thấy mu bàn tay của Bạch Tân Hàn, cô không khỏi nghĩ nếu mình có mạch máu dày như vậy thì có phải tốt không. Mẹ nói hồi nhỏ cô bị viêm phổi phải truyền nước, tay vừa nhiều thịt mạch máu lại mỏng, mấy cô y tá luôn không thể tìm vị trí chính xác. Cây kim không thể chọc vào trông thật đáng thương, cuối cũng cũng không thể chọc kim vào, nhìn qua rất tội nghiệp.
Có lẽ do ánh mắt cô dừng lại ở mu bàn tay cậu ta quá lâu, ngón tay Bạch Tân Hàn khẽ nhúc nhích, hỏi: “Đàm Thanh Ninh, cậu đang nghĩ gì?”
“Có phải trước đây cậu rất dễ dàng tìm được mạch máu không?” Đàm Thanh Ninh buột miệng.
Câu nói vừa dứt, hai người đều ngẩn ra.
Thái dương Bạch Tân Hàn nhảy giật giật vài cái, nhẫn nại trả lời lại.
“A, tôi biết mà!!” Giọng Đàm Thanh Ninh ngoại trừ vui sướng vì mình biết rõ còn có chút hâm mộ nhỏ.
Bạch Tân Hàn: “Cho nên? Tay cậu rất khó tìm.”
Đàm Thanh Ninh gật gật đầu, thoải mái nói về tay mình: “Đúng vậy, trên tay tôi nhiều thịt. Qúy Lam thường cười nhạo tôi giống Doraemon. Aiz nếu như tôi giống được Doraemon thì tốt rồi, ai mà không muốn có một túi bảo bối chứ?”
Bạch Tân Hàn nhíu mày: “Cậu muốn làm những gì?”
Nếu có thể dùng tiền để giải quyết, cậu cũng có thể làm.
Nói đến chuyện này cô rất vui vẻ, ánh mắt sáng hẳn lên: “Rất nhiều luôn, ví dụ như có cánh cửa thần kỳ, có thể đi du lịch khắp nơi trên thế giới.”
Ừ, cái này cậu có thể.
“Hoặc là có bánh mì trí nhớ, trước khi thi có thể không cần học thuộc các công thức, từ đơn, tên tác giả..”
Cài này không được, cậu chỉ có thể giúp cô giới hạn đề thi.
“Nhưng mà tôi muốn nhất là cỗ máy thời gian.”
“Cỗ máy thời gian?” Bạch Tân Hàn hỏi lại.
Đàm Thanh Ninh gật đầu: “Tôi có thể trở về thời gian lúc cậu còn bé để bảo vệ cậu, cậu cũng sẽ không bị người xấu bắt đi.”
Uông Sâm nghe vậy, trong lòng căng thẳng, các ngón tay nắm chặt tay lái.
Chuyện này ở nhà họ Bạch gần như là điều cấm kỵ, hắn làm việc mấy năm nay cũng chưa từng nghe thấy người nào nói đến chuyện này. Thỉnh thoảng nói đến đề tài này, sắc mặt của mọi người đều không tốt.
Cô bé này lại không hề do dự đã nói ra chuyện này.
Hắn dùng khóe mắt liếc nhìn Bạch Tân Hàn đang ngồi ghế phụ.
Qủa nhiên sắc mặt người bên cạnh khẽ thay đổi, môi mím lại.
Uông Sâm thở dài trong lòng, hắn rất thích cô bé này. Nếu có cơ hội hắn sẽ nói chuyện với cô vài câu, miễn cho sau này không làm cho mọi người khó xử.
Đang lúc hắn nghĩ thiếu gia nhà mình chuẩn bị nổi giận thì nghe thấy tiếng “ừm” trầm thấp ở bên cạnh.
Uông Sâm ngạc nhiên, lúc hắn nhìn sang thì sắc mặt của Bạch Tân Hàn đã giãn ra.
“Còn gì nữa?” Cậu bình tĩnh hỏi tiếp.
“Còn có thể trở về lúc trước khi ông nội tôi gặp chuyện không may, hôm đó tôi sẽ sống chết quấn chặt lấy ông không cho ông đi bệnh viện.” Đáy mắt của Thanh Ninh thấy chua xót, nhưng cô rất thoải mái nói: “Ông nội rất yêu thương tôi. Chỉ cần tôi làm nũng muốn ông xin nghỉ một hôm để chơi với tôi, chắc chắn ông sẽ đồng ý.”
Bạch Tân Hàn nghiêng đầu, nhìn thấy cô thấy lông mi rủ xuống, lòng cậu thấy hơi xót.
Biết rõ chuyện này không có khả năng xảy ra, cậu vẫn theo suy nghĩ của Đàm Thanh Ninh, nhẹ giọng nói: “Ừ, ông sẽ đồng ý.”
Đàm Thanh Ninh cong cong môi cười.
Thật ra cô cũng không xác định được, dù sao trong mắt ông nội, chuyện của bệnh nhân rất quan trọng. Nhưng sau khi nghe Bạch Tân Hàn khẳng định, việc này nghe có vẻ đáng tin nhiều.
“Đến rồi.” Uông Sâm lên tiếng đúng lúc, chậm rãi đỗ xe ven đường.
“Cháu đi xuống tìm mẹ.” Đàm Thanh Ninh thay đổi tâm trạng, cầm di động mở cửa xuống xe.
Bạch Tân Hàn nhìn bóng dáng cô qua cửa sổ, ánh mắt dừng lại rất lâu vẫn chưa rời đi.
Một lúc sau, Đàm Thanh Ninh đưa mẹ lên xe cùng cô.
Nhan Oái chào hỏi vài câu với Uông Sâm, sau đó bắt đầu nói đến chuyện họp phụ huynh.
Lần này Đàm Thanh Ninh thi xếp thứ hơn 300 xíu, so với lần kiểm tra tháng trước bị tụt gần 100 hạng.
Tham khảo điểm thi đại học của Thanh Trung trong những năm qua, điểm xét tuyển vào đại học cao đẳng thì không có vấn đề gì, nhưng muốn các trường đại học trọng điểm của tỉnh thì chắc chắn không được.
Đàm Thanh Ninh nghe xong, cảm thấy hơi buồn bực: “Thật ra con có thể thi được điểm cao hơn, có vài chỗ con không nên làm sai.”
Nhan Oái trả lời: “Đúng vậy, cái tật xấu này của con nếu bỏ được thì điểm thi cao lên không ít. Mẹ vừa xuống dưới đã gặp bố Hứa Chước, thằng bé thi đứng vào top 200.”
Thanh Ninh mím môi, không muốn nói chuyện đến Hứa Chước.
Cô lôi kéo góc áo mẹ, tò mò hỏi: “Đứng thứ nhất là ai? Mẹ biết không?”
Nhan Oái nghĩ nghĩ: “Đứng đầu khối hình như mang họ Dương?”
“Dương Thần An?”
“Ừ, đúng! Chính là cái tên này. Hình như cậu ấy thi đứng thứ nhất phải không? Lợi hại đó.” Nhan Oái cũng nhớ ra.
Đàm Thanh Ninh gật gật đầu: “Vâng. Nghe nói bố mẹ cậu ấy đều là thấy giáo viên thành phố C.”
“Ừ, khó trách.”
……………..
Bạch Tân Hàn ngồi ở ghế phụ đằng trước nghe hai mẹ con nói chuyện, yên lặng quay đầu nhìn ra ngoài cửa.
Cây xanh ở thành phố C rất tốt, từng bóng cây lớn dần lùi về sau, xẹt qua trước mặt.
Cậu hạ cửa xe xuống, gió thu dịu dàng ấm áp lướt qua khuôn mặt, nhưng không dẹp yên được những phiền muộn trong lòng.
Cành lá cây bên đường khó gỡ đan xen nhau, cực kỳ giống tâm trạng phức tạp không giải thích được của cậu.
Lúc đoàn người về đến trấn Hòe, ba Đàm ở nhà đã chuẩn bị xong bữa tối.
Từ rau trộn đến món chính, cả bàn thức ăn đầy ắp phong phú.
Bạch Tân Hàn chào hỏi với ba Đàm xong liền trở về phòng mình, để lại gia đình ba người nhà họ bên dưới.
Một lúc sau, cậu nghe thấy tiếng cười nói vui vẻ ở dưới.
Đây là không khí náo nhiệt đầm ấm của một gia đình bình thường khi đang ăn cơm, một cảm giác mà cậu đã không được trải qua trong một thời gian dài.
Bạch Tân Hàn thở hắt ra, ngồi trên ghế mở máy tính.
Không biết qua bao lâu, có tiếng đập cửa từ bên ngoài.
Tưởng Uông Sâm vội mang cơm tối đến cho mình, Bạch Tân Hàn không di chuyển chỉ nói câu “Vào đi”.
Giây tiếp theo, một tràng tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến từ phía sau.
Bạch Tân Hàn lập tức quay đầu, đối mặt với khuôn mặt tươi cười của Đàm Thanh Ninh.
Khóe môi Đàm Thanh Ninh càng cong hơn trước, nhẹ nhàng đặt chiếc túi lên trên bàn.
“Đây là đồ chú Uông đưa cho cậu, tôi tiện thể mang lên.”
Bạch Tân Hàn ngạc nhiên nhìn cô, nói cảm ơn.
Ánh mắt Đàm Thanh Ninh đảo qua màn hình máy tính, một trang tài liệu toàn bằng tiếng Anh, mơ hồ có thể nhìn thấy những từ ‘psychology’.
Bạch Tân Hàn mặt tỉnh bơ không biến sắc tắt màn hình máy tính, mở túi bên ngoài ra.
Đàm Thanh Ninh cười hì hì tạm biệt: “Vậy cậu cứ từ từ ăn, sáng mai tôi sẽ cùng cậu quay về nhà cũ. Mang cậu về chốn cũ đi ngao du, đi xem nơi cậu ngã trước đây.”
Động tác mở túi của Bạch Tân Hàn dừng lại, nâng mắt nhìn Đàm Thanh Ninh: “Đi xem có ích gì? Cậu cũng không nhớ được.”
Đối với chuyện của mình thì một mực không nhớ, nhưng tình hình của Dương Thần An thì nhớ rất rõ ràng.
Thanh Ninh xấu hổ sờ sờ mũi: “Truyện trước đây cậu cũng đừng so đo với tôi, tôi làm gì có được trí nhớ tốt như vậy.”
Bạch Tân Hàn lập tức trả lời: “Vậy cậu nhớ rõ ai? Dương Thần An?”
Thanh Ninh cảm thấy giật mình. Sao lại tự nhiên nói đến Dương Thần An.
Bạch Tân Hàn đứng dậy, ánh mắt sáng quắc cúi đầu nhìn cô.
“Có phải cậu thích hắn không?”
Ngây thơ thích, ngây ngô để ý, ái muội ghen ghét………
Những cảm xúc chôn chặt trong lòng trước đây dường như đã tìm được lối thoát, không kìm chế được nữa mà bùng lên cùng nhau, biến thành những câu hỏi nóng nảy.