Căn nhà của Tiêu Lạc được một công tử nhà giàu thuộc tập đoàn tài chính Thanh Thiên mua lại với giá hai trăm vạn.
Lại có thêm một khoảng để mua vật tư.
Tiêu Lạc liên hệ với một số nhà máy gạo, kí với họ mấy đơn hàng lớn, số lượng gạo lên đến chục tấn cho mỗi đơn hàng.
Kế đến là bột các loại và sữa đều thu mua với số lượng lớn.
Sau đó cậu thuê một cái kho trống lớn ở ngoại thành, hàng sau khi kết toán sẽ được phía công ti vận chuyển vào kho đó.
Vì mua với số lượng lớn nên cậu được chiếc khấu một khoảng không nhỏ nên so với tưởng tượng của cậu thì tiền tiêu đi cũng không quá nhiều.
Khi hàng được chất đầy vào kho, Tiêu Lạc liền chuyển nó vào không gian của mình.
Không gian của cậu là một không gian sống tự nhiên, không có mặt trời cũng như mặt trăng nhưng bên trong vẫn luôn sáng sủa.
Chủ nhân đời trước của không gian này, cũng chính là người đã tạo ra không gian này là một vị cao nhân cực kì cường đại, có thể nói là đứng trên đỉnh cao của nhân loại.
Là một trong bảy vị thiên tôn của đại thế giới.
Theo như đoạn ý thức cuối cùng còn lưu lại trong không gian này, thì vị thiên tôn ấy đã vì truy cầu đại đạo thất bại mà tán thân trong thiên địa, bị hồng mông chi hỏa thiêu rụi cả thẻ xác lẫn linh hồn.
Một vị thiên tôn cứ như thế ngã khỏi đài vị, vĩnh viễn biến mất khỏi trần đời này.
Mà món linh bảo này được vị thiên tôn ấy trong những giây phút cuối cùng đã xé rách không gian, ném vào hư vô.
Sau đó được sư phụ của Tiêu Lạc trong lúc đi dạo xuyên các không gian bắt gặp được.
Cuối cùng đến tay của cậu.
Hẳn là trước đó cũng có những vị cường giả có khả năng xuyên qua không gian bắt gặp được, nhưng cuối cùng lại không biết món linh bảo này là cái gì, vừa xấu xí vừa vô dụng nên họ mới không thèm.
Chỉ có lão đạo sĩ thúi sư phụ nhà mình nhà quê, thấy cái gì lạ cũng thu vào.
Chiếc nhẫn vừa cũ mèm xấu xí vừa không có tác dụng gì đặc biệt vẫn hợp với khẩu vị của lão.
Nhưng may mắn thay lúc đó lão ham của lạ mà thu vào, nếu không phúc lợi đã chẳng tới tay.
Cũng có thể nói sức mạnh của duyên phận đúng là không thể xem thường, thử hỏi một người trần mắt thịt và một món linh bảo lưu lạc, giữa vô số không gian, vô số người, lại có thể gặp nhau theo một cách thức vô duyên như vậy.
Cái tỉ lệ 1/vô số ấy còn hi hữu hơn cả chuyện ăn mày lấy được cửu thiên huyền nữ.
May thay Tiêu Lạc có thể mở ra không gian bên trong, lại còn có thể ra vào thoải mái.
Bên trong không gian linh khí sung túc, chỉ cần hít thở thôi cũng xem như đã tu luyện rồi.
Điều này có liên quan đến nhọn núi băng duy nhất trong không gian.
Ngọn núi băng này mỗi ngày đều tan chảy ra nước, nhưng ngày qua ngày năm qua năm dù cho có tan chảy ra bao nhiêu nước thì kích thước của ngọn núi băng ấy vẫn như cũ, không hề teo lại một chút nào.
Mà nước chảy ra từ ngọn núi băng ấy cũng không phải là nước, mà là linh thủy.
Khi năng lượng áp súc đến một giới giạn nhất định sẽ hóa thành chất dịch lỏng.
Dường như ngọn núi băng ấy không phải ngọn núi bình thường mà là một trận pháp có thể tạo ra linh thủy.
Linh thủy được tạo ra từ trận pháp này hết sức tinh thuần, không lẫn tạp chất, có thể tảy kinh phạt tủy, tẩy rửa hết mọi tạp chất trong cơ thể cũng như có thể đề thăng năng suất tu luyện, cải tạo thể chất.
Từ khi có được không gian, linh thủy bên trong đã tích súc thành một cái hồ lớn dưới chân núi băng.
Tiêu Lạc nhiều lần thăm dò dưới đáy hồ, hiển nhiên cũng bắt gặp được vài mảnh tinh thể năng lượng.
Những tinh thể này Tiêu Lạc vẫn chưa đụng tới nên được coi như là bảo bối bí mật tàng trữ, sau này nếu có cơ hội đến được không gian cấp cao có lẽ sẽ cần dùng.
Những thứ cậu chuyển từ kho vào không gian được cậu đặt vào khoảng đất trống phía sau núi băng.
Khác với những chỗ khác trong không gian có thời gian trôi chậm hơn so với hiện thực, thời gian xung quanh núi băng dường như bị đóng băng.
Không phải thời gian không trôi đi mà là những món đồ được đặt trong vùng không gian núi băng không chịu tác động của thời gian, cho dù trải qua bao nhiêu năm đi chăng nữa vẫn nguyên vẹn như lúc ban đầu, không một chút hư hao nào.
Rất thích hợp để tàng trữ lương thực, những thứ dễ dàng bị hư hao khi để quá lâu.
Tiêu lạc sau khi chất xong đồ vào liền mệt lả.
Cơ thể này quá phế, không chứa đựng hết được tu vi của cậu, đan điền cũng quá bé không chứa được bao nhiêu linh khí.
Khiến cậu phải hiều lần bỏ dở nửa chừng để phục hồi linh lực.
Bởi vì biết thân thể này phế nên từ khi xuyên qua đến nay Tiêu Lạc vẫn chưa bao giờ bỏ bê tu luyện, thậm chí còn rơi vào trạng thái điên cuồng tu luyện.
Mục đích của cậu là ôm đùi nam chính, sống đến cuối truyện, nam chính là vé bảo hành tính mệnh cậu phải bắt tới tay cho bằng được.
Cho dù không trở thành đàn em đắc lực nhất của anh ta thì cũng phải chen được một chân vào đội ngũ của anh ta.
Mà muốn vào được đội ngũ của anh ta, được anh ta thừa nhận thì tuyệt đối không phải phế vật.
Huống chi tu luyện cũng là phương thức duy nhất để cậu tự bảo vệ mình giữa lúc mạt thế giáng lâm.
Thực ra Tiêu Lạc không nhất thiết phải dựa vào nam chính mới có thể sinh tồn.
Cậu rõ ràng có thể độc lập mở một phương trời để cho mình tự do bay nhảy mà không cần lo đói no hay lo tang thi sẽ gây nguy hại đến cậu.
Mà cái cậu lo lắng là phương trời ấy của cậu ngoài bản thân mình ra sẽ thật sự không còn một con người nào khác.
Cậu có thể sống cả đời mình trong không gian, cũng như có thể ở giữa lòng thành phố đầy tang thi.
Cậu vẫn sẽ an toàn, nhưng cậu sẽ phát điên mất.
Con người là loài động bật sống theo bầy đàn mà.
Ban ngày Tiêu lạc đi thu thập vật tư và lương thực.
Trước mắt đã chuẩn bị xong phần gạo bột với sữa.
Tiếp đó là gia vị nấu ăn với sữa tắm, kem đánh răng các loại.
Ngoài ra còn có thịt cá, xúc xích, rau xanh, đại loại những thứ có thể ăn đều được chất đầy vào xe đẩy.
Những người trong siêu thị đều nhìn cậu với ánh mắt kì quái, nhưng cậu không quan tâm.
Vấn đề sống còn đã tới ngay mông rồi, ai rảnh đi quan tâm đến cái nhìn của người khác.
Mỗi ngày cậu đều đến siêu thị một lần, mỗi lần ra về đều phải thuê một chiếc xe tải nhỏ để chở đồ về nhà.
Vì Tiêu Lạc vẫn còn chưa đủ tuổi để lái xe nên phương tiện có hơi không thuận.
Từ nhà của Tiêu Lạc để di chuyển tới thành phố B thì phải đi qua ba thành phố khác nữa.
Mắt thấy vẫn còn sáu tháng để chuẩn bị, cậu từ đây di chuyển tới thành phố B đều dừng lại ở ba thành trung gian mỗi thành một tháng rưỡi, thuê một phòng trọ nhỏ ở tạm, tiếp tục đi thu thập vật tư.
Càng ngày số lượng vật phẩm trong không gian càng chất đầy, được Tiêu Lạc phân ra rồi sắp xếp gọn gàng.
Quần áo và chăn nệm không cần để ở khu vực núi băng, được cậu chất vào một gian phòng trống trong tiên phủ.
Còn có sữa tắm các loại cũng được chất bên trong tiên phủ.
Ở khu vực núi băng thì chia làm bốn phân khu.
Khu đầu tiên trữ gạo, bột, sữa, mì ăn liền, gia vị các loại.
Khu thứ hai chứa những vật phẩm tươi sống như rau củ, thịt cá, trái cây.
Khu thứ ba chứa đồ hộp và các loại bánh kẹo đóng hộp, nước ngọt các loại.
Khu thứ tư chứa những món ăn, thức uống đã được nấu sẵn.
Tiêu Lạc không giỏi nấu ăn, lúc ở thế giới cũ cậu thường xuyên đặt đồ ăn ngoài hoặc là ăn uống rất thất thường, một ly trà sữa cũng có thể thay thế một bữa ăn.
Đến thế giới này, đối diện mạt thế, chắc chắn những món ăn ngon ở bên ngoài cậu hay mua sẽ không còn nữa, và có lẽ rất lâu sau đó mới được ăn lại.
Vì không để bạc đãi khẩu vị của mình nên mỗi ngày thức dậy, việc đầu tiên cậu làm là đặt đồ ăn.
Mỗi ngày cậu đặt ở mỗi nhà hàng khác nhau, lấy lý do ở nhà đang chuẩn bị tiệc tùng, yêu cầu nhà hàng phải chuẩn bị cho cậu một lượng lớn đồ ăn, vận chuyển đến nhà trọ chỗ cậu ở.
Không chỉ đồ ăn mà còn có cả đồ uống, cũng cùng một lý do đó Tiêu Lạc cũng trữ thật nhiều trà sữa, cà phê, đủ mỹ vị.
Sau gần năm tháng, càn quét bốn thành phố, lấp đầy kho nhà mình, Tiêu Lạc ngã mình lên giường, không ngâm người trong hồ linh thủy, cũng không tu luyện hay luyện đan, mà chỉ đơn giản ngủ một giấc thật no.
Đã lâu rồi cậu không được ngủ nên cảm thấy hơi thèm một chút.
Bình thường khi hết ngày, tức là từ sáu giờ tối đến sáu giờ sáng mai cậu đều ở trong không gian.
Mười hai tiếng đồng hồ ở bên ngoài bằng hai mươi bốn ngày trong không gian.
Khoảng thời gian đó cậu trích một phần để khai khẩn cỏ hoang, dọn ra một khu đất trống bự để rồng rau với trái cây.
Một phần thì vừa ngâm mình trong hồ linh thủy vừa tu luyện, hoặc là đến phòng luyện đan.
Hệ thống tu luyện của cậu chia làm 11 cấp: nhân, địa, thiên, huyền, hoàng, vương, đế, tiên, thần, thánh, thiên tôn.
Mỗi cấp chia thành sơ, trung, thượng, đỉnh phong.
Ở cấp thiên tôn lại chia thành bảy tầng nhỏ, có một tên gọi khác là thải cấp.
Ở cấp độ này không còn tu luyện linh khí nữa mà là tu luyện linh hồn, dựa vào lĩnh độ đại đạo mà tăng cấp.
Cách để phân biệt cấp ở thiên tôn là dựa vào số lượng màu sắc của linh hồn.
Khi lĩnh ngộ đại đạo đến mức vẹn toàn thì linh hồn sẽ mang màu sắc thất thải.
Những thứ này chỉ được ghi chép lại từ thời viễn cỗ, thư phòng trong không gian có rất nhiều sách nhưng sách giảng giải về thiên tôn cấp lại ít ỏi đến đáng thương, gần như chỉ có một quyển mỏng dính.
Vì từ xưa đến nay, thiên tôn cấp đã là tầng thứ đỉnh thiên lập địa, giai tầng mà tất cả tu luyện giả truy cầu.
Ở đại thế giới cũng như vô vàn các thế giới khác chỉ còn lại sáu vị thiên tôn thôi, có thể thấy tầng thứ này khó đạt được đến mức nào huống chi là đạt đến linh hồn thất thải.
Rất ít người đat tới nên lượng thông tin không không mấy khả quan.
Về phần luyện đan cũng chia thành 11 tầng.
Nhưng luyện đan không phải tu luyện linh khí mà là tu luyện sức mạnh linh hồn.
Bản thân Tiêu lạc ương ương dở dở, vừa có thể tu linh khí vừa có thể tu linh hồn, hai bên tương hỗ lẫn nhau.
Vì cậu tu luyện song song hai phương diện nên thời gian so với người tu chân khác càng tiêu tốn nhiều hơn.
Nhưng bù lại Tiêu Lạc có không gian tùy thân, hơn nữa thời gian trong không gian cũng dư dả, đủ cho cậu luyện nên một thân bản lĩnh đi chọc trời ngoáy đất.
Có điều với cái thân thể hiện tại quả thật cậu chỉ biết ôm đầu ngao ngán.
Dục tốc bất đạt, dù cho có thất vọng cỡ nào thì cũng là thân thể mình rồi, chỉ đành khai thông từ từ, chậm chận trở lại thời kì đỉnh cao..
Danh Sách Chương: