Sau ba năm vật lộn với tang thi cùng những sinh vật biến dị, con người cuối cùng cũng bắt nhịp được với nhau trong vấn đề hợp tác cùng sinh tồn tại mạt thế.
Bên cạnh đó tang thi cấp cao có trí tuệ ngày một nhiều, chúng bắt đầu tụ tập lại với nhau tại một địa điểm nào đó mà chúng coi là thích hợp.
Điều đó khiến cho nhân loại ở bề nổi cảm thấy hài lòng vì không còn lo ngại phải gặp tang thi quá nhiều lần trong những chuyến đi tìm lương thực.
Song song đó việc tang thi tụ lại với nhau khiến nhân loại cảm thấy ẩn ẩn có nguy cơ, điều đó là hiển nhiên, bởi địch nhân mà bắt đầu tập kết lực lượng thì chẳng có chuyện tốt lành gì.
Có lẽ một ngày không xa trận đại chiến giữa con người và tang thi sẽ xảy ra.
Có lẽ thời khắc đó sẽ rất đau thương và thế giới này có thể bị xóa sổ và được lập trình lại bằng một kỉ nguyên mới.
Nhưng nếu không một lần chấm dứt, nếu mãi mãi ở thế giằng co thì chính là đau thương lâu dài.
Bên cạnh đó, Mạt thế Đế vương chính là một lời tiên đoán về con đường đi lên đỉnh cao của Kình Thiên.
Hậu mạt thế, hầu như không có căn cứ nào có đủ tài lực, thực lực và danh vọng có thể sánh với Kình Thiên.
Nói về điều kiện sinh tồn, Kình Thiên có thể khiến cho những căn cứ khác ghen tị đến đỏ mắt.
Bởi cả đại lục này hoàn toàn không còn vùng đất nào có thể trồng trọt tốt được ngoại trừ nơi đó.
Hiện tại Kình Thiên không chỉ có thực lực siêu quần, mà còn trở thành một vựa sản xuất lương thực lớn nhất của cả đại lục.
Mặc dù Kình Thiên đã chủ động cho người đi đến một số căn cứ khác để tinh lọc nguồn đất và nước, những nơi đó có đã có thể trồng trọt, nhưng thực tế cả về số lượng và chất lượng của sản phẩm so ra kém hơn trước mạt thế rất nhiều, đem đi so sánh với lương thực sản xuất tại căn cứ Kình Thiên càng xa xa không với tới.
Đó cũng là lý do mà các căn cứ khác đều không khỏi hướng về phía căn cứ Kình Thiên và xem đó như là một thánh địa.
Chế độ thưởng phạt và tiền tệ, thậm chí hệ thống luật pháp của Kình Thiên dường như trở thành một khuôn mẫu cho các căn cứ khác dựa vào đó mà áp dụng cho căn cứ mình.
Kình Thiên bây giờ chính là mặt trời ban trưa, hào quang vạn trượng.
Đó là những thông tin cơ bản về căn cứ Kình Thiên, còn về chiến đội Kình Thiên thì vẫn còn là một ẩn số.
Các thành viên của chiến đội có thể bắt gặp bất cứ đâu trong căn cứ thông qua đồng phục của họ, đi dạo, đi làm nhiệm vụ, tuần tra, nhưng họ luôn luôn giữ kín bí mật vị trí tọa lạc của hạt nhân, nơi cơ quan đầu não vận hành toàn bộ căn cứ, cũng chính là nơi hội tụ lực lượng tinh túy và lớn mạnh nhất của cả đại lục.
Nếu nói căn cứ Kình Thiên được mệnh danh là thánh địa, thì nơi hạt nhân đó chính là huyền thoại, nơi nhận được sự sùng bái từ các tín đồ tu luyện.
Bởi vì nó quá huyền bí nên người ta mới tự giác đặt nó ở một vị trí xa xa mà nhìn tới, ngưỡng vọng.
Cho dù người bên ngoài không biết được thực lực chân chính của Kình Thiên cũng không ai dám khinh thường, hoài nghi.
Và thực tế sẽ không nơi đâu mà dị năng giả cấp 5 trở nên đại trà và cấp 6 không còn quý hiếm gì như ở trong chiến đội Kình Thiên.
Về phía cao tầng Kình Thiên...là một bức tranh hiện thực hoàn toàn đi ngược lại với ảo tưởng của đại đa số quần chúng nhân dân....
Sẽ không ai ngờ, đứng đầu một nơi thần thánh như thế lại là những người tiếp địa khí như thế.
Những tưởng bọn họ sẽ rất bận rộn vì phải quản lí một thế lực lớn mạnh như vầy, nhưng thực chất toàn là một đám ăn chơi đổ đốn lại còn thuộc phường bạo lực.
Không lên sòng sát phạt nhau thì lên lôi đài quất nhau tới tấp, còn chính sự thì thả tay cho cấp dưới chạy deadline sấp mặt, phải nói là chơi đến thong thả phấn khởi mặt mày a.
Rất nhiều mầm non tươi mới bị tác phong nhanh gọn lẹ, hướng đến hưởng thụ phong vị nhân sinh của họ mà hình bóng thần tượng đắp nặn lâu nay triệt để tanh bành, cay đắng thay bằng một cái nhận thức mới bất ngờ hơn và cũng trầm cảm hơn, xoay quanh một tiếng lòng chung: không thể tin được.
Chính là không thể tin được!
Chẳng ai tin bọn họ là những thượng vị giả cấp cao bậc nhất của căn cứ.
Chẳng ai tin thực lực bọn họ cực mạnh, cường áp quần phương.
Chẳng ai tin bọn họ mỗi ngày xuất môn đều đẹp trai ngầu lòi khiến người ta phải kính sợ.
Nhưng!
Tất cả đều tin bọn họ là hiện thân của băng đảng cái bang, tái hiện sinh động nhất tác phong lưu manh chợ búa, chỉ thiếu mỗi cái chén mẻ và bộ đồ giẻ rách nữa thôi.
Mà.....cốt cách tinh thần, tác phong lề thói đã gánh toàn bộ, đạo cụ bên ngoài có cũng như không.
........
Trong khi mấy người Thẩm Quân Lâm chơi đến quên trời quên đất, tại tầng cao nhất của Đông lâu, vẫn còn một người chịu khó, nâng trán, sầu muộn, đọc hàng tá bức thư khiếu nại, với một nội dung duy nhất: khiếu nại các vị bộ trưởng chiếm đóng lôi đài, khiến cho các thành viên muốn giải quyết mâu thuẫn, tranh tài cao thấp không có đất tỏa sáng.
Sở Nam Phong một bên chỉ mặc mỗi cái quần ngủ, ôm eo Tiêu Lạc, ra sức dụi vào cổ cậu: "Mấy cái này đẹp hơn tôi sao? Mấy cái này ngon hơn tôi sao? Mấy cái này làm em thoải mái bằng tôi sao? Mấy cái này...."
"Anh đi nấu cơm đi." Tiêu Lạc có cảm giác nghẹn cái lồng ngực, cắt ngang.
"Đã nấu." Lại dụi dụi.
"Đừng quan tâm nó nữa, để ý tôi thôi."
Tiêu Lạc một tay đưa lên luồng vào tóc hắn, xoa nhẹ.
"Nếu còn chần chừ không giải quyết nữa thì oán khí của bọn họ có ngày dìm sập cả lôi đài mất."
"Không sao, xây một cái lôi đài mới là được."
"......." Tiêu Lạc giật tóc hắn một cái như để trừng phạt cái tật lãng phí vô tội vạ tài nguyên chung, nói.
"Sắp tới em lập ra một đội chuyên phụ trách quản lí lôi đài, kiểm soát thời gian thượng đài ba ngày một lần.
Nếu cứ để tình trạng chiếm đóng này kéo dài, đối với những người khác không tốt.
Đến lúc đó anh phê duyệt cho em nhé?"
Sở Nam Phong: "họ suốt ngày tìm phiền phức cho em, em còn muốn tốt cho họ, đây chính là lý do cho việc em bỏ bê tôi?"
Tiêu Lạc trán nổi gân xanh, vừa mặc niệm hai chữ kiềm chế trong lòng vừa giơ chân cho hắn một đạp: "mẹ nó ngày nào anh cũng dính chặt như keo con chó, em có cơ hội lạnh nhạt anh sao? có sao? Hơn nữa nếu công việc không còn người giải quyết thì căn cứ này sớm muộn cũng banh chành, anh là lãnh đạo còn có mặt mũi nói em vì công việc bỏ bê anh?"
Sở Nam Phong đầy u uất như một tiểu thiếp lâu ngày đợi bóng lang quân: "em quát tôi à, không thương tôi nữa à?"
Tiêu Lạc khóe miệng giật giật dữ dội, trên đầu rớt xuống hàng loạt hắc tuyến.
Sở Nam Phong, anh lạc lối rồi.
Nếu nói đổ đốn nhất trong hàng ngũ cao tầng, trước nhất phải gọi tên Sở Nam Phong.
Người ta nói thượng bất chính hạ tắt loạn, nếu không có hàng này cầm đầu, mấy người Thẩm Quân Lâm dám noi theo sao.
Nhưng chết tiệt thay dù có tức đến đâu Tiêu Lạc cũng không dám vượt quá ba giây, nếu vượt qua khoảng đó sẽ bị vác đem lên giường hảo hảo bị làm cho đến khi nguôi tức.
Sở Nam Phong: "Mặc kệ bọn họ không được sao?"
Cậu hòa hoãn nói: "Không được."
"Em nỡ mặc kệ tôi sao, lão công?"
Tiêu Lạc rùng mình.
Mỗi lần Sở Nam Phong gọi cậu như vậy giống như có một viên đường lăn cù cù trong xương, vừa ngọt ngào vừa nhứt nhối.
Làm tâm trí cậu rất khó để không tan rã.
Rốt cuộc cậu vẫn là mềm lòng gạt chuyện công sang một bên.
"Đi ăn cơm thôi."
Cậu đi phía trước, Sở Nam Phong ở đằng sau nhìn theo, hai mắt đầy ắp sóng gió dán chặt vào phía dưới trống không của cậu.
Tiêu Lạc đã triệt để quên mất rằng lúc rời khỏi giường cậu chỉ mặc mỗi cái áo ngủ rộng thênh thang của Sở Nam Phong, còn cái quần thì hắn đang mặc.
Áo phủ hờ qua mông, lúc đi tạo cảm giác bay bay, đôi chân thon dài trắng nuột đầy rẫy những dấu hôn nồng cháy, cánh mông lúc đi hơi nảy lên, nơi tư mật nửa kín nửa hở mang theo phong vị cám dỗ nồng đậm.
Cậu không hề ý thức được, cứ như thế tỉnh bơ đi xử lí công việc, đi tới phòng ăn, lại còn lượn qua lượn lại trước miệng một đại sắc lang.
Căn bản không biết mình đang dâng mỡ lên miệng cọp.
Sở Nam Phong khóe miệng câu lên một độ cung tà ác, rướn thân bổ nhào tới.
Lại một hồi đánh nhau đầy ác liệt.
Chiến trường diễn ra ngay tại nhà bếp, vừa hợp đánh xong mà đói bụng liền có thể dùng bữa luôn.
=))
Vì cân nhắc thể lực Tiêu Lạc không đảm bảo, Sở Nam Phong liền thay cậu giải quyết nhanh một số việc, rồi đưa cho cấp dưới tự lĩnh hội, tự bơi.
Trước khi buông tha cho vị cấp dưới đáng thương ấy, còn không quên gợi ý lần sau cứ tự nhiên đem công việc chuyển cho mấy người Lục Cao.
Sau đó phóng khoáng phủi mông quay về phòng tiếp tục âu yếm người yêu.
"Lưu Hải, sao trông anh khốn khổ thế?" Lục Vân đang đi làm nhiệm vụ trở về, vừa hay bắt gặp một thanh niên lớn xác với tâm hồn mong manh đang u sầu dựa vào thân cây gần đó.
"Tôi đã đi gặp đại bộ trưởng." Hu hu! "Thật kinh khủng, ngài ấy lại giao cho tôi hàng núi công việc."
Lục Vân: "Ồ! Tôi hiểu rồi." Cười tà mị sáp tới, nhanh chóng lấy sổ tay và bút ra như một phóng viên thực thụ, bắt đầu nghiêm túc dò hỏi: "Lúc anh tới, cả hai vị đều ở đó chứ? Bọn họ làm gì? tư thế ra sao? Khụ, Sự đóng góp của anh là một vinh hạnh cho tôi.
Please!"1
Lưu Hải xua tay: "Đại thần à cô thôi đi, đừng lấy hai người đó làm nguồn tư liệu chính cho tiểu thuyết của mình nữa, mặc dù các cô gái trong đội đang phát sốt lên và chờ đợi tác phẩm tiếp theo của cô."
Lục Vân gật đầu, mặt không đổi sắc dùng ngữ điệu đều đều nói: "tôi biết việc này khó khăn, nhưng thật không may lúc này đang bí ý tưởng."
Lưu Hải ngây ngô nói: "Sao cô không đi tìm hai vị Lục Cao tiên sinh và Du Hoa tiên sinh?" Ra hiệu cho Lục Vân tới gần: "Nói nhỏ cô nghe, mặc dù các vị đó bên ngoài nhìn như bằng hữu bình thường nhưng con mắt tinh tường của tôi có thể nhận ra gian tình nồng đậm trong đó, cô đi tìm họ đảm bảo có tư liệu để viết nha."
Lục Vân cười đến cao cao tại thượng, chân chính đại thần đại giá quang lâm, mang theo ánh nhìn từ bi nhìn một sinh vật còn non và xanh lắm - Lưu Hải: "Cái anh nhìn ra tôi sớm đã nhìn ra.
Đâu chỉ hai người đó, đến cả Thẩm Quân Lâm với Hàn Vân Đào, Sở Lan Hinh với Thẩm Hân Hân tôi cũng rình qua và đã sớm có tác phẩm về họ." Sau đó nhịn không được tự mãn cong khóe môi.
Lưu Hải lúc này cảm giác chấp tay bái lạy cũng có luôn rồi.
Sau một hồi gặn hỏi tiếp, Lục Vân chỉ thu thập được một ít tư liệu.
Vừa nói vừa viết: "Nói vậy là Đại bộ trưởng không muốn quãng thời gian 24/7 cùng người yêu của mình bị quấy rầy nên để công việc cho cấp dưới tự mình giải quyết."
Lưu Hải thở dài: "đúng a, chuyển cho Lục Cao tiên sinh."
"Chật chật! Không muốn chuyện yêu đương của mình bị quấy rầy, nhưng lại đi quấy rầy chuyện yêu đương của người khác.
Nghiệp chướng a!"
"......."
Ở trên một cành cây vô danh nào đó, Tiêu Lĩnh Hùng mở bừng hai mắt, sát khí phun trào.
"Mẹ nó, bàn môn tả đạo cũng muốn cùng ta tranh thị trường.".
Danh Sách Chương: