• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Đúng a! Ta chính là tang thi!"
Không gian ngay tức khắc lặng đi, không ai nói gì, yên ắng tới mức có thể nghe thấy tiếng hơi thở đầy nặng nhọc, tiếng tim đập run sợ.

Có những khuôn mặt bỗng chốc còn trắng hơn mặt của Dạ Tu.
Có người quát lên: "Vì sao muốn giết bọn ta?"
"Còn vì cái gì? Như Người cần cơm thôi!" - Dạ Tu
Ngôn Nhất Hàng nói với hai người Kính Đình: "Các ngươi nên qua đây, nếu không muốn có kết cục như bọn họ."
Kính Đình thở ra một hơi, miệng nhếch lên muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng lại không nói gì, trầm mặc mà đứng, cũng không ứng theo lời Ngôn Nhất Hàng đi qua đó.
Lan Vỹ ánh mắt tối sầm, không đi qua, trái lại nói: "Ngôn Nhất Hàng, anh khiến tôi thật thất vọng."
"Thất vọng ư?" Ngôn Nhất Hàng đáp: "tôi không biết cậu kì vọng cái gì ở tôi."
"Tang thi là quái vật cần phải loại trừ khỏi đời này, ngay từ ban đầu chính anh đã nói lời đó lẽ nào anh quên rồi ư? Hiện tại anh lại đang làm cái gì, đứng bên cạnh tang thi, cùng nó diệt ngược lại nhân loại?"
Ngôn Nhất Hàng nhướng mày: "Tang thi thì đã sao, người này là anh ruột tôi.

Đã là người thân với nhau đương nhiên phải phúc họa cùng chia chứ nhỉ." Sau đó gã thở ra một hơi, than thở: "Nói như vậy là ngươi sẽ vùng với bọn họ chống lại ta?"
"Bọn tôi nhất định không hợp tác cùng tang thi." Lan Vỹ phẫn nộ quát.

"Lan Vỹ tôi sống đời này tùy hứng phóng túng nhưng vẫn còn điểm mấu chốt.

Còn anh, đến cả làm người cũng không đủ tư cách."
Lan Vỹ gã từng cho rằng bản thân mình chẳng xứng đáng làm người, bởi mọi việc mà gã làm ra thật sự rác rưởi, xấu xa, gã đã vứt bỏ đạo đức và nhân tính, thứ chứng minh gã là một con người.


Tuy gã ý thức được điều đó, nhưng vẫn sống như một con thú khốn nạn.

Đến hôm nay gã mới phát hiện ra, cuộc sống vốn vô luân của mình vẫn còn một điểm mấu chốt duy nhất, cuối cùng, đó là không vượt qua ranh giới giữa con người với tang thi, không coi tang thi là một thứ có thể hợp tác như Ngôn Nhất Hàng.
Gã còn nhớ rất rõ cái ngày đại họa ập đến.

Khi đó gã vừa mới xuất ngũ trở về thăm gia đình.

Vừa mới tới trước cửa nhà thì bị tang thi nhào ra tập kích.

Ngay khi cái miệng đầy máu của tang thi sắp sửa ghim vào yết hầu gã thì cha gã vừa kịp lao tới dùng chính thân mình chắn lại.
Gã nhớ rất rõ ánh mắt cha khi đó, có đau đớn, khiếp sợ, bi thương, nhưng đều không to lớn bằng tình thương và sự lo lắng mà cha dành cho gã.

Cho dù gã sống như một thằng ất ơ thất bại, chẳng làm gì ra hồn, hơn nữa còn hay gây họa, thì cha gã vẫn luôn dung thứ, thậm chí dùng cả sinh mạng mình để thay gã chắn hết mọi nguy hiểm.
Cuối cùng một đàn tang thi nhào lên, đem ông ấy hoàn toàn cắn nuốt, chẳng để lại một thứ gì để mà an táng cả.
Ngay cả lời bảo ban cuối cùng ông cũng chẳng kịp nói ra, và cả lời xin lỗi cho sự bất hiếu của gã cũng nghẹn trong cuống họng, mãi mãi chẳng thốt được thành lời.
Mà cho dù có nói ra cũng chẳng còn ai lắng nghe nữa.
Tang thi chính là kẻ thù giết cha của Lan Vỹ.

Gã chỉ muốn đem toàn bộ tang thi trên đời này diệt đi chứ đừng nói tới cùng tang thi có quan hệ.
Lan Vỹ đáy mắt đầy thù hằn: "Tang thi là súc sinh, kẻ nào cùng một giuộc với chúng cũng là súc sinh cả."
Nghe đến đây, Ngôn Nhất Hàng ẩn ẩn tức giận, mắt tràn ra sát khí: "Thiên đường có cửa không đi, địa ngục vô lối lại bước vào, đây là do các ngươi tự chuốc lấy, đừng trách ta lát nữa xuống tay không niệm tình cũ."
Dạ Tu đồng tử co rút thành một chấm đen, trên môi treo nụ cười ma quỷ: "Đúng là lũ ngốc không biết điều."
Nòi rồi gã đưa tay lên, trên đó dần hình thành một quả cầu màu đen, nó vừa xuất hiện, không khí chung quanh liền trở nên khẩn trương, âm trầm.
Người trên khán đài căng chặt cả người, căng thẳng vận linh khí trong đan điền, sẵn sàng liều mạng.
Tiêu Lạc nhìn hắc cầu trên tay gã, nói khẽ: "Dị năng của tên này khá đặc biệt, mấy năm nay gặp qua bao nhiêu người cũng không thấy ai có loại dị năng ăn mòn như gã."
"Không đặc biệt bằng em." - Sở dê đáp, lại cọ vào chỗ hiểm vài cái.
"........" - Tiêu Lạc - nhẹ nhàng đặt xuống một quả đấm.
Lại nói động tĩnh lớn như vậy mà Thẩm Quân Lâm bên kia vẫn an nhiên ngủ ngon lành.

Thật ra hắn có tỉnh một lần, nhìn thấy Dạ Tu cũng chỉ mắng một câu: "Thằng súc vật mất dại, hãy gáy khi còn có thể!" Rồi lại ngã đầu lên vai Hàn Vân Đào ngủ tiếp.

Hàn Vân Đào thuận thế vương một tay quàng qua vai hắn, đem hắn dựa hẳn vào lòng mình, tủm tỉm cười như được mùa.
Không gian ngưng trọng, sát khí len lỏi qua từng ngọn cỏ, luồng tới sau gáy của đám người.

Chỉ cần nhìn vào ánh mắt quái dị của Dạ Tu thôi cũng đủ khiến bọn họ toát mồ hôi lạnh, thương tích trên người cũng bị sự buốt giá trong tâm đóng băng, chẳng còn cảm giác gì nữa, chỉ còn nỗi sợ hãi chiếm đóng.
Hầu như chẳng ai nghĩ với sự hợp lực liều mạng của ngần này người có thể đối chọi được với hai cao thủ cấp 7.
Bởi đối chọi thế nào được.
Đều lọt vào kế hoạch trù tính lâu dài của người ta, đều bị thương thành thế này, chỉ có thể trách số mình xui xẻo.
Dạ Tu lè lưỡi liếm khóe môi, như dã thú nhìn thấy mồi ngon chuẩn bị đi săn.
Hắn nhấc chân tiến từng bước về phía đám người, thong dong như đang đi dạo, hắc cầu trên tay ngày một bành trướng.
Đám người trên khán đài hô lên một tiếng làm gia tăng sĩ khí rồi bắt đầu ngưng ra dị năng, đồng loạt xông lên tấn công vào Dạ Tu.

Dị năng, chiêu thức, muôn hình vạn trạn, ở trong không gian vẽ ra đường nét cùng màu sắc vô cùng phong phú.

Rất giống pháo hoa, chốc nở rộ, chốc lụi tàn, sinh mệnh con người đôi khi cũng chỉ có thế.
Quả thật một đám người bị thương dù sức mạnh cộng dồn có lớn đến đâu nhưng không có tổ chức, bố trí chặt chẽ, đứng trước cao thủ cấp 7, muốn chiếm thế thượng phong quả khó khăn vô vàn.
Dạ Tu hơn hẳn bọn họ về thực lực, lượng linh khí tồn trữ, bấy nhiêu đó cũng đủ để hắn miểu sát một người trong chớp mắt.

Huống hồ hắn còn là tang thi, tang thi không biết đau đớn là gì, thuần tấn công thôi không cần phòng thủ cũng được, như một cỗ máy chỉ biết giết chóc, còn đám người kia chỉ một ít thương tích cũng đủ gây trở ngại mang tính quyết định rồi.
Ngôn Nhất Hàng đi đối phó với hai người từng là thuộc hạ trung thành của gã, Kính Đình và Lan Vỹ.
Nói ra thật châm biếm làm sao.
Hai kẻ này phải nói điên cuồng tới cực điểm, đặc biệt là Kính Đình, vốn không thiên về tấn công cũng dốc sức liều mạng.
Những tưởng có cùng chí hướng, những tưởng đi theo đúng người.

Cuối cùng một bên tín nhiệm sai người, một bên thì chà đạp niềm tin đó.
"Kính Đình, ngươi theo ta lâu nhất, ta vẫn muốn cho ngươi cơ hội cuối cùng, ngươi thu tay lại, mọi sai lầm của ngươi hôm nay toàn bộ đều bỏ qua." Ngôn Nhất Hàng vừa né tránh đòn đánh của Lan Vỹ vừa nói.
Kính Đình trầm mặc không đáp, làm như những lời Ngôn Nhất Hàng nói là gió thoảng mây bay, càng để tâm càng thấy phiền.

Kính Đình sử dụng đao, mỗi đao chém ra cái sau quyết liệt hơn cái trước.

Gã liều mạng đến nỗi chẳng hề để tâm đến phòng thủ, trên người bị Ngôn Nhất Hàng chém cho mấy nhát vũng không quan tâm.
Thấy Kính Đình như thế, Ngôn Nhất Hàng chỉ cười khẩy một tiếng.

Sự ưu ái của mình bị người này xem thường khiến gã khinh bỉ hơn là tức giận.

"Ta cứ nghĩ ngươi không giống Lan Vỹ, nhưng bây giờ thì ta nhận ra, ngươi cùng với hắn đều là một lũ bạch trư đần độn không biết thời thế."
Kính Đình cất giọng khàn đặc: "Vậy như thế nào mời là biết thời thế? Là chạy theo tang thi sao?"
Kính Đình vung đao chém xuống, Ngôn Nhất Hàng dùng cẳng tay nâng ngang chắn lại.

Đao cứa mạnh lên làm bật ra thanh âm bén nhọn.

Cánh tay Ngôn Nhất Hàng không hề sức mẻ dù chỉ một chút, thậm chí khi đao và tay ma sát còn tóe ra vài tia lửa.
Dị năng của Ngôn Nhất Hàng có thể biến hóa da thịt trên người mình thành những loại vật chất khác mà tay hắn chạm qua.

Lúc này toàn thân hắn chẳng khác gì một thanh đao vừa sắc nhọn vừa cứng cáp, mọi chỗ đều có thể trở thành vũ khí tấn công đối thủ mà không cần lo ngại bản thân bị thương.
"Đừng nghiêm trọng vấn đề như thế chứ.

Tang thi có gì không tốt, đề chúng nó làm thuộc hạ không tồi.

Hơn nữa người đó là anh trai ta.

Với thực lực của hắn, hiệu triệu một quân đoàn tang thi không có gì khó." Ngôn Nhất Hàng khoái trá nói: "nếu sau hôm nay mà ngươi còn sống, ta sẽ cho ngươi thấy cái thế giới này, cả Kình Thiên nữa, bị ta chơi đùa, dẫm đạp dưới chân như thế nào.

Đến lúc đó ngươi hối hận cũng muộn màng rồi."

"Hối hận ư? Ta chỉ hối hận vì đi theo một kẻ khốn như ngươi." Kính Đình tức giận nói, chiêu thức tung ra hoàn toàn là công kích thuần túy, không giữ lại cho mình chút đường lui nào, giống như đã quyết tâm dù có chết cũng phải khiến cho đối phương không được yên.
Trạng thái này như trào ra từ nỗi niềm căm phẫn, uất hận tột cùng, với mạt thế, với tang thi, và cả sự bất lực vì bản thân nhỏ yếu của Kính Đình.
Bởi vì nhỏ yếu nên không cứu được người thân của mình.

Bởi vì nhỏ yếu nên chỉ có thể núp vào một góc nhìn tang thi thảm sát con người, nhìn vợ mình ăn thịt con gái, cha mẹ già táng thân trong miệng cẩu.

Tiếng gào thét sợ hãi tuyệt vọng, tiếng gầm gừ hoang dại điên cuồng, máu me bê bếch cùng thịt nát rơi vãi khắp sàn.

Mọi thứ hiện lên trong trí óc vô cùng chân thực như chỉ mới vừa xảy ra, ám ảnh gã thời thời khắc khắc.
Những nỗi niềm ấy như một hạt mầm chôn sâu trong đáy lòng, bình thường không để ý tới nhưng nó vẫn có thể tự động hút lấy những nỗi đau day dứt, những thương tích của Kính Đình làm chất dinh dưỡng mà trổ sinh thành vô vàn dây gai ghim siết linh hồn gã.

Cho đến hôm nay cả lí trí của gã cũng bị nó hoàn toàn quấn lấy.
Lần này bản thân cư nhiên lại nằm trong mưu tính của người mà Kính Đình từng coi là lãnh đạo, người mà gã tin tưởng, biết rõ nỗi đau cùng lập trường của gã, lại đem tang thi tới chơi đùa với bọn họ, và còn cho rằng việc hợp tác với tang thi là con đường duy nhất để hoàn thành lý tưởng to lớn.

Những điều đó khiến Kính Đình tâm vốn nhen nhóm chút nhiệt với thế giới này như rơi lại vào hầm băng kín mít, xung quanh là một mảnh hoang liêu rét buốt, tiếng thét tuyệt vọng sợ hãi như vọng về từ cõi u linh, như những bàn tay thối rửa nắm lấy chân gã không cho gã cơ hội tẩu thoát.
Chỉ có cái chết mới giải thoát được.
Chết rồi cũng chẳng sao cả, chết rồi càng tốt.
Nhưng không thể chết một cách vô ích được, phải làm gì đó khiến cho những kẻ này không được yên ổn.
Phải liều mạng.
Bên này Ngôn Nhất Hàng một người đối đầu với hai người Kính Đình, dị năng nổ đầy trời, khói bụi tung mù mịt, hăng máu choảng nhau đến không thiết sống.
Bên kia Dạ Tu đối phó với hơn trăm người, không, phải là một lúc chơi đùa hơn trăm người.
Với thực lực của gã, mấy kẻ vừa non yếu vừa bị thương, phế toàn tập này còn chưa đủ để gã ra tay.

Nhưng gã chưa muốn giết họ vội, còn muốn chơi đùa thêm một lúc.
Hơn trăm người này hoàn toàn không phải đối thủ của Dạ Tu, cho dù một lần lên hơn 10 người đều bị gã một chiêu đập té trở về.

Giống như đánh vào bông vậy, chẳng có tác dụng gì trái lại còn khiến bản thân mệt hơn.
Đột nhiên lúc này, một người đang yên đang lành, xông lên chuẩn bị ném dị năng tấn công đối thủ, không hiểu sao giữa chừng khụy xuống, ngã vật ra đất.

Người này vẫn còn ý thức nhưng tay chân lại vô lực, trán hắn bắt đầu rịn ra mồ hôi.

Sau đó gã đau đớn quằn quại trên đất, rên la:  "A bụng tôi, sao lại đau thế này!"
Ngay sau đó, như hiệu ứng lây lan dây chuyền, từng người từng người nối nhau ngã xuống, đều ôm bụng mà quằn quại trên đất..


Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK