Chap này đánh lộn đó nha ????
________________________
Dạ Tu, rốt cuộc ngươi cản đường chúng ta như vậy, đến cùng là muốn làm gì?" Thẩm Quân Lâm tức giận hét lên.
Mà bên kia Dạ Tu trước sự tức giận của Thẩm Quân Lâm thì lại càng tỏ ra thích thú.
"Thẩm Quân Lâm, bao năm không gặp, cậu vẫn nóng nảy như ngày nào nhỉ? Còn có Du Hoa, Lục Cao với Hàn Vân Đào nữa, các cậu chạy theo Sở Nam Phong như một con chó nghe lời, hắn đã cho các cậu cục xương nào chưa?"
"Thằng mất dạy này!" Thẩm Quân Lâm nghe thế giận điên lên, hắn nhích người muốn nhào qua tẩn cho tên đó một trận ra hồn, nhưng Du Hoa bên cạnh kịp thời cản hắn lại.
"Cậu bình tĩnh một chút, tên đó thực lực cao hơn chúng ta, chỉ có Nam Phong với....mới đủ sức đánh lại thôi." Du Hoa nhỏ giọng nhắc nhở hắn.
Dạ Tu: "chúng tôi đứng đây đợi các người lâu lắm rồi đấy, đừng làm cho chúng tôi thất vọng nhé!"
Thẩm Quân Lâm: "bớt phí lời đi."
Dạ Tu: "được thôi, không phí lời nữa thì không phí lời.
Tôi cũng nói thẳng mục đích nhé." Hắn nở một nụ cười tươi, dưới màn đêm hiện ra có vẻ man rợ, ám ảnh, hắn nói: "Trước đây cũng có vài đoàn xe qua đây, bọn họ rất biết điều mà "tặng" hết vật tư của bọn họ cho chúng tôi làm quà gặp mặt.
Lần này bởi vì người đến là các cậu, dù có biết điều hay không thì không chỉ vật tư để lại mà mạng cũng sẽ để lại luôn.
Tại sao ư? Tại vì tôi rất ghét mấy kẻ tự cho là thanh cao, khí phách như các cậu chứ sao.
Những người theo sau các cậu kia thật sự rất vô tội a, vì đi theo lầm người rồi.
Nhưng đáng tiếc thay, chúng không có cơ hội chọn lại rồi."
Dạ Tu càng nói càng điên cuồng, trong thanh âm tràn ngập sát khí và hung tính.
Tiêu Lạc từ lúc hắn bắt đầu nói đã chăm chú nhìn vào tròng mắt hắn.
Lúc hắn bắt đầu điên tiết lên, dường như trong đồng tử có lóe lên một tia sáng màu đỏ, rất giống với ánh mắt của những tang thi cao cấp.
Bao xung quanh người hắn là một tầng hắc khí mờ nhạt, lại ở trong bóng tối, nếu không có thần thức quan sát sẽ không cảm nhận được.
Cậu nói với Sở Nam Phong: "tên đó rất kì quái, có cảm giác như tang thi, hay là giao hắn cho tôi đi."
Sở Nam Phong: "không được." Tiêu Lạc lập tức phản bác: "Tại sao?"
Bởi vì tên đó kì quái nên mới không giao cho cậu, rất nguy hiểm.
Sở Nam Phong suýt thì nói ra lời trong lòng.
"Tôi là người cao nhất trong đội, đánh với hắn phải là tôi."
Tiêu Lạc trên trán rới xuống ba vạch hắc tuyến.
Đại ca, lúc này rồi mà anh còn bị rối loạn ám ảnh cưỡng chế, thích cân xứng? Lão đại đối lão đại?
Sở Nam Phong thực lực cao bao nhiêu Tiêu Lạc không đoán được, chỉ biết tên kia với thực lực cấp năm sơ cấp, giao gã cho Sở Nam Phong chắc sẽ không có vấn đề gì.
Nhưng không hiểu sao Tiêu Lạc vẫn cảm thấy bất an trong lòng.
Có gì đó rất kì quái.
Tên cặn bã kia gây cho cậu cảm giác khó chịu vô cùng.
Cậu chỉ muốn ngay lập tức đập cho hắn một phát chết ngay và luôn.
Hai bên theo một tiếng hét: "xông lên." vang lên ở đâu đó mà bắt đầu lao vào đánh nhau tới tấp.
Dị năng phóng qua phóng lại liên hồi.
Tiêu Lạc cũng theo dòng người mà lao vào hỗn chiến.
Cậu đối đầu với một tên cấp bốn, hai tên cấp bốn còn lại thì Thẩm Quân Lâm với Du Hoa một tên, và Lục Cao với Hàn Vân Đào một tên.
Bởi vì mấy người Lục Cao thực lực chỉ mới cấp ba, còn chưa đủ sức để đơn đả độc đấu cùng với người có thực lực cấp bốn.
Đội ngũ bên kia đa phần là dị năng giả cấp hai.
Cấp ba và bốn không tới hai mươi người, nhưng bấy nhiêu thôi cũng đủ áp đảo Kình Thiên về mặt số lượng.
Về phía Kình Thiên tuy ít người, nhưng bù lại ở chất lượng.
Cấp bốn không có nhưng cấp ba khá nhiều, tổng thể thực lực không xê dịch mấy so với đội ngũ bên kia.
Hơn nữa người ở bên này sau khi nghe lời tuyên bố của Dạ Tu, đồng thời nhìn thấy bất lợi ở phe mình nên đa phần đều mang tâm thế biết rõ sẽ chết, và quyết tâm có chết cũng phải kéo kẻ thù theo, kéo theo càng nhiều càng hả dạ.
Nôm na chính là trạng thái liều mạng, vong ngã, rất dễ gây ra chuyển biến lớn trong các trận đánh.
Thoạt đầu chiến đội Kình Thiên có chút trắc trở, nhưng lâu dần thì phong độ ngày càng thăng rồi lên đến đỉnh cao, có thể đánh ngang với đối phương dù đối phương nhiều người hơn.
Cái này một phần cũng do Tiêu Lạc âm thầm giở trò.
Cậu cầm kiếm đánh chính diện với đối thủ, dần dần kéo trận tuyến của mình đến gần với những dị năng giả cấp hai của đối phương.
Trong bóng tối bí hiểm phóng ra vài ba mẫu ám khí, giải quyết gọn mấy người.
Không cần đoán cũng biết đội ngũ này chính là một băng đảng cướp của vô nhân đạo.
Bọn chúng làm bá chủ ở khu vực này từ lâu, mỗi lần có đội ngũ đi qua đều giở trò đánh cướp.
Bởi vì số lượng đông đảo nên những đội ngũ bình thường không phải là đối thủ của bọn chúng.
Ngay cả Kình Thiên muốn đối phó cũng phải trầy trật, khó khăn vô cùng.
Đối thủ của Tiêu Lạc là một nam nhân khoảng hai lăm tuổi, tướng mạo khôi ngô, đỉnh đạc.
Người này có dị năng hệ mộc cấp bốn, hắn triệu hồi những đoạn dây leo ra, lúc thì quật, lúc thì quấn, lúc thì đâm chọt đủ kiểu.
Nhưng nhìn chung kĩ năng đánh đấm còn hơi thấp, cách sử dụng dị năng cũng không được lưu loát lắm.
Người này lên được cấp bốn đúng thật là khó cho hắn rồi.
Tiêu Lạc đỡ một chiêu đâm tới của một dây leo nhọn, nghiêng người né tránh một dây leo khác quật tới.
Kiếm pháp xuất động, trong nháy mắt cắt gọn hết dây leo trong bán kính ba mét quanh người.
Cậu đánh rất nhẹ nhàng, không bao lâu sau đã giải quyết xong đối thủ.
Sau đó Tiêu Lạc đi loanh quanh giữa trận hỗn chiến, thấy chỗ nào người phe mình bị thất thủ thì tiến tới trợ giúp.
Cậu giải quyết rất nhẹ nhàng, đều là một chiêu miểu sát.
Kết hợp với bộ đồng phục đặc biệt của tổ nòng cốt, sự tồn tại trong truyền thuyết đã để lại chấn động trong lòng nhiều người.
Đối thủ tưởng chừng rất khó đối phó, dưới bàn tay của người này trong chớp mắt đã ngã xuống, không còn sinh lực nữa.
Mà bàn tay cầm kiếm của người kia giống như bàn tay của người nghệ sĩ kéo đàn violon, đem việc giết người trở nên nghệ thuật như đang chơi nhạc cụ, lấy cái chết viết thành một khúc ca đẫm máu hoa lệ.
Quả không hổ là người của tổ nòng cốt, thật sự rất mạnh.
Tiêu Lạc xử lí chuyện ở bên này đồng thời cũng không quên chú ý tình hình chỗ Sở Nam Phong.
Ở cách trận hỗn chiến rất xa là trận đối đầu giữa Sở Nam Phong và Dạ Tu.
Hai bên lao vào đánh nhau dữ dội.
Sở Nam Phong ngưng tụ hơn mười thanh băng tiễn phóng nhanh như điện xẹt về phía Dạ Tu.
Dạ Tu ngay lập tức tạo ra một lớp màn màu đen che chắn bên ngoài cơ thể, đón đỡ băng tiễn.
Đôi mắt của tên Dạ Tu kia ánh sáng đỏ lóe lèn ngày một nhiều, ngày càng điên cuồng và hung bạo.
Dị năng của hắn là hắc vụ, một loại sương đen có năng lực ăn mòn cực mạnh.
Hắc vụ bao bọc xung quanh người gã không một kẻ hở.
Băng tiễn Sở Nam Phong phóng tới chưa chạm được vào cơ thể gã đã bị màn hắc vụ kia ăn mòn.
Nơi băng tiễn tiếp xúc với hắc vụ vang lên tiếng xèo xèo, theo đó một đoạn băng tiễn dài dần bị mòn đi, thu nhỏ với tốc độ nhanh chóng rồi biến mất.
Dạ Tu: "Khà khà, Sở Nam Phong, có phải có cảm giác đá trúng thiết bản không?" Gã vừa nói vừa nén hắc vụ thành một quả cầu có đường kính bằng một cánh tay.
"Trước đây tao cũng từng ngưỡng mộ mày, đem mày làm mục tiêu phấn đấu, muốn vào đội của mày.
Nhưng mày đối xử với tao như thế nào mày còn nhớ chứ?"
Sở Nam Phong lại ngưng tụ thêm băng tiễn phóng tới, nhưng kết cục cũng đồng dạng với những thanh băng tiễn trước, đều bị ăn mòi không còn một mẫu.
Hắn bên ngoài bình lặng, trầm tĩnh như không có chuyện gì, bên trong âm thầm thúc đẩy năng lượng lôi thuộc tính, kích hoạt thiên lôi phụ thể.
Hắn cũng cảm giác tên này rất kì quái, không thể lơ là được.
Dạ Tu: "mày nói tao năng lực yếu kém, tâm tính không đủ, không cho tao vào đội.
Mày nghĩ mày rất giỏi sao?"
Tiêu Lạc đột nhiên có xúc cảm muốn nhào lên nắm cổ áo người này mà gào: nếu anh ta không giỏi thì mày ngưỡng mộ anh ta làm gì, hay là mày không phải ngưỡng mộ anh ta mà chính là thầm mến anh ta? Tình cảm không được đáp lại nên đâm ra thù ghét?
Da Tu phóng hắc cầu về phía Sở Nam Phong, cuồng ngạo nói: "Ha ha, cho dù mày có giỏi thế nào đi chăng nữa cũng đều là quá khứ cả rồi.
Mà hiện tại tao sẽ cho mày thấy, kẻ từng bị mày khinh thường ngày xưa bây giờ chà đạp mày thê thảm đến mức nào."
Sở Nam Phong bên kia trong trạng thái thiên lôi phụ thể cũng tạo ra một quả cầu lôi với kích thước tương đương, phóng về phía hắc cầu.
Hai quả cầu với hai thuộc tính khác nhau va chạm trên không trung tạo ra thanh âm rền vang nặng nề.
Hai bên rơi vào trạng thái giằng co, không bên nào chịu thua.
Hắc vụ của Dạ Tu có tính ăn mòn, nhưng không giống với ám nguyên tố có khả năng ăn mòn vạn vật, hắc vụ này chỉ mang một phần năng lực của ám nguyên tố, chỉ ăn mòn được vật chất, những loại năng lượng siêu hình khác tuy vẫn có thể ăn mòn được nhưng hiệu quả rất thấp.
Sở Nam Phong thực lực cao hơn Dạ Tu một khoảng, lôi cầu mang lực lượng mạnh hơn nhưng vẫn không chiếm được thượng phong, vì cái chênh lệch thực lực đó đã bị tính chất của dị năng lấp đầy.
Hoặc là Sở Nam Phong chỉ đang thử sức của đối thủ, thự lực chân chính vẫn còn đang ẩn giấu.
Hai quả cầu một tím một đen giằng co một lúc lâu thì cùng phát nổ, tạo ra một lực đẩy kinh khủng, làm cho vùng không gian trong vòng hai trăm mét nơi hai quả cầu tiếp túc như bị cày xới lên, đất đá văng tung tóe.
Lúc dư âm của vụ nổ còn chưa tan hết, Dạ Tu một thân đen kịt bất thình lình phóng tới, hai mắt lộ ra đỏ lòm.
Đây không còn là ánh mắt của con người nữa.
Nắm đấm của gã được bao bọc bởi hắc vụ, liên tục đánh vào chỗ hiểm trên người Sở Nam Phong, bị Sở Nam Phong nhanh nhẹn né tránh.
Tính ăn mòn của hắc vụ thật sự rất phiền phức, mỗi lần Sở Nam Phong đánh trả hay đỡ đòn, năng lượng trên người hắn lại bị gọt đi một chút, mà đối phương vẫn bảo trì trạng thái ban đầu, không chút tiêu hao.
Sở Nam Phong đáy mắt bình thản vô ba, nơi khiếm khuyết trên thiên lôi phụ thể nhanh chóng được lấp đầy lại.
"Khà khà, sao hả? Cảm giác bị áp chế có phải tuyệt lắm không?" Dạ Tu cười, gằn từng tiếng.
Hắn cũng thấy thấy sự ghét bỏ hiện rõ trong mắt Sở Nam Phong.
"Lúc tao còn ở trong quân đội còn hơn cả thế này cơ, vùng vẫy lăn lộn như một con chó, trong khi đó mày lại tỏ cái cung cách cao cao tại thượng nhìn xuống, làm cho tao chỉ muốn lôi cả người mày xuống bùn, để mày cũng dơ bẩn như tao.".
Danh Sách Chương: