Mộ Thời Phong? Nếu như cô nhớ không nhầm, em trai của Mộ Thời Cảnh tên là Mộ Thời Phong, cũng lớp 12, cũng trốn học.
Không kịp nghĩ quá nhiều, cô lại nghe thấy âm thanh truyền ra trong loa phát thanh, “ Bạn học tuần trước gây sự, đánh nhau có: Đào Nhiên của lớp 9-2…”
Cô lại ‘vinh danh bảng vàng’, cũng là nữ sinh duy nhất trong đám học sinh kém bị thông báo phê bình.
Mãi cho đến khi toàn bộ giáo viên và học sinh trên thao trường tản đi, ‘ điếu thuốc kia’ của Đàm lão đầu mới hút xong, vào cuối mùa thu này, hút thuốc cũng có thể hút đến mức trán của thầy ấy thấm mồ hôi.
Các giáo viên khác trong phòng làm việc tấp nập trở về, cô cũng rời đi. Ra khỏi phòng làm việc, bầu không khí vô cùng tươi mát, cảm kích chiếc điện thoại phô trương kia, Đàm lão đầu buông tha cô như vậy, không bảo cô mời phụ huynh.
Nhưng cuối cùng bảo cô đem bài thi về nhà để phụ huynh ký tên, chuyện ký tên trên bài thi này không phải chỉ có học sinh tiểu học mới bị yêu cầu như vậy sao?
Một ngày học nhàm chán kết thúc, tiếng chuông tan học vang lên, cô liếc nhìn bài thi vô cùng thê thảm kia, cuối cùng vẫn đem nhét vào trong balo.
Lý Dương đi qua, ném gói bánh que cay lên trên bàn của cô, bản thân cậu ta cũng xé một gói khác, ăn nhiệt tình, hỏi cô: “ Có đi xem tớ chơi bóng không?”
Cô vác balo: “ Tớ còn có việc, không rảnh đi chơi với cậu.” Nam khuê mật kiêm tiểu lâu la kiêm thêm bạn học Lý Dương so với một bao bánh que cay 5 xu, cô vẫn khá yêu thích cái thứ hai.
Lý Dương dựa vào góc bàn của cô, nhỏ tiếng hỏi: “ Cậu thật sự bị chuyển giao cho Mộ Thời Cảnh?”
Đào Nhiên không nói gì, chỉ cho cậu ta một ánh mắt không thân thiện biết rõ còn hỏi.
Lý Dương gật đầu, từ trong balo lấy ra một quyển sách đưa cho cô: “ Cậu giúp tớ đưa quyển sách này đến ban cấp 3, lớp 12-1 của khoa xã hội, Tống Tử Mặc.”
“ Không rảnh!”
Lý Dương vẫn như cũ cười hì hì, “ Khác giới à, nói không chừng cậu lang thang khắp nơi thì có thể gặp được người mà cậu thầm mến đấy. Cậu cứ rụt rè thế này, anh ta cũng đã là cha của đứa trẻ rồi, đến lúc đó cậu khóc ngất ở trong nhà vệ sinh cũng vô tích sự thôi.” Truyện được dịch và đăng full tại lustaveland.
Đào Nhiên muốn cầm sách đánh cậu ta, đúng lúc có bạn học chơi bóng ở cửa gọi cậu ta, Lý Dương cấp tốc rời đi, vẫn không quên gửi cho cô một cái hôn gió.
Còn dặn dò cô một câu: “ Đừng quên đi đưa sách đấy, Tống Tử Mặc của lớp 12-2 của khoa xã hội chính là nam sinh cao nhất đẹp trai nhất lớp khoa xã hội đó.”
Đào Nhiên híp mắt, nhìn gói bánh que cay trên bàn, đây chính là phí chạy vặt của cô, 5 xu!
Tuy vô cùng không tình nguyện, nhưng vẫn thay Lý Dương đem quyển sách qua đó. Trong miệng lảm bẩm cái tên ấy, Tổng Tử Mặc? Rất quen nha, hình như trong đại hội khen thưởng của trường từng nghe qua.
Khó khăn lắm mới leo đến tầng 4 của ban cấp 3, điện thoại trong túi rung mấy cái.
Mộ Thời Cảnh hỏi cô, [ Nhiên Bảo, vẫn chưa tan học à?]
Cô trả lời, [ Hôm nay em trực nhật.]
Vừa nhấn phím gửi đi liền cảm thấy trước mắt tối sầm, đầu của cô hình như đụng vào tường đồng vách sắt, cô xoa xoa đầu, ngẩng đầu lên muốn phát cáu, nhưng gương mặt kia đập vào mắt làm cho cô mất luôn cả năng lực suy nghĩ.
Trong đầu lẩn quẩn câu nói kia của Lý Dương, “ Nói không chừng cậu lang thang khắp nơi, sẽ có thể gặp được người mà cậu thầm mến đấy.”
Cô bây giờ rất muốn ôm Lý Dương, sau đó phong cho cậu ta danh hiệu bán tiên.
Người kia thản nhiên nhìn cô một cái, mặt không biểu cảm nghiêng người đi qua. Nhưng cô vẫn không nén nổi run động, nhịp tim đang đập với tốc độ 180 bpm.
Cô vuốt ngực, xoay người, bóng lưng cao ráo thẳng tấp của anh đã khắc vào trong mắt cô. Thời gian một năm rưỡi trôi qua, cô lại lần nữa gặp được anh, ấn tượng như vậy đấy.
Trực tiếp đem quyển sách đến lớp 2 của khoa xã hội, không tìm được Tống Tử Mặc, lớp 12 của bọn học đang trong giờ tự học, chỉ là nhờ bạn học ở cửa sổ giúp đưa qua.
Cô bây giờ đang vội đến nhà vệ sinh, cô có một tật xấu, khi căng thẳng liền muốn đi vệ sinh. Vừa rồi gặp được nam sinh ngưỡng mộ đã lâu, lúc đó cô căng thẳng đã muốn chạy ngay vào toilet rồi.
Nhanh như chớp cấm đầu vào phòng rửa tay, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, vẻ mặt liền trở nên bức bách. Có ai nói cho cô biết tại sao nam sinh kia lại ở trong phòng rửa tay của nữ không?
Không kịp nghĩ quá nhiều, cô vội vàng híp mắt rồi dùng tay che lại, lỗ tai nóng lên, mặt chắc chắn đỏ không thể tưởng tượng nổi nữa, cô lắp ba lắp bắp nói: “ Tôi… tôi không phải cố ý, cái…cái gì cũng chưa nhìn thấy.”
Nam sinh kia có vẻ như rất bình tĩnh, “ Nhìn thấy hay không chỉ có trong lòng bạn biết thôi?”
Đào Nhiên, “…” Lỗ tai càng nóng hơn.
“ Đứng mãi không đi là muốn tiếp tục nhìn à?” Dừng một lát, anh ấy lại hỏi: “ Cái quần này của tôi kéo hay không kéo?”
Ầm một tiếng, máu toàn thân của Đào Nhiên chảy ngược, vội vàng xoay người chạy ra ngoài, lúc chạy đến cửa của toilet, do gạch men sứ trên mặt đất ẩm ướt, dưới chân trượt một cái, đôi chân vấp vào nhau, quỳ gối xinh đẹp ở ngay cửa. Truyện được dịch và đăng full tại lustaveland.
Đệch ~ Mẹ kiếp!
Không có thời gian bận tâm đến cơn đau ở đầu gối, liền lăn một vòng chạy ra khỏi toilet.
Sau khi đã chạy khỏi cô lại liếc nhìn bảng kí hiệu của toilet, đệch, thì ra vị trí ngược với toilet nam nữ của tầng học khối cấp 2 của bọn cô, vậy mà vừa rồi cô theo thói quen chạy vào cái phòng mà cô tự cho là đúng kia.
Nghe thấy tiếng bước chân truyền ra từ trong phòng rửa tay, cất bước chạy về hướng cầu thang của tầng. Chạy thẳng xuống tầng dưới, tim cô vẫn đang đập điên cuồng, trong đầu cũng là một mảng mơ hồ, cô đã nhìn thấy gì ấy nhỉ?...
Suốt đường đi cô đều đang nghĩ tại sao lúc vào nhầm vừa nảy, cô không vội vàng rời đi, mà lại đứng ngay ngốc ở trong đó chứ? Là muốn giải thích gì à, hay là như anh ấy nói, là muốn tiếp tục nhìn một lát?
Chạy đến thao trường thì đã thở không nổi nữa, trực tiếp nằm lên trên con đường nhựa, nhắm mắt lại cả đầu đều là hình ảnh tương đối dơ bẩn vừa rồi.
Trên thao trường thổi qua một trận gió thu, thẳng cho đến khi đầu óc dần dần trở lại bình thường, trong lòng cũng bình phục lại, cô mới chạy về hướng cổng trường.
Khi đến cổng trường, xe của Mộ Thời Cảnh đã đợi ở bên đường từ sớm, anh ta xuống xe thay cô mở cửa xe, lại thân thiết thắt dây an toàn cho cô.
Xe hơi lái về đường xe, chậm chạp bò về phía trước, anh ta nghiêng mặt có chút nịnh nọt hỏi: “ Buổi tối muốn ăn gì?”
Cô trả lời: “ Tùy anh, em không kén ăn.”
“ Không kén ăn thì tốt, không như em trai của anh, kén chọn đủ thứ.”
Cô nghĩ đến cái tên kia trong thông báo phê bình hôm nay, Mộ Thời Phong, dưới sự điều khiển của lòng hiếu kỳ, thế là gọi thẳng tên họ: “ Mộ Thời Cảnh, em trai của anh cũng đang học ở trường của bọn em à?”
Mộ Thời Cảnh mi tâm cau lại, “ Nhiên Bảo, tuổi của anh so với em lớn gần gấp đôi, em nên gọi anh một tiếng anh chứ.”
Cô cười đùa, “ Gọi anh là Mộ đại ca à? Quá tục. Cảnh ca ca sao? Ai ôi, quá buồn nôn, toàn thân của em đều nổi da gà rồi này, cho nên em gọi anh là Mộ Thời Cảnh là thích hợp nhất.”
“ …” Tùy cô vui vẻ đi, một cái xưng hô thôi mà, anh ta phải nói nhiều hơn, một lát nữa cô lại bắt đầu không có chuyện bới móc.
Đào Nhiên vẫn nghĩ chuyện của Mộ Thời Phong, lại hỏi: “ Hỏi anh đó nói đi, em trai của anh học chung trường với em à?”
“ Ừm. Em quen nó?”
Cô lắc đầu, “ Không quen, tên có hơi quen mà thôi.”
Mộ Thời Cảnh cười bất đắc dĩ: “ Chắc là đã nghe thấy trong danh sách thông báo phê bình phải không? Hai năm trước thì yêu sớm bị thông báo, bây giờ là trốn học bị thông báo, đúng là chỉ có nó thôi.”
Cô thuận miệng hỏi một câu: “ Anh ta có bạn gái?”
“ Ừm, bạn gái của nó là lớp trưởng của lớp tụi nó, vì chuyện yêu sớm này mà anh còn bị chủ lớp của tụi nó mời đến trường, nhưng nó đâu phải đứa nghe lời, vẫn luôn làm theo ý mình, sau này anh cũng chẳng thèm quản nó.”
Đào Nhiên đối với chuyện Mộ Thời Phong yêu sớm cũng không quá quan tâm, không tiếp lời của Mộ Thời Cảnh, mà là nghiêng mặt nhìn về phía cảnh bên đường ở ngoài cửa sổ.
Nói đến yêu sớm, nam sinh vừa rồi trong toilet, chính là người cô thầm mến hơn một năm, đáng tiếc cô ngay cả tên của anh cũng không biết.
Lần đầu tiên gặp trong sân trường thì cô đã nhớ kỹ anh, lần sau gặp lại có lẽ là hai người, anh và bạn gái của anh.
Sân trường nói lớn không lớn, cấp 2 cấp 3, hơn một năm nay, từ lúc ấy trở đi cô cũng chưa từng gặp lại anh, cô thật sự sợ sẽ có một ngày ngay cả dáng vẻ của anh cũng sẽ dần dần không còn nhớ nữa, nào ngờ hôm nay đã gặp lại nhưng lại ở một nơi lúng túng như vậy.
Cô vẫn im lặng không nói, Mộ Thời Cảnh thức thời nên không nói thêm nữa, mở bài nhạc nhẹ nhàng, đều là những ca khúc violon, nghe Thẩm Lăng nói cô thích nhất là violon, hôm nay anh ta cố ý bảo thư ký mua đĩa CD các ca khúc violon. Truyện được dịch và đăng full tại lustaveland.
Cô không ngờ đến Mộ Thời Cảnh lại sống cùng một tiểu khu với cô, cô và Thẩm Lăng sống ở căn nhà số18, Mộ Thời Cảnh sống ở căn nhà số 3, chênh lệch giữa hai tầng cũng chỉ có 300m.
Thấy cô có chút nghi ngờ, anh ta giải thích: “ Tiểu khu là bạn của anh xây dựng, xem xét gần trường học, thuận tiện để bọn em đi học nên anh và Thẩm Lăng mỗi người đã giữ lại một tầng.”
Đào Nhiên gật đầu, náo loạn hơn nữa ngày trời, trước đây cùng học bá xấu xa Mộ Thời Cảnh là hàng xóm. Cô lại nhớ ra, “ Sao anh không tiện đường đón Mộ Thời Phong luôn?”
“ Hôm nay chắc nó không đến trường đâu.”
Đào Nhiên, “ …” Quắn cả não luôn rồi, không phải lúc sáng vừa thông báo anh ta trốn tiết sao.
Nhà của Mộ Thời Cảnh sống ở tầng 18, căn nhà số 3 tầng 18, 0318, đúng là có duyên mà. Cô tham quan căn nhà, kiểu nhà giống y như nhà của bọn cô, còn có bể bơi trong nhà nữa.
Khi Mộ Thời Cảnh thay một bộ quần áo trong nhà sẫm màu từ trong phòng thay đồ đi ra, điều này làm cho Đào Nhiên có chút ngoài ý muốn, đó là anh ta còn mặc thêm cái tạp dề nữa.
“ Anh muốn đích thân làm cơm?” Đúng là làm cho cô thụ sủng nhược kinh đây mà.
Mộ Thời Cảnh gật đầu: “ Mộ Thời Phong không thích trong nhà có người ngoài, cho nên không mời cô giúp việc, ngày thường đều là anh trở về làm cơm, lúc anh bận, nó sẽ gọi thức ăn bên ngoài.”
Cô có thể nói một câu ‘ Kẻ bỉ ổi chính là kẻ già mồm cãi láo’?
Anh ta chỉ về phía phòng sách, “ Đi làm bài tập trước đi.”
Lên đến phòng sách, nhìn một vòng xung quanh, trên giá sách ngoại trừ sách về tài chính thì cũng là sách về máy tính, phòng sách điển hình của đàn ông đây mà, còn trên bàn sách thì ngay cả một bức ảnh cũng không có. Truyện được dịch và đăng full tại lustaveland.
Lấy ra tờ bài thi phiền não kia chuẩn bị sửa, chỉ là số điểm 31 bực mình này, một lát nữa cô phải làm thế nào lấy ra đưa cho Mộ Thời Cảnh ký tên đây?
Buồn bực chốc lát, cô theo thói quen lấy điện thoại ra, ngứa tay mở hai bộ tiểu thuyết đọc gần nhất, đọc quá say mê, thế cho nên có người đứng bên cạnh từ lúc nào cô cũng không phát hiện.
Mãi cho đến khi một tiếng cười lạnh, “ Ha!” truyền vào tai, cô mới nghe tiếng ngẩng đầu lên, nửa ngày cũng không phản ứng lại.