Mộ Thời Phong gạt áo bông, im lặng nhìn cô, đem áo bông tiện tay ném lên ghế sa pha, một lá thư màu hồng từ trong túi áo rơi ra.
Rơi xuống bên chân của anh.
Đào Nhiên lúc này mới nhớ tới người tên là Hoàng Viên Viên.
Bốn mắt nhìn nhau, anh cười, "Nữ vương đây là muốn gửi thư tình cho anh à. "
Anh khom lưng vừa muốn nhặt lên.
Cô nói: "Mộ Thời Phong, lá thư này là của người khác bảo em chuyển cho anh, em suýt chút nữa thì quên mất."
Ngón tay của anh còn mới vừa chạm vào lá thư, hơi chậm lại, nghiêng đầu nhìn cô, "Ai bảo em chuyển?"
Cô ngồi trên ghế làm việc lớn của anh, tiêu sái xoay một vòng.
"Lớp 10-5, tên Hoàng Viên Viên, luôn thầm mến anh, đã sớm mong chờ anh cùng Hoắc Tinh chia tay, hiện tại rốt cục đã chờ được rồi."
Anh đem lá thư đặt trên bàn trà, bắt đầu lấy bài tập trong ba lô của cô ra, không nhìn lá thư thêm lần nào nữa.
"Ơ kìa, anh không muốn đọc à?"
Anh cầm sách bài tập và sách giáo khoa, lại mang một cái ghế đến ngồi xuống cạnh cô, "Anh chỉ đọc thư tình em viết cho anh thôi."
Tay cô nâng má, tự giễu, "Theo trình độ ngữ văn của em, viết ra anh dám đọc sao? Sẽ không sợ sau khi đọc có ám ảnh trong lòng à? "
Anh cười nhạt, "Còn có thể khiến cho anh nghĩ mà sợ hơn hình chụp khi còn bé của em sao? "
Cô ngồi thẳng người, nhặt sách giáo khoa trên bàn liền muốn đánh anh, người anh nghiêng về phía sau, tránh khỏi, lại vội vàng đem cô khóa vào trong ngực, "Được rồi, đừng náo nữa, làm bài tập thôi."
Cúi đầu hôn lên mắt của cô, "Anh chỉ có 1 giờ cho em thôi đấy, trước 9 giờ anh phải kết thúc hạng mục trong tay."
Cô hừ hừ hai tiếng, bắt đầu làm bài tập, hôm nay chỉ có bài tập vật lý và toán học, cũng không cần anh cùng giảng giải.
"Anh làm việc của anh đi, mấy câu hỏi này em đều biết."
Anh gật đầu, mở laptop, trong lúc lơ đảng lại quét qua lá thư rất khác thường trên bàn trà kia, anh đứng dậy cầm lấy lá thư, ở trong giá sách lại tìm được một lượng lớn lá thư da bò.
Đem lá thư màu hồng kia trực tiếp nhét vào trong, dán lại sau đó ở dưới góc phải của lá thư viết một chữ Mộ, đẩy tới trước mặt Đào Nhiên, "Ngày mai đưa lá thư này chuyển lại cho nữ sinh kia."
Cô nhìn lá thư da bò xù xì, "Thật sự không mở ra đọc thử à?"
Anh đã bắt đầu gõ bàn phím, "Cô ta không phải người đầu tiên viết thư tình cho anh, cũng sẽ không phải là người cuối cùng, anh nào có nhiều thời gian như vậy để đọc hết."
Anh đã vào trạng thái làm việc, cô đem lá thư đã dán kẹp trong sách giáo khoa, không quấy rầy anh nữa.
Phòng làm việc rất yên tĩnh, cô ngồi song song với anh, mỗi người tự làm việc của mình.
Thỉnh thoảng cánh tay của cô sẽ đè lên cánh tay anh, anh cũng bất động, thế là một tay gõ bàn phím.
Nét chữ trung tính trên giấy bài tập ngã vàng, khẽ vang xào xạt, làm cho tiếng gõ bàn phím cạch cạch của anh, giống như bản giao hưởng.
Cô mỗi lần làm xong một đề lớ, đều sẽ với đến hôn anh, mỗi lần hôn xong, cô vẫn chưa thỏa mãn, giống như một chú chó con tham ăn vậy.
Anh nhìn chằm chằm màn hình, thình lình nói một câu, "Đào Nhiên, Noel đi."
?
Sau đó là một mảng im lặng.
Phòng làm việc chỉ có thêm mấy phun sương màu trắng ẩm ướt, phảng phất câu nói vừa rồi kia là ảo giác của cô.
Cô lặp lại lần nữa: "Lễ Giáng Sinh làm gì?"
Anh đắm chìm trong trong thế giới mật mã, cũng không biết có nghe thấy lời của cô hay không nữa.
Cho đến khi rời khỏi phòng làm việc anh cũng không trả lời cô.
Trở về biệt thự đã mười giờ rưỡi.
Tưởng Mộ Thừa đang ở trong phòng sách, cô dựa trên khung cửa, "Cậu. "
"Ừm." Mí mắt của anh cũng không ngẩng, cúi đầu đang xem văn kiện.
Mãi cho đến khi anh ta ký tên của mình ở dưới góc phải của văn kiện, khép văn kiện lại, lúc này mới nhìn cô.
Hỏi cô: "Vẫn chưa tới 8 giờ? \ "
". . . Mười giờ rưỡi rồi ạ. "
Anh khẽ vuốt cằm, "Còn tưởng rằng con không biết thời gian."
Mười ngón tay của cô quấn quít nhau, "Con là làm bài tập nha."
" Biết rồi." Anh ta đứng dậy, "Ăn cơm tối chưa?"
"Rồi ạ. "
Cô theo phía sau anh ta đi ra phòng sách, "Cậu ơi, sao anh ba đột nhiên lại cho phép con về đây thế? Thực sự là bởi vì anh ấy bề bộn nhiều việc sao?"
Anh ta quay đầu, "Nếu không... Thì sao?"
Cô nhún nhún vai, "Còn nghĩ rằng giữa hai người lại đạt được thỏa thuận gì rồi ."
"Tắm rồi đi ngủ đi."
Tưởng Mộ Thừa đột nhiên lại nhớ tới gì đó, gọi cô lại,"Nhiên Nhiên."
"Dạ?"
"Noel có muốn cùng cậu trở về Thụy Sĩ không?"
Hả??
Hôm đó. . . Cô muốn cùng trải qua với Mộ Thời Phong.
Thấy cô lưỡng lự, Tưởng Mộ Thừa hiểu ý, phất tay một cái, "Lên lầu đi, cậu đi một mình, nghỉ đông con đi sau."
Cô thở phào nhẹ nhõm, hài hước nói: "Nhớ ở trước mặt bà ngoại khen con thêm vài câu nha, cứ nói con nhớ bà đến không ngủ được luôn ấy."
Tưởng Mộ Thừa bất đắc dĩ bật cười.
Thật đúng là một đứa bé khẩu thị tâm phi lại còn muốn ăn đòn đấy.
*
Ngày hôm sau.
Trên đường đến căn tin, cô và Hoàng Viên Viên lại không hẹn mà gặp, thật đúng là trùng hợp nha.
Hoàng Viên Viên như đã quen thân, mấy bước đi tới trước mặt cô, quen thuộc kéo cánh tay của cô, "Ăn một mình à? "
Cô vừa muốn nói ăn cùng với Mộ Thời Phong, thì Hoàng Viên Viên đã nhanh cướp lời, "Đúng lúc chị cũng ăn một mình, hai chúng ta cùng ăn nha."
". . . " Đại tỷ à, đừng chen vào nói chứ.
Tức là tôi không có đồng ý cùng ăn cơm với cô nha.
Hơn nữa, cô luôn một mực thèm muốn người đàn ông của tôi, tôi làm sao có thể dẫn sói vào nhà chứ?
Hoàng Viên Viên hỏi cô, "Đúng rồi, thư của chị. . . "
"À, hôm qua em đã chuyển cho anh ấy rồi. " Lá thư này vẫn còn kẹp ở trong sách giáo khoa Vật Lý của cô, nếu có thể biết tình cờ gặp cô ta ở đây, thì cô đã mang theo rồi.
Hoàng Viên Viên có chút kích động, "Anh ấy có nói gì không?"
Cũng không thể đem nguyên văn của Mộ Thời Phong nói với cô ta nha, cô gãi mặt, nói rất uyển chuyển, "Nói là sẽ trả lời chị, đến lúc đó em sẽ đưa lại cho chị."
" Vậy thì ngại lắm, đến lúc đó chị sẽ qua lấy. " Cô ta lập tức lấy điện thoại ra, "Số điện thoại của em bao nhiêu để chị kết bạn."
". . . "
"Số của anh em nữa, em cũng có chứ, đúng lúc cùng kết bạn luôn."
". . . "
Tình cảm là vì muốn số điện thoại của Mộ Thời Phong, nhưng. . . Cho không?
Nếu như nói không có, chẳng phải là quá xạo sao?
Vẻ mặt của Hoàng Viên Viên mong đợi nhìn cô, cô một tí kinh nghiệm đối phó với đối tình địch cũng không có, nói quanh co nửa ngày, vẫn là cho số điện thoại của Mộ Thời Phong.
Sau khi cho xong, cô lại hối hận không kịp.
Đến căn tin nàng và Hoàng Viên Viên tạm biệt nhau, Mộ Thời Phong đã lấy cơm, mà Hoàng Viên Viên vẫn phải xếp hàng lấy cơm.
Sau khi tách khỏi cô ta, cô thở phào một hơi, trong lòng nhịn không được thầm mắng mình uất ức.
Ngày thường không phải có thể lên trời à, sao vừa nhìn thấy tình địch liền sợ sệt thế?
Mộ Thời Phong thấy cô gục đầu, ỉu xìu bậm môi, "Lại có tiết ngữ văn à?"
". . . Không phải."
Anh đưa cô đôi đũa: "Gặp phải Hồng Viên Viên? "
Cô ngẩng đầu, Hồng Viên Viên? Không phải Hoàng Viên Viên sao?
Đột nhiên phì một tiếng bật cười, "Mộ Thời Phong, anh nhàm chán thật đấy!"
Anh đem canh bưng đến bên miệng cô, "Uống vào ngụm trước đi."
Cô một chút muốn ăn cũng không có, giống như uống tượng trưng một miếng.
"Lá thư này vẫn chưa chuyển đi? "
Cô gật đầu.
Không chỉ chưa đưa đi, mà còn cho số điện thoại của anh nữa, quả thực ngu chết đi được.
Làm sao bây giờ?
Anh đem món cô thích ăn trong đĩa của anh gắp cho cô, lại đem món cô không thích ăn gắp về đĩa của mình.
Cô vẫn cúi đầu im lặng ăn.
Tâm trạng rất bực bội.
Cuối cùng cũng nhịn không được, đem chuyện gặp phải Hoàng Viên Viên nói ra, hỏi anh, "Em có phải ngu đến mức hết thuốc chữa rồi không? Thậm chí ngay cả từ chối cũng không biết."
Anh cười cười, chưa đưa thì thôi, lại nói: "Không cần em chuyển đâu, đem thư đưa đây cho anh."
"Dạ?"
"Anh không nên đem chuyện như vậy giao cho em xử lý, về sau anh sẽ tự xử lý tốt, sẽ không để cho em phiền lòng nữa đâu. " Anh nhìn vào mắt của cô, giọng điệu rất nghiêm túc, "Xin lỗi, là anh suy nghĩ không chu đáo."
Trong lòng có dòng nước ấm chảy qua, "Cũng không phải lỗi của anh mà."
"Được rồi, ăn cơm đi."
Còn chưa ăn được mấy miếng, đỉnh đầu liền truyền đến giọng nói trong trẻo dễ nghe, "Đào Nhiên, em ở đây à, chị tìm em cả một vòng lớn đấy."
Hoàng Viên Viên liếc mắt quét qua Mộ Thời Phong, ánh mắt rơi trên người của Đào Nhiên, chỉ vào chỗ trống bên người cô, "Có thể ngồi đây không? "
Cũng không phải nhà của cô, cô có thể nói không thể được sao?
Vô ý thức liếc mắt Mộ Thời Phong, anh không có bất kỳ phản ứng nào, chuyên tâm ăn cơm.
Cô biết cho dù là không thích một người, anh cũng sẽ không vô lễ trước mặt người khác khiến cho họ bẽ mặt được.
Cô nhìn về phía Hoàng Viên Viên miễn cưỡng nở nụ cười, "Có thể ạ."
Hoàng Viên Viên khó nén vui sướng trong lòng, nhưng cũng không dám nói nhiều với Mộ Thời Phong, dù sao cũng chưa biết anh đối với cô ta rốt cuộc là thái độ gì.
Thời gian ăn cơm tiếp theo, Hoàng Viên Viên lại yên tĩnh, thỉnh thoảng trò chuyện với cô về chủ đề nữ sinh tương đối cảm thấy hứng thú, bát quái showbiz gì đấy.
Ra khỏi căn tin, Mộ Thời Phong theo thói quen muốn đưa cô đến nhà học của khối cấp 2.
Hoàng Viên Viên vẫn kéo cánh tay của cô, cho dù sắp đến ngã ba, cô ta cũng không có ý muốn buông tay ra.
Đào Nhiên nhắc nhở cô ta, "Nhà học cấp 3 của chị ở phía nam, đây là đi về phía bắc mà."
Hoàng Viên Viên cười yếu ớt, "Đúng lúc muốn đến nhà học cấp 2 của em tìm người."
Đại tỷ à, trong vòng một ngày chị rốt cuộc có bao nhiêu cái trùng hợp có liên quan tới tôi thế?
Mộ Thời Phong đột nhiên dừng bước, nhìn Đào Nhiên, "Anh về phòng học nhé. "
"Vâng ạ." Cô khoát khoát tay với anh.
Trong lòng có ý riêng, cô không hy vọng Hoàng Viên Viên chung đụng với Mộ Thời Phong quá lâu, anh muốn đi, rất hợp ý của cô.
Nhưng các cô còn đi chưa được mấy bước, Hoàng Viên Viên vỗ đầu một cái, "Nguy rồi, em xem trí nhớ của chị này, bài tập hóa học ngày hôm qua chị còn có câu chưa viết, thầy dạy hóa buổi chiều nhất định sẽ kiểm tra."
Lúc cô còn chưa phản ứng kịp, Hoàng Viên Viên đã vẫy tay với cô, chạy chậm vè phía nhà học khối cấp 3.
Vô dụng nửa phút cô ta liền đuổi kịp Mộ Thời Phong, cũng không biết cô ta cùng Mộ Thời Phong nói gì đó, Mộ Thời Phong gật đầu.
Nhìn bóng lưng của họ cùng rời đi, không biết tại sao, ghen tuông dưới đáy lòng nhanh chóng lan tràn.
Biết rõ chuyện này không đáng ghen, nhưng vẫn là không khống chế được.
Đột nhiên Mộ Thời Phong quay đầu, cô cũng nhanh chóng xoay người, đi về phía nhà học cấp 2.