Trước mỗi tiết học, Mộ Thời Phong đều sẽ căn dặn cô, phải tập trung nghe giảng bài.
Kỳ quái, cô vậy mà lại thực sự bắt đầu tập trung nghe giảng.
Cho nên thời gian trôi qua rất nhanh, trước đây đều là đếm từng giây trôi qua, bây giờ không để ý đã sắp đến giờ tan học rồi.
Tiết học cuối cùng của buổi chiều là tiết tự học, còn 5 phút nữa là đến giờ tan học, cô nhận được thông báo học bù của Tống Tử Mặc.
Nhìn hàng thông báo kia [ Hôm nay bắt đầu học bù bình thường, anh ở phòng làm việc chờ em ], cô bắt đầu đau thắt cơ tim, đại não cũng bắt đầu thiếu dưỡng khí, sau đó trong đầu đều là tác phẩm văn cổ trong ác mộng của cô.
Chậm một lát, cô nói với Mộ Thời Phong, [ Em phải học bù 1 tiếng, chờ em? ]
Mộ Thời Phong trả lời cô, [ Sữa óc chó của anh cũng không bổ tốt não của em, chỉ có cậu ta? ]
Cô cách màn hình cũng có thể tưởng tượng lúc anh gõ mấy chữ này cũng không thèm nhìn, chắc là không ai bì nổi.
Vẻ mặt của cô không nói, anh đơn giản là người điên, rõ ràng là không có liên quan gì đến Tống Tử Mặc, về sau thế nào cũng sẽ cùng anh xảy ra chút gì đó không thoải mái.
Người tự luyến đều bị chứng hãm hại vọng tưởng sao?
Cô tự động lơ sự khiêu khích trong lời nói của anh, hỏi anh, [ Sẽ chờ em chứ? ]
Anh nói, [ Chờ em chứ, Đào tiểu sắc: )]
Người này có thể đem lời nói dơ như thế lại nói hàm súc như vậy chứ.
Cô sắc chỗ nào chứ?
Còn chưa phải là nhờ anh ban tặng à!
Còn có cái tên Đào tiểu sắc kia, sao nghe vào giống như tên một con DOG nhỉ?
Sau khi tan lớp, cô sắp xếp xong túi sách liền tới phòng làm việc.
Mới ra khỏi nhà học, cô liền thấy một gương mặt có chút quen.
Gương mặt kia tươi cười như hoa, lả lướt lượn lờ đi về phía cô.
"Đào Nhiên, rốt cuộc em cũng xuất hiện, chị chờ em lâu lắm rồi đấy."
Rất lâu sao?
Thực sự là trợn mắt nói mò, đây không phải là mới vừa tan học 15 phút sao.
Cô dựa vào chút ký ức còn sót lại, nhớ xem cô gái xinh đẹp này là ai.
Chính là cô gái lúc trước chặn đường cô, hỏi thăm cô về chuyện của Mộ Thời Phong.
Không phải đã nói với cô ta Mộ Thời Phong cùng Hoắc Tinh tốt vô cùng sao, đây lại là muốn làm gì?
Cô gái kia đi tới trước mặt cô, "Cũng quên nói cho em biết tên của chị."
Cô ta tự giới thiệu: "Chị tên Hoàng Viên Viên, lớp 10-5."
Hoàng Viên Viên chứ gì?
Tôi nhớ cô rồi, cô có mưu đồ gây rối đối với Đại Mộ Mộ nhà chúng tôi.
Cô hỏi: "Có chuyện gì sao? Em còn phải tranh thủ đi học bù."
Hoàng Viên Viên có chút xấu hổ thẹn thùng, "Hôm trước chị đi xem phim, đúng lúc gặp phải Hoắc Tinh cùng một bạn nam, bọn họ đặc biệt thân mật, à thì. . . " Cô ta không biết xấu hổ nói, "Ý của chị em hiểu chứ?"
Hiểu hay không không quan trọng, quan trọng là ... Cô muốn làm gì?
Theo đuổi Đại Mộ Mộ nhà chúng tôi sao?
"Chị cũng nghe được, xác định Hoắc Tinh và anh của em đã chia tay. " Dứt lời, Hoàng Viên Viên lấy ra một lá thư họa tiết rất đẹp, "Giúp chị đưa lá thư này cho anh của em nhé, được chứ? Nhờ em đấy, đừng nói với người khác nha."
Nhét phong thư vào trong tay cô, gần như là chạy chậm rời đi.
Ấy ấy ấy? ? ! !
Ai nào đồng ý giúp cô ta chuyển thư tình chứ?
Nhìn thứ khó giải quyết này, cô giữ lại cũng không xong, nhưng bỏ cũng không được.
Có phải người ta sẽ càng ấm ức hơn cô không?
Nhưng lại phải tự tay chuyển thư tình cho bạn trai của mình.
Cô đem thư tình bỏ vào túi, nghĩ một hồi phải vấn trách Mộ Thời Phong thế nào đây.
Đã vậy vẫn quá trêu hoa ghẹo nguyệt.
Đến phòng làm việc, Đàm lão đầu đã ở đấy, đang cùng Tống Tử Mặc nói chuyện phiếm.
Thấy cô vào, vẫy tay, "Đào Nhiên, em qua đây."
Cô đi nhanh đến trước mặt Đàm lão đầu, "Thầy ơi, có chuyện gì ạ? "
Khóe mắt đuôi mày của Đàm lão đầu đều mang ý cười, nói chuyện cũng vui tươi hớn hở, " Lần này em thi được điểm cao, ít nhiều là nhờ Tống Tử Mặc đấy."
56 điểm cũng coi là cao sao?
Thầy xác định thầy không có bị sư mẫu dọa cho hồ đồ chứ?
"Về sau phải chịu khó học theo tính của em ấy, lúc thi tốt nghiệp nhất định có thể đạt tiêu chuẩn. "
". . . " Thì ra yêu cầu đối với cô chỉ có đạt tiêu chuẩn. . .
Bài thi 120 điểm, nếu đạt tiêu chuẩn phải 72 điểm?
Cho nên vẫn còn thời gian nửa năm, cô chỉ cần tiến bộ 16 điểm?
Dường như cũng rất dễ dàng.
Cô chỉ cười nhạt, ngoan ngoãn trả lời: "Vâng ạ, Đàm lão sư. "
Đàm lão đầu đứng dậy, "Tôi về đây, hai đứa tiếp tục học bù đi."
Rồi nói với Tống Tử Mặc, "Hôm nay em liền sửa lại bài thi giữa kỳ cho em ấy, cho ... em ấy ôn tập lại một lần nữa, ôn cũ biết mới. "
Tống Tử Mặc gật đầu, "Vâng ạ."
Sau khi Đàm lão đầu rời đi, phòng làm việc trong nháy mắt yên tĩnh lại.
Ánh nắng chiều chiếu lên cửa sổ thủy tinh, như một ánh vàng kim nhàn nhạt.
Nhu hòa, ấm áp.
Chỗ ngồi của Tống Tử Mặc vừa lúc đắm chìm trong ánh mặt trời, cả người đều có vẻ ôn hòa, làm cho một loại cảm giác như mộc xuân phong.
Anh ta đưa tay, "Đưa bài thi cho anh xem."
Cô mở ba lô, đem bài thi Mộ Thời Phong đã làm giúp cô đưa cho anh ta.
Anh ta lại nói: "Đưa bài thi của em cho anh, anh xem em sai những chỗ nào."
Thật đúng là một thầy giáo tận tâm nha.
Đem hai bài thi đều nhìn một lần, anh ta đem bài thi đã làm lại kia đưa cho cô, "Tờ này không cần, nhận lấy đi."
Sớm biết không cần kiểm tra, tối hôm qua cô sẽ không làm bảo Đại Mộ Mộ làm xong cho cô.
Cô cần phải đem bài thi kia nhét vào trong ba lô, chợt nghe anh ta từ từ nói rằng: "Đào Nhiên, sau này em tự làm bài tập đấy."
". . . ! ! ! " Có chút chột dạ, nhưng vẫn cứng đầu, "Là do em viết nha."
Tống Tử Mặc ngẩng đầu nhìn cô chằm chằm hai giây, "Chữ viết của em anh nhận ra được."
? ? ?
Tối hôm qua cô nhìn Mộ Thời Phong làm xong bài tập cho cô, chính cô cũng suýt chút nữa cũng không nhận ra thật giả, anh ta chỉ mới dạy cô một thời gian, làm sao lại có thể liếc mắt đã nhận ra chữ của cô chứ? ?
Cô cắn môi dưới, cúi đầu không nói.
Loại cảm giác nói dối bị vạch trần trước mặt này thật đúng là. . . Chua xót quá đi.
Anh ta không truy tìm nguồn gốc chuyện viết hộ bài tập nữa, bắt đầu giảng câu sai cho cô.
Cô nghe không tập trung, thường len lén liếc đôi mắt của anh ta, người này thật đúng là kỳ quái, cũng không tò mò là ai viết hộ bào tập cho cô sao?
Anh ta gõ mặt bàn, "Tập trung nghe giảng bài."
Cô ngượng ngùng thu tầm mắt lại, "Ồ. "
Câu sai sau khi giảng xong chỉ mới mất có 45 phút, cho nên ngày hôm nay có thể tan học trước giờ?
Cô bắt đầu thu dọn ba lô.
Tống Tử Mặc lẳng lặng nhìn cô, "Đào Nhiên."
Cô dừng động tác lại, "Dạ? "
" Gần đây hình như em hay đi cùng Mộ Thời Phong."
". . . Anh ấy. . . Anh ấy là anh của em nha, trong khoảng thời gian này đột nhiên phát sinh lòng tốt tới chăm sóc em. " Nụ cười của cô có chút cứng ngắc.
Anh ta cười cười, không nói tiếp nữa, "Đi thôi."
Cô không hiểu lắm ý trong lời nói này của anh, chẳng lẽ là đã phát hiện cô và Mộ Thời Phong không phải anh em họ rồi sao?
Nhưng thấy ánh mắt bình tĩnh như nước của anh, lại không giống lắm.
Lúc xuống lầu anh ta ghé mắt nhìn cô, "Đào Nhiên, hôm Noel cho em nghỉ, không cần học bù, sau khi tan học em hãy ở trong nhà học đợi anh nhé."
Muốn đưa cho cô thứ gọi là phần thưởng đi thi đúng không?
Không cần học bù quả thực quá tuyệt vời, sau khi nhận được phần thưởng cô sẽ rời đi ngay, sau đó đi cùng Mộ Thời Phong.
Đây chính là Noel đầu tiên của cô và Mộ Thời Phong nha.
Khóe miệng cô không giấu được ý cười: " Vâng ạ."
Rời khỏi nhà học, cô liền thấy Mộ Thời Phong ở ven đường, đang đưa lưng về phía bọn họ nói điện thoại.
Cô quay đầu về phía Tống Tử Mặc cười ngượng ngập, "Anh trai của em. . . Đến đón em."
Tống Tử Mặc như có điều suy nghĩ liếc nhìn bóng lưng của Mộ Thời Phong, "Cậu ta đối với em cũng thật để ý nhỉ. "
Chuyện này là đương nhiên rồi.
Nhưng nét mặt vẫn cố hết sức che giấu quan hệ của cô và Mộ Thời Phong, "Anh ấy cũng không biết phiền cỡ nào đâu, cả ngày cứ quấn lấy em."
Anh ta nói, \ "Chịu đựng thêm vài ngày nữa thôi!, sau Noel cậu ấy cũng sẽ không làm phiền em nữa."
Cô trừng lớn hai mắt, vẻ mặt mờ mịt nhìn anh ta, lời này là có mấy ý nhỉ?
Cái gì gọi là chịu đựng thêm vài ngày nữa chứ?
Cái gì lại gọi là sau Noel anh ấy cũng sẽ không quấn lấy cô nữa chứ?
Nhưng rõ ràng, Tống Tử Mặc không có ý muốn giải thích, phất tay một cái, "Đi qua đi."
Buồn bực và kinh ngạc của cô đang ngay miệng, anh ta đã xoay người rời đi.
Cô còn đang nhìn bóng lưng Tống Tử Mặc đến phát run, đột nhiên trên cổ có một bàn tay to lạnh như băng, "Em đang định muốn mỏi mắt chờ mong?"
Cô đánh rớt tay anh, "Anh bóp cổ em đau! "
Anh hừ lạnh một tiếng, "Người đi xa còn nhìn, có cần khắc cậu ta vào trong mắt của em không hả, một lần xem cho đủ?"
Cô xoa xoa chỗ bị anh dùng lực bóp, từ trên xuống dưới quan sát anh một phen, ánh mắt cuối cùng rơi trên mặt anh, "Anh ghen đấy à? "
Đương nhiên, cô không trông chờ anh sẽ thừa nhận.
Mi tâm của anh cau lại, hợp với ba câu hỏi, "Anh mà ghen với Tống Tử Mặc? Cậu ta lấy đâu ra nhiều tự tin như vậy có thể khiến cho anh ghen với cậu ta chứ? Cậu ta đáng để anh ghen à? "
Cô nghiêng đầu nhìn về phía phòng làm việc yên tĩnh.
Ý cười đắc ý dưới đáy lòng lan tràn ra.
Đại ca à, anh cũng đều kích động thành như vậy, vẫn muốn đem hai chữ ghen tuông dán trên ót mới tính sao ?
Đột nhiên bản thân anh cũng bật cười, vỗ đầu cô một cái, "Lần này đắc ý rồi chứ! "
Anh kéo tóc đuôi ngựa của cô, "Đi thôi nào."
Nhịn không được lại hỏi, "Vừa rồi em nhìn cậu ta chằm chằm gì thế? Thiếu tiền em không trả à?"
". . . " Mấy tuổi rồi nha? Thật đúng là ngây thơ quá rồi.
Thế nhưng cũng không thể nói cho anh biết Tống Tử Mặc nói lời xem thường anh được.
"Em chính là tò mò anh ta làm sao đoán được bài thi ngữ văn kia không phải em làm, rõ ràng chữ viết có thể lấy giả đánh tráo mà."
Anh nhìn cô chằm chằm vài giây, hơi chút suy nghĩ, rồi nói rất chân thành, "Nói chung cậu ta mê anh, cho nên đối với nét chữ của anh tương đối có nghiên cứu, vừa nhìn liền biết là bài thi do chính tay anh viết. \ "
". . . " Mẹ nó anh thích ăn đòn lắm đấy, anh biết không? !
Rời khỏi trường học, anh đi gần cô hơn một chút, nhỏ giọng hỏi cô, "Tăng ca cùng anh nhé?"
Hai chữ tăng ca này quá có cảm giác dị ứng.
Nghĩ đến tăng ca liền nhớ đến một màn kinh dị trong WC, quả thật là tai nạn của cô.
Hơn nữa trong giờ học buổi sáng, anh còn ở trên hành lang khiêu khích, cô đỏ mặt, "Không đi! "
Anh rất vô sỉ chế giễu cô: "Không đi thì không đi thôi, em đỏ mặt cái gì chứ! "
Hơi thở ấm áp của anh phả vào gò má của cô, cô muốn né tránh, lại bị anh một tay kéo trở về, "Còn nhỏ không lo học tốt, cả ngày nghĩ bậy bạ gì vậy."
"! ! "
Vẻ mặt của anh rất nghiêm túc, "Đào Nhiên, hôm nay anh thật sự phải tăng ca, trước đây anh đến cả thời gian đi học cũng không đủ dùng, hiện tại không chỉ có ban ngày muốn đi học, buổi tối còn muốn ở cạnh em, hạng mục của anh trong thời gian đặt trước khẳng định không đổi được, đây là ký hợp đồng, trước hết không nói có kiếm được tiền hay không, tối thiểu chữ tín phải có. "
Mấy câu có lý.
Cô tìm không được bất cứ lý do gì có thể phản bác.
Cô lúc này không hề trêu chọc anh, anh cũng sẽ không tà ác như vậy.
Quyết tâm, đi thì đi thôi.
Cô cảnh cáo anh, "Không cho phép bắt nạt em! Không cho phép chọc em không vui! \ "
"Được."
Còn có một điều kiện bổ sung nữa, "Bài tập hôm nay của em một chữ cũng chưa viết, nhưng em lại chẳng muốn viết chút nào."
". . . Đào Nhiên, anh có thể chiều em vô pháp vô thiên, kiêu căng ngang ngược, nhưng chuyện làm bài tập này, anh nhớ ngày hôm qua ở công viên đã từng nói, chỉ một lần thôi, lần sau không được như thế nữa, không nhớ à?"
Cô lắc lắc cánh tay của anh, "Anh tốt nhất mà, châm chế một chút đi. "
"Việc theo nguyên tắc, không có cách nào châm chế."
Mặt của cô ỉu xìu.
Anh rút tay ra khỏi tay cô nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, "Như vậy đi, trước tiên anh viết cùng em, sau đó sẽ tăng ca làm việc của mình. Những câu em không biết không hiểu, anh phụ trách giảng giải cho em. "
Sau cùng, anh bổ sung thêm câu, "Trình độ giảng bài của anh không kém hơn Tống Tử Mặc đâu. " Dừng lại còn nói thêm, "Nhớ kỹ sau khi phụ đạo xong bài tập cho em, em cũng phải si mê nhìn bóng lưng của anh đấy."
". . . " Cô liếc nhìn bóng lưng của Tống Tử Mặc, thầm nghĩ ý nghĩa trong lời nói của anh ta, sao lại thành cô si mê nhìn Tống Tử Mặc chứ?
Chỉ là câu nói kia của Tống Tử Mặc, sau Noel Mộ Thời Phong cũng sẽ không quấn lấy cô nữa, rốt cuộc là có ý gì chứ?