• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mộ Thời Phong cùng Lâm Bách Xuyên ngồi vào trong xe, vẫn chưa vội vã rời đi, hai người tựa lưng vào ghế ngồi, rất mỏi mệt.
Ai cũng không nói chuyện.
Lâm Bách Xuyên lấy điếu thuốc, lắc lắc trước mặt Mộ Thời Phong.
Mộ Thời Phong xua tay.
Lâm Bách Xuyên ném điếu thuốc lên bệ lái.
Không khỏi trêu chọc Mộ Thời Phong, “Hôm nay lương tâm xuất hiện, chủ động làm tài xế à?”
Mộ Thời Phong nghiêng mặt, không nói gì, chỉ là cười một cái, cười chút quỷ dị.
Lâm Bách Xuyên cũng không đùa dai.
Hỏi: “Đào Nhiên làm sao bây giờ?”
Ngón tay của Mộ Thời Phong nhẹ nhàng gõ tay lái, bên ngoài xe tuyết đọng, gió Bắc, rung động nhánh cây, nổi bật lên bóng đêm vô cùng thê lương.
“Không thì làm sao. Chuyện của cô ấy thật đúng là chẳng có liên quan gì đến văn kiện bí mật. Hoắc Liên nếu có ý định giết cô ấy, cho dù chúng ta từ bỏ văn kiện bí mật, cô ấy cũng không sống được. Nếu Hoắc Liên không định làm khó cô ấy, cho dù chúng ta lấy lại được văn kiện bí mật, cô ấy cũng không chết được.”
Nếu sống, anh sống cùng cô.
Nếu chết, anh chết cùng cô.
Cho nên sống hay chết, hiện tại xem ra cũng không có gì khác nhau.
Anh đã thông suốt rồi.
Mộ Thời Phong ngồi thẳng người, nhìn về phía kính xe, đột nhiên ánh mắt cùng biểu cảm đều rất quái dị.
Lâm Bách Xuyên phát hiện sự khác thường của anh, anh ta cũng nhìn về phía kính xe bên phải, nhưng ngoại trừ một mảng tối đen, anh ta chẳng nhìn thấy gì cả.
Nhỏ giọng hỏi Mộ Thời Phong, “Có chuyện à?”
Giọng của Mộ Thời Phong rất thấp, “Ừm. Chúng ta tạm thời vẫn chưa thể đi.”
Lâm Bách Xuyên suy nghĩ, nếu chỉ có Mộ Thời Phong nhìn thấy dị thường, vậy anh ta xuống xe từ bên phải, còn xe thì đậu gần tường, người phía sau hẳn là chẳng phát hiện được gì.
Anh ta lên đạn trong súng, nhẹ nhàng đẩy cửa xe, “Cậu ở trên xe, tôi đi xuống nhìn một chút.”
Mộ Thời Phong nghiêng mặt nhìn về phía anh ta, dặn dò một tiếng: “Cẩn thận một chút, bọn họ ở bên trái, cậu cứ đợi ở bên phải xe, xe có chống đạn bảo vệ cho cậu, bọn họ không tổn thương cậu được, tôi ở trên xe phối hợp với cậu.”
“Ok.”
Lâm Bách Xuyên liền đóng cửa xe lại.
Chợt lạch cạch một tiếng, xe khóa trái từ bên trong.
Mộ Thời Phong hạ cửa sổ xe xuống, vẻ mặt nghiền ngẫm, “BOSS Lâm, cậu không phải thích ngày đông tản bộ sao? Cho cậu một cơ hội, cậu từ đây đi về nhà nhé, có lợi cho cơ thể và sức khỏe. Người của chúng ta sẽ phụ trách an toàn của cậu.”
Lâm Bách Xuyên cắn cơ căng chặt, nhìn khẩu súng trong tay, thật muốn một phát bắn chết anh!

Mộ Thời Phong khởi động động cơ, huýt sáo một cái: “Cắt điện của tôi, còn muốn xem tôi như tài xế, mặt mũi của cậu cũng lớn thật đấy. Gặp lại sau nhé.”
Một chân nhấn ga, chiếc xe phóng như mũi tên, vèo một cái vụt đi.
Lâm Bách Xuyên sợ đến mức lui về phía sau vài bước.
Anh ta nhìn khói xe màu trắng chửi vài câu thô tục.
*
Khi Mộ Thời Phong mở cửa nhà, Đào Nhiên đang cuộn tròn trên sô pha, hai tay ôm đầu gối, hai mắt chớp cũng không nháy nhìn chằm chằm về phía cửa.
Khi nhìn thấy anh, cô lập tức không có phản ứng.
Nửa giây sau, cô giống như lò xo, tạch một cái nhảy dựng, hai chân nhào về hướng anh.
Lực đạo của cô quá lớn, khi Mộ Thời Phong đón được cô, cũng bị lùi về phía sau mấy bước, đụng lên cánh cửa, trên vai bị đụng có chút đau.
Đào Nhiên nhón mũi chân liền hôn môi anh, nói thật là cắn xé.
Cả buổi tối cô đều đang vượt qua dày vò.
Mỗi một giây đều như đang bị tra tấn.
Mộ Thời Phong đạp rớt giày dưới chân, cũng không kịp mang dép lê, liền ôm cô đi lên lầu.
Đào Nhiên dùng sức vươn người, cắn cằm của anh, “Không cần đi lên đâu, người giúp việc về nhà rồi.” Cô sợ Hoắc Liên sẽ đến tìm, liên lụy đến người vô tội, dứt khoát cho người giúp việc nghỉ mấy ngày.
Mộ Thời Phong đặt cô lên tay vịn trên cầu thàng, bắt đầu xé rách áo ngủ của cô. Đây là lần đầu tiên anh mất khống chế, đối xử với cô thô bạo như vậy.
Không có bất kỳ lời dạo đầu nào, anh trực tiếp tiến vào cô.
Khoảnh khắc xuyên qua ấy, Đào Nhiên đau đớn dùng sức cắn bờ vai của anh, nước mắt suýt chút nữa rơi xuống.
Quá mức khô khan, mỗi một chuyển động của ang, quả thực muốn lấy mạng của cô.
Mộ Thời Phong biết cô đau, nhưng một chút cũng không thương tiếc. Anh chính là muốn cô, muốn đem cô khảm vào trong thân thể. Anh cũng sợ hãi, chưa từng sợ như vậy, anh sợ sau giấc ngủ, cô sẽ không tỉnh dậy nữa.
Từ cầu thang đến hành lang, lại đến phòng tắm, sau cuộc hoan ái, hai người mệt mỏi ngã lên chiếc giường trong trên giường.
Ai cũng không muốn buông ai ra.
Anh còn ở trong cơ thể của cô, trên người cô không một chỗ nào toàn vẹn, toàn bộ đều là những dấu vết mới vừa rồi điên cuồng lưu lại, dấu vết của anh.
Mồ hôi từ tóc của Mộ Thời Phong chảy xuống rơi trên mặt cô, lòng bàn tay của anh nhẹ nhàng lau đi, duỗi tay kéo góc chăn ở bên hông qua, hỏi cô: “Ôm em đi tắm rửa nhé?”
Đào Nhiên lắc đầu, “Không tắm đâu. Cứ như vậy ôm em ngủ đi.”
“Được.”
Căn phòng rơi vào trầm mặc, mờ ảo.
Nhìn không thấy một tia sáng.

Có loại tuyệt vọng bi thương.
Mộ Thời Phong chống lên trán của cô: “Đào Nhiên, thực xin lỗi em. Anh không biết chờ sau khi anh tra ra được những thành phần của loại thuốc kia, em còn có may mắn sống sót hay không. Nhưng em cũng không cần sợ, mặc kệ em đến nơi đâu, anh đều sẽ đi cùng em.”
Nước mắt của Đào Nhiên từ khóe mắt rơi xuống, “Mộ Thời Phong, chúng ta không thể quá ích kỷ, chúng ta còn có Mộ Tiểu Tranh, không thể sinh ra mà không nuôi nấng cơn bé được. Nếu anh dám làm chuyện gì ngốc nghếch, em có chết cũng sẽ không tha thứ cho anh.”
“Không sao đâu. Con bé có Lâm Bách Xuyên, có Thẩm Lăng, có Tưởng Mộ Thừa, còn có Hoắc Tinh.” Anh đè lại dòng nước mắt của cô, “Nhưng thế giới xa lạ kia, ai em cũng đều không nhớ rõ, em chỉ có ta.”
Đào Nhiên đem mặt chôn ở trong lòng ngực của anh, “Mộ Thời Phong, em sẽ không chết, anh còn có nhiều bất ngờ như vậy chưa đưa cho em mà.”
“Được.”
Bọn họ gắt gao ôm nhau, lúc sau, ai cũng chưa nói nữa.
Thẳng đến khi mặt trời mọc phía chân trời, bọn họ mới mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ.
Hôm sau.
Mãi cho đến 6 giờ tối, bọn họ mới tỉnh lại.
Mộ Thời Phong ôm cô đi vào phòng tắm, lại thay quần áo mới cho cô.
Đào Nhiên cảm thấy anh uổng công vô ích, “Ở nhà mặc quần áo ở nhà là được rồi mà.” Mặc chỉnh tề như vậy, trong chốc lát vẫn phải cởi ra, nhiều phiền phức.
“Đưa em đi ra ngoài ăn cơm, cả ngày không ăn gì rồi, không đói bụng à?”
“Anh vừa nói như vậy, em liền cảm thấy đói bụng.” Đào Nhiên ôm cổ anh, “Định dẫn em đi ăn món gì ngon à?”
Mộ Thời Phong kéo khóa kéo của váy cô lên, còn nhân cơ hội ăn chút đậu hủ.
Đào Nhiên vỗ rớt móng heo của anh.
Lại hỏi anh: “Nói đi, dẫn em đi ăn món gì ngon thế?”
Mộ Thời Phong hừ một tiếng, “Rau trộn dưa chuột.”
“...”
Một giờ sau.
Xe của Mộ Thời Phong dừng trước cửa một hội sở tư nhân, nhân viên công tác của hội sở đã chạy tới, đứng ở bên ngoài xe chờ.
Đào Nhiên ngẩng đầu nhìn bảng hiệu của hội sở, hội sở Mạc Dương.
Đâu giống nơi ăn cơm, càng giống điểm tụ tập ăn chơi hơn.
Cô hỏi Mộ Thời Phong: “Anh mở ư?”
Mộ Thời Phong tắt máy xe, “Không ngạc nhiên sao?”

Đào Nhiên đấm anh hai cái, “Cái tên này có liên quan tới em sao?” Quê mùa như vậy.
“Ừm.” Mộ Thời Phong nhìn chằm chằm hai chữ kia, Mạc Dương, hy vọng mạng sống của cô giống như cái tên này.
Anh sờ điếu thuốc trong miệng, không hút. Trước kia anh nghiện thuốc lá còn tốt, gần đây ngoại trừ hút thuốc và cùng cô vận động trên giường, anh tìm không thấy cách giải tỏa khác.
Nghĩ đến một ngày nào đó cô sẽ không còn trên đời này nữa, trong lòng có một loại đau đớn này, đau tận xương tủy.
Đào Nhiên nghiêng đầu, “Tại sao lại chọn cái tên này?”
Mộ Thời Phong gõ gõ điếu thuốc lên tay lái, “Đại mạc hồ dương.”
" Ừm, giống như em vậy.”
Đào Nhiên cười.
Mộ Thời Phong duỗi tay xoa cổ của cô, “Nó không chỉ đẹp, vẫn là cây thần. Sống ngàn năm bất tử, chết ngàn năm không ngã, chính là ngàn năm bất hủ.”
Đào Nhiên tiến đến hôn lên môi anh, “Em sẽ thành tinh giống như nó à.”
Mộ Thời Phong mĩm cười gật đầu, lại hôn lên chóp mũi của cô, “Đi xuống đi, hôm nay nấu đều là món em thích ăn.”
Tay của anh vừa đặt lên tay cầm, có chiếc xe việt dã liền lẻn đến phía trước anh, anh nhìn biển số xe, bỗng muốn cười, đêm nay cuối cùng đã có chỗ xả giận rồi.
Anh không vội vã xuống xe, giữ chặt Đào Nhiên, “Nhìn thấy chiếc xe phía trước kia không?”
Đào Nhiên hơi giật mình, sau đó khẩn trương, nghĩ là người cuả Hoắc Liên.
“Thấy rồi ạ, sao vậy anh?”
“Là xe của Tưởng Vân Triệu. Tưởng Vân Triệu em nhớ chứ?”
Đào Nhiên suy nghĩ, mấy ngày hôm trước Mộ Thời Phong đã từng nói với cô, gật đầu, “Chính là cái tên hèn nhát, bị anh đánh à?”
“Ừm hừ, chính là cậu ta. Hôm nay cậu ta cùng vợ lãnh giấy kết hôn, đến đây chúc mừng, nhưng cậu ta không vào được hội sở này.” Mộ Thời Phong khóe miệng ý cười rất đậm, chờ xem Tưởng Vân Triệu xấu mặt.
Đào Nhiên không rõ, “Tại sao không vào được?”
“Bởi vì anh sẽ cho người khác thấy, đêm nay chỉ có anh và em ở đây ăn cơm, những người khác đều không vào được, đừng nói là cậu ta, cho dù là Thẩm Lăng tới, cũng sẽ không vào được.”
Đào Nhiên: “...” Anh mẹ nó đói chết mất rồi.
Cô lại kéo góc áo của Mộ Thời Phong: “Hôm nay cũng là một ngày quan trọng nhất trong đời của anh ta, không thể làm cho anh ta mất mặt ở trước mặt vợ mình, anh cho anh ta đi vào đi mà.”
“Không được!”
Phía trước Tưởng Vân Triệu đang cùng nhân viên công tác nói chuyện, bởi vì bảo an không cho vào.
Mộ Thời Phong lại nói: “Biết vợ của Tưởng Vân Triệu là ai không?”
Sao em biết được chứ?
Đào Nhiên lắc đầu.
Mộ Thời Phong thu hồi tầm mắt phía trước, nhìn về phía cô, “Hồng Viện Viện thời học trung học em còn nhớ không?”
“... Không phải là Hoàng Viện Viện sao?”
“Đều giống nhau thôi.” Mộ Thời Phong dừng một chút, muốn nói lại thôi rất nhiều lần, vẫn là quyết định nói thật với cô.
“Lúc trước anh lưu ban cùng em một lớp, cô ta học đại học sớm hơn chúng ta một năm, đáng giận chính là, đại học chúng ta cùng trường với cô ta, khi chúng ta vào trường, cô ta đã là Phó chủ tịch của hội Học Sinh, cả ngày làm khó dễ chúng ta, còn cố ý gọi anh là... Học đệ.”

Mộ Thời Phong nói, cảm giác lỗ mũi sắp bốc khói, nhớ tới những hình ảnh năm ấy bị Hồng Viện Viện ức hiếp, anh liền hận không thể đem Tưởng Vân Triệu băm thành trăm mảnh để hả giận.
Đào Nhiên phụt một tiếng bật cười, “Có phải hận chết chuyện anh lừa cô ta là đồng tính luyến ái không?”
Cái từ đồng tính luyến ái này, khiến cho mặt của Mộ Thời Phong càng đen hơn.
Đào Nhiên vội vàng giơ tay đầu hàng, “Đừng đánh em, em không phải cố ý đâu mà.”
Nhịn không được bát quái, “Sau khi cô ta biết anh và em ở bên nhau có làm khó anh không?”
Mộ Thời Phong giọng điệu trêu chọc, “Không, em xinh đẹp như vậy, ai dám làm khó dễ em chứ.”
Lúc ấy Hồng Viện Viện không biết dùng thuốc mê gì mê hoặc Đào Nhiên, Đào Nhiên lại cứ như mắc nợ cô ta, cho nên cả ngày đều lẽo đẽo phía sau cô ta, Hồng Viện Viện liền lấy Đào Nhiên khống chế anh, cả ngày bắt anh gọi cô ta là học tỷ.
Có như vậy trong nháy mắt, anh thật muốn cạo đầu Hồng Viện Viện, để cô ta trốn ở ký túc xá một thời gian.
Đào Nhiên tới gần, ôm cổ Mộ Thời Phong, “Đại Mộ Mộ, vừa rồi anh nói anh lưu ban cùng lớp với em? Lúc ấy em học lớp 9, anh đã học lớp 12 rồi, vậy anh lưu ban bao nhiêu lớp thế?”
Mộ Thời Phong bốp một cái vỗ rớt tay cô, “Em lại mất não à, tự em không biết tính sao?”
Khi anh học lớp 12, cô học lớp 9, khi cô học lớp 10, anh vẫn học lớp 12, khi cô học lớp 11, anh như cũ vẫn học lớp 12.
Cô học lớp 12, bọn họ cuối cùng cũng chung lớp.
Anh dễ dàng sao?
Nhưng mà cái đồ vô tâm này, đã sớm không nhớ rõ những năm đó anh đã đối xử với cô như thế nào.
Anh nghĩ, cả đời này không bao giờ có người phụ nữ thứ hai khiến cho anh cam tâm tình nguyện trả giá như vậy, cũng sẽ không có thêm một người đàn ông nào, có thể giống như anh đối với tốt với cô như vậy.
Kiếp sau cũng sẽ không có.
Đào Nhiên bị anh đánh cũng không tức giận, lại dán lên, “Đại Mộ Mộ, anh đợi em ba năm à?”
“Ừm.”
“Thật ra anh có thể lên đại học chờ em, giống nhau mà.”
Mộ Thời Phong vuốt ve môi cô, cúi đầu hôn xuống, “Không giống nhau, sau khi anh vào đại học, sẽ không cách nào mỗi ngày đúng giờ đưa sữa cho em, giữa trưa cũng không thể cùng em ăn cơm.”
Đào Nhiên vùi mặt trong cổ anh, “Đại Mộ Mộ, anh có từng hối hận không?”
“Hối hận chứ, nếu không phải chờ em, Hồng Viện Viện cô ta có thể khoe khoang như vậy sao? Còn đến lượt cô ta gọi anh là học đệ sao?” Sau khi nói xong, tận đáy lòng của anh lại thầm mắng Hồng Viện Viện một trận, thật là càng nghĩ càng tức mà.
Khi đó, mặc kệ là trên đường đến trường, hay là nhà ăn, chỉ cần Hồng Viện Viện nhìn thấy anh, cũng không màng bên cạnh còn có nhiều học sinh như vậy, cô ta liền lôi kéo giọng kêu anh là học đệ.
Khoảnh khắc ấy, anh thật muốn bóp chết cô ta.
Đào Nhiên cười bả vai đều phát run, ngẩng đầu nhìn anh, “Hoàng Viện Viện có biết anh cùng Tưởng Vân Triệu là bạn thân không?”
Mộ Thời Phong đờ đẫn lắc đầu, “Không rõ lắm, hẳn là không biết gì đâu, hai năm nay anh cũng chưa có thời gian cùng bọn họ cùng nhau ra ngoài chơi, phần lớn thời gian đều ở nước ngoài. Nghe đám người trong nhóm nói, Tưởng Vân Triệu cũng là nửa năm gần đây mới ở bên cạnh Hoàng Viện Viện.”
Đào Nhiên trong lòng hiểu rõ, nhìn Mộ Thời Phong chớp chớp mắt, “Vậy lát nữa em xả giận cho anh, chúng ta sẽ chỉnh Tưởng Vân Triệu cùng Hoàng Viện Viện.”
Mộ Thời Phong nhíu mày, nghi hoặc nhìn cô chằm chằm: “Em chắc chắc em muốn chỉnh Hồng Viện Viện? Chỉnh thế nào?”
Khóe miệng của Đào Nhiên nở nụ cười xấu xa: “Trước hết không nói cho anh biết."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK