Lại như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm hai hộp kẹo trong tay cô, vẫn luôn không nói một lời.
Đào Nhiên rất thức thời dâng hộp kẹo trong tay lên, nhỏ giọng nói: "Ăn kẹo nhiều không tốt đối với răng đâu. "
Giọng nói của anh rất nhẹ, nghe không ra vui giận: "Vậy thì giữ lại từ từ ăn. " Không có nhận kẹo của cô.
Ánh mắt của cô nhìn loạn khắp nơi, chỉ là không dám nhìn anh, "Em không muốn đâu mà, chỉ là lúc đó vẫn chưa kịp phản ứng thôi."
"Ừm."
Cô hỏi ý kiến của anh: "Nếu không thì ngày mai em trả lại cho anh ấy nha?"
"Hai hộp kẹo vài đồng, trả lại sẽ thể hiện em quá kiểu cách."
Cô oán thầm, còn già mồm, nhận lấy anh lại không vui.
"Ngày mai nói với cậu ta tiếng cám ơn, rồi khéo léo một điểm nói rõ là anh trai của em không cho phép em nhận bất kỳ thứ gì của ai. Cậu ta cũng không đần, chắc chắn có thể nghe hiểu ý của em. "
" Vâng."
Anh hơi hất cằm về phía cô, "Đi phía trước anh."
Cô nghi ngờ nhìn anh, chuyện này cứ như vậy xong à? Không phải vẫn chưa tổn thương Tống Tử Mặc sao?
Cũng vẫn chưa tìm cô tính sổ.
Hay là nói bây giờ cảm xúc của anh vẫn chưa đến, đang trên đường nổi lên à?
Anh vỗ vỗ đầu của cô, "Đào Nhiên, em là thể chất thiếu ngược à?"
"! ! " Bởi vì chột dạ, cô cũng chỉ có thể thu liễm một chút, hành động trong lòng.
Bàn tay của anh đỡ sau lưng cô khẽ đẩy cô về phía trước, "Đi phía trước anh. "
Cô đi cách anh không đến 1m, cô đi phía trước, anh theo sát phía sau.
Sau này, trong hồi ức thanh xuân vội vã của cô, bọn họ đều cứ như vậy mà đi qua.
Cô từ đầu đến cuối vẫn luôn ở trong tầm nhìn của anh.
Cô xoay người, anh đều ở phía sau.
Nhưng bây giờ cô vẫn chưa nhận thức được sâu sắc điều đó, đi được một đoạn ngắn, cô bắt đầu cố ý bước đi khó khăn, đi dọc con đường gạch đá lồi lõm.
Mộ Thời Phong mắng cô, " Không thể đi ngay ngắn được à! "
"Không thể!"
Lúc đang mất thăng bằng sắp ngã xuống, Mộ Thời Phong liền đưa tay ra đỡ cô.
Cô xoay mặt cười hì hì với anh.
Con đường mấy trăm mét, cô đã đi hơn 20 phút.
Sau khi rời khỏi trường học, cô vẫn có chút kiêng dè, không dám nắm tay anh, chỉ nhẹ nhàng cầm lấy ống tay áo của anh.
Thỉnh thoảng dùng ngón tay gãi gãi lòng bàn tay của anh.
Làm xong còn ngốc nghếch cười thích thú.
Đột nhiên cánh tay dài của Mộ Thời Phong bỗng duỗi ra ôm cô vào lòng, cúi đầu hung hăng cắn một cái lên môi của cô.
Cô hồn bay phách lạc, đổ mồ hôi lạnh, chợt đẩy anh ra.
Làm như kẻ trộm, vội vàng nhìn trước ngó sau.
Thở phào nhẹ nhỏm một cái, vẫn còn tốt, không có học sinh.
Cô nửa hí mắt nhìn anh, liền đá một cái vào mông của anh, "Mộ Thời Phong, mẹ nó vừa rồi anh làm em sợ muốn chết! "
Trong lòng vẫn còn đang khiếp sợ.
Mộ Thời Phong thờ ơ phủi quần áo,"Đã sợ muốn chết rồi vậy mà em còn chọc anh?"
"Anh. . em. . . " Cô dĩ nhiên nghẹn lời.
Anh tiến lên trước, cầm cổ tay của cô, "Đi thôi, bà cô ơi."
Cô hừ hừ hai tiếng, vẫn là ngoan ngoãn đi theo anh.
Đang ngay giờ tan làm cao điểm, xe cộ đông đúc, dòng người chen chúc nhau.
Cô thỉnh thoảng nhìn về phía đám người, nghĩ đến một ngày cô và anh cùng nhau tan làm, mua thức ăn, sau đó làm tổ trên ghế sô pha xem ti vi.
Cũng có thể hôn nhau bất cứ lúc nào, không cần lo lắng sợ hãi nữa.
Anh nhẹ nhàng cầm lấy cổ tay của cô, nghiêng đầu hỏi cô, "Hôm nay có bài tập không?"
"Có ạ."
Anh gật đầu, "Vậy về nhà trước rồi làm xong bài tập thì gọi videocall với anh."
Cô liếc mắt, "Ai thèm gọi videocall với anh chứ!"
Anh cười, "Anh xin nữ vương của chúng ta gọi videocall với anh nha."
". . . " Cô đã làm xong chuẩn bị sáp lá cà với anh, nhưng anh lại rút quân chịu thua.
Thế là bàn tay đã nắm sẵn nắm đấm lại nhẹ nhàng buông ra.
Mẹ nó, cô mãi mãi cũng là bại tướng dưới tay anh mà.
Cô giật nhẹ ống tay áo của anh, "Mộ Thời Phong, anh không phải lấy đả kích em làm niềm vui à? Sao hôm nay lại khiêm nhường như thế chứ?"
Anh nói: "Thấy em kinh ngạc cũng có hứng thú lắm."
Cụ nhà anh!
Đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, cô dừng lại không đi, anh liền nhận ra, dắt cô đi vào cửa hàng tiện lợi, tùy ý chọn một vài món ăn vặt, rồi bọn họ liền đi xếp hàng tính tiền.
Đến quầy thu tiền, cô lại bảo nhân viên thu ngân dùng một cái túi mua hàng bảo vệ môi trường cỡ lớn.
Mộ Thời Phong cau mày khó hiểu, "Lấy một cái túi ny lon hai quai thì được rồi, em lấy túi lớn như vậy làm gì thế? "
Đương nhiên là có chỗ dùng rồi.
Cô cười cười: "Sử dụng lại được nha, vừa bảo vệ môi trường lại còn tiết kiệm nữa."
"Ha. " Anh cũng không nghĩ nhiều, lấy ví ra trả tiền.
Cô chú ý tới ví tiền trong tay anh, còn nhớ anh từng nói, anh không có ví tiền, là tạm mượn dùng của Mộ Thời Cảnh.
Nhưng đã hai ngày trôi qua, anh vẫn chưa về nhà mà?
Khi anh rút tiền ra, cô liền nhón chân lên, liếc nhìn trong ví tiền có ảnh chụp hay không.
Quả nhiên không làm cô thất vọng, cô nhìn thấy tấm hình nghiêng mặt của một cô gái, chỉ là nhìn liếc qua một chút, vẫn chưa kịp thấy rõ tướng mạo, thì anh dã khép ví tiền lại rồi.
Ra khỏi cửa hàng tiện lợi, cô hiếu kỳ hỏi: "Ví tiền của Mộ Thời Cảnh anh vẫn chưa trả lại cho anh ấy sao?"
"Ân." Nói một chữ lấy lệ.
Sau đó đem túi mua hàng treo lên cánh tay của cô, vỗ vỗ bả vai của cô, "Đi trước đi, anh hút điếu thuốc."
Anh hiển nhiên không muốn nói nhiều về chuyện ví tiền, lời của cô đến khóe miệng lại nuốt xuống.
Mỗi người đều có bí mật nhỏ của riêng mình.
Cô nghĩ anh cũng không ngoại lệ.
Bọn họ không có về thẳng nhà, lúc đi ngang qua cổng công viên, cô năn nỉ anh muốn vào chơi một lát rồi hẳn về nhà.
Năm giờ của mùa đông, sắc trời đã tối lại.
Đèn đường trong công viên chiếu ra ánh sáng ố vàng, thậm chí là có vài phần trong trẻo nhưng lạnh lẽo. Bọn họ vẫn đi tới chỗ cũ, giờ này người trong công viên cũng không nhiều lắm. .
Trên chiếc ghế dài ven hồ.
Cô ngồi, còn anh thì đứng.
Cô ngửa đầu nhìn anh.
Anh cúi đầu như có điều suy nghĩ nhìn cô chằm chằm.
Gió Bắc thổi qua mặt, cảm giác có chút mát.
Anh bất đắc dĩ lắc đầu, "Đào Nhiên, em không cảm thấy hai chúng ta như vậy rất ngốc sao? Vào đông rồi, còn ở chỗ này uống gió đông bắc."
Cô rất thích thú gối hai tay sau đầu, "Em cảm thấy tốt lắm mà, cái này gọi là có đời sống tình cảm nha." Rồi vỗ vỗ vị trí bên cạnh, "Anh qua đây ngồi đi. "
"Nếu anh ngồi đó, không phải vừa xứng một đôi ngốc nghếch sao?"
Sắc mặt của Đào Nhiên sụp đổ, công khai lên án anh, "Lúc ở phòng làm việc, không phải đều nói rồi, không cho anh bắt nặt em sao. "
Anh nửa ngồi dưới trước mặt cô, ôm cô, "Được, anh đảm bảo đây là lần cuối cùng bắt nạt em về tinh thần. Nói cho anh biết đi, em ngồi ở chỗ này không đi, trong lòng lại bắt đầu tính toán gì à?"
Cô thuận thế ôm vòng qua cổ của anh, "Mộ Thời Phong, anh có yêu em không?"
Anh cười, "Em nói xem? "
Cô nghiêm túc nói, "Dẫu sao lúc này em cũng chẳng cảm nhận được."
Im lặng một lúc, anh nói: "Được, vậy em nói cho anh biết, em muốn làm thế nào mới có thể cảm nhận được. "
Cô buông cổ anh ra, mở ba lô sau lưng, từ bên trong lấy ra mấy tờ bài thi, đưa tới trước mặt anh.
"Ừm, giúp em sữa bài thi đi, ngữ văn, lịch sử với chính trị, phải làm lại toàn bộ một lần nữa. Anh giúp em làm xong bài thi, em sẽ có thể cảm nhận được anh thích em rồi nha."
Vừa nói vừa giở bài thi lên, "Mấy tờ bài thi trắng này là thầy đưa cho em, bảo em làm lại một lần nữa. "
Anh chẳng nói lời nào
Sửa bài thi, đây không phải đều là bài tập ở nhà mà học sinh tiểu học mới có sao?
"Bài tập về nhà của lớp 9 bọn em từ khi nào thì bắt đầu nhỏ như vậy chứ?"
Giọng của cô rất yếu ớt, "Cả lớp cũng chỉ có một mình em cần sửa lại thôi."
Mộ Thời Phong, ". . . " Hoàn toàn bị đánh bại.
Phun ra câu chửi thề, anh bất đắc dĩ nói: "Nhưng nét chữ của anh đâu giống em. "
Nét chữ không phải là vấn đề, cô lại lấy ra một quyển sách bài tập mở ra đưa tới trước mặt anh, "Bình thường em viết chữ sẽ là như vậy, từng nét từng nét, nghiêng rõ ràng, không có khó gì đâu mà. Anh thông minh như vậy, nhìn một lâng là có thể cơ bản bắt chước được rồi."
". . . "
Giống như đã sớm đoán được anh sẽ từ chối, cô nhanh nhẹn ôm chặt anh, bắt đầu làm nũng, nói ra đủ lời nói dễ nghe khen anh.
Anh vẫn như cũ bất động.
Cô bắt đầu giả vờ đáng thương, cuối cùng mỹ nhân kế cũng dùng luôn, chủ động dâng nụ hôn cho anh.
"Mộ Thời Phong, anh vừa nhìn liền biết là người tốt, cho nên anh làm bài tập giúp em đi mà."
Anh híp mắt, "Đào Nhiên, lần đầu tiên, cũng là một lần cuối cùng đấy."
Cô giơ ba ngón tay lên thề bảo đảm, bà tập sau này cô đều sẽ tự làm.
Sau đó đem đồ ăn vặt trong túi mua hàng đổ lên ghế gỗ, rồi lại đem chiếc túi mua hàng cỡ lớn trãi lên đất, dùng tay ra hiệu mời ngồi.
Mộ Thời Phong im lặng nhìn chiếc túi, rồi lại nhìn vẻ mặt đắc ý của cô, thì ra đã bắt đầu lập mưu bắt anh làm bài tập từ lâu rồi ha.
Anh ngồi xếp bằng trên túi mua hàng, mở ra cả bài thi cũ và bài thi trắng, đầu tiên làm cho cô câu hỏi ngữ văn.
Cô thì quỳ dựa lên ghế dài, thảnh thơi ăn đồ ăn vặt, thỉnh thoảng còn sẽ nói chuyện phiếm với anh, anh không phải để ý tới cô, cô cũng không cảm giác vô vị, tự nói một mình.
Sắc trời đã hoàn toàn tối xuống,ánh sáng của đèn đường xung quanh cũng không đủ dùng, anh đọc chữ cũng vất vả, cô liền mở đèn pin điện thoại, chiếu sáng cho anh.
Cô giơ điện thoại được một lúc, chê đau tay, anh liền tự mình cầm điện thoại.
Trong công viên vào mùa đông không có tiếng côn trùng kêu vang, chỉ thỉnh thoảng có vài người tản bộ ven hồ, sau khi tiếng bước chân rời đi, xung quanh lại rơi vào im lặng.
Sau đó không để ý tới gạch bẩn, cô ngồi trên đất, từ phía sau ôm lấy anh, nghiêng đầu ngắm bầu trời trăng sáng có vài ngôi sao, đêm nay cũng đẹp như cái đêm ngắm sao băng rơi vậy.
Hơn 1 tiếng trôi qua, chân của anh cũng có chút tê dại.
Liền lên tiếng thương lượng với cô, "Anh mang về nhà làm cho em, đưa em về nhà trước đã, cũng sắp bảy giờ rưỡi rồi, em vẫn chưa ăn cơm chiều đâu đấy. "
" Em không muốn." Cô dán lên sau lưng anh, "Em muốn ở cạnh anh nhiều hơn một chút, về nhà thì chỉ có một mình em ở nhà, chán lắm. Cậu phải 11h mới về đến nhà nha. "
Anh thở dài, quay đầu lại hỏi cô, " Em có lạnh không?"
Cô lắc đầu, "Ôm anh thì chẳng lạnh tí nào cả"
Anh không thể làm gì khác hơn là tiếp tục chiến đấu.
Lúc gần đến 10h anh mới làm xong toàn bộ bài thi, cô dựa lên lưng anh nghỉ một giấc, duỗi người, "Về nhà thì có thể gọi videocall với anh rồi. "
". . . "
Lúc Đào Nhiên về đến biệt thự, đã là mười giờ rưỡi.
Tất cả đèn của biệt thự đều sáng, trong sân xe của Tưởng Mộ Thừa vẫn chưa về, cô mang theo tâm trạng thất vọng.
Nhưng đi đến phòng khách, nhìn thấy người đang ngồi trên ghế sô pha nhàn nhã uống trà thì cô bỗng trợn tròn mắt.
Dùng sức xoa xoa mắt, xác định là không hoa mắt, không sai chính là Thẩm Lăng.
Nhưng không phải là cậu đã nói với bảo vệ gác cổng rồi sao, không cho phép xe của anh tiến đây sao?
Sau đó lại nghĩ, nơi này cũng không phải là địa ngục, chỉ cần anh ta muốn, vẫn vào không được sao?
Cô không dám đi về phía trước, đứng ở chỗ cách anh ta năm sáu thước, nhỏ giọng gọi, "Anh ba."
Thẩm Lăng đem chén trà đặt trên bàn trà, có thâm ý khác quan sát cô, lập tức Ừm một tiếng, hỏi, "Ăn cơm chưa?"
Hở?
Cảnh tượng không đúng nha.
Không phải nên trực tiếp tra hỏi sao?
"Ăn. . Ăn rồi ạ." Cô không biết chắc được anh ta muốn làm gì.
Anh ta đứng lên, "Tưởng Mộ Thừa cũng không biết đến khi nào mới về, về nhà đi anh dỗ em ngủ, ngày mai còn có tiết học, không thể ngủ quá muộn được. "
Chuyện này. . . rất kỳ lạ nha.
Cô tê rần da đầu, về nhà nhất định không thể, sau khi trở về nói không chừng anh ta sẽ nghĩ cách trị cô cho xem.
Chỉ cần ở lỳ nơi này không đi, thì cô sẽ an toàn.
Cô ngoài cười nhưng trong không cười nói, "Anh ba, cậu sẽ về ngay thôi, hơn nữa, ngày mai anh còn phải bay đi New York, em đi qua đi lại như thế, phiền phức lắm, tối nay em vẫn là ngủ ở đây đi."
Anh ta cười như không cươid: "Chuyện New York bên kia đều đã xử lý gần xong rồi, bây giờ là 12 tháng, hội nghị cuối năm của Thẩm thị cũng nhiều lắm, anh cũng không bỏ đi được, cho nên. . . "
Anh ta cố ý dừng lại, "Trong khoảng thời gian này anh cũng sẽ ở đây không đi, cứ đợi ở Bắc Kinh."
Cô căng thẳng nuốt nước bọt, cô cho tới bây giờ cũng chưa từng sợ Thẩm Lăng như vậy.
Bởi vì anh ta trước đây đều dung túng cô vô điều kiện, nghiêm túc nói chuyện giống như hôm nay dường như chưa từng xảy ra.
Cho nên cô đây là không có đường trốn chạy sao?
Anh ta chỉ vào chiếc vali trong phòng khách, "Đồ đạc của em anh cũng đã bảo người giúp việc thu dọn xong rồi, đi thôi." Anh ta đi đến xách vali, ánh mắt ra hiệu cô đi theo sau mình.
Cô sốt ruột, giọng nói mang theo một chút nức nở, "Anh ba! "
Thẩm Lăng cau mày, "Nếu như em đi đứng không tiện, thì anh đặt vali vào xe trước rồi lát nữa sẽ trở lại cõng em."
Đào Nhiên gắng gượng đem lời giải thích nuốt xuống.
Lúc này phải đánh nhau thật rồi nha.
Cô nhắm mắt đi theo anh ta, từ trong túi lấy điện thoại ra, chuẩn bị cầu cứu Tưởng Mộ Thừa.
Nhưng Thẩm Lăng giống như có cảm ứng, bỗng nhiên quay đầu lại, "Đào Nhiên, người giám hộ trên danh nghĩa của em bây giờ là anh, không phải Tưởng Mộ Thừa."
". . . " Về nhà, nói không chừng sẽ có đủ các loại cực hình tàn khốc đang chờ cô đấy.
Đứng trước xe, cô lằng nhằng không muốn đi tới, muốn kéo dài thời gian thêm mấy phút nữa, nói không chừng sẽ có thể đợi được cứu tinh, nhưng đã lằng nhằng hơn nửa ngày rồi, cũng chưa có kỳ tích xuất hiện.
Thẩm Lăng lạnh lùng nói: "Lên xe. "
Cô bĩu môi, ác độc!
Lúc cô đã rơi vào tuyệt vọng, đột nhiên, cổng tự động của biệt thự từ từ mở ra, bóng đèn lớn nhức mắt chợt sáng lên, tiếng còi xe kêu ầm ĩ càng ngày càng gần.
Ngoại trừ xe của Tưởng Mộ Thừa, cũng không có người nào khác dám lớn lối như vậy.
Cô phát hiện, từ trước đến giờ cô chưa từng nhớ Tưởng Mộ Thừa như thế.
Cuộc đời được cứu sống rồi.
Nhưng chắc sẽ có trò hay để xem đây.
Khi Thẩm Lăng gặp người được gọi là tảng băng vạn năm, cô rùng mình một cái, cảnh tượng ấy, cô cũng không dám nghĩ tới.