Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

3.

 

Khương gia có rất nhiều tài sản, một gian phòng sách thậm chí có thể chứa được hàng nghìn cuốn sách.

 

Ngày phòng sách được sắp xếp xong, tôi có thể thấy đôi mắt của Tống Hoài đang tỏa sáng.

 

"Sau này con phải theo anh Tống Hoài đọc sách thật tốt nhé."

 

"Con biết rồi."

 

Tôi ôm lấy cánh tay của Tống Hoài lắc lư, nếu đang ở riêng với nhau thì hắn chắc chắn sẽ không để tôi làm như vậy, nhưng bây giờ mẹ tôi đang ở đây, hắn không dám buông ra.

 

Mẹ tôi cười rồi đi xuống lầu, tôi cứ như vậy đi theo Tống Hoài vào phòng sách.

 

Hắn đi qua lại giữa kệ sách lớn, cho dù tôi một mực kéo cánh tay hắn suốt, hắn cũng không phản kháng nhiều.

 

Hắn thực sự thích đọc sách.

 

Hắn lấy một cuốn sách nước ngoài và bắt đầu đứng đọc ngay bên cạnh, tôi không làm phiền hắn, chỉ tìm một cuốn sách mà tôi thấy hứng thú rồi bắt đầu đọc.

 

"Đôi khi thực sự anh cảm thấy em không giống như một đứa trẻ năm tuổi."

 

Tôi bị thanh âm của Tống Hoài dọa cho gi/ật mình, khi tôi ngẩng đầu lên nhìn hắn, hắn cũng đang nhìn chằm chằm tôi.

 

Khóe miệng của hắn hơi giơ lên, khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt tựa như có thể bóp ra nước, nốt ruồi dưới mắt trông rất đẹp.

 

Không thể không nói, cảm giác của hắn quả thật rất bén nhạy.

 

Tôi vội vàng bày ra biểu tình ủy khuất ngóng trông nhìn về phía hắn.

 

"Anh hẳn là đã biết, trước đây em cũng có một người anh... nhưng người anh đó đã biến mất rồi, kết quả bây giờ anh Tống Hoài xuất hiện giống như một thiên sứ vậy, em chỉ muốn làm anh vui vẻ, em không muốn anh gh/ét em."

 

Tôi vừa nói, nước mắt vừa rơi xuống, Tống Hoài nhìn tôi, ban đầu hắn chỉ lẳng lặng nhìn, sau đó thật giống như thở dài bất đắc dĩ.

 

Một giây kế tiếp, tôi cảm nhận được đầu ngón tay hơi lạnh lau đi nước mắt của mình.

 

"Đừng khóc nữa, nếu không mẹ sẽ nghĩ là anh đang b/ắt n/ạt em."

 

"Còn nữa, anh không gh/ét em, còn có... cảm ơn em đã vì anh mà yêu cầu xây phòng sách."

 

Có lẽ đây là lần đầu tiên Tống Hoài cảm ơn ai đó, hắn có chút không được tự nhiên.

 

Tôi nắm lấy bàn tay hắn đang lau nước mắt cho mình, mỉm cười ngọt ngào.

 

"Anh vui vẻ là được rồi."

 

Lần này Tống Hoài không đẩy tôi ra.

 

Trong lòng tôi âm thầm vui vẻ, Tống Hoài chỉ là một đứa trẻ, chỉ cần dùng chân thành đối đãi với hắn, vẫn tốt hơn là gây khó dễ.

4.

 

Xây phòng sách chỉ là một bước mở đầu, tôi muốn dần dần tẩy n/ão hắn về việc người em trai là tôi đây đang hết lòng vì hắn.

 

Như vậy, khi hắn si mê nữ chính, số phận của tôi nói không chừng sẽ không thê thảm như vậy.

 

Thủ tục chuyển trường của Tống Hoài đã hoàn tất, mà tôi thì vẫn tiếp tục việc học tại nhà mỗi ngày.

 

Mỗi buổi chiều khi Tống Hoài trở về nhà, chính là lúc tôi bắt đầu kế hoạch tẩy n/ão của mình.

 

"Anh ơi, hôm nay em muốn nghe anh đọc cuốn kinh điển nước ngoài kia cho em."

 

"Anh ơi, trong phòng tối đen, em muốn ngủ cùng anh."

 

"Anh ơi, hoa trong vườn nở rồi, chúng ta cùng đi vẽ tranh phong cảnh có được không?"

 

Mỗi lần tôi mời Tống Hoài làm đủ thứ chuyện, có 50% khả năng sẽ bị cự tuyệt, nhưng nếu mẹ tôi có mặt, Tống Hoài 100% sẽ đồng ý.

 

Nếu bị cự tuyệt, tôi cũng sẽ không ở lại dây dưa, có chừng mực và biết nũng nịu lúc thích hợp mới có thể khiến Tống Hoài từ từ tiếp nhận tôi.

 

Đối với những yêu cầu quá đáng, tôi sẽ trực tiếp nói với Tống Hoài trước mặt mẹ tôi, hắn tuyệt đối sẽ không cự tuyệt.

 

Buổi tối một ngày nọ, chúng tôi ngủ chung trên một chiếc giường, tôi dùng sức chui vào trong ng/ực hắn.

 

Tống Hoài bất đắc dĩ ôm vai tôi.

 

"Khương Triệt, là anh xem thường em rồi."

 

"Anh ban đầu còn nghĩ rằng em là một đứa ng/u ngốc, nhưng kết quả lại khá thông minh."

 

"Cho nên em cố chấp lại gần anh như vậy là muốn làm gì?"

 

Tôi cười hì hì với hắn, học theo nhân vật nữ chính trong những cuốn tiểu thuyết thanh mai trúc mã lãng mạn mà tôi đã đọc trước đây:

 

"Em thích anh Tống Hoài nhất, sau này em muốn gả cho anh Tống Hoài."

 

Nói ra lời này, chính tôi cũng cảm thấy ngón chân mình co rúm lại với nhau.

 

Nhưng Tống Hoài lại giống như một người lớn trước tuổi, búng một cái vào đầu tôi.

 

"Bị ng/u rồi có phải không, nam và nam không thể kết hôn, trong sách cũng viết như vậy."

 

Tôi thất vọng "Ồ" một tiếng.

 

"Vậy... vậy nếu không thể kết hôn, sau này chúng ta có thể sống cùng nhau đến già không?"

 

Tống Hoài gật đầu.

 

"Ngủ đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK