10.
Gần đây tôi hình như phát hiện, cảm giác của tôi đối với Tống Hoài giống như đã thay đổi.
Mỗi lần nghe thấy giọng nói của hắn, lòng tôi lại run lên một cái.
Chẳng lẽ tôi cũng đang ở tuổi dậy thì?
Lần trước mặc dù đã nói lớn rồi không ngủ cùng Tống Hoài nữa, nhưng hắn luôn lộ ra biểu tình ủy khuất.
"Tiểu Triệt trưởng thành rồi không cần anh nữa."
"Trước kia còn nói muốn mãi mãi ở bên cạnh anh, cái này cũng không giữ lời nữa rồi?"
Tôi nhếch môi, tại sao trước đây không phát hiện ra Tống Hoài còn có một mặt như vậy?
Như hắn mong muốn, tôi lại chui vào chăn của hắn, Tống Hoài ôm lấy tôi giống như khi còn bé.
Lúc nhỏ chúng tôi còn tựa đầu với nhau, nhưng bây giờ lên cấp ba, tôi phát hiện mình chỉ có thể vùi ở trong ng/ực hắn.
Khi được hắn ôm, trong lòng tôi lại có cảm giác an tâm lạ lùng.
Chẳng lẽ từ nhỏ bị hắn ôm thành thói quen rồi?
Tôi và Tống Hoài giống như học sinh trung học bình thường, mỗi ngày đi học, sau khi về nhà còn một đống lớn bài tập.
Khi Tống Hoài học lớp mười hai, tôi phát hiện trong một đống bài tập mà hắn mang về có thêm một quyển bài tập khác biệt.
Chữ của Tống Hoài tôi hết sức quen thuộc, là loại chữ mảnh mai rất đẹp, như vậy quyển bài tập có nét chữ thanh tú kia là của ai?
Tôi theo bản năng vươn tay lấy ra xem, trong giây phút nhìn thấy tên viết trên đó, tôi bất ngờ đến sửng sốt.
Tôi làm sao có thể quên chứ? Nữ chính của thế giới này, Bạch Hòa.
Thời gian Tống Hoài và Bạch Hòa gặp nhau là lớp mười hai, sau nhiều năm sống chung vui vẻ với Tống Hoài, tôi lại thiếu chút nữa quên mất điều quan trọng như vậy.
Trong cốt truyện, lúc Tống Hoài lên lớp mười hai đã hoàn toàn trở thành con người hung á/c tà/n nh/ẫn và cố chấp đi/ên cuồ/ng, mà Bạch Hòa lại giống như mặt trời vậy, bước vào thế giới của Tống Hoài, cô ấy nhìn thấy nội tâm yếu ớt của Tống Hoài, muốn c/ứu chuộc hắn.
Về sau, để có được Bạch Hòa, Tống Hoài đã không chừa th/ủ đo/ạn nào. Trong thời gian cùng học tại cùng một trường đại học, hắn đã khiến Bạch Hòa vừa yêu vừa h/ận, có lẽ vào thời điểm hiện tại cô thực sự thích Tống Hoài, nhưng việc hắn không chừa th/ủ đo/ạn nào đã định trước hắn và Bạch Hòa đứng ở phía đối lập.
Nhưng bây giờ, Tống Hoài đã không còn là người như trong cốt truyện nữa, cũng không cần Bạch Hòa c/ứu rỗi nữa, liệu giữa bọn họ có tiếp tục như trong cốt truyện không?
Bởi vì tôi đã thay đổi cốt truyện, tất cả những điều này bây giờ đều là điều chưa biết.
Trong lúc tôi đắm chìm trong trong suy tính, Tống Hoài từ phía sau lấy lại quyển bài tập.
"Đang nhìn cái gì vậy?"
Tôi phục hồi tinh thần lại, quay đầu nhìn về phía Tống Hoài.
"Không có gì, thấy quyển bài tập này khác với chữ viết của anh, có chút hiếu kỳ."
Tống Hoài tiện tay bỏ quyển bài tập qua một bên, đút một miếng táo đã c/ắt sẵn vào miệng tôi.
"Đây là bài văn của đại diện môn Ngữ Văn lớp anh, viết khá hay, anh mượn về xem một chút."
Không biết tại sao, trong đầu tôi tất cả đều là hình ảnh hai người Tống Hoài và Bạch Hòa đang cười nói thảo luận vui vẻ trong lớp học.
Trong lòng có chút buồn rầu…
"Vậy à, em về phòng học bài đây."
Tống Hoài không nói gì, chỉ vỗ nhẹ vai tôi rồi quay về phòng của mình.
Nói là học bài, nhưng thực ra hoàn toàn không tập trung.
Tôi biết cốt truyện, nhưng chưa bao giờ gặp Bạch Hòa, lòng hiếu kỳ xông lên đầu, tôi cũng muốn gặp người đã khiến cho một người xuất sắc như Tống Hoài mê đắm đến thần h/ồn đi/ên đảo có hình dáng như thế nào.
Nói là làm.
Lớp mười hai cũng là lớp có buổi tự học kết thúc muộn nhất, kể từ khi Tống Hoài lên lớp mười hai, tôi và hắn không còn cùng nhau về nhà nữa, vì thời gian tự học cuối cùng của chúng tôi chênh lệch gần một giờ.
Sau buổi tự học lần này, tôi đi thẳng đến lớp học của Tống Hoài.
Xuyên thấu qua cửa sổ, tôi thấy Tống Hoài đang thảo luận với ai đó về đề mục trên bàn, mà một người khác bị chồng sách thật cao che kín.
"Nhìn cái gì thế?"
Đột nhiên một nữ sinh bước ra từ trong lớp học, cầm theo cốc nước, hẳn là muốn đi lấy nước uống.
"À... Tống Hoài là anh trai tôi, mẹ tôi bảo tôi đến xem anh ấy một chút."
Nữ sinh gật đầu, vốn tưởng rằng cuộc đối thoại của chúng tôi đến đây là chấm dứt, kết quả cô ấy lại đến bên cửa sổ đứng cạnh tôi.
"Chị đã từng nghe bạn học Tống kể về em, từ lúc bắt đầu học lớp mười em luôn là học sinh đứng thứ nhất."
"Cảm ơn."
Tôi không muốn nói chuyện với cô ấy, chỉ muốn xem Bạch Hòa là người như thế nào.
"Thực ra thì, có phải mẹ em nghi ngờ bạn học Tống đang yêu sớm, cho nên mới bảo em đến nhìn thử đúng không?"
"A? Tại sao lại nói như vậy?"
Tôi có chút không hiểu.
"Gần đây bạn học Tống và Bạch Hòa rất thân thiết nha, hai người thường xuyên trao đổi về bài tập, hơn nữa còn đều là ban cán sự, ngày nào cũng cùng nhau đến văn phòng lấy bài tập ôn luyện."
Tôi sửng sốt một chút, bỗng nhớ đến quyển bài tập có nét chữ thanh tú kia.
Hai người dường như đã trao đổi xong, Bạch Hạ ngẩng đầu lên.
Gương mặt xinh đẹp không chút giả dối, rõ ràng chỉ là buộc một bím tóc đuôi ngựa, cũng không hề trang điểm, nhưng dường như ngay lập tức trở thành một tồn tại không thể bỏ qua trong cả lớp.
"Đẹp phải không? Thực ra chị cũng nghĩ hai người đó thật xứng đôi, cả hai đều là học sinh giỏi, cũng là cặp đôi trai tài gái sắc."
Tôi nghe những lời của nữ sinh kia, trong lòng tất cả đều là cảm giác chua xót.
Giờ phút này tôi không muốn làm gì cả, chỉ muốn bỏ chạy.
Tôi chạy như bay ở trên đường, hoàn toàn không để ý đến ánh mắt khác thường từ người xung quanh.
Tại sao?
Chính Tống Hoài chính là sẽ thích Bạch Hòa, tất cả những gì tôi đã làm chẳng qua là để lại cho bản thân một kết cục tốt khi Tống Hoài yêu mà không có được.
Nhưng tại sao khi nhìn thấy điều đó sẽ xảy ra, trong lòng lại khổ sở như vậy?
Tôi nằm trên giường, chùm chăn kín đầu, tôi có thể cảm nhận được rõ ràng nước mắt đang chảy xuống theo khóe mắt.
Tôi biết cảm giác chua xót này nghĩa là gì, nhưng bắt đầu từ khi nào…
Tại sao tôi mãi không ý thức được, tôi đã thích Tống Hoài?