7
Khi tỉnh dậy, đ/ập vào mi mắt là trần nhà trắng tinh.
Tôi quay đầu nhìn, Tống Hoài bên cạnh đã ngủ say.
Gió ấm của buổi chiều thổi vào qua cửa sổ, sợi tóc của thiếu niên đong đưa theo gió, dưới những sợi tóc rối là những sợi mi dài.
Trong nháy mắt, mặt hồ yên tĩnh trong lòng dường như hơi động một chút.
Nhận ra động tĩnh của tôi, Tống Hoài mở mắt.
"Tiểu Triệt, em tỉnh rồi, còn đ/au không? Anh đi gọi bác sĩ cho em."
Tôi vừa định há miệng, Tống Hoài đã biến mất sau cánh cửa, không lâu sau một nhóm bác sĩ và ba mẹ tôi cũng tới.
"Vết thương này có chút nghiêm trọng, phải nghỉ ngơi thật kỹ, sinh hoạt hàng ngày sau này chắc chắn không có vấn đề gì, chỉ là cánh tay này không thể xách vật nặng được nữa."
Nghe xong lời của bác sĩ, mẹ tôi vùi vào trong ng/ực ba tôi che mặt khóc, Tống Hoài cũng đứng sững sờ tại chỗ.
Sau khi bác sĩ đi, ba người họ đều đứng bên giường tôi, nhưng không ai nói gì.
"Thật xin lỗi..."
Cuối cùng là Tống Hoài mở miệng trước, tôi theo bản năng lắc đầu.
"Anh cũng là người bị hại, tại sao phải phải xin lỗi em chứ?"
Tôi nắm ch/ặt tay của Tống Hoài bằng tay không bị thương.
Mẹ tôi cũng ôm ch/ặt Tống Hoài.
"Tiểu Triệt nói đúng, người nên nói xin lỗi không phải là con, mà là đám người đã b/ắt n/ạt con kia."
Ba tôi là một doanh nhân, mặc dù thường xuyên bận rộn với công việc rất ít khi về nhà, nhưng không bao giờ lạnh nhạt với gia đình.
Không chỉ riêng tôi, vết thương trên người Tống Hoài cũng không nhẹ, gia đình cũng là điều ba tôi quan tâm nhất, từ cách ba tôi nắm ch/ặt hai quả đ/ấm là có thể nhìn ra, kết quả của ba người b/ắt n/ạt chúng tôi kia nhất định sẽ rất thảm.
Không quá mấy ngày, Khương gia đã rút toàn bộ vốn đầu tư cho trường học kia, tòa nhà giảng dạy đang xây dựng cũng trở thành tòa nhà bỏ hoang.
Còn ba học sinh đó, trường học đã đuổi hết bọn họ, nam sinh trong đó trực tiếp đ/á/nh tôi đã vào thẳng trại giáo dưỡng.
Tôi và Tống Hoài đã được chuyển đến một trường học khác, và ba tôi vẫn vận dụng "sức mạnh của đồng tiền", chỉ là lần này không giấu giếm với tất cả mọi người.
Đôi khi quyền lực và tiền bạc thực sự có thể mang đến tác dụng bảo vệ.
8
Tình huống của tôi còn cần ở bệ/nh viện thêm mười ngày nửa tháng, mỗi ngày Tống Hoài đều sẽ đến bệ/nh viện chăm sóc tôi, áy náy và lo âu trong mắt hắn không thể nào che giấu được.
Bây giờ nhìn lại, Tống Hoài đã hoàn toàn mở lòng với tôi, vừa nghĩ như thế, lần vào viện này ngược lại không thua thiệt, chỉ là thật sự rất đ/au thôi.
Hắn múc một muỗng cháo cẩn thận thổi kỹ rồi mới đút cho tôi, tôi cũng không từ chối, tôi thay Tống Hoài đỡ một gậy, hắn chăm sóc tôi, đây đều là tôi nên nhận được.
Nhưng tôi vẫn phải tiếp tục tẩy n/ão Tống Hoài, không thể quên điều này.
"Anh đút cho em ăn, cảm giác cháo cũng ngon hơn."
"Bớt lắm lời."
Hắn vừa nói, vừa tiếp tục thổi cháo cho tôi.
Mà vành tai của hắn bằng mắt thường có thể thấy mà đỏ lên.
Tôi híp mắt nhìn hắn, khóe miệng nâng lên nụ cười, thời kỳ trưởng thành của thiếu niên, luôn thích được khen như vậy.
Sau khi được Tống Hoài chăm sóc kỹ càng trong nửa tháng, tôi thuận lợi xuất viện.
Sau khi đến trường học mới, có lẽ vì có bài học của trường cũ, mỗi ngày tôi đều sẽ cùng Tống Hoài về nhà.
Tôi cũng rất vui vẻ, vì trước đây chưa bao giờ có điều này.
Cuộc sống trở lại bình thường, tôi dính ch/ặt vào Tống Hoài như mọi khi, Tống Hoài cũng không còn cảm xúc không kiên nhẫn như trước.
Chỉ như vậy, tình cảm của tôi và Tống Hoài lại thăng lên một cấp.
Thời gian tan học của lớp chín muộn hơn lớp tám nửa giờ, sau nhiều năm sống cùng Tống Hoài, tôi cũng thực sự thích đọc sách, vì vậy tôi thường ngồi ở cửa lớp học của Tống Hoài đọc sách chờ hắn.
Sau một thời gian, không chỉ các bạn cùng lớp với hắn biết tôi, mà cả giáo viên chủ nhiệm của bọn họ cũng biết tôi.
"Bạn học Khương, vào trong lớp ngồi đi, bây giờ bên ngoài trời trở lạnh rồi, đừng để bị cảm lạnh."
Giọng nói hiền lành hòa ái vang lên từ bên cạnh, tôi vừa nghe đã biết đó là giáo viên chủ nhiệm của lớp Tống Hoài.
"A? Có thể không ạ?"
Thầy giáo gật đầu một cái, tôi cũng không từ chối, quay đầu vào lớp của Tống Hoài.
Vừa bước vào cửa, toàn bộ lớp học đều nhìn về phía tôi.
"Tiểu Triệt đến tìm anh Tống sao?"
"Nhanh nhanh nhanh, để chỗ ngồi đằng kia cho Tiểu Triệt."
"Bạn học Khương, có phải thi tháng hai ngày trước lại đạt hạng nhất cả khối không? Không hổ là người một nhà nha."
Dứt lời, người bên cạnh Tống Hoài không nói hai lời, ôm sách ngồi vào vị trí bên cạnh bục giảng.
Tôi vừa định khoát tay từ chối, lại thấy Tống Hoài ngước mắt nhìn tôi.
Lúc học tập Tống Hoài sẽ đeo kính, đôi mắt dưới nửa gọng kính đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó khóe miệng nâng lên một nụ cười.
Tống Hoài giơ tay lên vỗ bàn một cái, tỏ ý tôi qua đó ngồi.
Tôi cũng không còn rụt rè nữa, trực tiếp ngồi bên cạnh Tống Hoài.