Mục lục
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

11

 

"Tiểu Triệt, anh về rồi."

 

Thanh âm của Tống Hoài vang lên bên ngoài căn phòng, tôi không tự chủ rụt lại vào trong chăn.

 

Có lẽ do hắn không tìm thấy tôi ngoài phòng khách, nên hắn đến gõ cửa phòng tôi.

 

"Tiểu Triệt, em ngủ chưa?"

 

Tôi không trả lời, bởi vì tôi hoàn toàn không biết hiện tại phải đối diện với hắn như thế nào.

 

"Anh vào nhé."

 

Chốt cửa xoay một cái, tôi cảm nhận được phần giường bên cạnh lún xuống một chút.

 

Tống Hoài ôm tôi vào lòng từ phía sau, giọng hắn rất nhẹ rất dịu dàng.

 

"Tiểu Triệt, có chuyện gì vậy?"

 

"Hôm nay nghe bạn cùng lớp nói, em đến lớp tìm anh, sao em không đợi anh cùng về?"

 

"Anh biết em chưa ngủ, gặp phải chuyện gì, nói cùng anh được không?"

 

Tôi lắc đầu.

 

Tôi nói thế nào bây giờ? Em trai của anh thích anh, không muốn nhìn thấy anh quá gần gũi với các cô gái khác?

 

Làm sao mà nói ra được.

 

Vốn tưởng rằng sự im lặng của tôi sẽ khiến Tống Hoài từ bỏ, nhưng lần này hắn lại dùng sức trực tiếp lôi chăn của tôi ra, cứng rắn đem đầu tôi lộ ra ngoài không khí.

 

"Tiểu Triệt, chúng ta từ nhỏ đến lớn không có bí mật với nhau."

 

Khi tôi ngẩng đầu nhìn lên, tôi thấy sự cố chấp và chiếm hữu vốn nên xuất hiện trước mặt nữ chính.

 

Ngay sau đó, Tống Hoài nhìn thấy đuôi mắt ửng đỏ của tôi, lệ khí trong mắt toàn bộ biến mất không thấy, thay vào đó là quan tâm và lo lắng.

 

"Tiểu Triệt, tại sao lại khóc?"

 

"Có ai b/ắt n/ạt em sao?"

 

Tống Hoài ôm lấy khuôn mặt tôi, nhìn bên trái một chút lại nhìn bên phải một chút, lo lắng tôi bị tổn thương.

 

"Anh, không có ai b/ắt n/ạt em..."

 

"Vậy tại sao lại khóc?"

 

"Em..."

 

Dường như hắn đã nhìn thấu sự do dự của tôi, Tống Hoài không cưỡng bách tôi nói nữa, chỉ là xoa đầu tôi rồi ôm tôi vào lòng.

 

"Chờ đến khi em muốn nói thì lại nói với anh nhé?

 

"Nếu như có người b/ắt n/ạt em, nhất định phải nói với anh.”

 

Tôi ở trong ng/ực hắn dùng sức gật đầu, ở nơi Tống Hoài không thể nhìn thấy, lộ ra một nụ cười khổ.

 

Tôi không thể đi quấy rầy Tống Hoài theo đuổi hạnh phúc của mình, tôi nghĩ như vậy.

12

 

Giai đoạn chạy nước rút cuối cấp, Tống Hoài cũng không dám lười biếng, hắn thường về nhà rất khuya, đi rất sớm, tôi không làm phiền hắn, bởi vì tôi biết đây là ngã rẽ quan trọng đầu tiên trong cuộc đời hắn.

 

Ba ngày thi đại học, chúng tôi cũng được nghỉ bởi vì nguyên nhân này, khi Tống Hoài thi xong môn cuối cùng, tôi và ba mẹ ôm một bó hoa lớn đứng ở cổng trường.

 

"Anh trai, chúc mừng anh tốt nghiệp."

 

Tôi đưa bó hoa trong tay cho Tống Hoài, hắn cười rồi vuốt nhẹ đầu tôi, cảm xúc trong mắt trào dâng cuồn cuộn.

 

Sau khi kỳ thi đại học kết thúc, còn có buổi lễ tốt nghiệp, Tống Hoài dẫn tôi đi, bởi vì hắn là người dẫn chương trình, cộng thêm ba tôi quyên tặng thư viện cho nhà trường, mặc dù tôi chỉ là học sinh lớp mười một, nhưng tôi thậm chí được sắp xếp ngồi ở hàng đầu.

 

Đèn sân khấu tắt, Tống Hoài và Bạch Hòa cùng bước lên sân khấu.

 

Tống Hoài mặc bộ vest màu đen, khiến cho vóc dáng thon g/ầy của hắn càng trở nên hấp dẫn hơn, mà Bạch Hòa mặc bộ lễ phục màu trắng càng khiến cô trở nên đoan trang nho nhã, không chỉ riêng tôi, khán giả dưới sân khấu cũng đều đã nhìn đến ngây người.

 

Toàn bộ hội trường im lặng vài giây, sau đó phát ra tiếng vỗ tay như tiếng sấm.

 

"Thật xứng đôi!"

 

"Là một đôi đi! Tôi đã đoán ngay từ trước kỳ thi đại học rồi!"

 

Nghe những lời này, tôi có chút khó chịu.

 

Tính tình Tống Hoài mặc dù vẫn có chút cố chấp, nhưng không còn cực đoan như trước, mà Bạch Hòa, vẫn chói mắt giống như mặt trời như vậy.

 

Có lẽ lần này bọn họ thật sự có thể tiến tới với nhau.

 

Nghĩ đến đây, chóp mũi tôi chua xót, căn bản là không nghe được người trên đài nói những gì.

 

Nhưng khi nghĩ đến Tống Hoài và ba tôi đặc biệt giữ lại cho tôi vị trí hàng đầu này, tôi lại không có biện pháp rời đi…

 

Tôi cố nén cảm giác đ/au đớn trong lòng, ngay khi Tống Hoài và Bạch Hạ tuyên bố buổi lễ kết thúc, lập tức rời khỏi hội trường.

 

Tôi đi mà không có mục đích, bất tri bất giác mà đã đi đến dưới mái hiên, tôi ngồi trên một chiếc ghế bên cạnh cửa mái hiên.

 

Đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, tôi nhắm hai mắt lại.

 

"Hôm nay mặt trời thật đẹp..."

 

Vừa nói xong, ánh mặt trời bị che khuất chỉ còn lại một bóng tối.

 

Tôi đang có chút nghi ngờ, mở mắt ra thì thấy Tống Hoài thở hổ/n h/ển, thậm chí bộ vest trên người hắn cũng chưa kịp cởi ra.

 

"Anh?"

 

Tống Hoài kéo tôi đứng dậy, tôi bị hắn đ/è ở trên tường.

 

"Tại sao chạy nhanh như vậy? Anh còn tưởng rằng anh không tìm thấy em nữa."

 

Trong ánh mắt của hắn có một tia ủy khuất, tôi nhìn hắn lại có cảm giác như mình đã làm sai điều gì đó.

 

Tôi không nhìn vào mắt hắn nữa, quay đầu đi chỗ khác như đang gi/ận dỗi.

 

"Bây giờ anh nên ở cùng Bạch Hòa, chứ không phải chạy đến đây tìm em."

 

Lời này vừa nói ra tôi ngay lập tức có chút hối h/ận, tôi như vậy có khác gì một cô vợ nhỏ gh/en t/uông đâu chứ?

 

Tống Hoài nghe được tôi nói như vậy, đầu tiên là sửng sốt, sau khi phản ứng lại thì nhếch miệng cười.

 

"Bạch Hòa chẳng qua là lớp trưởng, anh và cô ấy cũng chỉ thảo luận về đề thi và đi đến văn phòng lấy đề thôi, không có trao đổi riêng tư một chút nào cả, huống chi, Bạch Hòa có người mà cô ấy thích rồi."

 

Tống Hoài giải thích với tôi, mỗi lần hắn nói một câu, khuôn mặt của tôi lại đỏ thêm một chút.

 

"Không... em không phải..."

 

Tôi vội vàng giải thích, nhưng khuôn mặt điển trai của Tống Hoài dần dần phóng đại trước mắt tôi.

 

Khi đôi môi hơi lạnh kề đến, tôi vẫn còn cho rằng mình đang nằm mơ.

 

"Tiểu Triệt, anh rất vui."

 

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK