5
Những chiến thuật tẩy n/ão như vậy kéo dài hai năm, tôi cũng đã vào trường tiểu học của Tống Hoài, qua từng ngày ở bên nhau, Tống Hoài càng ngày càng tốt với tôi, tôi cũng rất vui vẻ.
Đây chính là sự tiến triển trong mối qu/an h/ệ, chỉ cần mỗi ngày tiến bộ một chút xíu, nói không chừng sau này Tống Hoài không chỉ không để cho tôi có kết thúc bi thảm, mà còn có thể cho tôi một ít lợi ích nữa.
Buổi tối, khi tôi ôm chiếc gối nhỏ của mình đến phòng của Tống Hoài, hắn đã chủ động nhường ra một vị trí cho tôi.
Tôi lon ta lon ton chạy tới, hắn cũng cầm cuốn sách mà tôi vẫn luôn nhìn trên bàn lên, bắt đầu đọc cho tôi nghe.
Có sao nói vậy, trong hai năm qua, hắn mỗi ngày đưa tôi đi học, cũng ở bên cạnh dỗ tôi đi ngủ, nếu một ngày không nghe thấy giọng của hắn, tôi thật sự có chút không quen.
Những ngày nhàn nhã bình yên như vậy kéo dài đến khi vào trung học, Tống Hoài lớp tám, tôi lớp bảy, một cơ hội để gia tăng tình cảm đến rồi.
Trong kịch bản, Khương gia luôn giữ thái độ khiêm tốn xử sự với bên ngoài, bao gồm chuyện tôi và Tống Hoài đi học, mặc dù Khương gia đã tặng một tòa nhà dạy học cho trường, nhưng cho tới nay họ cũng không để hai người chúng tôi trở nên đặc biệt, vì vậy ngoại trừ lãnh đạo trường học, không ai biết rằng tôi và Tống Hoài là người của Khương gia.
Chính vì vậy, mới có mấy tên không có mắt tới b/ắt n/ạt Tống Hoài.
Lý do b/ắt n/ạt cũng rất ngớ ngẩn, chúng cảm thấy Tống Hoài cao ngạo không nói chuyện với chúng, muốn cho hắn chút dạy dỗ, vì vậy đã gọi một "đại ca" đến.
Trong kịch bản, mối qu/an h/ệ giữa tôi và Tống Hoài không thân thiết như thế, mỗi lần tình cờ gặp cũng sẽ giả vờ không nhìn thấy, giáo viên không thèm chú ý đến, cộng thêm hắn hiện tại cũng coi như là ăn nhờ ở đậu, mọi khổ đ/au cũng chỉ có thể nuốt vào bụng.
Thực ra thì chuyện này cũng ảnh hưởng rất lớn đến tính nết của Tống Hoài, cho nên tôi phải ngăn cản chuyện này, một mặt phòng ngừa Tống Hoài hắc hóa, mặt khác còn có thể cọ một chút hảo cảm ở trước mặt Tống Hoài.
6
Tôi vốn định sau khi tan học sẽ ngay lập tức đến lớp học của Tống Hoài, nhưng bạn cùng lớp hắn lại nói với tôi rằng Tống Hoài đã bị một số học sinh lớp chín gọi đi rồi.
Vẫn là chậm một bước, tôi vứt cặp sách xuống, chạy nhanh về phía rừng cây nhỏ trong cốt truyện, trước khi đi tôi còn nhờ bạn của Tống Hoài báo cảnh sát.
Trong cốt truyện lần này là lần đầu tiên hắn bị b/ắt n/ạt, Tống Hoài không có phòng bị nên dễ dàng bị đưa đến đây như vậy.
Đây cũng là lần hắn bị thương nặng nhất, xươ/ng bắp chân bị nứt, quần áo trên người cũng không thể che đậy hết vết thương trên người hắn.
Sau khi về nhà, mẹ tôi hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, hắn chỉ nói là đi bộ không chú ý nhìn đường nên bị ngã.
Khi tôi chạy đến, bọn chúng đã dồn Tống Hoài vào góc tường, Tống Hoài ngồi dưới đất ôm bụng, trên đầu tất cả đều là mồ hôi lạnh.
"Không ngờ mày cũng có thể đ/á/nh đấy."
Cẩn thận nhìn một chút, ba nam sinh lớp chín cũng có không ít vết thương, đây đều là một mình Tống Hoài đ/á/nh?
"Thằng nhóc này không chịu nổi rồi à?"
"Xem tao có thể đ/á/nh cho mày quỳ xuống đất gọi cha hay không."
Người đó cầm một cây gậy nhỏ cỡ gần bằng cánh tay đi tới.
Trong lòng tôi cả kinh, nhìn thấy cây gậy kia sắp hạ xuống, tôi chạy bước dài vọt tới trước người Tống Hoài che chở hắn, giây kế tiếp hai mắt nhắm ch/ặt, cảm giác đ/au đớn khiến tôi phải hít một hơi khí lạnh cũng theo tới.
"Khương Triệt!"
Tôi ôm lấy nơi bị đ/á/nh, đ/au đớn đến mức phải ngồi quỳ xuống đất, ngay lúc vừa rồi, tôi thậm chí còn nghe thấy thanh âm xươ/ng cốt vỡ vụn.
Tống Hoài vội đến bên cạnh tôi, nhìn tôi mà nước mắt không ngừng rơi, hắn trong lúc nhất thời có chút luống cuống tay chân.
"Em bị ngốc sao, tại sao em lại tới đây?"
Tôi cố gắng hít sâu một hơi, lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
"Em không muốn nhìn thấy... anh bị thương."
Người kia nhìn thấy tôi chạy ra cản cho Tống Hoài, đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó phát ra một tiếng giễu cợt.
"Ha, còn người tới làm anh hùng c/ứu mỹ nhân?! Vậy thì tao đ/á/nh cả hai đứa mày!"
Lời còn chưa dứt, cây gậy gỗ trong tay người đó đã bay sang một bên, còn rớt theo một chiếc răng.
Tôi nhìn Tống Hoài, trên mặt hắn là sự hung á/c tà/n nh/ẫn mà tôi chưa từng thấy kể từ khi chuyển kiếp tới đây.
"Mày dám đ/á/nh tao?"
Sau khi nói xong, ba người bọn họ cùng lao tới.
"Các cậu định làm gì?!"
Thấy cảnh sát đến, ba nam sinh kia hoảng hốt, theo bản năng muốn chạy trốn, lại trực tiếp bị cảnh sát đ/è trên mặt đất.
Thấy một màn này, tôi cũng không thể chịu đựng được nữa, đ/au đớn kịch liệt trên bả vai khiến tôi không kìm được muốn nhắm mắt lại.
Một giây trước khi mất ý thức, tôi nhìn thấy Tống Hoài chạy về phía tôi.
Nhìn vào đôi môi của hắn... dường như đang gọi tên tôi…
Nhưng, tôi nghe không rõ lắm.