Dịch: Nguyệt Ẩn Các
Nguồn: TruyenYY
----------------------
Phố đồ cổ Đông Đài.
Một trong những phố đồ cổ nổi tiếng nhất của Thượng Hải, được mọi người gọi là xưởng Lưu Ly của Thượng Hải.
Phố đồ cổ Đông Đài chiếm diện tích vô cùng rộng lớn, cả một đường từ hướng đông tới hướng tây Đông Đài đều là lái buôn. Từ đồ gốm sứ, đồ vàng bạc, đồ ngọc thạch, đồ điêu khắc, tranh vẽ bia khắc thời cổ đại cho tới sách báo, tem, tiền tệ, đồ dùng sinh hoạt, đồ thủ công mỹ nghệ thời cận đại cái gì cần có đều có cả.
Thậm chí ở đây còn có một nhóm người Hạ Hải kinh doanh đồ cổ lành nghề có mặt sớm nhất ở Thượng Hải, trong toàn bộ giới đồ cổ Thượng Hải có địa vị vô cùng quan trọng.
Phố đồ cổ Đông Đài, người chật như nêm, ngoại trừ người tới đây tìm bảo vật, thì còn có không ít du khách nghe danh mà tới tham quan.
“ Hoa Bảo Lâu, chỗ sư phụ nói tới chắc là nhà này.”
Từ trên xe tài xế nhà Lương Quỳnh xuống, Phương Minh đi thẳng tới phố đồ cổ Đông Đài này, cuối cùng tới tới trước tiệm bán đồ cổ hai tầng tên Hoa Bảo Lâu này.
Khác với những quán bán hàng rong ngoài trời kia, Hoa Bảo Lâu này không chỉ có kiến trúc hai tầng mà toàn bộ tiệm dường như mang theo phong cách kiến trúc thời Minh Thanh, rất khác biết với những kiến trúc phục cổ khác, cả Hoa Bảo Lâu này đều tản ra hơi hướm cổ xưa.
Phía trên hai chiếc trống đá đứng dựa hai bên cửa khắc hoa văn kì lân nằm thư thải rất tinh tế đẹp đẽ, lúc nhìn thấy hai trống đá này, Phương Minh nở nụ cười, bởi vì cậu biết mình không đi nhầm chỗ.
Hai trống cổ này có tên gọi nghe nhiều thành quen là: Môn Đăng, Môn Đăng trong cái gọi là môn đăng hộ đối.
“ Anh gì ơi, muốn tới chọn đồ tốt à, Hoa Bảo Lâu chúng tôi từ đồ sứ thời Minh Thanh, ngọc cổ thời Hán Đường cái gì cũng có, anh có thể vào xem thử.”
Hai cậu thanh niên trẻ tuổi hướng dẫn mặc áo khoác dài thời xưa đứng trước cửa, thấy Phương Minh đứng trước cửa tiệm thì mở miệng lôi kéo.
“ Xin hỏi ông chủ của mọi người có phải tên là Hoa Bác Vinh không?” Phương Minh hỏi.
Hai người hướng dẫn sau khi nghe xong thì nghi hoặc nhìn Phương Minh, sau đó gật đầu đáp: “ Đúng vậy, đây là tên ông chủ chúng tôi, anh quen ông chủ chúng tôi sao?”
“ Tôi tới để tìm ông chủ các anh.”
Hai người hướng dẫn nghi hoặc nhìn Phương Minh, nếu không phải Phương Minh nói ra tên của ông chủ bọn họ, thì bọn họ căn bản sẽ không để ý tới, nhưng mà có thể nói ra tên của ông chủ biết đâu thật sự quen ông chủ họ.
“ Anh vào tiệm ngồi một lát, chúng tôi đi hỏi quản lý giúp anh xem ông chủ có đây không.”
Lúc đi theo một người hướng dẫn vào trong tiệm, Phương Minh đột nhiên dừng bước, cúi đầu nhìn dưới chân, hỏi: “ Ở đây chẳng phải vốn dĩ có một cánh cửa sao, tại sao lại phá đi?”
“ Anh nó cái này à, bởi vì có nhiều khách bị bậc cửa làm trượt chân nên ông chủ kêu người phá, đã phá ba bốn năm rồi.”
Người có thể tới Hoa Bảo Lâu đều là mua đồ cổ, mà đồ cổ là vật phẩm quý giá, đặc biệt là mấy vật dễ vỡ như đồ sứ đồ ngọc, không chịu được va chạm, nên nếu không cẩn thận bị bậc cửa làm trượt chân thì thôi toi luôn rồi.
Hoa Bảo Lâu, chẳng những có bề ngoài là kiến trúc phục cổ mà bên trong cũng sửa sang giống như vậy, ghế mấy còn vương mùi cổ thụ xưa cũ được đặt hai bên tủ trưng bày, tất cả đều mang phong cách phục cổ.
Hoa Bảo Lâu, một cửa hiệu đồ cổ đã buôn bán hơn ba mươi năm, toàn bộ tầng một rộng hơn ba trăm mét vuông, đồ ngọc tới tranh chữ cái gì cũng có.
Hai người hướng dẫn không để Phương Minh chờ lâu, một lúc sau một người đàn ông đi theo bọn họ tới trước mặt Phương Minh.
“ Đây là cậu chủ của chúng tôi.” Hai người hướng dẫn giới thiệu người phía sau cho Phương Minh rồi đi khỏi, nhiệm vụ của họ là phụ trách kéo khách.
“ Anh quen cha tôi sao?” Hoa Minh Minh đánh giá Phương Minh, với hiểu biết của hắn với cha mình, những người trong vòng tròn quan hệ của ông ấy đều đã lớn tuổi cả, rất ít người trẻ tuổi như vậy.
“ Không quen.” Phương Minh thật thà đáp.
Hoa Minh Minh ngây người một lát, hắn nghe hai người hướng dẫn nói có người tìm cha mình lại còn biết tên cha nên ra xem sao, không ngờ lại nhận được câu trả lời thế này.
Có một loại người, chỉ cần một câu có thể khiến người khác câm nín, mà Hoa Minh Minh trong giờ phút này đang ở trong trạng thái đó, bởi vì trong phút chốc hắn không biết nên nói gì cả.
Hoa Minh Minh hít sâu một hơi tiếp tục nó: "Anh đã không biết cha tôi thì tìm ông ấy làm gì?”
Phương Minh vẫn không trả lời, ánh mắt Hoa Minh Minh đột nhiên sáng lên, nhìn cánh cửa sau lưng Phương Minh.
"A, ông Lưu, sao ngài lại tới đây, ngọn gió nào mang ngài tới nơi này, nhanh vào bên trong ngồi đi."
Hoa Minh Minh trực tiếp là lướt qua Phương Minh, ra cửa nghênh đón mấy người vừa mới tới, người đi đầu tiên là một ông lão tóc trắng phơ hơn bảy mươi tuổi, đi theo bên canh ông lão là người trung niên đeo kính trên tay ôm một hộp gỗ.
"Ta tới đây là đưa đồ tốt tới cho các ngươi, đây là học trò của ta, nhà hắn gần đây ra xảy ra chút chuyện, cho nên chỉ còn cách bán một thứ."
Ông Lưu mở miệng, mà Hoa Minh Minh thì sửng sốt một chút lát sau trên mặt lộ ra tia vui mừng: "Quý ngài này tên là gì?"
"Không dám, tôi họ Trương."
"Ngài Trương đúng không, ngài muốn giúp một tay hay là trực tiếp tay không?"
Hoa Minh Minh đang dùng ngôn ngữ trong nghề, cho nên giúp một tay cái kia chính là để đồ vật gửi bán tại đây, nếu như bán được thì tiệm được trích hai phần trăm, mà cái gọi là tay không chính là trực tiếp đem thứ này bán cho tiệm, đương nhiên, giá cả chắc chắn sẽ thấp một chút.
"Tay không." Người trung niên đeo kính đáp.
"Được, ông Lưu, chúng ta đi vào thương lượng." Hoa Minh Minh nhẹ gật đầu, bình thường người không quen tới đây nói tay không thì họ không nhận hàng, thế nhưng có ông Lưu đảm bảo thì không sao cả.
Hoa Minh Minh dẫn ông lão và người trung niên đeo kính đi vào trong tầng hai, nhưng lúc đi được một nửa mới nhớ tới còn một người đợi đằng kia.
"Anh à, cha tôi hôm nay không ở trong tiệm, nếu anh thật sự có chuyện gì muốn tìm ông ấy thì ngày mai đến đi."
Hoa Minh Minh chào hỏi Phương Minh một tiếng, nhưng mà lúc này ánh mắt Phương Minh cứ nhìn chằm vào hộp gỗ mà ngài Trương kia bưng trên tay, mặc dùt tiếng nói chuyện của Hoa Minh Minh cùng ông Lưu không lớn nhưng hắn vẫn nghe được rõ ràng, trong mắt lập tức lóe lên tia lạnh lẽo.
"Vật này anh không thể nhận." Sau một lát, Phương Minh thu hồi ánh mắt nhìn về phía Hoa Minh Minh nói.
Phương Minh vừa nói lời này xong, Hoa Minh Minh ngây ngẩn cả người, ông Lưu kia cũng giật mình, duy chỉ có ngài Trương kia thì thân thể hơi hơi run một chút.
"Ta nói người anh em này, anh ngớ ngẩn rồi à, đây là Hoa Bảo Lâu của tôi, có nhận đồ hay không là chuyện của tôi, có liên quan gì tới anh?"
Sau khi tỉnh táo lại, Hoa Minh Minh tức giận trừng mắt nhìn Phương Minh, phải biết rằng ông Lưu là người mà cha muốn lôi kéo mối quan hệ, cứ cho là học trò này của ông Lưu lấy một khối đồng nát sắt vụn ra thì mình cũng phải coi nó thành di vật văn hóa thời Minh Thanh mà nhận vào, huống chi lấy thân phận của ông Lưu thì cũng không có khả năng làm ra chuyện như vậy.
"Tôi khuyên anh lúc nhận thứ này thì tốt nhất hãy liên lạc với cha anh một chút đã." Có những lời Phương Minh không thể nói trắng ra, ít nhất thì không có cách nào nói ra ngay tại phòng khách này.
"Không cần nói, tôi cũng có thể nhận, tôi là cậu chủ nơi này, không có có đồ vật gì là tôi không thể nhận."
Hoa Minh Minh bị Phương Minh chọc cho hơi tức giận, bởi vì hắn cảm thấy kiểu nói chuyện của tên trước mắt này tựa như đổi thân phận với hắn vậy, như thể tên ấy mới là cậu chủ của Hoa Bảo Lâu.
Đối với thái độ của Hoa Minh Minh, Phương Minh nhíu mày, nếu như không phải sư phụ giao phó, thì lúc này cậu đã xoay người rời đi.
Lời tốt khó khuyên được con quỷ đáng chết.
" Cậu bé này có quan hệ gì với ông chủ Hoa?" Ông Lưu vào lúc này lại là mở miệng, có chút nghi ngờ hỏi.
"Ông Lưu, con cũng không biết hắn có quan hệ gì với cha con, biết tên cha con, nhưng lại nói không quen cha con." Hoa Minh Minh ở một bên đáp.
"Tôi nói anh có thể đừng quấy rối nữa được không, có tin tôi gọi bảo vệ đuổi anh ra ngoài không?" Hoa Minh Minh trừng mắt nhìn Phương Minh, sau đó cười cười nhìn về phía ông Lưu: " Ông Lưu, chúng ta tới lầu hai thương lượng."
"Thôi, ta đã hoàn thành lời giao phó của sư phụ."
Thấy thái độ của Hoa Minh Minh, Phương Minh lắc đầu không nói gì nữa, xoay người đi ra phía ngoài cửa.
"Chờ cha cậu trở về thì nói cho ông ấy biết một tiếng, nói đời sau của cố nhân thôn Diệu Hà đã từng tới đây."
"Đồ bệnh."
Hoa Minh Minh liếc nhìn bóng lưng rời đi của Phương Minh bóng lưng, sau đó dẫn ông Lưu cùng học trò của ông ta đi về phía lầu hai.
Phương Minh rời Hoa Bảo Lâu chưa đến một giờ, thì một chiếc Mercedes S400 dừng trước cửa Hoa Bảo Lâu, trên xe, một người đàn ông trung niên hơn năm mươi tuổi mặt chữ điền bước xuống.
Hai người hướng dẫn đứng ở cửa thấy người trung niên thì vẻ lười biếng lập tức biến mất, cả người phấn chấn lên, vội vàng kêu lên: "Ông chủ."
Người đàn ông trung niên này không ai khác chính là ông chủ Hoa Bảo Lâu - Hoa Bác Vinh.
"Ông Lưu, lâu rồi không gặp, nghe Minh Minh nhà tôi nói ngài tới, tôi mới cố ý chạy tới."
Bên trong một gian phòng trà ở lầu hai, Hoa Bác Vinh vừa đẩy cửa ra thì liền chào hỏi ông Lưu, trong điện thoại ông nghe con trai mình mới biết được ông Lưu dẫn theo học trò để bán một món đồ cổ.
Bên trong phòng trà, ngoại trừ ông Lưu và học trò của ông ta với Hoa Minh Minh, còn có một ông lão mang kính hơn sáu mươi tuổi.
"Minh Minh, nếu là học trò của ông Lưu, thì đồ vật kia chắc chắn sẽ không giả đâu, sao còn mời thầy Lý lên."
Trên mặt Hoa Bác Vinh lộ ra vẻ không vui, ông lão này chính là chuyên gia giám định mà Hoa Bảo Lâu mời tới, phụ trách kiểm tra các loại đồ cổ đồ ngọc.
"Ông chủ Hoa, đây là do tôi yêu cầu, làm ăn thì phải có quy củ, không thể bởi vì tôi mà phá quy củ, cần giám định thì phải giám định." Ông Lưu vừa cười vừa nói.
"Có ông Lưu ở đây thì cần gì xem xét, ai mà không biết ông Lưu có một đôi mắt hỏa nhãn kim tinh." Hoa Bác Vinh nịnh nọt nói.
"Con đường đồ cổ này quá thâm sâu, mà tôi không có nghiên cứu sâu đối với đồ ngọc. Hơn nữa, nếu vì tôi mà ông chủ Hoa không kiểm định, thế thì hôm nào ta chọn một đống đồ sứ thủ công mỹ nghệ đem tới thì ông chủ Hoa cũng nhận hết à?"
"Ha ha, chỉ cần ông Lưu ngài đưa tới ta nhất định nhận hết, dù sao mặc kệ thật giả, đến lúc đó tôi nói cho những người mua rằng đây là vật lấy từ tay ông Lưu, tới đó còn có thể bán mắc một chút."
"Đầu của ông thật đúng là đầu thương nhân mà..."
Lưu lão cười phất tay, nhưng mà trên gương mặt già nua cũng là có chút đắc ý, tuy lời nịnh nọt của Hoa Bác Vinh ý tứ hơn quá, nhưng cũng thể hiện thanh danh và địa vị của ông ta ở chốn đồ cổ này.
Việc giám định đồ cổ hết sức phức tạp, nhưng với đồ ngọc thì hơi đơn giản một chút, dù sao giám định ngọc đầu tiên là coi thật giả, bình thường tới nói chỉ cần là ngọc thật thì cũng rất ít khi giả, bởi vì chi phí làm giả ngọc hơi bị cao, rất nhiều thợ chuyên làm giả sẽ không làm.
"Ồ, đây là ngọc như ý."
Hoa Bác Vinh nhìn chuyên gia Lý chuyên đang giám định ngọc, đó là một đôi ngọc như ý, dù là độ sáng hay là độ trong suốt tinh khiết xem ra đều là ngọc tốt thượng đẳng.
"Ông chủ, đây là ngọc Thanh Điền thượng đẳng, theo độ sáng thì hẳn là đời Khang Hi nhà Thanh, chỉ kỳ lại là, vì sao trong đôi ngọc như ý này một cái có tơ hồng một cái lại không có."
Nghe chuyên gia Lý nói, Hoa Bác Vinh cũng là sang nhìn thoáng qua, đúng thật là hai ngọc như ý kiểu dáng lớn nhỏ đều giống nhau, nhưng một cái bên trong có một đường tơ hồng như ẩn như hiện.
"Có phải là chất bẩn hay không?"
Hoa Bác Vinh nói ra ý nghĩ của mình, bởi vì rất nhiều ngọc không phải có một màu sắc, đây là do nhận khoáng vật đưa tới trong cuộc vận động địa chất, dù sao ngọc cũng là một loại đá.
"Chỉ có thể giải thích như vậy thôi, mặc dù tơ hồng này phân bố có chút kỳ lạ, nhưng này không ảnh hưởng tới giá trị của ngọc như ý."
Chuyên gia Lý đưa ra kết quả giám định, tiếp đó chính là việc thương lượng giá cả.
"Ông chủ Hoa, nói trước, tôi chỉ dắt người tới, giá cả ông không cần chừa mặt mũi của tôi, cứ dựa theo giá quy định trước giờ cửa hàng."
Ông Lưu bưng chén trà tỏ ý chuyện này ông ta không nhúng tay vào, Hoa Bác Vinh nhẹ gật đầu, hắn hiểu ông Lưu sợ mình chừa mặt mũi mà trả giá cao chút.
"Trước đó phòng đấu giá Giai Đức bán đấu giá một đôi ngọc như ý Minh triều - Gia Tĩnh với giá 180 vạn, nhưng mà đó là giá cả phòng đấu giá, bình thường giá trên thị trường cỡ bốn phần năm giá phòng đấu giá, cũng chính là 140 vạn, thế thì, Hoa Bảo Lâu chúng tôi có thể trả 100 vạn, ngài Trương cảm thấy thế nào."
Suy tư một hồi, Hoa Bác Vinh đưa báo giá.
Học trò của ông Lưu hiển nhiên không hiểu rõ việc mua bán đồ cổ nên nhìn về phía ông Lưu với ánh mắt nhờ giúp đỡ, nhưng mà ông Lưu lại là cứ uống trà không có có bất kỳ biểu hiện gì, giống như ông ta nói trước đó vậy, ông ta chỉ là dẫn đường, không tham dự mua bán.
Nhưng mà thấy học trò của mình do dự chưa quyết, trong lòng ông Lưu vẫn thở dài một hơi, học trò này của ông chỉ biết học chứ không hiểu chuyện đời.
Tuy nói đồ cổ là con đường sâu thẳm, nhưng có mình ở đây, Hoa Bác Vinh nếu muốn cho mình mặt mũi, thì cái kia đương nhiên sẽ không quá bất hợp lí.
"Được, giá tiền này tôi chấp nhận." Do dự một lát, ngài Trương này cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
"Tốt, giao dịch thành công, ông Lưu đêm nay tôi mời cơm, cảm tạ ông Lưu cùng ngài Trương đã quan tâm tới việc kinh doanh của Hoa Bảo Lâu. "
Hoa Bác Vinh mở miệng cười mời, tiêu xài một trăm vạn thu một đôi ngọc như ý, mặc dù có lợi nhuận nhưng lại kiếm lời không nhiều, trên thực tế nếu như không phải ông Lưu dẫn tới thì nhiều nhất ông chỉ trả 80 vạn.
Đây chính là tiệm bán đồ cổ, ba năm không khai trương, khai trương thì ăn ba năm liền không phải nói suông.
"Được, đúng lúc theo ông chủ Hoa học hỏi tìm hiểu giá cả thị trường đồ cổ gần đây." Ông Lưu cũng cười đồng ý.
Giao dịch như vậy là hoàn thành, Hoa Minh Minh trên mặt cũng là mang theo vẻ đắc ý, nói: "Cha, lần này con không phá hỏng chuyện nha."
"Đó là bởi vì ông Lưu nếu đổi những người khác đến, con có thể làm tốt sao?"
Hoa Bác Vinh có gì không hiểu tính cách con trai mình, từ nhỏ đã không tĩnh tâm nghiên cứu đồ cổ, cả ngày chỉ biết tới tiệm Bào Dạ uống rượu.
"Ha ha, con vừa nhìn thấy ông Lưu lão liền biết thần tài tới rồi." Hoa Minh Minh không để bụng, lập tức nhếch miệng: "Nhưng mà nói tới đây cũng buồn cười, trước đó có một tên tới tiệm muốn ngăn cản con nhận ngọc như ý của ngài Trương Trương, giọng điệu còn hết sức phách lối."
"Hả, là nhân viên trong tiệm sao?"
"Không phải, nghe người hướng dẫn nói là hắn biết tên của cha, nhưng con hỏi hắn hắn còn nói không quen cha, con nói cha này, không phải là cha phong lưu có con rơi ở bên ngoài đấy chứ."
Hoa Minh Minh hoài nghi nhìn về phía Hoa Bác Vinh, Hoa Bác Vinh dở khóc dở cười, mắng: "Nói vớ vẩn."
"Không phải thì tốt, con nhớ thử coi người kia nói Diệu cái gì... A đúng rồi, đời sau của cố nhân thôn Diệu Hà, con còn tưởng rằng cha có tình nhân cũ ở thôn quên gì đấy."
"Trong đầu suốt ngày không có tư tưởng nghiêm chỉnh gì, cái gì Diệu Hà..."
Hoa Bác Vinh đột nhiên ngừng lại, lập tức từ trên ghế đứng lên, giọng mang theo vẻ run rẩy vội vàng hỏi: "Người kia nói là đời sau của cố nhân thôn Diệu Hà con không nghe lầm chứ?"
"Không lầm, mà ông Lưu cùng ngài Trương cũng nghe thấy mà, nếu cha không tin có thể hỏi một ông Lưu."
Ánh mắt Hoa Bác Vinh trong nháy mắt chuyển sang ông Lưu, trên mặt ông Lưu lộ ra biểu tình nhớ lại, mấy giây sau đáp: "Người tuổi trẻ kia đúng thật có nói lời này."
"Người kia bây giờ ở nơi nào?"
Thân hình Hoa Bác Vinh hơi run rẩy, việc này khiến trong đôi mắt già nua của ông Lưu lóe lên vẻ kinh ngạc, quen biết Hoa Bác Vinh nhiều năm như vậy, lần đầu tiên ông nhìn thấy Hoa Bác Vinh có trạng thái này.
"Bị con chế nhạo vài câu thì tự rời đi rồi." Hoa Minh Minh cũng phát hiện cha mình không thích hợp: "Cha, không phải là bị con nói trúng chứ, tên kia thật con riêng của người sao?"
"Minh Minh, tự vả miệng đi." Hoa Bác Vinh đột nhiên trở nên nghiêm túc, quát lớn.
"Cha, ngài nói cái gì?" Hoa Minh Minh cũng lập tức tức giận:"Nói trúng thì nói trúng đi, con cũng không nói khác, cùng lắm thì cha lại tìm đứa con riêng này trở về lại."
"Tiểu tử ngươi..." Hoa Bác Vinh tức giận nổi trận lôi đình trực tiếp giơ tay đánh về phía Hoa Minh Minh, nhưng mà bị né được.
"Cha, ngài đánh thật?"
"Vị cố nhân kia là đại ân nhân của Hoa gia chúng ta, không có ông ta thì không có Hoa gia chúng ta, lại càng không có ngươi, ngươi nói xem lời ngươi vừa nói có đáng đánh không."
"A!"
Hoa Minh Minh nghẹn lời, nhìn thấy cha nổi giận hùng hổ như sư tử, tức giận bĩu môi thanh âm cũng yếu đi: "Nhưng con không biết, mà hắn cũng không có nói."
"Ông Lưu, xin lỗi."
Hoa Bác Vinh nói câu xin lỗi ông Lưu, sau đó không nói nhiều nữa lôi Hoa Minh Minh ra khỏi phòng trà.
"Ngươi kể lại rõ ràng đầy đủ chuyện gặp đồ đệ của ân công cho ta, một chi tiết cũng không được bỏ qua."
"Kỳ thật cũng không có bao nhiêu việc, chỉ là con nghe được nhân viên nói có một người trẻ tuổi tìm ngài..."
Thấy thái độ này của cha mình, Hoa Minh Minh cũng là không dám ba hoa, lập tức kể lại rõ ràng chuyện đã xảy ra.
Hoa Bác Vinh một mực lẳng lặng lắng nghe, chờ đến Hoa Minh Minh sau khi nói xong, lông mày đã nhăn thành chữ xuyên.
"Nếu như ta đoán không sai, người thanh niên này hẳn là đồ đệ của ân công, việc cấp bách trước mắt là tìm hắn." Hoa Bác Vinh suy tư một biết tiếp tục nói: "Ngoại trừ ngươi còn có hai nhân viên hướng dẫn gặp hắn, ba người các ngươi lập tức đi tìm, nhất định phải đem đồ đệ của ân công đồ đệ tìm về đây."
"Không, ta cùng đi tìm với ngươi, tìm được đồ đệ của ân công trước tiên phải xin lỗi áy náy." Hoa Bác Vinh suy nghĩ một chút rồi bổ sung.
"Cha, không phải chứ, ngài đi tìm với ta, thế bên ông Lưu làm sao bây giờ, ngọc như ý kia..."
"Còn ngọc như ý gì nữa, nếu đồ đệ ân công nói không thể nhận cái đó thì không thể nhận, ngọc như ý này chúng ta không lấy."
Thấy con trai mình có vẻ mặt nghi ngờ, Hoa Bác Vinh biết trong lòng con trai đang nghĩ cái gì.
Đã giao dịch thành công ngay trước mặt ông Lưu mà giờ lại đổi ý, đây là đánh vào mặt ông Lưu. Nhưng con trai mình không biết, nhưng hắn biết chuyện của ân công, mà người thanh niên kia nếu là đồi đệ của ân công vậy khẳng định là kế thừa khả năng của ân công rồi.
Nếu đồ đệ ân công nói không thể nhận thì ngọc như ý này có cho, hắn cũng không lấy.
Chỉ là, những lời này Hoa Bác Vinh không có cách nào nói với con trai, ít nhất trước khi nhìn thấy đồ đệ ân công và nhận được sự đồng ý của cậu ta thì có một số việc hắn không thể để lộ ra.
"Cha, hay là để con tìm, tìm được thì gọi điện thoại ngay cho người, cha vẫn nên ở đây nói rõ lí do với ông Lưu đi."
Hoa Minh Minh mặc dù bất mãn với thái độ của Hoa Bác Vinh, nhưng cũng biết phân biệt nặng nhẹ, lai lịch ông Lưu không nhỏ, nếu thật không nói rõ lí do mà đổi ý, chọc giận ông Lưu thì sẽ ảnh hưởng lớn tới việc kinh doanh.
Hoa Bác Vinh suy nghĩ một chút cũng cảm thấy ý này cũng được, nhưng vẫn dặn dò: "Bất kể như thế nào nhất định phải tìm thấy người, tìm được người trước tiên phải xin lỗi, đừng bày cái dáng vẻ cà lơ phất phơ của ngươi ra, thái độ nhất định phải thành khẩn.”
"Được được được, con biết rồi, con cam đoan coi hắn là tổ tông mà mời về được chưa.”
Hoa Minh Minh chỉ nói một câu bực tức, thế nhưng hắn không ngờ là cha mình lại suy nghĩ một hồi sau đó mới nhẹ gật đầu đồng ý.
Hoa Minh Minh xém tí ngã quỵ, nhưng mà việc này cũng khiến hắn hiểu được thái độ của cha mình, người thanh niên kia tuyệt đối không được đắc tội, nếu không cha có khi thật đúng là có khả năng làm ra chuyện vì việc nước mà quên người nhà.
Cứ coi như không vì việc nước mà quên người nhà thì dưới cơn nóng giận sẽ cắt mấy tháng tiền tiêu vặt của mình, việc đó cũng là rất kinh khủng.
Hoa Minh Minh vội vã dẫn hai nhân viên hướng dẫn đi ra ngoài, Hoa Bác Vinh nhìn bóng lưng con mình rời đi, trong hốc mắt lại là hơi có chút ửng hồng.
"Minh Minh, con cứ tò mò sao cha lại đặt tên con như vậy, thực ra tên là do ân công đặt cho con, ân công nói con ngũ hành không ổn định âm dương khó chỉnh mới lấy tên Minh Minh."
Hoa Bác Vinh nhẹ giọng tự nói, ân công đối với hai đời Hoa gia hắn có ơn tái tạo, dù thế nào hắn cũng phải tìm được đồ đệ của ân công về.