Dịch: Nguyệt Ẩn Các
---------------------
Chuyện của Trương Tề tới đây xem như đã kết thúc, Phương Minh cũng không biết phải nói gì với nữ quỷ kia, đáng thương cho một cô gái si tình lại gặp phải người đàn ông phụ bạc.
Người như vậy, từ đầu tới cuối đều chưa từng làm một người đàn ông tốt.
Một người đàn ông chân chính không thể nào đã có vợ con vẫn còn lét lút hẹn hò với người phụ nữ khác, cho dù có là mối tình đầu đi nữa cũng không được!
Lùi một vạn bước mà nói, nếu như anh ta phát hiện người phụ nữ này mới là người anh ta thật lòng yêu thương, yêu tới không thể tự kiềm chế thì cũng không thể hẹn hò lét lút với người ta như vậy, đây chính là điển hình của người đàn ông tham lam, đã muốn sự nghiệp lại còn muốn tình yêu!
Kiểu đàn ông này thật ra chỉ sống vì bản thân anh ta, sở dĩ anh ta tự tử chắc cũng vì chuyện đã bại lộ nên bị vợ bắt buộc, cũng vì không thể chịu đựng nổi sự trách móc của gia đình vợ, vậy nên sau khi đi tới Âm Phủ, biết được những đau khổ phải chịu đựng vì linh hồn huyết thệ anh ta mới trực tiếp lựa chọn đầu thai chuyển thế!
Có lẽ nữ quỷ kia cũng đã nghĩ thông điều này nên mới cất giọng thê lương ai oán tới vậy, mới khiến ngọc Như Ý vỡ vụn!
…
Trương Tề mang theo cỗ hài cốt kia rời đi. Lúc đầu Phương Minh còn tưởng phải một lần nữa hạ táng cỗ hài cốt và mảnh ngọc Như Ý, nhưng bây giờ thì không cần nữa rồi.
“Đại Trụ, hay là hôm nay đóng cửa sớm một chút đi, tôi đi mua một ít dược liệu rồi trực tiếp quay về biệt thự luôn.”
Phương Minh nói chuyện với Đại Trụ, ngày kia sẽ khai trương cửa hàng, mọi chuyện cũng đã chuẩn bị gần xong cả rồi. Vả lại mấy ngày này cũng vắng khách, không cần Đại Trụ phải ở lại trong cửa hàng tới tận bảy, tám giờ mới về.
“Không sao cả, bây giờ có về nhà sớm cũng không có chuyện gì làm, đợi sáu, bảy giờ đóng cửa hàng rồi tôi còn đi tới mấy cửa hàng xung quanh một chút, học tập chút kinh nghiệm bán hàng của nhân viên và ông chủ đó nữa.”
Đại Trụ cười hiền lành, cậu cũng biết bản thân không được thông minh, có thể mở cửa hàng như vậy cũng là Phương Minh tạo điều kiện cho cậu, cho nên cậu càng phải cố gắng kinh doanh cửa hàng. Những ngày này cậu đi học tập mấy ông chủ ở các tiệm xung quanh, mặc dù bọn họ không bày những yếu tố cốt lõi để thu hút sinh ý nhưng cũng chỉ cho Đại Trụ rất nhiều kinh nghiệm hay ho.
“Vậy cũng được, cậu tự quyết định đi vậy!”
Phương Minh vỗ vỗ bả vai Đại Trụ, không nói thêm gì nữa, chính cậu cũng phải nhanh nhanh một chút nếu không tiệm thuốc lại đóng cửa mất.
Chỉ là Phương Minh không ngờ lần này tài xế lại đưa cậu tới Nghiễm Niên đường, nhưng mà lại là một chi nhánh khác của Nghiễm Niên đường ở Ma Đô.
Bởi vậy có thể thấy vị quản lý lúc trước cũng không có khoác lác, danh tiếng của Nghiễm Niên đường trong lòng dân chúng quả thật là không tồi.
Vẫn giống lúc trước, sau khi báo ra một đống tên dược liệu Phương Minh lại vào phòng nghỉ ngồi chờ bọn họ bốc thuốc.
“Không mua, tiệm của chúng tôi không mua dược liệu.”
“Anh à, anh vẫn nên mang dược liệu qua tiệm khác hỏi đi, tiệm của chúng tôi đều lấy dược liệu từ tổng bộ phân phối xuống, không mua dược liệu bên ngoài.”
“Thuốc của tôi thật sự là thuốc tốt, thật, đây chính là thuốc tốt nhất cha tôi có thể đào được, thật đúng là chày gỗ rừng hơn trăm năm.”
“Không nói chuyện dược liệu này của anh có phải là Nhân Sâm trăm năm hay không, cho dù nó có là thật thì chúng tôi cũng không thể mua, lại nói Nhân Sâm trăm năm đắt như vậy ai có thể mua được chứ?”
Hướng dẫn viên kia không muốn tiếp tục nói chuyện với người đàn ông này nữa. Thu mua dược liệu không phải là chuyên môn của bọn họ, lại nói bọn họ cũng chưa từng thấy Nhân Sâm trăm năm, Nhân Sâm trong tiệm tốt nhất cũng chỉ có khoảng chừng ba mươi năm mà thôi.
Đầu năm nay lừa đảo nhiều như vậy, ai mà biết người đàn ông này có phải là lừa đảo hay không chứ? Cầm Nhân Sâm giả đi khắp nơi lừa người.
“Không quý, không quý, tôi chỉ bán 20 vạn… A không, 18 vạn là được rồi!” Người đàn ông trung niên lại tiếp tục nói.”
“Anh à, tiệm của chúng tôi thật sự không thu mua dược liệu, anh hãy cất cây Nhân Sâm trăm năm này đi, lỡ mà nó bị hư hỏng gì chúng tôi không thể chịu trách nhiệm được đâu.”
Trong giọng nói của mấy hướng dẫn viên này mang theo chút mất kiên nhẫn, bởi vì bọn họ không tin người đàn ông trước mặt đây có thể lấy ra một cây Nhân Sâm trăm năm, mà vẻ ngoài của cây Nhân Sâm trăm năm này còn không bằng Nhân Sâm ba mươi năm trong tiệm của bọn họ.
“Có chuyện gì vậy? Người đàn ông này là…?”
Quản lý tiệm thuốc nghe thấy tiếng động trước cửa cũng đi tới, đầu tiên là nhìn nhìn người đàn ông, sau đó mới nhìn bọc giấy đặt trên quầy.
“Sâm núi?”
Là một quản lý đương nhiên khả năng phân biệt dược liệu của ông phải tốt hơn hẳn những hướng dẫn viên trong cửa hàng, chỉ cần nhìn lướt qua cũng có thể phát hiện đây đúng là một cây Sâm núi.
“Ông chủ, tôi muốn bán một cây chày gỗ… đúng, là Sâm núi trăm năm, tôi muốn bán cho tiệm thuốc của các ông, 18 vạn, chỉ cần 18 vạn là được rồi.”
“18 vạn?” Quản lý cười nhạt: “Anh đã tới nhầm chỗ rồi, nếu anh muốn bán cây Nhân Sâm trăm năm này thì không nên tới cửa tiệm của chúng tôi.”
“Vậy phải làm sao?” Người đàn ông dường như không nghe thấy giọng điệu chế giễu của quản lý, nghiêm túc hỏi.
“Đi ra ngoài, tới khúc cua đầu tiên thì rẽ phải, nơi đó có đồn cảnh sát, anh nên vào đó.”
Vẻ mặt Lý Hoa trào phúng: “Lại còn Nhân Sâm trăm năm, anh có biết giá cả của một cây Nhân Sâm trăm năm không? Nói cho anh biết, trong buổi đấu giá mấy năm trước giá của một cây Nhân Sâm tươi trăm năm là chín trăm vạn đó!”
Nhân Sâm càng nhiều năm lại càng quý, mà cùng năm thì càng tươi càng quý, tươi ở đây chính là chỉ Nhân Sâm vừa đào được, hơi nước bên trong vẫn chưa bị thoát đi.
Nhưng cho dù không phải là Sâm tươi thì một gốc cũng phải có giá hơn trăm vạn, nếu có người cạnh tranh có khi giá còn nâng lên tới mấy trăm vạn.
Có tiền cũng không thể mua chính là nói tới những dược liệu trân quý này.
“Ông chủ, ông cho rằng tôi là tên lừa đảo sao? Ông nghĩ rằng chày gỗ của tôi là giả? Thật sự đây là Nhân Sâm cha tôi đã đào được trên núi, là chày gỗ trăm năm hàng thật giá thật đó!”
Phải mất mấy giây sau người đàn ông trung niên mới kịp phản ứng, vẻ mặt vô cùng ủy khuất.
“Thôi, đừng diễn kịch trong cửa tiệm của chúng tôi, nhanh nhanh cầm lấy đồ của anh đi cho tôi nhờ, nếu không đi tôi sẽ báo cảnh sát.”
Lý Hoa mất kiên nhẫn, muốn ra tay đuổi người nhưng đúng lúc này lại có một giọng nói vang lên sau lưng ông ta.
“Xin hỏi có thể cho tôi xem dược liệu trong bao giấy được không?”
Lý Hoa còn tưởng là nhân viên nào trong tiệm lên tiếng, muốn quay đầu răn dạy không ngờ vừa mới quay đầu lại nhìn thấy Phương Minh, ông ta chuyển ngay sang vẻ mặt tươi cười, khách hàng là Thượng Đế, huống hồ Phương Minh lại mua nhiều dược liệu chỗ bọn họ như vậy, cậu ta chính là Thượng Đế tôn quý nhất!
“Cậu Phương, anh ta chỉ là một tên lừa gạt, chắc chắn anh ta chỉ đang làm bộ thôi.”
Phương Minh không quan tâm tới lời nói của Lý Hoa, vẫn nhìn về phía người đàn ông trung niên kia. Người đàn ông trung niên kia gật đầu, nhưng vẫn dặn dò: “Cậu cứ nhìn đi, nhưng mà cậu nhớ nhẹ nhẹ tay nhé!”
“Sợ người ta mạnh tay một chút sẽ phá hỏng vở kịch của anh sao?” Lý Hoa ở bên cạnh châm chọc một câu.
“Chày gỗ của tôi là thật, không phải giả!” Người đàn ông trung niên nghiêm túc phản bác.
Phương Minh cười cười, cậu cũng biết người quản lý này có ý tốt, xác thật là nếu đổi thành một người khác, một ngày nào đó tự nhiên có người tìm tới cửa sau đó nói muốn bán một cây Nhân Sâm trăm năm với giá mười mấy vạn, chỉ cần là người có đầu óc bình thường đều nghĩ chắc chắn người này là kẻ lừa đảo.
Sở dĩ Phương Minh thấy hiếu kỳ cũng là vì lời nói của người đàn ông trung niên.
Người bình thường đều gọi nó là Nhân Sâm, chuyên nghiệp hơn một chút thì biết Sâm núi với Sâm trồng, khác biệt của hai loại này cũng đơn giản, Sâm núi là tự mọc trên núi, hoang dại, còn Sâm trồng thì là do con người lựa chọn vùng đất thích hợp tiến hành vun trồng Nhân Sâm.
Đây là cách người am hiểu Nhân Sâm phân loại, nhưng có một loại người gọi Nhân Sâm là chày gỗ, chính là những người đào Sâm.
Cho nên khi nghe thấy người đàn ông trung niên gọi Nhân Sâm là chày gỗ Phương Minh mới có chút hiếu kỳ, cậu cũng biết nếu ông ta thật sự là tên lừa đảo chuyên nghiệp thì đó cũng có thể là do ông ta cố tình hô lên như vậy, nhưng cậu vẫn muốn thử xem.
Khi tay của Phương Minh vừa chạm vào Nhân Sâm thì hai mắt sáng lên, bởi vì trên tay cậu truyền tới cảm giác nóng nóng rát rát, nhiệt độ này còn rõ ràng hơn so với tổng thảy những dược liệu cậu mới chọn mua cộng lại.
Bây giờ cậu có thể xác định, đây chắc chắn là Nhân Sâm trăm năm!
“Thật đáng tiếc, nếu nó là một cây Nhân Sâm tươi thì tốt biết bao nhiêu.” Phương Minh than nhẹ trong lòng, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối.
“Cậu Phương, tôi đã bảo tên này bán Nhân Sâm giả rồi, người này…”
“Xin hỏi phải xưng hô với anh như thế nào?” Phương Minh trực tiếp ngó lơ lời nói của Lý Hòa, quay qua hỏi người đàn ông trung niên.
“Tôi họ Sa, sa hòa thượng cát, mọi người đều gọi tôi là lão Sa.” Lão Sa cười một tiếng lộ ra hàm răng có hơi ố vàng.
“Vậy tôi gọi anh là anh Sa nhé. Anh Sa, anh muốn bán cây Nhân Sâm này đúng không? Nếu anh thật sự bán thì tôi sẽ mua.”
Toàn trường yên tĩnh tới quái dị, mấy người hướng dẫn nhìn Phương Minh như nhìn một tên ngu ngốc vậy, cho dù là Lý Hoa trên mặt cũng đã lộ ra vẻ cổ quái.
“Bán, tôi đương nhiên muốn bán!” Lão Sa nghe thấy Phương Minh muốn mua thì kích động hẳn lên, khong ngừng gật đầu đáp ứng.
Anh ta đương nhiên biết chày gỗ nhà mình hơn trăm năm, là do cha anh ta đào được trên núi, chỉ bởi vì nó không có lá lại cất giữ nhiều năm nên trọng lượng mới có chút thay đổi, cho dù là những chuyên gia cũng không dám chắc đây là Nhân Sâm trăm năm. Nếu không phải vậy ông ta cũng không bán Nhân Sâm với giá thấp thế này.
“Cậu Phương, nếu cậu muốn mua Nhân Sâm của người này thì tôi hi vọng cậu không nên mua trong Nghiễm Niên đường, chờ sau khi dược liệu của cậu đóng gói xong, cậu trả tiền hoàn tất rồi rời khỏi Nghiễm Niên đường, tới lúc đó cậu lại mua gốc Nhân Sâm trăm năm của anh đây có được không?”
Lý Hoa mở miệng, ông ta còn cố tình nhấn mạnh bốn chữ “Nhân Sâm trăm năm”, bởi vì lúc này ông ta cũng bắt đầu hoài nghi thân phận của Phương Minh.
“Tên lừa đảo, chắc chắn cả hai người này đều là lừa đảo, lại còn là đồng bọn với nhau cố ý muốn lừa ông!”
Đây là suy nghĩ của Lý Hoa ngay lúc này, cũng là lý do tại sao thái độ của ông với Phương Minh lại thay đổi như vậy, cuối cùng ông ta cũng nghĩ đến điểm không bình thường của Phương Minh, làm gì có người nào lại mua một lúc nhiều thuốc bồi bổ như vậy kia chứ? Chỉ có thể là tên lừa đảo, cậu muốn dụ ông ta cắn câu!