Dịch: Nguyệt Ẩn Các
"Phương tiên sinh, mặc kệ chuyện của cao ốc Thiên Mậu có thể giải quyết hay không, chúng tôi tới đây là để biểu thị sự áy náy, cái này là một chút tâm ý của tôi, coi như là hạ lễ nhân ngày khai trương tặng cho Phương tiên sinh. "
Hỗ Quân nhìn Tiền Gia Lý vẻ mặt như đưa đám bên cạnh nói, nhưng thuộc hạ phía sau đã đưa tới một cái hộp tinh xảo.
Phương Minh liếc nhìn cái hộp trên tay Hỗ Quân, hắn đương nhiên biết đó tuyệt đối là đồ tốt, nhưng hắn không định lấy.
Tuy là vừa mới trải qua chuyện của Lâm Đại Hải làm cho suy nghĩ về nhân tình thế thái của hắn có thay đổi, nhưng chuyện này không có nghĩa là hắn sẽ không có nguyên tắc của mình.
Thu nhân thủ nhuyễn ngật nhân chủy đoản, lúc trước sở dĩ nhận lễ vật của Thái Văn Lễ là bởi vì hắn đã giúp Thái Văn Lễ một chuyện, cho nên thoải mái nhận quà.
"Tôi rất hoan nghênh hai người đến chơi còn bất quá lễ vật thì không cần. "
Nghe Phương Minh cự tuyệt, Hỗ Quân trên mặt mặc dù có vẻ thất vọng nhưng cũng không có cưỡng cầu, bởi vì chuyện này ở trong dự liệu của ông, trong lòng của ông một cao nhân như Phương Minh làm sao có thể dựa vào một hai kiện lễ vật là kết giao được, nếu là như vậy thật thì vị cao nhân này cũng không đáng giá chút nào.
"Phương tiên sinh quả nhiên là cao nhân, là tôi thế tục. "
Hỗ Quân vuốt đuôi nịnh bợ sau đó đem hộp gỗ giao lại cho thủ hạ, cùng Tiền Gia Lý đi vào.
Hỗ Quân không phải là người sưu tầm đồ cổ, Tiền Gia Lý cũng vậy, nhưng khi Tiền Gia Lý bước vào đã nhìn thấy Thẩm Tự Kính trước tiên.
"Thẩm lão ca? "
Tiền Gia Lý có chút bất ngờ, ông quen biết Thẩm Tự Kính, hai người tuy chuyên môn không giống nhau nhưng đều là viện sĩ, hơn nữa 30 năm trước ông bị bệnh nặng, lúc đó bác sĩ mổ cho ông chính là Thẩm Tự Kính.
"Lão Tiền? "
Thẩm Tự Kính cũng thấy Tiền Gia Lý, đối với việc Tiền Gia Lý xuất hiện ở nơi này ông cũng rất bất ngờ.
"Thẩm lão ca, sao anh lại tới đây? Anh và Phương tiên sinh có quan hệ gì?" Tiền Gia Lý nhanh chân bước tới, ông nhỏ hơn Thẩm Tự Kính tới mười mấy tuổi.
"Phương tiên sinh là giáo sư thỉnh giảng của y học viện chúng tôi, cho nên hôm nay tôi đến để chúc mừng nhân ngày khai trương. "
Thẩm Tự Kính nói làm cho Tiền Gia Lý ngây ngẩn cả người, hỏi tới: "Phương tiên sinh còn hiểu y thuật? "
"Ai nói hết thảy giáo sư của y học viện đều phải hiểu y thuật?" Thẩm Tự Kính mỉm cười, "Y học viện của chúng tôi sang năm sẽ mở thêm chuyên ngành thiết kế cảnh quan, mà Phương tiên sinh chính là giáo sư thỉnh giảng của bộ môn này. "
"Chuyên ngành thiết kế cảnh quan... "
Tiền Gia Lý trong miệng lẩm bẩm một câu, sau một khắc mắt ông cũng lóe lên một luồng tia sáng, khi nghe được tên chuyên ngành, ông liền hiểu vì sao y học viện lại kí hợp đồng với Phương tiên sinh, giờ khắc này trong lòng ông cũng đưa ra một quyết định.
Chín giờ sáng!
Tiếng pháo vang lên, tất cả các khách mời trong cửa hàng đều đi ra, đội múa sư tử chuẩn bị từ trước cũng bắt đầu biểu diễn.
Múa sư tử, tám người cầm đầu sư tử bắt đầu nhảy múa trước cửa, thu hút sự hoan nghênh của mọi người xung quanh.
Ở phố đồ cổ này có không ít du khách, đối với các du khách mà nói bọn họ đi du lịch sẽ không bỏ qua mấy sự kiện náo nhiệt, huống chi mặc dù bây giờ có rất nhiều công ty và cửa hàng khai trương, nhưng đại bộ phận đều không mời sư tử múa, nếu muốn làm náo nhiệt một chút thì đa số sẽ mời mấy cô người mẫu xinh đẹp lượn mấy vòng.
Dù sao ở niên đại này, mỹ nữ mới hấp dẫn con mắt của người ta nhất mà mỹ nữ ăn mặt thiếu vải thì càng thêm hấp dẫn.
"Phương Minh, tới phiên anh. "
Hoa Minh Minh đứng bên cạnh thấy đội sư tử diễn được một nửa rồi liền nhìn Phương Minh nhắc nhở, Phương Minh gật đầu, treo tú cầu lên tấm vải đỏ, bên trong có mấy bao lì xì.
Sư tử chia làm hai phái Nam Bắc, bởi vì phong tục ở hai nơi không giống nhau cho nên phong cách biểu diễn của hai nơi cũng khác biệt, nhưng trong đó có rất nhiều tiết mục đều là đại đồng tiểu dị, tỷ như vẽ rồng điểm mắt và thái hồng.
"Sư tử khai quang, xin mời hai vị lão bản vẽ rồng điểm mắt. "
Một vị quản sự của đội sư tử đứng bên cạnh rống lên một tiếng,
Theo sát bên cạnh là một người giơ một cái khay tiến lên, trên khay có đặt hai cây bút và một hộp chu sa.
"Đại Trụ, đi thôi! "
Phương Minh gọi Đại Trụ một tiếng, sau khi một người cầm cây bút lông chấm vào chu sa, đầu sư tử liền bu lại gần.
Cái gọi là vẽ rồng điểm mắt, chính là dùng bút lông chấm vào chu sa điểm lên trên đầu mắt của con sư tử, tượng trưng cho sinh mệnh của sư tử.
"Gia chủ điểm linh khai quang, sư tử thái hồng rước lộc vào nhà. "
Theo trình tự sau khi vẽ rồng điểm mắt xong, đội múa sư tử sẽ tiến đến gần cửa, khi lại gần cửa rồi, hai người ở phía sau sẽ chồm lên trước
"Sư tử thượng cao lâu, một bước đạp mây lên trời. "
Đội múa sư tử tổng cộng có tám người, không đến ba phút, tám người này đứng chồng lên nhau cứ hai người một, lúc này, chỉ còn có hai người đứng dưới đất, còn sáu người kia thì lần lượt dùng chân kẹp vào thắt lưng của bạn mình.
Cảnh này, làm cho mọi người vỗ tay hoan hô, đây chính là công phu thật, không có mười năm khổ luyện thì không thể làm được.
Nhất là giờ phút này sư tử không ngừng lay động như một cự long trên biển, kỹ thuật này không chỉ yêu cầu kiến thức cơ bản của từng đội viên mà còn cần sự phối hợp ăn ý sau nhiều năm luyện tập cùng nhau.
"Thế nào, đội múa sư tử mà tôi tìm được không tệ chứ, họ ở Ma Đô đã có mấy chục năm kinh nghiệm, là đoàn múa sư tử đứng số một số hai ở Ma Đô đó. "
Hoa Minh Minh đứng một bên ra vẻ tranh công, Phương Minh hiếm có lắm mới gật đầu đồng ý như hôm nay, đội múa sư tử này quả thực rất tốt, ở Ma Đô tuyệt đối là rất nổi tiếng, Hoa Minh Minh có thể mời được họ đúng là tốn không ít tâm tư.
"Sư tử trích cầu! "
Người chỉ huy đứng bên cạnh tiếp tục hô, hai cái đầu sư tử nhảy một cái về phía quả tú cầu treo trên biển hiệu.
Mở miệng một cái liền cắn vào quả cầu, đồng thời cũng đem tấm vải đỏ kéo xuống dưới.
Vải đỏ hạ xuống, lộ ra hình dáng của bảng hiệu, đây là một tấm bảng hiệu màu đỏ chữ đen, lúc tấm vải đỏ vừa rơi xuống, không ít ông chủ phố đồ cổ đều kinh hô thành tiếng.
"Gốc cây tử đàn, khảm vàng, cái này quá xa xỉ. "
Nhãn lực của ông chủ phố đồ cổ dĩ nhiên không kém, trong nháy mắt đã nhìn ra chất liệu quý hiếm của loại gỗ được dùng để làm biển hiệu.
Gốc cây tử đàn còn tươi, lại khảm nạm hoa lê bằng vàng viền xung quanh, sau khi làm xong cũng phải tốn mấy vạn nhân dân tệ.
Trong khi các vị lão bản khác đang ngạc nhiên vì cái biển hiệu thì Phương Minh lại bị hấp dẫn bởi ba chữ kia.
Vu Đạo Quán!
Đây là ba đại tự phồn thể, bởi vì từ nhỏ theo sư phụ học qua thư pháp, cho nên ba chữ này cho Phương Minh cảm giác đầu tiên chính là do một đại sư viết ra, hơn nữa không phải là một đại gia bình thường.
Mỗi một chữ đều chứa đựng tinh khí thần ở bên trong, nhất là hai chữ Vu Đạo mang ý vị phiêu dật xuất trần.
Ánh mắt của Phương Minh rơi vào con dấu bên dưới: Lý Hồng kiệt tác!
"Trời ơi, chất liệu gỗ đã tính là gì, mọi người nhìn ba chữ này mà xem, đây là chữ của đại sư Lý Hồng tự tay viết lưu niệm. "
Có người chú ý tới con dấu ở góc trái của tấm biển, sau khi bọn họ nhìn thấy con dấu, sự khiếp sợ còn vượt xa so với lúc nhìn thấy loại gỗ làm nên cái biển hiệu này.
"Là Lý Hồng đại sư, đây chính là đại sư thư pháp chân chính giai đoạn cận đại của Trung Quốc, tác phẩm thư pháp của đại sư đều được triển lãm ở trong viện bảo tàng."
"Một chữ của đại sự Lý Hồng cũng đáng giá ngàn vàng, hơn nữa còn là thiên kim khó có được, ta nhớ được Lý Hồng đại sư từ năm năm trước đã thôi cho chữ, cái này Hoa lão bản làm sao có được? "
Hết thảy ảnh mắt của các lão bản đều nhìn về Hoa Bác Vinh, mang theo vẻ không thể tin, bởi vì bọn họ thật không ngờ Hoa Bác Vinh lại có thể mời được Lý Hồng đại sư viết lưu niệm, ngoài ba chữ này còn có con dấu nữa, cái này đúng là vô giá a.
"Lúc nãy tôi còn thấy dùng gốc cây tử đàn và vàng lá để làm bảng hiệu còn có chút phí của nhưng nếu là Lý Hồng đại sư cho chữ, thì có là loại gỗ quý hơn nữa cũng đáng. "
Nghe bạn bè trầm trồ, Hoa Bác Vinh trên mặt cũng là có vẻ đắc ý, không sai, vì tấm bảng hiệu này ông đúng là hao hết tâm tư, gỗ thì cũng không khó kiếm cho lắm nhưng để có được chữ viết của Lý Hồng đại sư, ông đã phải mắc nợ người ta một cái nhân tình lớn.
Bất quá, đối với Hoa Bác Vinh mà nói những thứ này đều là đáng giá, so với ân tình lúc trước của ân công mà nói, chuyện này căn bản là không đáng vào đâu.
"Hoa thúc, hao tổn tâm tư rồi. "
Phương Minh không nói cảm ơn, hắn biết Hoa thúc cũng không muốn nhận lời cảm ơn của hắn.
"Đây cũng là chuyện trong tầm tay của ta, Phương Minh, về sau chỉ mong ước cửa hàng của cháu ăn nên làm ra." Hoa Bác Vinh cũng chân thành đáp lại.
"Hoa thúc, tiệm của cháu mà làm ăn tốt quá thì đối với xã hội này cũng không phải là một chuyện tốt a. "
Lời này của Phương Minh là một lời hai ý nghĩa, Hoa Bác Vinh lúc đầu còn chưa phản ứng kịp, sau khi phản ứng kịp lại chỉ có thể cười khổ lắc đầu, quả thực, cửa hàng này của Phương Minh mà kinh doanh tốt quá thì đúng là đối với toàn xã hội mà nói không phải là chuyện tốt lành gì rồi.
Việc này cũng giống như nhà tang lễ và bệnh viện, khi khai trương bệnh viện cũng chẳng có ai lại chúc bệnh viện ăn nên làm ra, chí ít ngoài mặt cũng không ai nói như vậy.
Sau khi đội múa sư tử hái được trái cầu liền chậm rãi rời đi, Phương Minh nhìn đám người vây xem, hô: "Ngày hôm nay cửa hàng khai trương, hết thảy vật phẩm ở lầu một đều sẽ giảm giá bảy mươi phần trăm, tất cả có thể vào xem. "
"Hoa thúc, vào đi thôi. "
Nghi thức khai trương hiện tại xem như là kết thúc, một đám người theo Phương Minh đi vào cửa hàng, vật phẩm ở lầu một chính là mấy thứ mà Tống Hùng để lại lúc trước đều được yết giá.
Mấy thứ này, hiển nhiên là không gây hứng thú đối với những người ở đây. Họ đã từng xem qua rồi.
Chính giữa tầng một là một vật thể lớn được phủ bằng vải đỏ. Lúc này, Phương Minh bước vào liền giở tấm vải đỏ ra để lộ đồ vật bên dưới.
"Ồ, đây là loại gỗ gì vậy, tại sao từ trước tới giờ tôi chưa thấy qua? "
"Không phải đầu gỗ a!, đây là ngọc. "
"Lão Hoàng hôm nay không mang kính lão sao? Phía trên kia không phải có đường vân sao, bộ ông từng thấy ngọc khí có đường vân ư, này rõ ràng chính là đầu gỗ. "