Dịch: Nguyệt Ẩn Các
----------------------
“Vâng, tôi là chủ nhà.”
Trương Tố Phương nhìn người đàn ông trung niên và cô gái trẻ tuổi, lấy mắt nhìn người của bà thì nhìn ra được hai người này có quan hệ gì, quan hệ giữa kẻ có tiền và kẻ thứ ba.
Rất rõ ràng, người đàn ông trung niên trước mắt này muốn tìm chỗ ở cho bồ nhí của mình.
“Nửa tiếng trước tôi đã gọi điện thoại cho chị nói muốn tới xem nhà.”
“Là ông chủ Xa à, đúng đúng rồi, nhà ở đây, ông chủ Xa cứ tùy ý xem.”
Trên mặt Trương Tố Phương mang theo nụ cười, mà cô gái trẻ kia lại bắt đầu tò mò đánh giá căn nhà, phòng ngủ chính, phòng khách còn có phòng ngủ cho khách, nét cười trên mắt không hề tắt, hiển nhiên này rất vừa ý cô.
“Cô gái này, nhà của tôi rất tốt, ánh sáng tốt, buổi chiều không bị mặt trời hắt nắng, mà ban công thì hướng ra phía cảnh sắc công viên cũng được lắm, quan trong hơn hết là biện pháp an ninh ở chung cư này rất tốt, ở dưới có cửa khóa, phương diện an toàn cũng được đảm bảo.”
Rất rõ ràng rằng thái độ Trương Tố Phương với hai người này với cách đối đãi với Phương Minh và Đại Trụ trước sau không giống nhau, mà lời của bà ta cũng khiến cho ánh mắt của người đàn ông trung niên sáng lên.
“Anh Xa, em thấy phòng này rất được.”
Nghe lời Triệu Thiến nói, Xa Văn Tuấn cũng gật đầu, hắn là ông chủ của một công ty vận chuyển hàng hóa, Triệu Thiến vốn là thư kí của hắn, nhưng mà cũng giống như đa số mấy ông chủ khác trên đời, có việc thì thư kí làm, không việc thì làm thư kí, hắn cũng không ngoại lệ.
Triệu Thiến đi theo hắn chưa được nửa năm, nhưng không nghĩ tới lại mang thai, lúc đầu Xa Văn Tuấn định bảo Triệu Thiến bỏ đi, chỉ là không chịu nổi Triệu Thiến khóc nháo, cuối cùng bất đắc dĩ bằng lòng để Triệu Thiến sinh con ra, còn căn nhà này thuê cho Triệu Thiến dưỡng thai.
“Vậy được, chủ nhà, căn này tôi thuê, giao tiền thuê nửa năm luôn phải không?”
Xa Văn Tuấn nhìn về phía Trương Tố Phương, Trương Tố Phương nhanh chóng gật đầu: “ Đúng vậy, một lần đưa tiền nhà nửa năm hơn nữa còn tiền thế chấp thuê nhà một tháng và mười nghìn tiền thế chấp mấy vật dụng trong nhà tôi.”
“Được, không thành vấn đề, bên tôi sẽ trực tiếp chuyển tiền qua điện thoại của chị.”
Xa Văn Tuấn móc điện thoại ra, Phương Minh đứng một bên nhíu mày, ngắt lời nói: “ Cô Trương, cái căn nhà cho thuê này phải tính thứ tự trước sau chứ ạ, căn này nói gì thì nói cũng là bọn cháu tới trước mà.”
“Mấy cậu tới trước thì đúng rồi nhưng tôi không tính cho các cậu thuê, nhìn bộ dạng của các cậu là không làm việc chân chính rồi, ai biết được các cậu thuê nhà của tôi định đem gì tới, làm cái gì, có khi làm chuyện phạm pháp nữa.”
Có lẽ căn nhà đã có chốn cho thuê rồi nên Trương Tố Phân không che giấu suy nghĩ thật trong lòng nữa, thậm chí bà ta còn thấy Phương Minh và Đại Trụ còn có chút chướng mắt.
“Không cho bọn tôi thuê nhà cũng được, dù sao cũng là nhà của cô, nhưng mà đừng nói những lời như vậy, làm người mà, thì tích đức cho miệng lưỡi của mình.”
Phương Minh liếc nhìn Trương Tố Phân, ngăn cản Đại Trụ đang muốn cãi nhau, ánh mắt nhìn về phía Xa Văn Tuấn: “ Căn này tôi khuyên anh đừng nên thuê, nếu không, không cẩn thẩn bị bại sản.”
“Cậu là ai hả, đây là đang nguyền rủa tôi sao?” – Nét mặt Xa Văn Tuấn đầy hung ác nhìn chằm chằm Phương Minh, nhưng mà Phương Minh chỉ cười lắc đầu, sau đó đi về phía thang máy.
“Tên nhóc thối này lại dám nguyền rủa người khác, thật là quá ghê tởm, ông chủ Xa, ông xem loại người này…”
Khi Phương Minh và Đại Trụ đi vào thang máy thì vẫn còn truyền tới giọng nói của Trương Tố Phương, rõ ràng trong mắt Trương Tố Phương thì cho rằng Phương Minh vì không thuê được nhà nên mới thẹn quá hóa giận, ác ý nguyền rủa.
“Phương Minh, mấy lời cậu vừa nói kia chắc là nhìn ra chút gì rồi à.” – Trong tháng máy, Đại Trụ nhìn Phương Minh hỏi.
“Đại Trụ, ở nông thôn trước khi muốn xây phòng ốc thì đầu tiên cần phải làm gì cậu biết không?” – Phương Minh không trực tiếp trả lời mà hỏi ngược lại.
“Đương nhiên biết, đầu tiên là phỉa chọn đất, tìm thầy phong thủy tới xem đất đã, rồi sau đó chọn hướng nhà và ngày khởi công theo ngày sinh tháng đẻ của người chủ nhà.”
Trước đây Đại Trụ không đọc nhiều sách lúc tuổi còn nhỏ không có cách nào ra ngoài làm việc nên ở quê làm việc nặng cho người ta, cái gọi là việc nặng chính là giúp việc cho mấy chú thợ đá, chuyển tí gạch đá, quấy xi măng.
Vì vậy, hắn cũng theo không ít thợ đá đi xây nhà cho người khác, cũng thấy được là trước khi xây thì chủ nhà thường đi mời thầy phong thủy về.
“Đúng vậy, xây nhà phải chọn đất, mục đích chọn đất là gì, thứ nhất là để phòng tránh chọn trúng chỗ có sát khí, thứ hai là hợp với ngày sinh tháng đẻ của chủ, trên đời này không chỉ có kết hôn mới cần so coi ngày sinh tháng đẻ của hai bên, nhà cửa và người cũng giống vậy.”
Phương Minh khó có khi cảm khái một câu, thành phố thời nay bởi vì đều là nhà kiểu căn hộ chung cư nên rất nhiều người không có để tâm cũng không hiểu rõ phương diện này, với họ thì chỉ cần nhà to, các thiết bị các phương diện đều đầy đủ, sau đó thì ánh sáng và thông gió ổn thì đó là nhà tốt.
Trên thực tế, quả thật là vậy, bởi vì đối với đa số người mà nói thì không tồn tại lý do nhà và người xung nhau nhưng không có nghĩa không có.
Trời đất cần phải chú ý cân bằng, dù cho chỗ đất đó có tốt mấy, căn nhà đó có tốt mấy đi nữa, luôn sẽ có việc khắc với một hai người, việc này giống khối nam châm vậy, luôn tồn tại hai cực nam và bắc.
Dù cho có không ngừng chặt chẻ nam châm này thì cuối cùng cũng không qua trọng, nó vẫn có có hai cực nam bắc cực kì chỏi nhau.
Nhà ở cũng vậy, có câu nói là trong mắt mình là thạch tín nhưng trong mắt người ta là kẹo ngọt, những lời này có lúc cũng dùng ở trong phong thủy.
Một căn nhà vốn dĩ không có bất cứ vấn đề phong thủy nào nhưng khi gặp một người có ngày sinh tháng đẻ vô cùng đặc biệt vào ở, bởi vì từ trường của người và của nhà khắc nhau nên sẽ xảy ra hàng loạt vấn đề.
Đây cũng là lí do vì sao có không ít người đột nhiên nhận ra sau khi đổi nhà ở thì gặp đủ chuyện, nhưng tìm không ra bất cứ nguyên nhân căn nguyên nào.
Phương Minh không biết ngày sinh tháng đẻ của Xa Văn Tuấn nhưng khi Xa Văn Tuân vào nhà, cậu có thể cảm nhận rõ ràng từ trường căn nhà có thay đổi một chút, thậm chí ngay cả Xa Văn Tuấn cũng không chú ý rằng sau khi ông ta bước vào nhà thì trên mặt chảy mồ hôi nhiều hơn so với người khác.
Nghe Phương Minh giải thích xong thì vẻ mặt Đại Trụ bừng tỉnh hiểu ra, nhưng mà sau khi ra khỏi thang máy thì lại lộ ra vẻ áy náy: “ Phương Minh, cậu xem tôi ngay cả chút việc thuê nhà cũng làm không xong, người như tôi quả nhiên chỉ thích hợp làm việc nặng nhọc.”
“Việc này không trách cậu được, chỉ trách xã hội này quá thực tế, người ta chỉ nhìn bề ngoài, nhưng mà áo quần của cậu cũng cần phải thay đi, sau này là ông chủ của Vu Đạo Quán chúng ta rồi, phải chú ý hình tượng một chút.”
Phương Minh cười an ủi Đại Trụ một câu, cậu biết những người sống ở tầng chót xã hội như Đại Trụ sẽ có thói quen là có chút tâm lý tự ti, một khi gặp phải châm biếm thì sẽ trở nên mẫn cảm tự ti.
Thật ra, không chỉ Đại Trụ như vậy, cứ là người bình thường thì đều sẽ có tâm lý tự ti như vậy, đây cũng là lí do vì sao nhiều người sau khi đột nhiên có tiền sẽ giống như nhà giàu mới nổi, nguyên nhân rất đơn giản, bọn họ cần hình thức tiêu tiền như nước để khiến người khác hâm mộ, che giấu sự tự ti trong lòng.
“Tôi sẽ chú ý, bây giờ chúng ra đi coi nhà kế tiếp ha?”
Theo thứ tự điện thoại thì Đại Trụ cũng đã hẹn tổng cộng ba nhà, nhưng mà Phương Minh lại ngăn Đại Trụ lại, ánh mắt cậu nhìn về phía căn biệt thự nhỏ hai tầng ở phía bên phải.
“Nhà kia chẳng phải cho thuê sao?”
Phương Minh chỉ tay, ngoài tường của biệt thự có dán một tờ giấy, Phương Minh đứng cách xa mười mét cũng thấy rõ được chữ phía trên.
“Nhà kia? Cái này một tháng ít nhất cũng mấy chục ngàn đó.”
Đại Trụ tuy chưa từng sống trong biệt thự, nhưng hắn chí ít cũng biết so sánh, một căn hộ chung cư đã sáu nghìn một tháng thì cái biệt thự này thì mất mấy chục nghìn lận.
“Đi, qua coi thử.”
Phương Minh đi trước về phía bên đó, Đại Trụ thấy thế không thể làm gì khác, bất đắc dĩ đuổi theo, đến trước cửa biệt thự này sau khi nhìn nội dung tờ giấy dán trên trường thì Đại Trụ cũng kinh ngạc kêu lên: “ Rẻ vậy à, chỉ cần mười nghìn một tháng à?’
Đúng vậy, tờ giấy trên tường viết cho thuê biệt thự, một tháng mười nghìn, tiền điện nước bảo an ba nghìn, mặc dù giá tiền này rất cao với Đại Trụ nhưng so sánh với mấy căn trước đó thì giá cho thuê căn biệt thự này hời quá.
“Biệt thự này chỉ cần mười nghìn ba trăm, không lừa người ta chứ.” – Đại Tru không dám tin líu ríu nói.
“Sẽ không lừa người ta, mười nghìn ba trăm một tháng, tôi nghĩ cũng của có tôi dám ở.”
Lời nói của Phương Minh ẩn chứa đầy thâm ý, ánh mắt quan sát biệt thự vài lần, sau một lúc thì bảo Đại Trụ gọi điện cho số điện thoại trên tờ giấy.
“Phương Minh, ông chủ đó nói mười phút sau tới.”
Lúc Đại Trụ gọi điện thoại, Phương Minh đi một vòng quanh biệt thự, biệt thự chiếm diện tích năm trăm mét vuông, bên trong trồng không ít hoa lá,
Mười phút sau, một chiếc xe S180 màu đen chạy tới dừng trước cửa biệt thự, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi bước xuống xe.
“ Là hai chú em muốn thuê nhà sao? Kẻ hèn này tên là Từ Phú Hào, hai chú em tên là gì?”
So với Trương Tố Phương thì thái độ của Từ Phú Hào khác xa, không có dáng vẻ khinh thường Phương Minh và Đại Trụ chút nào, chỉ là, tên của hắn khiến cho khóe miệng Phương Minh và Đại Trụ co giật một cái.
“Tôi tên là Phương Minh, cậu ta là Đại Trụ.”
“Cậu Phương, cậu Đại Trụ, đi thôi, theo tôi vào xem bên trong một chút.”
Sau khi Từ Phú Hào dùng khóa điện tử mở cửa sắt điều khiển từ xa ra thì dẫn Phương Minh và Đại Trụ đi vào trong biệt thự, vừa đi vào biệt thự, mắt Đại Trụ đã nhìn thẳng tắp.
Sàn nhà và trang thiết bị sang trọng, chính là đèn treo phía trên như nam kim cương khiến hắn hoa cả mắt, cho dù không biết đi nữa thì biệt thự này cho thuê mười nghìn một tháng là giá quá rẻ rồi.
“Ông chủ Từ, thứ lỗi cho tôi nói thẳng, biệt thự của ông cho thuê mười nghìn một tháng không phải là đắt, hơn nữa tôi tin với gia cảnh của ông chủ Từ đây thì không thiếu mười nghìn này.”
Phương Minh trực tiếp nói với Từ Phú Hào, mà lúc này Đại Trụ cũng cảnh giác, từ nhỏ tới lớn hắn cũng không tin có cái bánh rớt xuống tự dưng rơi từ trên trời xuống.
“Hai chú em, người như tôi cũng không thích quanh co lòng vòng, sở dĩ cho thuê rẻ như vậy cũng là vì bất đắc dĩ mà thôi, nhà này tôi không thể ở, chỉ có thể cho thuê, hơn nữa còn cho thuê rất rẻ.”
Gương mặt Từ Phú Hào đầy khổ tâm, nếu như có thể hắn sao lại cam lòng bỏ ra hơn hai chục triệu để mua cái biệt thự này mà lại cho thuê với giá mười nghìn một tháng chứ.